Một tia hoảng sợ xẹt qua trong đầu, Âu Dương Sùng Hoa lớn tiếng gào thét: "Mặc Âm Trần, cho dù ngươi có được tất cả, ta nhất định cũng sẽ không quên những chuyện mà ngươi đã gây ra cho ta, ta không buông tha, ta tuyệt đối sẽ không buông tha!"Mặc Âm Trần cúi người, hôn lên đôi môi đang khép mở của Âu Dương Sùng Hoa."Sùng Hoa, hãy để cho chúng ta chân chính bắt đầu lại lần nữa! "Nước mắt đông lại, như thủy tinh ở trong không khí chậm chạp lăn xuống.Âu Dương Sùng Hoa nhìn một màn này,thì không cách nào quên được chuyện đã trải qua.Ánh mắt từ từ mê ly, từ từ lắng đọng, cuối cùng, nàng còn vô lực đóng lại cặp mắt.Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì vĩnh viễn sẽ không quên đươc những thương đau mà ngươi đã gây ra cho ta, cho dù ta quên hết mọi thứ, cũng tuyệt đối sẽ không quên phần thù hận kia!Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa trong cơn ngủ say, hắn từng chút nhẹ nhàng đỡ dưới thân thể mềm mại của nàng, đứng lên.Sợi tóc màu trắng, ở dưới ánh trăng từ từ bị nhuộm thành màu đen như mực.Cặp mắt hồng kim sáng bóng kia cũng thu lại, khôi phục màu đen vốn có.Chẳng qua trong thời gian nháy mắt xoay chuyển, biến thành không có gì thay đổi."Thật xin lỗi Sùng Hoa!"Từ phía chân trời truyền tới tiếng vang, bay bổng xa xa trên không trung, Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngủ say trong ngực, ánh mắt bỗng trở nên thâm tình.Tại lúc khi hắn đem Âu Dương Sùng Hoa đưa vào Thời Không Chi Môn (cánh cửa thời gian) thì từ trên trời giáng xuống một đường lửa đỏ màu lam. (lửa đỏ màu lam là lửa gì ta)Ngọn lửa trôi lơ lửng ở Thời Không Chi Môn, bao quanh Âu Dương Sùng Hoa , ngay cả Mặc Âm Trần muốn kéo nàng trở lại, cũng không có năng lực, chỉ có thể nhìn Thời Không Chi Môn đóng lại, Âu Dương Sùng Hoa bị ngọn lửa cắn nuốt. "Là ai, là ai luôn gây trở ngại cho ta!"Rống giận vang dội phía chân trời, Mặc Âm Trần vung ống tay áo, cả người cứ như vậy trở thành một luồng khói xanh, biến mất không thấy gì nữa.. . . .Cặp mắt Ngân Tụ ửng hồng, xuyên qua nước mắt mỏng manh nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm trên giường, nàng hạ thấp đầu khóc thút thít.Nàng cầm khăn lụa thấm nước cẩn thận từng li từng tí lau chùi thân thể Âu Dương Sùng Hoa. Tại sao?Tại sao Hoàng Thượng lại muốn đối đãi với tiểu thư như thế?Một người thật tốt, hiện tại cũng bị hành hạ thành cái dạng này sao?Đây là da thịt sao, nhưng lại tìm không ra được chỗ nào toàn vẹn, thân thể nàng đã trải qua chịu đựng hành hạ như thế nào, mới có thể trở thành rách nát không chịu nổi như bây giờ?Thân thể nhiều vết chấm sáng quắc giống như là khâu lại mà thành ."Ngô…" cặp mắt nhẹ động, trong miệng thỉnh thoảng than nhẹ ra tiếng.Nước chạm vào chỗ da thịt dính máu làm cho xương cốt thật đau đớn. Chỉ cần đơn giản tái nhợt cũng bị nhuộm thành đủ màu sắc, nhan sắc chói mắt như lửa thiêu khiến cho người không đành lòng dám nhìn.Nơi cổ họng khô khốc như bị gai đâm đau buốt, lời nói lẩm bẩm chậm chạp quanh quẩn ở khóe miệng, nhưng không phát ra âm thanh.Tay vài lần duỗi lên, lại không có lực buông xuống, quơ trái quơ phải, nàng tựa như đang tìm thứ gì."Tiểu thư.. tiểu thư, Ngân Tụ ở đây, Ngân Tụ đang ở chỗ này.. người không cần sợ, không cần sợ, ô… ô"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!Ngân Tụ đã rất cố gắng nhẫn nại, nhưng vẫn là không được.Tiểu thư, tiểu thư —— Ngân Tụ khống chế không được nằm ở trên mép giường khóc.Khóc đến ruột gan đứt đoạn, khóc đến tối tăm mặt trời.Âu Dương Sùng Hoa từ từ mở hai mắt ra, trong nhất thời nàng không cách nào nhìn thấy được, tất cả thoạt nhìn đều mơ mơ hồ hồ.Thân thể rất đau, mà đầu óc thì lại trống rỗng, nàng thậm chí không nhớ nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Điều duy nhất biết là, có người đang ở đây khóc, người đó khóc đến thê thảm, không biết, đã xảy ra chuyện gì?"Tiểu thư, tiểu thư, người đã tỉnh sao?"Ngân Tụ nghe được âm thanh nhỏ từ giường truyền đến, vội vàng nhào tới, hỏi người nằm trên giường.Ở dưới cổ họng khô khốc của Âu Dương Sùng Hoa chuyển động, phát ra âm thanh ngay cả chính nàng cũng giật nảy mình.Ngược lại nơi cổ họng bỏng rát đã kích thích thần kinh của nàng, làm cho nàng trong nháy mắt thanh tỉnh trở lại."Tiểu thư muốn uống nước sao?"Ngân Tụ tựa như đã biết Âu Dương Sùng Hoa muốn làm gì, vội bưng chén nước lên để ở một bên.Ngân Tụ cẩn thận từng li từng tí đỡ Âu Dương Sùng Hoa dậy, nhưng vẫn là không cẩn thận đụng chạm tới vết thương, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa cau mày."Thật xin lỗi tiểu thư, đều là Ngân Tụ tay chân vụng về, Ngân Tụ sẽ cẩn thận, đến.. ta cho người uống nước trước."Ngân Tụ nói xong, liền chảy nước mắt, đem chén nước đưa đến khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa.Có lẽ là bởi vì có nước làm dịu, Âu Dương Sùng Hoa dần dần tìm lại được sức lực đã bị mất, trí nhớ trong đầu mất đi cũng đang từng chút xíu trở về.Nàng chỉ nhớ cùng giáo sư Hà Điền vào lúc đang hộ tống thi thể ngàn năm chạy trốn thì xảy ra nổ tung.Sau đó, liền bắt đầu ngủ say, chẳng qua là, không nghĩ tới, tỉnh lại chính là ở chỗ này.Nữ tử trước mặt này là ai?Tại sao nàng luôn miêng kêu mình là tiểu thư?Âu Dương Sùng Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngân Tụ, toàn thân trang phục, cùng với trang trí bốn phía ở đây, tất cả những thứ này đều nói cho nàng biết, chẳng lẽ là……"Tiểu thư, người làm sao vậy, không cần hù dọa Ngân Tụ, có phải người có chỗ nào không thoải mái hay không, Ngân Tụ đi goị thái y."Ngân Tụ càng xem càng cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa có cái gì đó không đúng, nàng chợt từ trên giường đứng lên, lảo đảo đi ra phía bên ngoài.Cho dù Âu Dương Sùng Hoa muốn kêu Ngân Tụ ở lại cũng không kịp.Nhìn bốn phía xa lạ ở chung một chỗ Âu Dương Sùng Hoa bỗng chốc giật mình, trong đầu chỉ lưu lại duy nhất một cuộc nổ tung kia.Ngân Tụ đi đã lâu, liền mang theo tổng quản thái giám Trường An đến, vội vã tiến lên vấn an Âu Dương Sùng Hoa.Lời tác giả: Sùng Hoa lần này tỉnh lại, một nửa là phát sinh từ Mặc Âm Trần, còn một nửa nguyên nhân…… từ từ về sau sẽ hiểu, chỗ hấp dẫn nho nhỏ này tạm thời cho qua.Sùng Hoa tỉnh lại, lần nữa mất đi trí nhớ của kiếp trước, mà vị trí nàng tỉnh lại, còn là một năm sau ở biên quan chỗ của Mặc Âm Trần, lúc ấy Mặc Ngạo Đình đã là Hoàng Đế.
/204
|