Âu Dương Sùng Hoa theo Lạc Thanh Lưu bước lên thuyền, nàng nhìn mặt sông, Lạc Thanh Lưu nói con sông này tên là Lạc Hà.Con sông này lớn nhất kinh thành, đừng thấy ban ngày sông này hiếm khi có người, nhưng trời vừa tối sẽ trở thành nơi xa hoa truỵ lạc, tiếng đàn tiếng hát khắp nơi.Âu Dương Sùng Hoa nghe Lạc Thanh Lưu nói, mơ hồ cảm giác được bản thân mình đối với Lạc Hà có phần quen thuộc. Giống như mình từng đã đến đây rồi.Trí nhớ của bản thân rất mông lung, không rõ ràng, nàng cũng không suy nghĩ nữa.Về phần Lạc Thanh Lưu nói thêm cái gì, nàng cũng không quan tâm.Ngược lại, Mạc Phi Lê lại khiến cho nàng hiếu kỳ.Vì sao Mạc Phi Lê biết được một năm sau, Âu Dương Sùng Hoa sẽ mất trí nhớ.Chẳng lẽ Mạc Phi Lê cũng đã biết nàng vốn dĩ không phải là Âu Dương Sùng Hoa rồi sao?Từ trong miệng Lạc Thanh Lưu, Âu Dương Sùng Hoa cũng biết thì ra là thân thể nhìn yếu đuối này lại có võ công thâm hậu.Chỉ tiếc, nàng trừ vật lộn, chưa bao giờ tiếp xúc qua “nội công” trong truyền thuyết.Hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy ở trong thân thể này cất giấu nội công bí ẩn.Có lẽ là nàng không phải chính chủ nhân thân thể này, cho nên mới không cảm thấy.Hiện tại, xem ra cũng chỉ có thể gặp Mạc Phi Lê.Giương mắt, thấy là cảnh sắc xinh đẹp của Lạc Hà, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ giống như được dát vàng, gió nhè nhẹ thổi. . . . . .Ánh mắt Lạc Thanh Lưu nhìn sang bên này, nàng giống như đang nhìn ở phía xa lại giống như đang quan sát Âu Dương Sùng Hoa."Một năm rồi, thời gian qua thật mau, một năm trước ngươi nói với ta, ngươi muốn ta đem Mãn Nguyệt lâu trở thành tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ, mặc dù khi đó ta đồng ý rất tự tin , nhưng làm thật đúng là không sao dễ dàng. Nghĩ tới Lạc Thanh Lưu ta cũng được coi là một nhân vật trong chốn giang hồ, thế nhưng danh hiệu đệ nhất thiên hạ cũng không phải dễ dàng mà có được ."Lạc Thanh Lưu giống như xúc động thổ lộ những gian khổ trong một năm qua."Tôi không nhớ rõ."Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nhìn Lạc Thanh Lưu. . . . . ."Đúng vậy a, cái gì ngươi cũng không nhớ, ta đối với ngươi vẫn còn xa lạ, ngươi xem, chính là ở nơi này. . . . . ."Lạc Thanh Lưu chỉ vào lầu cao cách đó không xa, tựa hồ đang nhớ lại điều gì."Chỗ nào?"Âu Dương Sùng Hoa nhìn theo Lạc Thanh Lưu chỉ, chỉ thấy một tòa lầu cao đứng vững trong rừng.Hết sức bắt mắt."Một năm trước, ở chỗ đó, ngươi đưa Cửu vương gia đi, hơn nữa ở nơi đó, ngươi nói muốn đoạt lại những gì đã bỏ lỡ. Đáng tiếc, ngươi bây giờ đã quên, ta còn nhớ rất rõ, vẻ mặt của ngươi lúc ấy, đầy tự tin, giống như nói với thiên hạ, Âu Dương Sùng Hoa ngươi sẽ trở thành người thống trị thiên hạ, ngươi mới thật sự là mạnh mẽ."Vẻ mặt Lạc Thanh Lưu toát ra sự sùng bái, có lẽ năm đó trên người Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy tự tin, có phần bá đạo, thêm hận ý không tan được.Chính vì thế Lạc Thanh Lưu mới có thể vui vẻ chịu đựng vì nàng mà bỏ hết sức lực, hơn nữa trong vòng một năm, không tiếc cực khổ thành lập Mãn Nguyệt lâu.Đáy mắt Âu Dương Sùng Hoa nhìn lầu cao đang dần dần biến mất. . . . . .Trong đầu như có một hình ảnh đang lặng lẽ tạo thành hiện ra trong mắt nàng.Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm, ở trên lầu cao, có hai cô gái đang đứng.Một người mặc y phục màu trắng, một người mặc y phục màu tím bình thường, họ vừa nhìn về nơi xa, vừa nói chí hướng của nhau. . . . . .Chỉ tiếc, nàng không thấy rõ hình dáng hai người kia, chỉ thấy một bóng lưng, ánh mặt trời bao phủ xuống, tản ra khiến người ta run sợ lạnh lẽo.Tựa như đang cảnh cáo những phàm phu tục tử muốn đến gần."Sùng Hoa?"Lạc Thanh Lưu kêu một tiếng, đem Âu Dương Sùng Hoa kéo về.Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhìn Lạc Thanh Lưu, hỏi: "Sao?""Chúng ta cập bờ."Lạc Thanh Lưu chỉ vào đầu bờ cách đó không xa, hướng Âu Dương Sùng Hoa nhướng mày cười một tiếng."Tới rồi."Âu Dương Sùng Hoa thì thầm một tiếng."Đúng vậy a, đến rồi, có thể bây giờ Mạc Phi Lê đang chờ chúng ta."Lạc Thanh Lưu mỉm cười.Đúng lúc, thuyền đã từ từ cặp bờ, Lạc Thanh Lưu dẫn đầu xuống thuyền, đi phía trước dẫn đường cho Âu Dương Sùng Hoa.Dọc đường màu hồng của hoa đào, màu xanh của liễu, khiến Âu Dương Sùng Hoa nghĩ mình đến một chỗ xuân về hoa nở.Chỉ là, hiện tại còn chưa đến thời tiết đó.Nhưng nơi này hoa đào lại có thể nở kiều diễm như thế, màu hồng, màu trắng, màu đỏ, tranh nhau nở rộ.Vạch hoa đào hai bên ra, xuất hiện ở trong mắt chính là một tòa lầu ba tầng cao cao, Âu Dương Sùng Hoa ngước mắt nhìn. . . . . .Ba chữ Mãn Nguyệt Lâu đập vào trong mắt.Đã tới Mãn Nguyệt Lâu.Lạc Thanh Lưu mỉm cười quay đầu lại, hướng Âu Dương Sùng Hoa trừng mí mắt, ngay sau đó, đẩy cánh cổng ra, mời Âu Dương Sùng Hoa tiến vào.Âu Dương Sùng Hoa bước vào Mãn Nguyệt lâu, đầu tiên là thấy một tòa núi giả được điêu khắc khí thế hào hùng, trên núi giả có một suối nước, dòng nước đang theo núi giả chaye xuống. . . . . .Lạc Thanh Lưu dẫn Âu Dương Sùng Hoa đi vào bên trong, bên ngoài là hoa đào khắp nơi, mà bên trong là muôn hoa đua thắm khoe sắc.Trong miệng người đời thì “Thế ngoại đào nguyên” chắc cũng giống như thế.Đi trên cầu đá quanh co, Âu Dương Sùng Hoa thấy lầu cao được xây dựng tại giữa hồ.Công trình lớn như vậy, thật đúng là để cho nàng mở rộng tầm mắt.Cả lầu cao giống như trôi lơ lửng ở trên mặt nước như một chiếc thuyền lớn.Lạc Thanh Lưu đem Âu Dương Sùng Hoa mời lên lầu hai. . . . . .Mặt trời nhô cao chiếu tia nắng ấm áp .Bức rèm lay động, bên trong lầu ấm áp hoà thuận vui vẻ.Trong lầu sớm có tiểu tỳ Hồng Y nhắm mắt mà đứng, còn có bữa tiệc đã dọn sẵn.Lạc Thanh Lưu dẫn Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở ghế chủ nhà, còn mình ngồi xuống ghế bên phải.Đợi đến hai người vừa ngồi xuống ghế, tỳ nữ đưa lên rượu ngon, Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Sùng Hoa, nếm thử rượu Nguyệt Hương của Mãn Nguyệt Lâu chúng ta tự chế tạo xem.”
/204
|