Từ Mộc Dương đang nghe, thì đột nhiên âm thanh dừng lại, vội chạy đi vào, thấy Âu Dương Sùng Hoa ngơ ngẩn nhìn dây đàn. . . . . .Sau đó, trên ngón tay trắng nõn rỉ ra một chút máu.Dây đàn lại có thể cắt đứt ngón tay Âu Dương Sùng Hoa."Không có việc gì, Từ giáo sư."Âu Dương Sùng Hoa rút tay về từ trong tay Từ Mộc Dương, đứng lên bỏ đi. . . . . . Từ Mộc Dương nhìn tay mình treo lơ lững, sau một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, có phần mất mác, khiến cho hắn không tìm được nguyên nhân.Chẳng qua là cảm thấy trong giây phút khi Âu Dương Sùng Hoa thu tay lại, tâm có một chút ‘hồi hộp’.Bản chất như là có cái gì đó thay đổi.Từ Mộc Dương từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .Chỉ thấy một thân bạch y trước gió nhẹ nhàng lay động, làm nổi bật lên đầu tóc dài đen nhánh, càng thêm xinh đẹp. . . . . .Lại không biết vì sao, cảm thấy được không nên như thế này.Người này, cũng không phải là Âu Dương Trung tướng trong trí nhớ.Không còn là Âu Dương Sùng Hoa, mà đối với cái gì đều có cũng được không có cũng không sao. . . . . ."Sùng Hoa, ta phát hiện ngươi thay đổi."Từ Mộc Dương đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Âu Dương Sùng Hoa.Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt thu lại ánh mắt, ánh trăng xa xôi rơi vào trên mặt, khuôn mặt xinh đẹp so với tuyết còn phải trắng hơn ba phần, chói rọi trong suốt rực rỡ. . . . . ."Người lúc nào cũng sẽ thay đổi, không có ai là liên miên bất tận, người vậy.. đương nhiên ta cũng vậy."Thay đổi, những lời này hình như đã từng được nghe đến ở đâu.Chỉ là không nhớ rõ rốt cuộc ai đã nói qua. Hình ảnh mông lung chỉ chợt lóe lên, làm cho nàng bắt lấy không kịp."Đừng đi."Từ Mộc Dương đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, hắn thậm chí dùng ánh mắt khẩn cầu Âu Dương Sùng Hoa.Khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa giương nhẹ, nàng ngẩng đầu lên, giữa hai lông mày từ từ giản ra, một tia cười mơ hồ ở đáy mắt, "Ta phải đi.""Cho dù ta cầu xin ngươi, ngươi cũng nhất định muốn đi?"Không gian yên tĩnh, ánh nến lập loè. . . . . .Lời nói hèn mọn, cùng khối run rẩy trong lòng, khiến Từ Mộc Dương nhảy ra ngoài một bước.Hắn chẳng biết tại sao, bản thân lại không muốn Âu Dương Sùng Hoa đi gặp cái người Cửu vương gia như thế.Chỉ là không muốn, không muốn nàng đi. . . . . .Suy nghĩ rõ ràng, khối cháy bỏng trong lòng kia vốn đã là dễ vỡ."Từ giáo sư, lời của ngươi ta không hiểu. Đêm đã khuya, ngươi nên trở về phòng của mình đi."Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt đảo qua lông mày, từ trước người của Từ Mộc Dương đi qua. . . . . ."Sùng Hoa, ta. . . . . ."Từ Mộc Dương nôn nóng trong khi Âu Dương Sùng Hoa thì lạnh nhạt, hắn đưa tay bắt lại cánh tay Âu Dương Sùng Hoa.Âu Dương Sùng Hoa quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhẹ nhàng lướt qua mặt của Từ Mộc Dương, "Từ giáo sư, người làm cái gì?"Từ Mộc Dương kinh ngạc bản thân có phần này nóng nảy, hắn nhìn tay mình nắm lấy cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, tâm nhảy lên mãnh liệt.Một cái đáp án, đang dần dần nổi lên."Ta ghét Cửu vương gia, ta ghét Mạc Phi Lê, chỉ cần là nam nhân xuất hiện ở bên cạnh ngươi, ta đều ghét!"Từ Mộc Dương thốt ra lời này, ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.Nhưng đúng là suông miệng nói ra, mà hình như bản thân hắn cũng là nghĩ như vậy."Từ giáo sư?"Chân mày Âu Dương Sùng Hoa từ từ nhăn lên."Ta không biết, mình rốt cuộc là thế nào, ta chỉ là không thích có nam nhân khác xuất hiện ở bên cạnh ngươi. Sùng Hoa, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là tại sao? Ta cũng không muốn như vậy!"Từ Mộc Dương từng chữ từng chữ nói ra, hắn muốn tìm kiếm đáp án, nhưng mà, đáp án đã hiện lên rõ ràng ở trong đầu của hắn."Từ. . . . . ."Lời Âu Dương Sùng Hoa còn chưa nói xong, đã bị Từ Mộc Dương cắt ngang."Sùng Hoa, ta nghĩ là ta đã yêu ngươi cho nên mới phải như vậy."Từ Mộc Dương không muốn che giấu cái gì, yêu một người cũng không có tội, huống chi Âu Dương Sùng Hoa cũng không có bạn trai.Hắn cũng không phải là không có cơ hội."Từ giáo sư, ta nghĩ ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?"Âu Dương Sùng Hoa hất ra tay của Từ Mộc Dương.Từ Mộc Dương lại tiến lên một bước, nắm lấy tay Âu Dương Sùng Hoa không buông, "Sẽ không, ta cũng không phải là tiểu hài tử, làm sao có thể sẽ hiểu lầm cái gì đây?""Từ giáo sư, ta nghĩ là ngươi đã hiểu lầm ta. . . . . ."Lời nói Âu Dương Sùng Hoa, lại bị Từ Mộc Dương cắt đứt, hắn nói: "Không, ta không có hiểu lầm, cảm giác của ta chẳng lẽ bản thân ta còn không biết sao? Làm sao có thể sẽ hiểu lầm. Sùng Hoa, ngươi đối với ta có thể hay không. . . . . .""Sẽ không."Âu Dương Sùng Hoa không cho Từ Mộc Dương bất cứ hy vọng nào, nàng rút về tay của mình từ trong tay Từ Mộc Dương.Bình tĩnh trên mặt, thậm chí không có một chút nào phập phồng.Từ Mộc Dương không nghĩ tới bản thân lớn như vậy lại là lần đầu tiên tỏ tình, ngay cả thời gian cũng chưa tới một phút đồng hồ, đã bị cự tuyệt.Hơn nữa còn là cự tuyệt dứt khoát như thế.Hắn nên sớm biết, Âu Dương Sùng Hoa làm sao có thể nhìn tới hắn?Bản thân lần này đã thua thất bại thảm hại. . . . . ."Có lẽ bây giờ ngươi vẫn chưa động lòng với ta, nhưng ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta, Sùng Hoa, ta sẽ không buông tay."Từ Mộc Dương xoay người, nhìn bóng dáng kia sắp biến mất trong phòng.Hắn tuyệt sẽ không buông tha dễ như vậy!. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Tâm cũng không phải là không có một chút rung động, mà là quá mức bất ngờ ngược lại đã lấn át hỗn loạn nho nhỏ này.Mà nguồn gốc phần hỗn loạn này cũng không phải là Từ Mộc Dương, mà là tên còn lại. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa dạo bước ở giữa rừng, xung quanh tối đen hình như cũng không thể ngăn cản bước chân của nàng đi về phía trước.Trong lòng có một tiếng nói đang thúc giục nàng, nhất định phải đi tới, không thể dừng lại.Muốn thấy hắn, muốn gặp được hắn —— Mặc Âm Trần!
/204
|