Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ nâng chén canh, nhưng vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn tại chỗ đó.Cho đến khi thanh âm Lạc Thanh Lưu vang lên, nàng mới không thể không thu hồi suy nghĩ."Thanh Lưu, ngươi đã đến rồi."Từ Mộc Dương nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại cười nói."Đúng vậy a. Tới nhìn xem Sùng Hoa như thế nào."Lạc Thanh Lưu tươi cười nhìn về phía Từ Mộc Dương, cuối cùng dừng lại ở trên người của Âu Dương Sùng Hoa.Từ Mộc Dương thu hồi tầm mắt, tay giữ lấy bả vai Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, uống nhanh đi, nguội sẽ không tốt. Hơn nữa uống vào, ngươi mới có thể có hơi sức, không phải sao?""Đúng vậy . . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa một mặt mỉm cười gật đầu."Nếu như ngươi muốn ngồi lại một chút, thì ngồi xuống ở đây một lát đi."Từ Mộc Dương ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa."Thật sự có thể chứ?"Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, hỏi."Có thể, bất quá bây giờ ngươi uống hết nước canh trước đã."Nhìn thấy ý cười trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn nà như hoa của nàng, tâm tình Từ Mộc Dương cũng tung bay theo.Hắn biết bản thân bị Âu Dương Sùng Hoa hấp dẫn rất sâu nặng, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động của nàng cũng đều ảnh hưởng tới cõi lòng của hắn.Đáng tiếc, Âu Dương Sùng Hoa chỉ xem hắn như bằng hữu, có lẽ ngay cả bằng hữu cũng không phải.Nếu không phải như thế, vì sao cho tới bây giờ nàng còn gọi hắn là Từ giáo sư đây?Từ Mộc Dương mặc dù cảm giác đành chịu, nhưng cũng biết được cho dù là bản thân cố gắng như thế nào, cũng vô lực để có được lòng của Âu Dương Sùng Hoa.Nửa năm trước, Âu Dương Sùng Hoa trở lại Mãn Nguyệt lâu, người đã bắt đầu càng ngày càng tệ.Luôn là ăn vào cái gì ói ra cái đó, thậm chí đến về sau còn không thể an uống.Cuối cùng, được Mạc Phi Lê chẩn đoán bệnh, quả thật Âu Dương Sùng Hoa đã hoài thai.Đối với thân thể Âu Dương Sùng Hoa khi đó mà nói, Mãn Nguyệt lâu cũng không phải là một nơi để tĩnh dưỡng.Vì vậy, dưới sự an bài của Mạc Phi Lê và Lạc Thanh Lưu, đem Âu Dương Sùng Hoa đưa tới chỗ này.Rừng Trúc này rất rất yên tĩnh, không nghe được mọi thứ ở bên ngoài, chỉ có chim tước ở trong rừng, sẽ thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu vui mừng.Khoảng thời gian đó, cả người Âu Dương Sùng Hoa đều ở trong mơ mơ màng màng, là hai người Liễu Trần Yên và Từ Mộc Dương, cực nhọc cả ngày lẫn đêm bị hao tổn thân thể mà điều dưỡng cho nàng, chỉ là hiệu quả không như mong muốn, nguyên nhân dĩ nhiên cũng có một phần là Âu Dương Sùng Hoa không chịu phối hợp.Dùng thuốc, ăn uống, ngủ nghỉ luôn luôn không noi theo quy củ, uống thuốc phải có người nhìn chằm chằm, mỗi bữa ăn chỉ ăn nửa chén cơm, giấc ngủ càng thêm rối tinh rối mù, mỗi lần sáng sớm Thanh nhi đến xem xét, thì sẽ phát hiện đệm chăn gấp lại trên giường nàng, căn bản là không có người nằm qua.Mặc dù như thế, bọn họ vẫn dốc lòng chăm sóc nàng, chưa bao giờ bỏ mặc nàng.Rốt cuộc vào hai tháng trước , Âu Dương Sùng Hoa có khởi sắc.Giờ phút này nhìn nàng, Từ Mộc Dương có thể nhận thấy được buồn phiền của nàng, nàng cũng không vui vẻ, thậm chí còn bi thương, hắn thật xúc động muốn đưa tay vuốt lên ưu phiền giữa lông mày của nàng, thay nàng chặn lại vẻ u sầu ở trong lòng.Nhưng hiểu rõ, bản thân hiện nay là làm không được, nàng sẽ không bởi vì hắn mà khôi phục sức sống, bởi vì hắn không phải người kia."Cám ơn ngươi, Mộc Dương. Cám ơn ngươi, Thanh Lưu. Cám ơn các ngươi, để cho ta còn sống."Âu Dương Sùng Hoa nhìn nước canh trong tay, chân thành nói với hai người phòng trong.Từ Mộc Dương hết sức ân cần, hắn vì nàng mà làm tất cả, Âu Dương Sùng Hoa cũng không phải là không biết, hắn là người tốt, còn là một nam nhân hòa nhã.Cũng bởi vì là một người tốt, là một nam nhân hòa nhã, Âu Dương Sùng Hoa mới không thể làm tổn thương hắn, luôn luôn đối xử lạnh lùng, luôn luôn xem hắn làm như không thấy, có tai như điếc.Từ giáo sư, chân tình của ngươi, Sùng Hoa chỉ có thể ghi ở trong lòng, nhưng không cách nào đáp lại. . . . . .Từ Mộc Dương và Lạc Thanh Lưu nhìn nhau cười một tiếng, Từ Mộc Dương tìm một vị trí ở bên cạnh của nàng ngồi xuống, "Đức Thanh công chúa đã trở về Ngô Hạo rồi."Hắn giống như lơ đãng mở miệng.Con ngươi Âu Dương Sùng Hoa co rút lại căng thẳng, "Vậy sao. . . . . .""Thật, nghe nói là có thánh chỉ, lần này Đức Thanh công chúa trở về Ngô Hạo, chính là vì đem thư hòa thân giao về cho Ngô Hạo, còn có chuẩn bị. . . . . .""Vậy sao, vậy là tốt rồi. . . . . . Rất tốt, Đức Thanh công chúa là một người tốt, người tốt thì nên nhận được đền đáp xứng đáng. . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa không ngừng lẩm nhẩm nói một mình, hai tay không tự chủ lồng vào nhau nắm chặt.Từ Mộc Dương nhìn nàng, trong lòng không nói ra được tư vị, hắn từ đầu đến cuối không có cách nào thay thế người kia, có lẽ trên đời này trừ người kia cũng không người nào khác có thể ảnh hưởng tâm tình của nàng."Nghe nói, Cửu vương gia sẽ đi cùng Đức Thanh công chúa, trở về Ngô Hạo, có lẽ, sẽ không trở lại nữa.""Rốt cuộc phải đi. . . . . . Đây không phải là rất tốt sao."Âu Dương Sùng Hoa u ám cười một tiếng, nàng quay mặt đi chỗ khác đi, tiếp tục yên lặng.Từ Mộc Dương và Lạc Thanh Lưu đưa mắt nhìn lẫn nhau, Từ Mộc Dương cẩn thận từng li từng tí mà liếc nhìn nàng, cố gắng đem tất cả biến hóa trên mặt Âu Dương Sùng Hoa đều thấy rõ ở trong mắt.Lạc Thanh Lưu đi lên, nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, ngươi thật sự có thể buông xuống sao?"Âu Dương Sùng Hoa quay mặt sang, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, có chút ngoài ý muốn, "Lời này ta không nghĩ tới là sẽ từ trong miệng của Thanh Lưu nói ra.""Thật bất ngờ sao, với ta mà nói có lẽ thật sự không thích hợp." Lạc Thanh Lưu cười, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Âu Dương Sùng Hoa, "Có một số việc, thật sự rất khó nói, con người cũng phải thay đổi chứ sao.""Thật sự có thể cứ quên như vậy sao? Lần này hắn đi, có lẽ đời này cũng sẽ không trở lại."Âu Dương Sùng Hoa chuyển qua ánh mắt, nhìn về phía Từ Mộc Dương, nàng vẫn luôn dốc sức nhẫn nại, chờ đợi chính là cái kết quả này.Hôm nay, đã nhìn thấy thành công.Sao có thể buông tha!"Người nọ với ta quan hệ thế nào cũng không có, năm đó hắn vì quyền lợi rời bỏ ta. Ngày nay hắn trở thành Phò mã Ngô Hạo, hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định. Không cần thiết dính dáng đến ta nữa.""Thật sự?"Lòng Âu Dương Sùng Hoa như bị đâm một nhát, hai đường lông mày thanh tú gắt gao nhíu chặt, "Từ Mộc Dương, nếu ngươi còn nói những lời này nữa, về sau ngươi cũng không cần tới."Dứt lời, nàng xoay mặt nhìn sang chỗ khác. . . . . .
/204
|