Nàng cũng không cô độc, bởi vì nàng có hài tử, có Ngân Tụ . . . . ."Tiểu thư, chúng ta thật sự cứ đi như vậy sao?"Ngân Tụ nhìn lại cửa thành từ từ xa dần."Ngân Tụ, từ nay về sau, chỉ có ta với ngươi, còn có hài tử trong bụng, mộng đã tỉnh rồi, sẽ không bàng hoàng nữa."Âu Dương Sùng Hoa sâu xa nói xong, tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, ở nơi nào có toàn bộ hy vọng của nàng.Ngân Tụ nín thinh, nàng cũng không biết đi như vậy, là sai hay đúng, nhưng mà duy nhất có thể khẳng định chính là, nàng không muốn rời khỏi tiểu thư, nàng muốn đi theo nàng.Giữa ánh sáng bình minh nhợt nhạt, trong lúc lơ đãng, nàng dường như thấy được bóng dáng của người nào đó. . . . . .Có điều, nàng lại nhìn không rõ lắm khuôn mặt của người đó, nhưng một luồng hơi thở quen thuộc lượn quanh mà đến, trái tim của nàng lại không nghe sai khiến nổi lên kinh hoảng.Là hắn sao?Sẽ là hắn sao?Thoáng vụt qua thật sự rất giống người nọ, nhưng ở trong giây lát lại cảm thấy không giống. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa nháy mắt suy nghĩ rối loạn.Không, nàng không cần nhìn thấy hắn, nàng kiếp này cũng không cần nhìn thấy hắn, không cần!Thật vất vả mới vứt bỏ qua hết tất cả, không muốn bởi vì sự xuất hiện của hắn mà thu hồi. Âu Dương Sùng Hoa muốn lôi kéo Ngân Tụ chạy đi, nhưng hai chân lại đóng chặt trên mặt đất, dù cất bước cũng khó khăn, chỉ có thể mặc cho tim mình đập rộn lên, trơ mắt nhìn chằm chằm người từng bước đến gần nàng!Khi người nọ rốt cuộc xuất hiện rõ ràng ở trước mặt hai người thì mi mắt Âu Dương Sùng Hoa đang trợn tròn dần dần thu hẹp, đáy lòng tràn ra mênh mông cảm xúc không hiểu rốt cuộc là tư vị gì.Là được như mong muốn thở nhẹ một hơi, hay là bất chợt mất mác thất vọng?Chậm rãi buông lỏng ra tay nắm chặt Ngân Tụ, Âu Dương Sùng Hoa lại phát hiện bản thân nặn không ra nổi nụ cười với người đến trước mặt: "Mộc Dương. . . . . .""Sùng Hoa, ngươi muốn cứ đi như vậy sao?" Từ Mộc Dương nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng, vì bản thân dọa nàng sợ mà biểu lộ ra áy náy, "Dọa đến ngươi sao?""Mộc Dương, không cần ngăn cản ta, coi như lần này đi không thành, vẫn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa xoay mặt qua chỗ khác, nói."Ta biết."Từ Mộc Dương cười khổ."Vậy ngươi là. . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Từ Mộc Dương."Tìm được chỗ ở, nhớ cho ta biết." Từ Mộc Dương đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên tóc của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, bất kể ngươi ở nơi nào, ít nhất phải cho ta biết.""Mộc Dương. . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa không biết còn có thể nói gì.Ngân Tụ càng thêm nhịn không được nước mắt tàn sát bừa bãi, nức nở khóc lên."Được rồi, cái gì cũng không cần nói, thừa dịp trời vừa sáng, đi nhanh đi." Từ Mộc Dương vỗ vỗ bờ vai Âu Dương Sùng Hoa, xoay người sang chỗ khác.Hắn ngẩng đầu lên, lại cười nói: "Sùng Hoa, nhớ kỹ, lúc muốn khóc, hãy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thì sẽ không rơi lệ."Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng lưng cao lớn, hốc mắt run bần bật, không cảm nhận được là nước mắt.Nhưng lại cảm thấy có vật gì đó đang tràn lan, nàng ngẩng đầu lên, dùng sức gật gật đầu, nức nở nói: "Ta sẽ nhớ kỹ, Mộc Dương. . . . . ."Dứt lời, kéo tay Ngân Tụ, xoay người, bước nhanh đi lên phía trước.Ngân Tụ cẩn thận từng bước đi, nước mắt chảy xuôi, bất quá hai chân bước cũng không dám có chậm chạp chút nào, sợ sẽ bị Âu Dương Sùng Hoa vứt bỏ.Nhìn bóng dáng ngày càng càng xa cách bọn họ, nàng rốt cuộc đè nén không được nữa khóc lên tiếng. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa siết thật chặt tay Ngân Tụ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời. . . . . ."Ngân Tụ ngẩng đầu lên, như vậy nước mắt sẽ không rơi xuống nữa, nhớ kỹ lời Từ đại ca của ngươi nói.""Ân. . . . . ."Ngân Tụ nức nở gật đầu, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tất cả sương mù đều trở nên mông lung . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Vận mệnh luôn thích ngoài dự đoán mọi người, Âu Dương Sùng Hoa cũng không có tiêu sái mà tiếp tục đi giống như nàng mong muốn. . . . . .Tai họa bất ngờ, nàng bây giờ đúng là hình dung tốt nhất.Tuy rằng hiện tại hối hận đã muộn.Ngồi ở trong phòng mùi hương nồng đạm tràn đầy lượn quanh, nhìn trên xiềng xích tay chân, nàng ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ. . . . . ."Tiểu thư, hiện tại chúng ta phải làm gì?"Ngân Tụ kéo lê xiềng xích thật dài, đi tới phía trước cửa sổ, chỉ tiếc cửa sổ bị phong kín, đừng nói là đẩy ra, chỉ là một tia ánh mặt trời cũng không thể xuyên vào."Nhất định sẽ có người đến."Âu Dương Sùng Hoa tin tưởng, lần này bị cướp, nhất định là có người cố ý sắp đặt.Mặc dù nàng đang mang thai, nhưng những sơn tặc bậy bạ thông thường này, vẫn không đến mức để cho nàng bó tay hết cách.Những người đó từng người một che mặt không nói chuyện, cộng thêm thân thủ đó, tuyệt đối không phải là người bình thường.Có thể một lần triệu tập nhiều Võ Lâm Cao Thủ như vậy, sao lại là bình thường người."Chẳng lẽ tiểu thư đã đoán được là ai rồi sao?"Ngân Tụ đi trở về đến trước người của Âu Dương Sùng Hoa, nàng đứng thẳng khó khăn, không biết tại sao cứ như vậy bị người bắt lấy.Hơn nữa còn mang đến cái nơi lại là thanh lâu kỹ viện không đứng đắn.Thật không biết cái người trước đó bắt bọn họ đến, rốt cuộc đang suy nghĩ gì."Sống ở đâu thì yên ở đấy, hiện tại chúng ta tự rối loạn thì lại càng không tốt."Không phải Âu Dương Sùng Hoa chưa có nghĩ qua là người phương nào, nhưng nàng lại không muốn có bất kỳ đáp án gì.Càng nghĩ đến nhiều, sẽ càng làm nàng bất an.Nếu như. . . . . .Nếu như quả thật là hắn, nàng phải nên như thế nào?
/204
|