Thanh âm liên tiếp đột ngột nổi lên, thất âm chấn động, giống như ngàn trượng nước chảy xiếc đỏ xuống, boong boong..leng keng!Khúc nhạc cao có thấp có, cuối cùng đột nhiên ngừng lại, để lại một chút dư âm, thật lâu không tiêu tan biến mất.Một khúc nhạc hay, làm ọi người ở đây nghe được nh si nh say.Nhng m, cặp con ngơi đen kia ging nh pht sng, gt gao dừng lại ở trn ngời của mọi ngời trong đnh.Đn hơng lợn lờ, rèm ảnh Tự Huyễn, khi mịt mờ nặng n khng ging trần gian.Một khúc cui cùng, ton bộ trong đnh hiện ra chính l một bức hoa lệ, bức tranh Phợng Hong mun bay, tm ngời vũ cơ vy xung quanh bn cạnh Âu Dơng Cẩm Nguyệt.Rèm kia vn l cuồn cuộn nổi ln, lại chậm rãi hạ xung, đem tt cả đu ngăn lại ở phía sau rèm.Cũng cho đến lúc ny, mọi ngời nh si nh say, mi chậm rãi tỉnh to lại.Thi Tử Mặc Ngạo Đnh l ngời đầu tin đa tay ln vỗ.Hong Hậu hnh nh ngoi ý mun, nhn Mặc Ngạo Đnh liếc mt một ci, lập tức lin cời mở miệng ni: “Hảo cầm kỹ, hảo khúc mục, hảo một ci Âu Dơng Cẩm Nguyệt.""Đúng vậy , thật khng nghĩ ti Âu Dơng Cẩm Nguyệt ny, đúng l c một tay đn rt hay." Liễu Phi Nơng Nơng ở bn phụ họa.Cặp mt Mặc Âm Trần nhn chm chm Âu Dơng Cẩm Nguyệt đang từ trong lơng đnh đi ra, đi my kiếm của hn c hơi nhíu lại.Trong nhy mt vừa rồi, hắn nhìn thấy ngồi ở chỗ kia trong lương đình là Âu Dương Sùng Hoa, không phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt.Chẳng qua tiếng đàn của Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng tiếng đàn của Âu Dương Sùng Hoa thật sự là quá mức giống nhau đi…Nước trong xanh biếc, nhợt nhạt chiếu lên bóng dáng đang ngồi trong đình.Giữa ban ngày, gió mát, có thể ngửi được hương vị ngọt ngào của hoa.Âu Dương Sùng Hoa ngồi trong tiểu đình, nàng ngửa đầu lên, nhìn thấy chính là bầu trời xanh thẳm, mây trôi lơ lửng vượt qua ở trước mắt.Lạc Thanh Lưu theo con sông mà đến, đi vào trong đình, thấy Âu Dương Sùng Hoa đang nhìn lên bầu trời. Trên người nàng vẫn là, nhàn nhạt mùi hoa tự nhiên, chẳng qua trên mặt mở ra thì vô cùng trong trẻo lạnh lùng, luôn mang theo cảm giác người không phận sự chớ tới gần. "Cảm giác như thế nào?"Lạc Thanh Lưu không chút nào để ý một thân hờ hững của Âu Dương Sùng Hoa, ngồi xuống ở bên cạnh nàng.Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, nhàn nhạt đảo qua lông mày, "Tất cả cũng chỉ là mới bắt đầu, nói vậy rất nhanh, thánh chỉ sẽ xuống, đến lúc đó mới là kịch hay mở màn.""Sùng Hoa, ngươi thật sự là khiến cho ta cảm thấy rất đáng sợ, ngươi trăm phương ngàn kế như vậy, cũng chỉ là muốn đem Âu Dương Cẩm Nguyệt đẩy lên cái danh hiệu Thái Tử Phi này , ngươi làm như vậy rốt cuộc là tại sao? Nàng trở thành Thái Tử Phi, đối với ngươi càng thêm bất lợi mới đúng."Lạc Thanh Lưu nghĩ mình cũng không phải người ngu ngốc, nhưng là đối với những việc làm này của Âu Dương Sùng Hoa, trăm lần không cách nào hiểu được."Đúng vậy à, tại sao vậy chứ?" Âu Dương Sùng Hoa chợt nhíu mày sững sờ, nàng vén lên sợi tóc rủ xuống trên trán, chợt cười, "Có lẽ đáp án rất nhanh sẽ biết!"Nắng tháng Giêng ấm áp, bầu trời màu xanh như nước xanh biếc, từng đàn nhạn bay đi, Cỏ Lau theo chiều gió lay động."Cũng là thời điểm gặp hắn một chút rồi.""Hắn là ai?"Lạc Thanh Lưu ngoái đầu lại nhìn Âu Dương Sùng Hoa.Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lành lạnh, xẹt qua mặt của Lạc Thanh Lưu, nàng từ trong đình đứng lên, rời đi.Tầm mắt của Lạc Thanh Lưu nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa, sự dịu dàng trên mặt dần dần thấy lạnh lẽo…"Sùng Hoa?"Mặc Âm Trần không dám tin, nhìn Âu Dương Sùng Hoa xuất hiện ở trước mắt của hắn. Âu Dương Sùng Hoa đứng ở cửa tiểu viện, chăm chú nhìn về phía Mặc Âm Trần đang đi tới, nói: “Ta đến hình như ngươi không vui?”"Làm sao có thể, ta chỉ là quá ngạc nhiên."Mặc Âm Trần đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, phì cười,nhịn không được vịn đầu vai của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt có chút tái nhợt."Cho là ta vẫn còn hôn mê?"Âu Dương Sùng Hoa nhoẻn miệng cười, đẩy Mặc Âm Trần ra, từ trước người của hắn rời đi.Mặc Âm Trần tiến lên một bước, giữ lại cánh tay của nàng, "Ta không hiểu, ngươi nếu đã tỉnh, tại sao không đến tham gia hội Thưởng Hoa.""Ta ghét loại trường hợp náo nhiệt này, huống chi, ta cũng đã nói qua, ta chỉ muốn bình an xuất gía,không muốn gây ra phiền toái không cần thiết." Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve chân mày Mặc Âm Trần, "Đại nương bọn họ, còn không biết ta đã khôi phục lại bình thường.""Điểm này ngươi có nói qua với ta, chỉ có điều là ngay cả ta ngươi cũng gạt?" Mặc Âm Trần nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, "Ngươi biết không, ta rất nhớ ngươi, thật rất nhớ ngươi, Sùng Hoa.""Cho nên, ta tới gặp ngươi." Âu Dương Sùng Hoa đem gương mặt vùi vào trong ngực Mặc Âm Trần."Mà ta bây giờ còn có chuyện phải làm, nếu không, ngươi trước vào bên trong ngồi một chút, ta làm xong sẽ tới cùng ngươi?"Mặc Âm Trần vịn đầu vai Âu Dương Sùng Hoa."Ta lập tức đi trở về, ta chỉ là tới gặp ngươi một chút"Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu một cái, chẳng qua nàng tới chỉ là muốn gặp hắn một chút, chỉ là muốn nhìn thấy hắn mà thôi."Ta không muốn ngươi đi."Mặc Âm Trần không tha đem Âu Dương Sùng Hoa ôm vào trong ngực."Chúng ta rất nhanh có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ngươi cần gì gấp ở nhất thời."Âu Dương Sùng Hoa nâng gương mặt của Mặc Âm Trần, lại cười nói: "Âm Trần, ta vẫn luôn nhớ lời của ngươi, một khắc kia ngươi vì ta tiến đánh, để lại ấn tượng thật sâu, số mạng của ta với ngươi cũng đã dính liền ở cùng một chỗ""Sùng Hoa". Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa, trong mắt hắn tràn đầy quyến luyến, "Ngươi là của ta, đời này chỉ có thể là của ta."Âu Dương Sùng Hoa tựa vào trong ngực Mặc Âm Trần, lắng nghe lưc đập thật mạnh của trái tim hắn.
/204
|