Trăng khuyết nhô cao, mọi âm thanh đều yên tĩnh.Trời tháng sáu, gió đêm mang phần lạnh lẽo.Phố xá ban ngày náo nhiệt, hiện tại cũng chỉ có tiếng gõ canh xa xa vang vọng trong đêm.Dưới ánh trăng, một bóng dáng như gió mạnh xuyên qua giữa phố, làm cho bóng đêm tĩnh lặng thêm phần quỷ dị.Âu Dương Sùng Hoa một thân trang phục màu đen, trên mặt cũng mang vải đen mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sáng như sao, nàng cẩn thận quan sát bốn phía, tốc độ dưới chân cũng không chậm lại, hướng khuê phòng nổi danh nhất kinh thành – cửa hàng thêu Từ Cẩm mà đi.Cửa chính của hàng thêu Từ Cẩm khóa chặt, trong sân đen kịt, hiển nhiên chủ nhân đã sớm đi ngủ..Âu Dương Sùng Hoa ở trên mái hiên quan sát hồi lâu, lật người nhẹ nhàng, dưới chân không tiếng động dừng lại ở trong sân.Nàng dựa theo trí nhớ, đi theo hướng Tây viện , nếu không sai, Tây viện chính là chỗ ở của Từ Mộc Dương. .Chẳng biết vì sao, từ khi tiến vào Tây viện, trong lòng Âu Dương Sùng Hoa cũng không hiểu vì sao xiết chặt lại, có một cỗ áp lực vô hình ập đến giống như cản trở nàng tiến vào.Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa trầm xuống, đón lấy luồng cảm giác bị áp bức, kiên quyết đi tới cửa phòng Từ Mộc Dương. Âu Dương Sùng Hoa mới đến gần cửa phòng, tay thậm chí còn chưa kịp chạm đến cửa phòng, vốn là cửa phòng kia đóng chặt, lại chậm rãi mở ra trước mắt nàng.Nhất thời, Âu Dương Sùng Hoa trong lòng sáng tỏ, xem ra, không phải chỉ có nàng nghi ngờ, người trong phòng kia, cũng có nghi ngờ giống nàng.Mà bây giờ ngẫm lại, chữ hỷ thêu trên trang phục kia, chẳng qua là muốn dẫn nàng đến.Nghĩ đến nguyên nhân này, suy đoán trong lòng của nàng chính là sự thật.Biết được lí do, ngược lại Âu Dương Sùng Hoa không cần phải thận trọng nữa mà bình tĩnh bước vào cửa phòng.Âu Dương Sùng Hoa vừa bước vào trong phòng, gian phòng đen như mực trong nháy mắt sáng lên.Ánh nến chiếu sáng ở bên trong, trước mắt của Âu Dương Sùng Hoa hiện ra một hình dáng. Từ Mộc Dương ngồi ngay ngắn ở trước bàn trong phòng ngủ, trên bàn để một ấm trà xanh, hai cái ly, hắn đang rót trà vào hai ly.Âu Dương Sùng Hoa thong thả bước đi đến trước bàn.Từ Mộc Dương đưa mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đã ngồi đối diện với hắn, gương mặt anh tuấn, nở nụ cười nhàn nhạt không thô tục, tựa như gió xuân, nhẹ nhàng nói với Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, ta biết ngay nàng sẽ đến tìm ta."Từ Mộc Dương có phần tự tin, hắn chắc chắn là như thế, chỉ cần Âu Dương Sùng Hoa nhìn thấy trang phục hỷ đó, nhất định sẽ đến tìm hắn."Đến đây, nếm thử một chút trà Bích Loa Xuân, ta đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị, nếu tay nghề của ta không thay đổi, sẽ hợp khẩu vị của nàng."Nở nụ cười nhàn nhạt, giống như là mang theo sự quyến luyến, Từ Mộc Dương chỉ vào ly trà đặt trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, nói.Âu Dương Sùng Hoa nhìn chén nước trà nhẹ nhàng xanh biếc kia, thật ra thì không cần nếm, nàng cũng đã biết, chén nước trà này, nhất định hợp khẩu vị của nàng.Hôm nay, nàng càng khẳng định, Từ Mộc Dương và nàng giống nhau, mang theo trí nhớ của kiếp trước."Khó trách lần đầu tiên ta gặp nàng, đã cảm thấy nàng nhìn rất quen."Ngón tay thon dài khéo léo mở nắp ly trà, Từ Mộc Dương không nhanh không chậm mở miệng.Từ lúc Âu Dương Sùng Hoa bước vào gian phòng này, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.Lần đó Âu Dương Sùng Hoa bị nam tử tóc trắng mang đi, bởi vì hắn có phần nóng nảy, bất chấp tất cả mà nhảy vào, đột ngột biến mất trong vầng sáng.Không nghĩ tới, cứ thế mà bị đưa đến vương triều Lung Nguyệt của ngàn năm trước, trở thành đại thiếu gia của hàng thêu Từ Cẩm - Từ Mộc Dương.Trí nhớ đã bị mất hết, ngay giây phút vừa tỉnh lại thì trí nhớ cũng được giải khai phong ấn.Những chuyện trước đây đều nhớ lại tất cả."Ngươi dự định như thế nào? Là ngăn cản ta, tố giác ta, hay là..."Âu Dương Sùng Hoa thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Mộc Dương, trên mặt vốn có vẻ hơi tái nhợt, giờ phút này biến thành âm u lạnh lẽo, thanh sắc (tiếng nói + sắc mặt) không hề thay đổi, lại làm cho người nghe trong lòng tự động phát run."Sùng Hoa, cần gì phải so đo đến chuyện quá khứ, đã mất đi thì không có cách nào trở về được nữa, nàng từ trước đã không phải người nơi này, cần gì phải chấp nhất như thế?"Từ Mộc Dương bỗng nhiên thông suốt , làm rõ, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi đối diện, trong trí nhớ của hắn thì nàng là một thiếu nữ dịu dàng ôn hòa, nay đã không còn nữa rồi.Hôm nay, ngoại trừ khuôn mặt thì tất cả đều đã thay đổi.Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, đầu ngón tay gạt gạt cuống lá trà nổi lên trong nước, một tia lạnh lẽo xẹt qua trong mắt, khóe miệng khẽ nâng lên hình cung, "Lời nói này, hình như ngươi đã nói sai đối tượng, người không bỏ được chính là ngươi, cũng không phải là ta.""Ta biết, tất cả đều do Âm Trần, nhưng bây giờ nơi này là vương triều Lung Nguyệt, nàng cũng không phải là Âu Dương Sùng Hoa của triều đại này, mà là Âu Dương Sùng Hoa của ngàn năm sau, chẳng qua nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước tới nơi này. Sùng Hoa, đối với bọn họ không công bằng.""Công bằng?"Lời của Từ Mộc Dương mạnh mẽ, chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của Âu Dương Sùng Hoa."Sùng Hoa, bây giờ không có bất kỳ người nào thương tổn đến nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ nghĩ cách đưa nàng trở về."Từ Mộc Dương đứng lên, sải bước đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, ngồi xổm người xuống, cầm tay của nàng, mặt thành khẩn yêu cầu nàng, "Sùng Hoa, tiếc nuối của đời trước, vì sao còn phải kéo dài đến đời này? Lòng của ta đối với nàng, nàng rất rõ ràng.""Ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta còn có thể thu tay lại sao?"Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng rút tay về, nàng vén lên sợi tóc trên trán, đem cánh hoa anh đào hiện ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng , nhìn Từ Mộc Dương, "Từ lúc hắn xuất hiện ở trước mặt của ta, ta đã không còn thu tay được.""Đây là…"Từ Mộc Dương xoay người lui một bước ngã về phía sau, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, sắc mặt vô cùng kém.Hắn không dám tin, cứng đờ nhìn chằm chằm cái trán của Âu Dương Sùng Hoa, giống như đã thành hình ấn ký hoa anh đào (đóng dấu á)."Bởi vì ta mà Mặc Âm Trần đã in dấu, rất đẹp phải không, Mộc Dương?"Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, lông mày nhỏ cong, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, lạnh lùng nói ra. Trong nháy mắt tay chân của Từ Mộc Dương lạnh như băng.
/204
|