Lấy được ngọc trụy, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy mỹ mãn trở về.
Nhìn bóng lưng vui mừng của nàng, một đi không trở lại, Tư Đồ Tu mặt trầm như nước.
Đúng là đồ không tim không phổi, không biết đền đáp ân sư. Nàng có ngày hôm nay, rốt cuộc là công lao của người nào?
Không, hắn vẫn chưa dạy dỗ tốt nàng!
Nếu đã dạy tốt, nàng nhìn thấy mình, thế nào cũng nên tôn kính kính yêu như học sinh nhìn thấy phu tử. Thế nhưng nàng, đơn giản là tránh không kịp, là vì tâm lý bị đánh đòn gây ra? Nhưng không đánh thì nàng không nghe lời, hắn giảng bài, nàng thất thần, nhàn rỗi chỉ biết ăn, ngay cả nô tỳ của mình cũng không quản giáo được.
Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Học sinh ngây ngốc như nàng, không đánh sao mà thành?
Tư Đồ Tu bực mình.
Dõi theo biểu cảm muốn ăn thịt người của chủ tử nhà mình, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc hai mặt nhìn nhau.
Chẳng biết hắn và đại cô nương Bùi gia nói cái gì, thế mà lại bực đến như vậy? Phải biết bình thường Tư Đồ Tu luôn giấu diếm hỉ nộ, đi tới các đại nha môn, gương mặt lạnh như băng sơn, vì vậy quan viên sợ nhất khi hắn tới làm việc, không giống tam hoàng tử Tư Đồ Dập, mặt mày hồn hậu, cho nên Vương gia nhà mình chẳng có một nhân duyên.
Nói đến tức giận, thật rất hiếm thấy.
Hai người tùy tùng hỏi cũng không dám hỏi, yên lặng theo sau lưng.
Tư Đồ Tu ra tới bên ngoài Hầu phủ, gió mát quất vào mặt, thổi đi một ít bực bội.
Nàng như vậy, khả năng còn chưa biết thân phận thật của hắn nhỉ? Đừng nói là nàng, ngay cả tiểu cô nương bình thường cũng thế, bị hắn - một Thân Vương đối đãi như vậy, chỉ sợ cũng sẽ hoang mang. Hơn nữa, nếu nàng cho hắn hôn, vậy mới là kỳ quái! Nàng cũng không phải là kẻ ngốc thực sự, vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Nghĩ tới những điều này, Tư Đồ Tu mới hòa hoãn lại.
Hay là, nói với nàng rõ ràng chuyện này?
Nàng che đậy rất tốt. Mặc dù trùng sinh, trong nhà một người cũng không biết. Có thể thấy được nàng có bản lĩnh bảo vệ bí mật này. Nhưng hắn sợ, nói cho nàng rồi, nàng lại bắt đầu sợ hắn.
Đau đầu...
Tư Đồ Tu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ khí đen vọt tới, khiến cho hắn phiền não.
Ngồi trên cỗ kiệu, mắt thấy ven đường có binh mã dò xét chung quanh, hắn phân phó nói: Khử binh mã Tư nha môn.
Đã từng, lúc tứ hoàng huynh Tư Đồ Lan đại hôn, phụ hoàng giao cho hắn tham gia.
Hôm qua Tư Đồ Lan cũng nắm bả vai hắn cười, nói chung thân đại sự đều phó thác cho hắn, cố gắng làm náo nhiệt nhất.
Hắn nhắm mắt lại, trước mặt một mảnh đen kịt, nhớ tới có lần, năm hắn còn nhỏ, lỡ tay làm vỡ án bình bằng ngọc của Tư Đồ Lan, bị hắn mắng cho một trận, thiếu chút nữa cầm roi đánh hắn. Hắn khi đó, đến chỗ nào cũng không được yêu thích. Mẹ ruột hắn vì được sủng ái mà kiêu ngạo, sau lại nhiễm bệnh mà bỏ mạng. Hắn do Hoàng quý phi nuôi nấng, cũng không có vị hoàng huynh nào thích hắn, ngoại trừ ngũ hoàng huynh Tư Đồ Cảnh.
Hắn đối xử với mình như ca ca ruột.
Hoàng quý phi cũng đối xử với hắn rất tốt, coi như con mình sinh ra, cho nên phụ hoàng thường hay khen bà ấy hiền lương thục đức.
Khi đó, hắn dần dần cảm nhận lại tình cảm ấm áp của gia đình.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không, tim của hắn đột nhiên an tĩnh lại.
Bùi Ngọc Kiều lấy được ngọc trụy, vội vàng trở về, cả người đổ mồ hôi, áo lót ướt đẫm, Trúc Linh bảo phòng bếp mang nước nóng lên.
Pha chế nước, không nóng không lạnh, nàng hầu hạ cô nương tắm.
Nằm ở trong thùng nước tắm, Bùi Ngọc Kiều chỉ cảm thấy mệt chết người. Gặp phải Tư Đồ Tu, lúc nào thể xác và tinh thần cũng mỏi mệt. May là đã lấy được ngọc trụy, như vậy lần sau sẽ không còn gì liên quan đến hắn. Cái người
Nhìn bóng lưng vui mừng của nàng, một đi không trở lại, Tư Đồ Tu mặt trầm như nước.
Đúng là đồ không tim không phổi, không biết đền đáp ân sư. Nàng có ngày hôm nay, rốt cuộc là công lao của người nào?
Không, hắn vẫn chưa dạy dỗ tốt nàng!
Nếu đã dạy tốt, nàng nhìn thấy mình, thế nào cũng nên tôn kính kính yêu như học sinh nhìn thấy phu tử. Thế nhưng nàng, đơn giản là tránh không kịp, là vì tâm lý bị đánh đòn gây ra? Nhưng không đánh thì nàng không nghe lời, hắn giảng bài, nàng thất thần, nhàn rỗi chỉ biết ăn, ngay cả nô tỳ của mình cũng không quản giáo được.
Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Học sinh ngây ngốc như nàng, không đánh sao mà thành?
Tư Đồ Tu bực mình.
Dõi theo biểu cảm muốn ăn thịt người của chủ tử nhà mình, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc hai mặt nhìn nhau.
Chẳng biết hắn và đại cô nương Bùi gia nói cái gì, thế mà lại bực đến như vậy? Phải biết bình thường Tư Đồ Tu luôn giấu diếm hỉ nộ, đi tới các đại nha môn, gương mặt lạnh như băng sơn, vì vậy quan viên sợ nhất khi hắn tới làm việc, không giống tam hoàng tử Tư Đồ Dập, mặt mày hồn hậu, cho nên Vương gia nhà mình chẳng có một nhân duyên.
Nói đến tức giận, thật rất hiếm thấy.
Hai người tùy tùng hỏi cũng không dám hỏi, yên lặng theo sau lưng.
Tư Đồ Tu ra tới bên ngoài Hầu phủ, gió mát quất vào mặt, thổi đi một ít bực bội.
Nàng như vậy, khả năng còn chưa biết thân phận thật của hắn nhỉ? Đừng nói là nàng, ngay cả tiểu cô nương bình thường cũng thế, bị hắn - một Thân Vương đối đãi như vậy, chỉ sợ cũng sẽ hoang mang. Hơn nữa, nếu nàng cho hắn hôn, vậy mới là kỳ quái! Nàng cũng không phải là kẻ ngốc thực sự, vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Nghĩ tới những điều này, Tư Đồ Tu mới hòa hoãn lại.
Hay là, nói với nàng rõ ràng chuyện này?
Nàng che đậy rất tốt. Mặc dù trùng sinh, trong nhà một người cũng không biết. Có thể thấy được nàng có bản lĩnh bảo vệ bí mật này. Nhưng hắn sợ, nói cho nàng rồi, nàng lại bắt đầu sợ hắn.
Đau đầu...
Tư Đồ Tu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ khí đen vọt tới, khiến cho hắn phiền não.
Ngồi trên cỗ kiệu, mắt thấy ven đường có binh mã dò xét chung quanh, hắn phân phó nói: Khử binh mã Tư nha môn.
Đã từng, lúc tứ hoàng huynh Tư Đồ Lan đại hôn, phụ hoàng giao cho hắn tham gia.
Hôm qua Tư Đồ Lan cũng nắm bả vai hắn cười, nói chung thân đại sự đều phó thác cho hắn, cố gắng làm náo nhiệt nhất.
Hắn nhắm mắt lại, trước mặt một mảnh đen kịt, nhớ tới có lần, năm hắn còn nhỏ, lỡ tay làm vỡ án bình bằng ngọc của Tư Đồ Lan, bị hắn mắng cho một trận, thiếu chút nữa cầm roi đánh hắn. Hắn khi đó, đến chỗ nào cũng không được yêu thích. Mẹ ruột hắn vì được sủng ái mà kiêu ngạo, sau lại nhiễm bệnh mà bỏ mạng. Hắn do Hoàng quý phi nuôi nấng, cũng không có vị hoàng huynh nào thích hắn, ngoại trừ ngũ hoàng huynh Tư Đồ Cảnh.
Hắn đối xử với mình như ca ca ruột.
Hoàng quý phi cũng đối xử với hắn rất tốt, coi như con mình sinh ra, cho nên phụ hoàng thường hay khen bà ấy hiền lương thục đức.
Khi đó, hắn dần dần cảm nhận lại tình cảm ấm áp của gia đình.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không, tim của hắn đột nhiên an tĩnh lại.
Bùi Ngọc Kiều lấy được ngọc trụy, vội vàng trở về, cả người đổ mồ hôi, áo lót ướt đẫm, Trúc Linh bảo phòng bếp mang nước nóng lên.
Pha chế nước, không nóng không lạnh, nàng hầu hạ cô nương tắm.
Nằm ở trong thùng nước tắm, Bùi Ngọc Kiều chỉ cảm thấy mệt chết người. Gặp phải Tư Đồ Tu, lúc nào thể xác và tinh thần cũng mỏi mệt. May là đã lấy được ngọc trụy, như vậy lần sau sẽ không còn gì liên quan đến hắn. Cái người
/17
|