Ai gia đã trở lại với các fans thân yêu rồi đây ahihi. Mấy tháng nay ai gia đã nhận được nhiều inbox nói rằng các bạn đang rất mong chờ truyện. Cũng trong suốt thời gia qua ai gia đã suy nghĩ có nên drop truyện hay không đây._? Nhưng vì thấy các bạn rất có lòng với bộ truyện này cho nên ai gia quyết định sẽ cố gắng hoàn thành xong bộ truyện này cho các bạn. Vì không viết lách một thời gian dài cho nên chương này có dỡ quá thì các bạn cũng đừng có trách ai gia nhé!
Cảnh tượng vui vẻ trước mắt khiến ai ai nhìn vào cũng ganh tỵ với cả hai, cô và cậu ấy là đôi bạn thân từ thời trung học. Cả hai rất hiểu nhau, hiểu đến mức chỉ nhìn thôi cũng biết đối phương muốn nói gì. Nhưng có lẽ cô mãi mãi không biết rằng đã từ lâu từ rất lâu đối với cậu ấy tình cảm đối với cô đã vượt xa hơn chữ bạn.
Định thần là sẽ vào bếp lấy một ít nước đá thôi, nhưng cảnh tượng trước mắt làm anh không thể nào kìm nén được. Anh hung hăng bước đến kéo cô ra ngoài, mặc cho ai kia có sợ sệt hoảng loạn như thế nào đi nữa anh cũng không quan tâm.
Cô, từ khi nào đã không để tôi trong mắt vậy hả?
Anh nhìn cô chằm chằm vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng đó, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó. Nhưng tại sao giờ phút này đây cô lại không có chút sợ hãi nào! Anh như vậy có phải là đang ghen không? Anh như vậy có phải là đã chấp nhận cô rồi không?
Đừng hiểu lầm, tốt nhất là đừng để tôi mang tiếng. Nếu có muốn ngoại tình thì tốt nhất là tìm nơi nào kín đáo chút.
Cô ngơ ngác nhìn anh, hóa ra là cô sai rồi, tại sao lại vậy chứ! Tại sao lại đi ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh chứ! Có phải bản thân cô quá ngốc rồi không? Cô đáp trả câu nói của anh bằng một nụ cười, một nụ cười chua chát. Cô tự giễu cợt bản thân mình, cô cười cho số phận của mình, cô cười cho sự ngu ngốc của bản thân. Nhìn cô như vậy thật sự trong tận đáy lòng anh rất đau, rất khó chịu. Cô gái này từ khi nào đã ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy! Anh biết vừa rồi là anh ghen, anh ghen với người bạn thân của cô. Vì anh biết chỉ cần anh buông tay cô thì sẽ có người khác thay anh nắm chặt tay cô. Nhưng lí trí lại đi ngược với trái tim. Đến cả bản thân mình anh cũng không tài nào hiểu nổi thì làm sao người khác hiểu được anh. Nhưng chính lúc này đây anh muốn một lần được ích kỷ cho bản thân. Lúc này đây anh muốn ôm cô, vỗ về cô. Lúc này đây anh muốn được yêu thương cô thật lòng. Chỉ là hôm nay thôi ngày mai thức dậy rồi sẽ khác.
Từ khi cô bị chồng kéo ra ngoài, cậu đã cảm thấy trong người rất bực bội. Rõ ràng là không có tình cảm vậy hà cớ gì lại hành hạ đối phương, rõ ràng là không yêu người con gái đó vậy thì hà cớ gì cứ phải giữ cô khư khư bên mình. Cậu hạ quyết tâm để giữ cô bên cạnh mình. Cậu đi ra ngoài, vừa hay lại nhìn thấy vẻ mặt buồn sầu của cô. Bỗng nhiên trái tim cậu thắt lại, trong lòng là một cỗ khó chịu. Không chịu được đã vội bước đến nắm lấy tay cô.
Cậu còn chưa nấu xong thức ăn đâu đấy!
Chẳng bận tâm nhiều về người con trai kia cậu kéo cô đi vào bếp, chỉ nhìn cô rồi cười. Cả hai vào bếp tiếp tục nấu nướng, để mặc cho ai kia đang tức giận nhìn theo cô.
Mình ghét nhất là nhìn thấy cậu buồn đó!
Cậu vừa cắt thức ăn vừa nói, dù không nhìn cô nhưng cậu biết cô ấy đang nhìn mình.
Mình có phải là rất ngốc không?
Cô đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài phòng khách. Cậu nhìn vẻ mặt của cô, rồi cười nhẹ, xoa đầu cô.
Phải cậu ngốc lắm, rất ngốc!
Ngốc đến mức mãi không biết được là tôi yêu em nhiều đến thế nào. Ngốc đến mức tôi ở ngay đây mà em thì mãi chạy đi kiếm tìm. Bao nhiêu điều muốn nói đều giữ lại trong lòng. Không chỉ riêng mình cô là đồ ngốc mà cả bản thân cậu cũng vậy. Một kẻ ngốc yêu một kẻ ngốc, rồi cho đến khi nào thì mới hết ngốc?
________________________________________________________________
Bửa tối đã làm xong, cô lên phòng gọi mẹ xuống dùng bữa, để lại ba người đàn ông ngôi chờ.
Nhìn thôi là đã thấy ngon rồi! Thế Long, công nhận dạo này tay nghề của cháu tiến bộ thật đó nha!
Ông Phương nhìn bàn ăn trước mắt mà chỉ biết tấm tắc khen.
Dạ, thật ra tất cả là Nghi Nghi làm đấy ạ! Cháu chỉ phụ giúp cô ấy chút đỉnh thôi!
Cậu cười đáp, không quên nhấn mạnh hai từ 'Nghi Nghi'.
Cảnh tượng vui vẻ trước mắt khiến ai ai nhìn vào cũng ganh tỵ với cả hai, cô và cậu ấy là đôi bạn thân từ thời trung học. Cả hai rất hiểu nhau, hiểu đến mức chỉ nhìn thôi cũng biết đối phương muốn nói gì. Nhưng có lẽ cô mãi mãi không biết rằng đã từ lâu từ rất lâu đối với cậu ấy tình cảm đối với cô đã vượt xa hơn chữ bạn.
Định thần là sẽ vào bếp lấy một ít nước đá thôi, nhưng cảnh tượng trước mắt làm anh không thể nào kìm nén được. Anh hung hăng bước đến kéo cô ra ngoài, mặc cho ai kia có sợ sệt hoảng loạn như thế nào đi nữa anh cũng không quan tâm.
Cô, từ khi nào đã không để tôi trong mắt vậy hả?
Anh nhìn cô chằm chằm vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng đó, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó. Nhưng tại sao giờ phút này đây cô lại không có chút sợ hãi nào! Anh như vậy có phải là đang ghen không? Anh như vậy có phải là đã chấp nhận cô rồi không?
Đừng hiểu lầm, tốt nhất là đừng để tôi mang tiếng. Nếu có muốn ngoại tình thì tốt nhất là tìm nơi nào kín đáo chút.
Cô ngơ ngác nhìn anh, hóa ra là cô sai rồi, tại sao lại vậy chứ! Tại sao lại đi ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh chứ! Có phải bản thân cô quá ngốc rồi không? Cô đáp trả câu nói của anh bằng một nụ cười, một nụ cười chua chát. Cô tự giễu cợt bản thân mình, cô cười cho số phận của mình, cô cười cho sự ngu ngốc của bản thân. Nhìn cô như vậy thật sự trong tận đáy lòng anh rất đau, rất khó chịu. Cô gái này từ khi nào đã ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy! Anh biết vừa rồi là anh ghen, anh ghen với người bạn thân của cô. Vì anh biết chỉ cần anh buông tay cô thì sẽ có người khác thay anh nắm chặt tay cô. Nhưng lí trí lại đi ngược với trái tim. Đến cả bản thân mình anh cũng không tài nào hiểu nổi thì làm sao người khác hiểu được anh. Nhưng chính lúc này đây anh muốn một lần được ích kỷ cho bản thân. Lúc này đây anh muốn ôm cô, vỗ về cô. Lúc này đây anh muốn được yêu thương cô thật lòng. Chỉ là hôm nay thôi ngày mai thức dậy rồi sẽ khác.
Từ khi cô bị chồng kéo ra ngoài, cậu đã cảm thấy trong người rất bực bội. Rõ ràng là không có tình cảm vậy hà cớ gì lại hành hạ đối phương, rõ ràng là không yêu người con gái đó vậy thì hà cớ gì cứ phải giữ cô khư khư bên mình. Cậu hạ quyết tâm để giữ cô bên cạnh mình. Cậu đi ra ngoài, vừa hay lại nhìn thấy vẻ mặt buồn sầu của cô. Bỗng nhiên trái tim cậu thắt lại, trong lòng là một cỗ khó chịu. Không chịu được đã vội bước đến nắm lấy tay cô.
Cậu còn chưa nấu xong thức ăn đâu đấy!
Chẳng bận tâm nhiều về người con trai kia cậu kéo cô đi vào bếp, chỉ nhìn cô rồi cười. Cả hai vào bếp tiếp tục nấu nướng, để mặc cho ai kia đang tức giận nhìn theo cô.
Mình ghét nhất là nhìn thấy cậu buồn đó!
Cậu vừa cắt thức ăn vừa nói, dù không nhìn cô nhưng cậu biết cô ấy đang nhìn mình.
Mình có phải là rất ngốc không?
Cô đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài phòng khách. Cậu nhìn vẻ mặt của cô, rồi cười nhẹ, xoa đầu cô.
Phải cậu ngốc lắm, rất ngốc!
Ngốc đến mức mãi không biết được là tôi yêu em nhiều đến thế nào. Ngốc đến mức tôi ở ngay đây mà em thì mãi chạy đi kiếm tìm. Bao nhiêu điều muốn nói đều giữ lại trong lòng. Không chỉ riêng mình cô là đồ ngốc mà cả bản thân cậu cũng vậy. Một kẻ ngốc yêu một kẻ ngốc, rồi cho đến khi nào thì mới hết ngốc?
________________________________________________________________
Bửa tối đã làm xong, cô lên phòng gọi mẹ xuống dùng bữa, để lại ba người đàn ông ngôi chờ.
Nhìn thôi là đã thấy ngon rồi! Thế Long, công nhận dạo này tay nghề của cháu tiến bộ thật đó nha!
Ông Phương nhìn bàn ăn trước mắt mà chỉ biết tấm tắc khen.
Dạ, thật ra tất cả là Nghi Nghi làm đấy ạ! Cháu chỉ phụ giúp cô ấy chút đỉnh thôi!
Cậu cười đáp, không quên nhấn mạnh hai từ 'Nghi Nghi'.
/37
|