“ Bịch! “
“ Aaa! “ – Lâm Học Nghi nhăn mặt rên khẽ một tiếng, lồng ngực đau đến mức muốn vỡ tung ra nhưng vẫn cố cắn răng đưa tay ôm chặt lấy lồng ngực rồi loạng choạng trở người ngồi dậy.
“ Mình đang ở đâu thế này? … Hắn ta đâu rồi? “
Lâm Học Nghi hoảng sợ lướt mắt nhìn khoảng không gian tối om không có lấy một đốm sáng trước mắt; rơi vào một nơi tối tăm như thế này không biết là điều may mắn hay là nỗi bất hạnh lớn nhất cuộc đời của cô nữa … làm thế nào để thoát khỏi gã khốn kia lẫn cái hầm tăm tối này bây giờ???
Lâm Học Nghi âm thầm suy nghĩ rồi mím môi trở người đứng dậy, cô đứng yên lặng trong bóng tối, cố gắng ổn định nhịp thở để cặp mắt của mình dần dần thích nghi với bóng tối, trong đầu tập trung suy nghĩ những phương án để có thể sẵn sàng hành động khi cần thiết.
…
Trong căn hầm tối đen như mực bỗng xuất hiện một tia sáng trắng giống hệt ánh sáng được phát ra từ chiếc điện thoại di động, nguồn sáng lại ở khoảng cách rất gần vị trí Lâm Học Nghi đang đứng làm cho cô nhìn thấy rõ thân hình cao gầy cùng khuôn mặt của tên Abubakar.
“ Mày ở yên đó, tao sẽ đi một vòng quan sát chỗ này … Biết đâu tao và mày lại may mắn phát hiện thêm một kho báu cũng không chừng!? “
Lâm Học Nghi im lặng đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tên Abubakar, vết thương trên trán của hắn vẫn còn đang rỉ máu tạo thành một vệt máu dài chảy dọc theo khuôn mặt của hắn. Có lẽ đối với hắn đây chỉ là một vết thương nhỏ vì trên gương mặt khá tuấn tú kia lúc này hoàn toàn không có vẻ sợ hãi nhưng lại toát lên sự hứng khởi khi nhắc đến kho báu mặc dù hắn ta cũng ở trong căn hầm tối mịt không khác gì cô.
Tên Abubakar cất tiếng nói xong liền liếc mắt nhìn nét mặt ngưng trọng trên gương mặt của Lâm Học Nghi, hắn ta nhếch mép cười khẩy tỏ vẻ khinh thường rồi quay người cất bước đi đến khu vực chính giữa của căn hầm.
Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại trên tay hắn đủ để giúp Lâm Học Nghi đang đứng phía sau có thể quan sát được hết những cử động của hắn cũng như lờ mờ hình dung được quan cảnh xung quanh căn hầm này.
“ Thần linh ơi! … Chuyện gì thế này? “ – Lâm Học Nghi như ngừng thở khi nhìn thấy bức tượng thần Anubis thân người đầu chó rừng khổng lồ màu đen trong tư thế nghiêng người cúi xuống nhìn vào bên trong một cỗ quan tài bằng gỗ, tay trái cầm một cái móc sắt còn bàn tay phải đầy nanh vuốt nắm chặt một quả tim người như vừa lấy ra từ cỗ quan tài bên dưới. Bức tượng sống động như thật nhưng lại có hình dạng tàn ác đến mức hãi hùng như thế này hoàn toàn khác hẳn với những hình ảnh tư liệu mà Lâm Học Nghi đã từng được ông cho xem qua trước đây về vị thần được xem như là một trong những vị thần quan trọng không thể thiếu trong tín ngưỡng của người Ai Cập, giúp bảo vệ các lăng mộ của những vị Pharaon cổ đại…
“ Tao và mày mừng hụt rồi cưng ơi! … Nơi này chỉ là ngôi mộ của một tên quý tộc hay một tên quan lại bị nguyền rủa mà thôi! Không có của cải hay vàng bạc châu báu gì sất! “ – tên Abubakar chậc lưỡi tỏ vẻ hụt hẫng rồi lạnh nhạt lên tiếng.
“ Làm … làm sao ngươi biết người đó bị nguyền rủa? “ – Lâm Học Nghi nuốt xuống một ngụm khí, mấp máy môi lên tiếng hỏi.
“ Tổ tiên ta từng có người giữ chức vụ tư tế chăm lo việc thờ phụng các vị thần linh, đó là những gì ta biết khi nghe những lão già trong gia tộc kể lại. Thần Anubis không chỉ là vị thần chủ trì việc ướp xác hay bảo vệ những ngôi lăng mộ mà còn là vị thần giữ trọng trách cân quả tim của người chết xem họ có xứng đáng được bước qua cánh cổng dẫn vào thế giới bên kia hay không? … Nhìn hình dáng của bức tượng cũng đủ biết cái tên đang nằm trong chiếc quan tài này sau khi chết bị thần Anubis moi tim ra để ăn. Hắn ta không bị nguyền rủa thì là gì? “ – Tên Abubakar trầm giọng lên tiếng nói.
Lâm Học Nghi khẽ nghiêng đầu nhớ lại, hình như cô đã từng nghe ông kể về những câu chuyện mang đậm màu sắc thần thoại giống như thế này nhưng lại không thể ghi nhớ hết được, trong quan niệm của ông thì đây là vị thần tượng trưng cho sự chính trực lẫn tái sinh của người Ai Cập… Có lẽ hình dáng của bức tượng này quá lạ lẫm nên mới làm cho cô sợ hãi đến mức thót tim như vậy.
“ Những miếng gỗ bên hông cỗ quan tài này có khắc những dòng chữ nói về gã ta đây này! Để tao dịch sang tiếng Anh cho mày nghe nha! “ – giọng nói của tên Abubakar lại vang lên.
Đứng từ phía sau Lâm Học Nghi chỉ nhìn thấy ngón tay trỏ của hắn chậm rãi lướt qua từng hình ảnh biểu trưng cho chữ viết được chạm khắc ngoằn ngoèo trên tấm gỗ của chiếc áo quan rồi lẩm nhẩm thì thầm:
“ … Ngươi đáng bị nguyền rủa … linh hồn ngươi đáng bị giam cầm, bị tra tấn dày vò đời đời kiếp kiếp ở nơi tối tăm … vì chính tay ngươi đã giết chết người ấy … ngươi đã giết chết người anh trai song sinh của mình … “
Lâm Học Nghi nhíu chặt mi tâm chăm chú lắng nghe những gì tên Abubakar vừa đọc: … thì ra người này bị nguyền rủa vì đã giết hại anh trai của mình … hình phạt dành cho anh ta chính là bị thần Anubis moi tim và giam cầm vĩnh viễn trong căn hầm tối tăm như thế này sao? …
“ *** #### …. ####**** … ****#### …. #### …. …. “
“ **** #### …. ####**** … **** #### … #### … … “
Lâm Học Nghi ngẩn người đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề nhận ra gã Abubakar vẫn thì ngồi chống một bên gối nhìn vào những dòng chữ tượng hình khắc trên cỗ quan tài lẩm nhẩm đọc đi đọc lại chỉ một câu duy nhất, ban đầu bằng tiếng Anh nhưng dần dần lại chuyển thành tiếng Ai Cập … ngay cả giọng nói của hắn cũng dần bị thay đổi mang theo hơi thở cùng dư âm vang vọng từ ngàn xưa đầy nỗi day dứt xót xa.
“ Bịch! “
Âm thanh do tiếng cơ thể ngã xuống nền đất đột nhiên vang lên cắt đứt những suy tư trong đầu của Lâm Học Nghi làm cho cô giật mình ngẩng đầu nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh. Trước mắt cô là hình ảnh tên Abubakar ngã người ngất xỉu trên nền đất, chiếc điện thoại hắn đang cầm trên tay bất giác tuột khỏi bàn tay của hắn rơi xuống. Lâm Học Nghi mím môi đắn đo cân nhắc thật kỹ càng mới quyết định nhấc chân bước về phía tên Abubakar để xem thử hắn ta bị làm sao; nhưng vừa bước được ba bước Lâm Học Nghi bất ngờ bị một luồng sáng vàng rực như ánh sáng của một ngọn đuốc cực lớn từ phía cỗ quan tài phát ra chặn bước. Lâm Học Nghi theo phản xạ giơ cao lòng bàn tay phải của mình ra để che chắn rồi nghiêng đầu sang một bên, hai mắt nhắm chặt để không bị thứ ánh sáng kia làm lóa mắt nên không hề biết rằng vòng tròn tưởng như vô hình được ông lão xa lạ vẽ trong lòng bàn tay của cô phát ra một luồng sáng trắng làm cho ánh sáng vàng hừng hực như ngọn lửa có thể thiêu đốt vạn vật kia dịu bớt.
“ … Smenyara! Tại sao huynh bắt nàng ấy phá bỏ đứa con của ta? Đó là đứa con của ta cùng với người phụ nữ ta tha thiết yêu thương! Huynh lấy tư cách gì để làm chuyện đó hả? “
Tiếng hét xa lạ của một người đàn ông bất thình lình vang đến làm Lâm Học Nghi giật mình vội vàng mở to hai mắt … Cả căn hầm tối mịt lúc này như biến thành một nơi khác … không có cỗ quan tài bằng gỗ cũ kỹ cũng không có bức tượng thần Anubis hung hãn đáng sợ … khung cảnh trước mắt cô lúc này giống như ở trong một cung điện nguy nga dát vàng lộng lẫy, sáng bừng ánh đuốc…
“ Ta lấy tư cách gì sao? Ta lấy tư cách của một vị Pharaon cũng là phu quân của nàng ấy để làm điều đó! … Các ngươi nói xem các ngươi đã làm những gì … “
Trong khung cảnh hư ảo Lâm Học Nghi nhìn thấy bóng lưng của hai người đàn ông từ phía xa, một người mặc chiếc áo thụng dài chấm gót chân, eo thắt đai vàng như mới vừa từ phương xa trở về và một người đàn ông để lưng trần, trên người chỉ quấn một chiếc khố lấp lánh ánh vàng… Hai người họ dường như đang tranh cãi rất gay gắt…
“ Huynh đừng quên ta cũng là một vị Pharaon nắm trong tay một nửa binh quyền! … Nếu như không phải huynh dùng thủ đoạn để bức ép nàng ấy thì nàng ấy sẽ không bao giờ đồng ý làm hoàng hậu của huynh! … Huynh chỉ là một tên khốn đội lốp minh quân mà thôi! “ – người đàn ông mặc chiếc áo thụng gằn giọng lên tiếng nói.
“ Khalfani! … Ngươi cùng hoàng hậu của ta tư thông với nhau mà vẫn còn lớn tiếng rủa xả ta như thế sao? Bắt nàng ấy phá bỏ nghiệt chủng trong bụng để giữ thể hiện cho các ngươi là ta đã nhân từ lắm rồi! Ngươi đừng dồn ta vào đường cùng nếu không hậu quả sẽ rất khủng khiếp đó! “ – Người đàn ông mặc chiếc khố bằng vàng trầm giọng uy quyền đáp trả.
“ Ngươi nhân từ sao? Cướp vợ giết con của em trai mình thì được gọi là nhân từ sao? “
“ Ta không cướp của ngươi bất cứ thứ gì! Chỉ có kẻ càn quấy đê tiện như ngươi mới có hành động loạn luân với vợ của anh mình như thế thôi! Nghiệt chủng của ngươi càng không được phép tồn tại! “
“ Smenyara! Hôm nay nếu ngươi sống thì ta sẽ chết! “ – người đàn ông mặc áo thụng rút ra một thanh đoản kiếm được giắt trên chiếc thắt lưng bằng vàng quấn ngang người hét thật to rồi lao đến vung kiếm chém vào yết hầu của người đàn ông quấn chiếc khố bằng vàng; còn người đàn ông kia cũng nhanh như chớp cầm lấy một con dao găm đâm thẳng vào tim của hắn ta.
“ Không!!! “ – Lâm Học Nghi thấy trước mắt mình vô số những giọt máu bắn ra tung tóe, màu máu đỏ tươi đến nhức mắt làm cô hoảng sợ hét lớn, bàn chân cũng vô thức bước lui về sau.
… Ảo ảnh như màn sương cùng với ánh sáng vàng rực rỡ vụt tắt rồi tan biến không một chút dấu vết … Căn hầm tối mịt lại trở về tĩnh lặng … ánh sáng trắng phát ra từ chiếc điện thoại của gã Abubakar càng lúc càng trở nên yếu ớt…
Lâm Học Nghi run run mở hé cặp mắt rồi lướt nhìn xung quanh căn hầm tối, cả người ướt đẫm mồ hôi, cảm giác hai chân như không còn đủ sức để đứng vững nữa, cô tựa lưng dựa vào cây cột sát bên cạnh ôm ngực thở dốc…
“ … Ta đáng bị nguyền rủa … … ngươi cũng phải chết! “ – một giọng nói lạnh lẽo như đến từ chốn âm ti địa phủ bất thình lình vang đến làm Lâm Học Nghi giật bắn người như chạm phải điện; tiếng nói xa lạ kia phát ra từ cỗ quan tài bằng gỗ, từ chỗ Lâm Học Nghi đang đứng có thể nhìn thấy một chiếc bóng trắng đang lướt nhanh về phía cô
“ Á!!! “ – Lâm Học Nghi hét lớn rồi xoay người bỏ chạy thật nhanh, nhưng chạy được vài bước đã nhận thấy trước mắt cô là bức tường đá sừng sững.
“ Cứu tôi với! … Làm ơn cứu tôi với! “ – Lâm Học Nghi như mất hết bình tĩnh cùng lý trí, cô vung hai cánh tay đập loạn xạ lên bức tường đá trước mắt như thể nó là một cánh cửa dẫn lối ra vào, miệng không ngừng hét lớn.
“ … Chuyện gì thế này ??? “ – Lâm Học Nghi run rẩy nhìn vòng tròn trong lòng bàn tay phải của mình phát ra tia sáng màu trắng, dường như ký hiệu trên lòng bàn tay của cô trùng khớp với một ký hiệu bí ẩn nào đó được khắc trên bức tường đá mà cô không hề hay biết làm cho bức tường đá sừng sững vang lên một tiếng “ ầm “ thật lớn, Lâm Học Nghi cảm thấy nền đất dưới chân mình như đang rung lắc dữ dội …
“ Rầmmmm!!! “
“ Àoooo!!! “
Lâm Học Nghi vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một luồng nước ngầm cực mạnh tuôn ra từ phía sau bức tường đá sừng sững kia cuốn chặt lấy rồi nhấn chìm xuống vực thẳm.
“ Aaa! “ – Lâm Học Nghi nhăn mặt rên khẽ một tiếng, lồng ngực đau đến mức muốn vỡ tung ra nhưng vẫn cố cắn răng đưa tay ôm chặt lấy lồng ngực rồi loạng choạng trở người ngồi dậy.
“ Mình đang ở đâu thế này? … Hắn ta đâu rồi? “
Lâm Học Nghi hoảng sợ lướt mắt nhìn khoảng không gian tối om không có lấy một đốm sáng trước mắt; rơi vào một nơi tối tăm như thế này không biết là điều may mắn hay là nỗi bất hạnh lớn nhất cuộc đời của cô nữa … làm thế nào để thoát khỏi gã khốn kia lẫn cái hầm tăm tối này bây giờ???
Lâm Học Nghi âm thầm suy nghĩ rồi mím môi trở người đứng dậy, cô đứng yên lặng trong bóng tối, cố gắng ổn định nhịp thở để cặp mắt của mình dần dần thích nghi với bóng tối, trong đầu tập trung suy nghĩ những phương án để có thể sẵn sàng hành động khi cần thiết.
…
Trong căn hầm tối đen như mực bỗng xuất hiện một tia sáng trắng giống hệt ánh sáng được phát ra từ chiếc điện thoại di động, nguồn sáng lại ở khoảng cách rất gần vị trí Lâm Học Nghi đang đứng làm cho cô nhìn thấy rõ thân hình cao gầy cùng khuôn mặt của tên Abubakar.
“ Mày ở yên đó, tao sẽ đi một vòng quan sát chỗ này … Biết đâu tao và mày lại may mắn phát hiện thêm một kho báu cũng không chừng!? “
Lâm Học Nghi im lặng đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tên Abubakar, vết thương trên trán của hắn vẫn còn đang rỉ máu tạo thành một vệt máu dài chảy dọc theo khuôn mặt của hắn. Có lẽ đối với hắn đây chỉ là một vết thương nhỏ vì trên gương mặt khá tuấn tú kia lúc này hoàn toàn không có vẻ sợ hãi nhưng lại toát lên sự hứng khởi khi nhắc đến kho báu mặc dù hắn ta cũng ở trong căn hầm tối mịt không khác gì cô.
Tên Abubakar cất tiếng nói xong liền liếc mắt nhìn nét mặt ngưng trọng trên gương mặt của Lâm Học Nghi, hắn ta nhếch mép cười khẩy tỏ vẻ khinh thường rồi quay người cất bước đi đến khu vực chính giữa của căn hầm.
Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại trên tay hắn đủ để giúp Lâm Học Nghi đang đứng phía sau có thể quan sát được hết những cử động của hắn cũng như lờ mờ hình dung được quan cảnh xung quanh căn hầm này.
“ Thần linh ơi! … Chuyện gì thế này? “ – Lâm Học Nghi như ngừng thở khi nhìn thấy bức tượng thần Anubis thân người đầu chó rừng khổng lồ màu đen trong tư thế nghiêng người cúi xuống nhìn vào bên trong một cỗ quan tài bằng gỗ, tay trái cầm một cái móc sắt còn bàn tay phải đầy nanh vuốt nắm chặt một quả tim người như vừa lấy ra từ cỗ quan tài bên dưới. Bức tượng sống động như thật nhưng lại có hình dạng tàn ác đến mức hãi hùng như thế này hoàn toàn khác hẳn với những hình ảnh tư liệu mà Lâm Học Nghi đã từng được ông cho xem qua trước đây về vị thần được xem như là một trong những vị thần quan trọng không thể thiếu trong tín ngưỡng của người Ai Cập, giúp bảo vệ các lăng mộ của những vị Pharaon cổ đại…
“ Tao và mày mừng hụt rồi cưng ơi! … Nơi này chỉ là ngôi mộ của một tên quý tộc hay một tên quan lại bị nguyền rủa mà thôi! Không có của cải hay vàng bạc châu báu gì sất! “ – tên Abubakar chậc lưỡi tỏ vẻ hụt hẫng rồi lạnh nhạt lên tiếng.
“ Làm … làm sao ngươi biết người đó bị nguyền rủa? “ – Lâm Học Nghi nuốt xuống một ngụm khí, mấp máy môi lên tiếng hỏi.
“ Tổ tiên ta từng có người giữ chức vụ tư tế chăm lo việc thờ phụng các vị thần linh, đó là những gì ta biết khi nghe những lão già trong gia tộc kể lại. Thần Anubis không chỉ là vị thần chủ trì việc ướp xác hay bảo vệ những ngôi lăng mộ mà còn là vị thần giữ trọng trách cân quả tim của người chết xem họ có xứng đáng được bước qua cánh cổng dẫn vào thế giới bên kia hay không? … Nhìn hình dáng của bức tượng cũng đủ biết cái tên đang nằm trong chiếc quan tài này sau khi chết bị thần Anubis moi tim ra để ăn. Hắn ta không bị nguyền rủa thì là gì? “ – Tên Abubakar trầm giọng lên tiếng nói.
Lâm Học Nghi khẽ nghiêng đầu nhớ lại, hình như cô đã từng nghe ông kể về những câu chuyện mang đậm màu sắc thần thoại giống như thế này nhưng lại không thể ghi nhớ hết được, trong quan niệm của ông thì đây là vị thần tượng trưng cho sự chính trực lẫn tái sinh của người Ai Cập… Có lẽ hình dáng của bức tượng này quá lạ lẫm nên mới làm cho cô sợ hãi đến mức thót tim như vậy.
“ Những miếng gỗ bên hông cỗ quan tài này có khắc những dòng chữ nói về gã ta đây này! Để tao dịch sang tiếng Anh cho mày nghe nha! “ – giọng nói của tên Abubakar lại vang lên.
Đứng từ phía sau Lâm Học Nghi chỉ nhìn thấy ngón tay trỏ của hắn chậm rãi lướt qua từng hình ảnh biểu trưng cho chữ viết được chạm khắc ngoằn ngoèo trên tấm gỗ của chiếc áo quan rồi lẩm nhẩm thì thầm:
“ … Ngươi đáng bị nguyền rủa … linh hồn ngươi đáng bị giam cầm, bị tra tấn dày vò đời đời kiếp kiếp ở nơi tối tăm … vì chính tay ngươi đã giết chết người ấy … ngươi đã giết chết người anh trai song sinh của mình … “
Lâm Học Nghi nhíu chặt mi tâm chăm chú lắng nghe những gì tên Abubakar vừa đọc: … thì ra người này bị nguyền rủa vì đã giết hại anh trai của mình … hình phạt dành cho anh ta chính là bị thần Anubis moi tim và giam cầm vĩnh viễn trong căn hầm tối tăm như thế này sao? …
“ *** #### …. ####**** … ****#### …. #### …. …. “
“ **** #### …. ####**** … **** #### … #### … … “
Lâm Học Nghi ngẩn người đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề nhận ra gã Abubakar vẫn thì ngồi chống một bên gối nhìn vào những dòng chữ tượng hình khắc trên cỗ quan tài lẩm nhẩm đọc đi đọc lại chỉ một câu duy nhất, ban đầu bằng tiếng Anh nhưng dần dần lại chuyển thành tiếng Ai Cập … ngay cả giọng nói của hắn cũng dần bị thay đổi mang theo hơi thở cùng dư âm vang vọng từ ngàn xưa đầy nỗi day dứt xót xa.
“ Bịch! “
Âm thanh do tiếng cơ thể ngã xuống nền đất đột nhiên vang lên cắt đứt những suy tư trong đầu của Lâm Học Nghi làm cho cô giật mình ngẩng đầu nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh. Trước mắt cô là hình ảnh tên Abubakar ngã người ngất xỉu trên nền đất, chiếc điện thoại hắn đang cầm trên tay bất giác tuột khỏi bàn tay của hắn rơi xuống. Lâm Học Nghi mím môi đắn đo cân nhắc thật kỹ càng mới quyết định nhấc chân bước về phía tên Abubakar để xem thử hắn ta bị làm sao; nhưng vừa bước được ba bước Lâm Học Nghi bất ngờ bị một luồng sáng vàng rực như ánh sáng của một ngọn đuốc cực lớn từ phía cỗ quan tài phát ra chặn bước. Lâm Học Nghi theo phản xạ giơ cao lòng bàn tay phải của mình ra để che chắn rồi nghiêng đầu sang một bên, hai mắt nhắm chặt để không bị thứ ánh sáng kia làm lóa mắt nên không hề biết rằng vòng tròn tưởng như vô hình được ông lão xa lạ vẽ trong lòng bàn tay của cô phát ra một luồng sáng trắng làm cho ánh sáng vàng hừng hực như ngọn lửa có thể thiêu đốt vạn vật kia dịu bớt.
“ … Smenyara! Tại sao huynh bắt nàng ấy phá bỏ đứa con của ta? Đó là đứa con của ta cùng với người phụ nữ ta tha thiết yêu thương! Huynh lấy tư cách gì để làm chuyện đó hả? “
Tiếng hét xa lạ của một người đàn ông bất thình lình vang đến làm Lâm Học Nghi giật mình vội vàng mở to hai mắt … Cả căn hầm tối mịt lúc này như biến thành một nơi khác … không có cỗ quan tài bằng gỗ cũ kỹ cũng không có bức tượng thần Anubis hung hãn đáng sợ … khung cảnh trước mắt cô lúc này giống như ở trong một cung điện nguy nga dát vàng lộng lẫy, sáng bừng ánh đuốc…
“ Ta lấy tư cách gì sao? Ta lấy tư cách của một vị Pharaon cũng là phu quân của nàng ấy để làm điều đó! … Các ngươi nói xem các ngươi đã làm những gì … “
Trong khung cảnh hư ảo Lâm Học Nghi nhìn thấy bóng lưng của hai người đàn ông từ phía xa, một người mặc chiếc áo thụng dài chấm gót chân, eo thắt đai vàng như mới vừa từ phương xa trở về và một người đàn ông để lưng trần, trên người chỉ quấn một chiếc khố lấp lánh ánh vàng… Hai người họ dường như đang tranh cãi rất gay gắt…
“ Huynh đừng quên ta cũng là một vị Pharaon nắm trong tay một nửa binh quyền! … Nếu như không phải huynh dùng thủ đoạn để bức ép nàng ấy thì nàng ấy sẽ không bao giờ đồng ý làm hoàng hậu của huynh! … Huynh chỉ là một tên khốn đội lốp minh quân mà thôi! “ – người đàn ông mặc chiếc áo thụng gằn giọng lên tiếng nói.
“ Khalfani! … Ngươi cùng hoàng hậu của ta tư thông với nhau mà vẫn còn lớn tiếng rủa xả ta như thế sao? Bắt nàng ấy phá bỏ nghiệt chủng trong bụng để giữ thể hiện cho các ngươi là ta đã nhân từ lắm rồi! Ngươi đừng dồn ta vào đường cùng nếu không hậu quả sẽ rất khủng khiếp đó! “ – Người đàn ông mặc chiếc khố bằng vàng trầm giọng uy quyền đáp trả.
“ Ngươi nhân từ sao? Cướp vợ giết con của em trai mình thì được gọi là nhân từ sao? “
“ Ta không cướp của ngươi bất cứ thứ gì! Chỉ có kẻ càn quấy đê tiện như ngươi mới có hành động loạn luân với vợ của anh mình như thế thôi! Nghiệt chủng của ngươi càng không được phép tồn tại! “
“ Smenyara! Hôm nay nếu ngươi sống thì ta sẽ chết! “ – người đàn ông mặc áo thụng rút ra một thanh đoản kiếm được giắt trên chiếc thắt lưng bằng vàng quấn ngang người hét thật to rồi lao đến vung kiếm chém vào yết hầu của người đàn ông quấn chiếc khố bằng vàng; còn người đàn ông kia cũng nhanh như chớp cầm lấy một con dao găm đâm thẳng vào tim của hắn ta.
“ Không!!! “ – Lâm Học Nghi thấy trước mắt mình vô số những giọt máu bắn ra tung tóe, màu máu đỏ tươi đến nhức mắt làm cô hoảng sợ hét lớn, bàn chân cũng vô thức bước lui về sau.
… Ảo ảnh như màn sương cùng với ánh sáng vàng rực rỡ vụt tắt rồi tan biến không một chút dấu vết … Căn hầm tối mịt lại trở về tĩnh lặng … ánh sáng trắng phát ra từ chiếc điện thoại của gã Abubakar càng lúc càng trở nên yếu ớt…
Lâm Học Nghi run run mở hé cặp mắt rồi lướt nhìn xung quanh căn hầm tối, cả người ướt đẫm mồ hôi, cảm giác hai chân như không còn đủ sức để đứng vững nữa, cô tựa lưng dựa vào cây cột sát bên cạnh ôm ngực thở dốc…
“ … Ta đáng bị nguyền rủa … … ngươi cũng phải chết! “ – một giọng nói lạnh lẽo như đến từ chốn âm ti địa phủ bất thình lình vang đến làm Lâm Học Nghi giật bắn người như chạm phải điện; tiếng nói xa lạ kia phát ra từ cỗ quan tài bằng gỗ, từ chỗ Lâm Học Nghi đang đứng có thể nhìn thấy một chiếc bóng trắng đang lướt nhanh về phía cô
“ Á!!! “ – Lâm Học Nghi hét lớn rồi xoay người bỏ chạy thật nhanh, nhưng chạy được vài bước đã nhận thấy trước mắt cô là bức tường đá sừng sững.
“ Cứu tôi với! … Làm ơn cứu tôi với! “ – Lâm Học Nghi như mất hết bình tĩnh cùng lý trí, cô vung hai cánh tay đập loạn xạ lên bức tường đá trước mắt như thể nó là một cánh cửa dẫn lối ra vào, miệng không ngừng hét lớn.
“ … Chuyện gì thế này ??? “ – Lâm Học Nghi run rẩy nhìn vòng tròn trong lòng bàn tay phải của mình phát ra tia sáng màu trắng, dường như ký hiệu trên lòng bàn tay của cô trùng khớp với một ký hiệu bí ẩn nào đó được khắc trên bức tường đá mà cô không hề hay biết làm cho bức tường đá sừng sững vang lên một tiếng “ ầm “ thật lớn, Lâm Học Nghi cảm thấy nền đất dưới chân mình như đang rung lắc dữ dội …
“ Rầmmmm!!! “
“ Àoooo!!! “
Lâm Học Nghi vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một luồng nước ngầm cực mạnh tuôn ra từ phía sau bức tường đá sừng sững kia cuốn chặt lấy rồi nhấn chìm xuống vực thẳm.
/6
|