Đến cổng siêu thị cả hai người thở hổn hển. Quen với cuộc sống sung sướng, đi có kẻ đưa về có người đón nên nó và Tom thấy rất mệt. Vào bên trong siêu thị vô cùng rộng, đủ các mặt hàng khác nhau nhìn mà hoa cả mắt. Nó từ từ bước đến quầy bán đồ ăn nhẹ, Tom kéo xe theo sau. Bánh mì, sữa tươi, xíc xích, bít tết, bim bim... toàn đồ ăn vặt, mỗi thứ nó đều mua đủ cho sáu phần ăn. Nhìn những thứ nó mua Tom cũng hiểu ngay ý rằng bữa tối hôm nay tại nhà nó sẽ có cả TFBOYS, nó, cậu và Nhã Nhi nữa.
Chẳng mấy chốc đã mua xong, mọi thứ đều nhanh chóng và gọn gàng. Năm giờ mười năm phút chiều! Giờ này cũng đã muộn, Tom ra đến cửa siêu thị gọi tacxi để về, chắc hẳn cậu đã chán ngán với việc đi bộ. Bỗng nó giữ tay cậu lại và nói:
- Đi bộ về cũng được mà!
- Vậy tôi đi tacxi còn cậu thì cứ đi bộ về nhé! - Tom cố nhịn cười và điềm tĩnh nói
- Thôi!
Tom ngoảnh mặt đi cười không lên tiếng, trông nó lúc này y như một con mèo con ngoan ngoãn nghe lời rồi lẳng lặng lên tacxi. Chẳng mấy chốc đã về tới nhà, nó khẽ liếc qua nhà Tiểu Khải, vẫn lẳng lặng không một bóng người. Tom kéo nó vào nhà, con bé giật thót mình nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân nha, ban ngày ban mặt lôi kéo con gái nhà người ta thế hả? - Nó nói bằng tiếng Việt.
Tom không hiểu nó đang nói gì, việc nhận ra tiếng Trung đã là một trở ngại với cậu huống chi là tiếng Việt. Một chữ cắn đôi Tom cũng không biết. Nhưng biểu hiện vừa rồi thật sự khiến Tom ngạc nhiên, cậu tự thủ thỉ một mình:
- Từ bao giờ cậu ta trở nên đáng yêu như vậy nhỉ? Chẳng phải trước đây chỉ là một con bé vô vị sao? Nếu cậu ta mà không xinh xắn thì chắc chẳng ma nào thèm nhòm ngó tới nên phải biết may mắn và thay đổi dần đi là đúng rồi.
Vào nhà, nó sắp xếp gọn gàng mọi thứ và chuẩn bị đồ ăn sẵn ra bàn. Nó bắt đầu gọi điện lại cho từng người một, máy chưa kịp bỏ ra đã có tiếng gõ cửa. Thì ra là Nhã Nhi, cô ấy nói không bao giờ đến trễ cũng đúng thật. Tiếp theo là ba anh chàng bận rộn kia, bỗng dưng Tom hất mạnh cái điện thoại của nó lên rồi lại đỡ lấy. Nó giật mình và cũng đúng lúc đó Tiểu Khải bắt máy. Tom nhanh nhẹn nói trong khi nó còn đang tức điên:
- Tôi là Tom Sawyer đây! Mấy cậu đang ở công ty hay đã về nhà rồi?
Mất vài giây suy nghĩ về lí do tại sao Tom Sawyer lại gọi điện hỏi như vậy. Tiểu Khải nhanh chóng trả lời:
- Chúng tôi đang trên đường về, có lẽ là năm phút nữa sẽ về tới.
- Good! Very good! Mấy cậu nhớ chuyện Dương Thiên Linh mời đến nhà ăn tối hôm nay chứ? Về rồi qua luôn nha, chỉ còn thiếu ba người thôi đó.
Tom nói hết câu đã tắt máy, cậu ngang nhiên đi qua và đút điện thoại vào túi áo nó một cách nhẹ nhàng rồi đi vào phòng bếp. Con bé chừng mắt nhìn theo còn Nhã Nhi thì đang chết đuối trong vẻ đẹp trai của cậu.
Nó dẫn Nhã Nhi đi tham quan căn nhà của mình một chút, đây là lần đầu tiên nó tỏ vẻ thân thiết với người khác như vậy. Tom thì chỉ nhàn nhã ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa lướt mạng một cách vô cùng tự nhiên vì đơn giản đối với nó Tom không biết ngại là gì, cậu cũng chẳng bao giờ nghĩ quá mọi chuyện.
Có tiếng ô tô phía ngoài cổng, khẽ nhìn qua cánh cửa cũng đủ biết là TFBOYS về tới.
~~~~~~~~~~
Mấy anh chàng ủ rũ bước vào nhà. Thường thường thì hình như lúc nào họ cũng vậy, công việc luyện tập chắc hẳn rất mệt mỏi và tốn sức. Quản lí của họ cũng mập mạp quá trời. TFBOYS vào nhà và chiếc ô tô kia cũng rời khỏi cổng.
Vương Nguyên nói mỉa mai:
- Ít nhất là hôm nay không phải ăn món mì nhạt nhẽo.
Thiên Tỷ cười, còn Tiểu Khải thì bừng bừng lên nói:
- Vậy mà lúc nào hai đứa cũng ăn hết đấy thôi.
TFBOYS bên ngoài và trước mắt fan luôn là những thần tượng sáng giá nhưng thật sự cả ba người đều vô cùng quậy phá. Đôi lúc chỉ là mở cửa cũng phải nhường nhau. Họ lười đến mức khi nào ở nhà cũng không chịu đi mua đồ ăn, không có ba mẹ thì ba người biết nấu cái gì ngoài mì ăn liền. Tối qua Tiểu Khải đã cho hai đứa em của mình ăn món mì mà một vị đại ca tự tay nấu.
Diện một bộ đồ thật dễ chịu sau khi đã tắm xong, ba người bước thật nhanh qua căn nhà đối diện kia vì nếu fan nhìn thấy chắc sẽ khó mà nhúc nhích được. Vương Nguyên bấm chuông, ngay lập tức nó chạy ra mở cửa rồi mời họ vào nhà. Thấy họ, Tom nói:
- Chào!
Nhã Nhi nhìn thấy Thiên Tỷ vui như hoa nở, đây là lần thứ hai cô được ở cạnh Thiên Tỷ với một khoảng cách gần như vậy và cả hai lần này đều ở nhà nó. Nhi nhanh chóng đẩy tất cả mọi người vào bàn ăn và không ai có thể nói gì thêm.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, cho đến khi Tiểu Khải hỏi nó:
- Sao tự nhiên cậu lại muốn mọi người ngồi ăn chung như vậy, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
- Tôi muốn cảm ơn mọi người về chuyện tối qua, mặc dù tôi không biết rõ lắm sau đó thế nào nhưng tôi thật sự cũng không muốn biết, không cần biết.
Ban đầu còn khẽ cười nói nhưng đến đây cổ họng nó nghẹn ắng lại, mặt cúi sầm xuống. Một lúc sau, như nuốt cái gì đó vướng ở cổ nó nói tiếp:
- Vậy đó, mọi người tiếp tục ăn đi! Nhớ đừng để thừa đó.
Ai mà chẳng nhận ra cái nụ cười trừ đó. Tom lại hỏi:
- Nói thật đi, chúng ta đều là bạn mà! Cậu nghĩ chúng tôi ngốc chắc, mà dù có ngốc thì cũng sẽ không tin vào cái lí do cậu đã nói đâu. Ngất xỉu cái gì chứ? Là ai đã khiến cậu như vậy hả Dương Thiên Linh?
Nhã Nhi gật đầu tán thưởng câu hỏi của Tom. Mười con mắt nhìn chằm chằm vào nó để chờ đợi câu trả lời. Nó bỗng dưng thấy sợ, rất sợ. Mọi chuyện tối qua lại hiện ra trước mắt khiến con bé bật khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Nó từ từ từ từ kể lại cho mọi người nghe, ai nấy đều sửng sốt riêng chỉ có Tiểu Khải vẫn điềm tĩnh, có lẽ cậu đã đoán ra được rằng mọi chuyện sẽ như vậy. Chỉ là Khải không nghĩ chuyện lại tới mức này. Đây không phải thứ dễ dàng gì có thể trải qua.
Nhã Nhi giật mình vì cô lớp phó học tập. Thiên Tỷ và Vương Nguyên cũng vậy, chẳng ai lại nghĩ rằng đó là việc một học sinh như Đồng Minh Thư có thể làm, không ai có thể ngờ được. Ánh mắt Tom bỗng trở nên ghê rợn, cậu gằn giọng và tức giận nói với nó:
- Đồng Minh Thư!? Nếu muốn chẳng phải cậu có thể khiến cả nhà cô ta đi ăn mày sao? Thậm chí cậu còn không cả nói ra nữa, cậu đang bị cái gì vậy Dương Thiên Linh?
Tom đập tay xuống bàn ăn. Tiểu Khải khó chịu với hành động đó, cậu hiểu nó đang sợ hãi đến nhường nào. Lạnh lùng? Kiên định? Cứng rắn? Thì giờ cũng chỉ là con bé mềm yếu hơn bất cứ ai khác, không chủ động nổi. Nó không sợ gia đình nhà họ Đồng, không sợ bất cứ việc làm nào của bọn họ nhưng nó lại sợ chính bản thân, sợ số phận và sợ cả những con người đang ngồi trước mặt. Nó không khóc nữa, mà chỉ điềm tĩnh nói:
- Tôi không thể hủy hoại gia đình cô ta được... vì Đồng Minh Tuấn chẳng làm chuyện gì sai cả. Vả lại tôi sẽ tự giải quyết việc này ổn thỏa, mọi người đừng bận tâm.
Tất cả đều nhìn nó và rồi Thiên Tỷ nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta là bạn mà, bạn bè phải giúp nhau chứ. Đây không phải chuyện mà một mình cậu có thể giải quyết nổi đâu. Càng để lâu nó sẽ càng lớn, rồi sẽ có lúc nó lớn tới mức những học sinh Trung học như chúng ta không thể giải quyết nổi. Cậu nghe lời đi, cậu cũng chỉ là con gái thôi. Nếu hôm qua Khải ca không tìm thấy cậu sớm thì liệu bây giờ cậu còn ngồi ở đây không hay đang trong bệnh viện cấp cứu rồi. Cậu phải biết mọi chuyện nguy hiểm như thế nào chứ. Nên để ba mẹ cậu biết chuyện này thì hơn.
Nhã Nhi lại gật đầu lia lịa nhìn nó. Đôi bàn tay Vương Tuấn Khải lắm chặt lại, cậu chưa nói một lời nào nhưng thứ cậu nghe thấy khiến sự bình tĩnh mất hết, cậu chỉ nhìn nó. Biểu hiện và hành động đó của cậu khiến Tom phải để ý. Tom thấy khó hiểu và cứ nhìn Tiểu Khải nghĩ: Tại sao chứ? Anh ta...
Nó không nói gì cả, cứ ngồi nhìn qua khuôn mặt của từng người một. Trước nay nó chưa từng một lần coi trọng tình bạn. Nó chỉ nghĩ bạn bè như cái định lí mà con người ta không thể học thuộc, nhưng không ngờ trong cuộc sống của nó cũng có những người bạn như vậy.
Không khí nặng nề đến ngạt thở. Tiểu Khải đứng dậy xin phép vào nhà vệ sinh, nó đang định chỉ đường cho cậu thì Tom nói gấp:
- Để em đưa anh đi!
Hai người đi vào trong, nó im lặng nhìn theo. Ngồi lại đó, Vương Nguyên hiếu kì hỏi nó rất nhiều chuyện, cậu tỏ ra bực tức trước những việc làm của Minh Thư. Nhã Nhi khéo léo phá tan sự im lặng trong phòng ăn bằng cách đẩy hai Thiên Tỷ và Vương Nguyên ra ngoài, còn cô và nó ở lại.
- Dọn dẹp thôi. - Nhã Nhi cười tươi nói.
- Nhưng còn chưa ăn xong...
Chưa kịp nói hết câu Nhi đã đưa ngón tay lên miệng suỵt nhẹ.
~~~~~~Trong nhà vệ sinh~~~~~~
Tiểu Khải và Tom đứng cạnh nhau trước tấm gương. Khải té nước lên mặt rồi quay đi chuẩn bị bước ra ngoài thì Tom lên tiếng:
- Anh... anh thích Dương Thiên Linh đúng không? Anh còn được biết chuyện gì về cô ấy mà tôi chưa được biết nữa?
Nghe và hiểu hết câu hỏi, Tiểu Khải quay lại, chỉ nhìn Tom cười nhạt và bước tiếp. Nhưng Tom thấy vậy nói lớn lên:
- Biểu hiện của anh lúc ở bàn ăn tôi đã thấy hết rồi, anh đã biết chuyện cô ấy và Đồng Minh Thư thù hận với nhau đúng không...?
Tiểu Khải quay phắt người lại đi rất nhanh đến chỗ Tom, mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người là rất ngắn. Khải khẽ túm lấy cổ áo Tom nói, mắt cậu đỏ ngầu, da mặt căng lên:
- Cậu hỏi tôi làm gì chứ? Chẳng phải cậu rất thân với con bé à, vậy sao cậu không ở bên nó mà lại để nó một mình rồi xảy ra chuyện như tối qua?
Tom bực tức hất tay Tiểu Khải ra, cậu quát lên:
- Làm sao tôi biết được cậu ta đã làm gì! Nếu tôi biết...
- Vì vậy đừng lên tiếng hỏi tôi bất cứ câu nào. Vương Tuấn Khải này thật sự đang rất tức giận đấy...
Chẳng mấy chốc đã mua xong, mọi thứ đều nhanh chóng và gọn gàng. Năm giờ mười năm phút chiều! Giờ này cũng đã muộn, Tom ra đến cửa siêu thị gọi tacxi để về, chắc hẳn cậu đã chán ngán với việc đi bộ. Bỗng nó giữ tay cậu lại và nói:
- Đi bộ về cũng được mà!
- Vậy tôi đi tacxi còn cậu thì cứ đi bộ về nhé! - Tom cố nhịn cười và điềm tĩnh nói
- Thôi!
Tom ngoảnh mặt đi cười không lên tiếng, trông nó lúc này y như một con mèo con ngoan ngoãn nghe lời rồi lẳng lặng lên tacxi. Chẳng mấy chốc đã về tới nhà, nó khẽ liếc qua nhà Tiểu Khải, vẫn lẳng lặng không một bóng người. Tom kéo nó vào nhà, con bé giật thót mình nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân nha, ban ngày ban mặt lôi kéo con gái nhà người ta thế hả? - Nó nói bằng tiếng Việt.
Tom không hiểu nó đang nói gì, việc nhận ra tiếng Trung đã là một trở ngại với cậu huống chi là tiếng Việt. Một chữ cắn đôi Tom cũng không biết. Nhưng biểu hiện vừa rồi thật sự khiến Tom ngạc nhiên, cậu tự thủ thỉ một mình:
- Từ bao giờ cậu ta trở nên đáng yêu như vậy nhỉ? Chẳng phải trước đây chỉ là một con bé vô vị sao? Nếu cậu ta mà không xinh xắn thì chắc chẳng ma nào thèm nhòm ngó tới nên phải biết may mắn và thay đổi dần đi là đúng rồi.
Vào nhà, nó sắp xếp gọn gàng mọi thứ và chuẩn bị đồ ăn sẵn ra bàn. Nó bắt đầu gọi điện lại cho từng người một, máy chưa kịp bỏ ra đã có tiếng gõ cửa. Thì ra là Nhã Nhi, cô ấy nói không bao giờ đến trễ cũng đúng thật. Tiếp theo là ba anh chàng bận rộn kia, bỗng dưng Tom hất mạnh cái điện thoại của nó lên rồi lại đỡ lấy. Nó giật mình và cũng đúng lúc đó Tiểu Khải bắt máy. Tom nhanh nhẹn nói trong khi nó còn đang tức điên:
- Tôi là Tom Sawyer đây! Mấy cậu đang ở công ty hay đã về nhà rồi?
Mất vài giây suy nghĩ về lí do tại sao Tom Sawyer lại gọi điện hỏi như vậy. Tiểu Khải nhanh chóng trả lời:
- Chúng tôi đang trên đường về, có lẽ là năm phút nữa sẽ về tới.
- Good! Very good! Mấy cậu nhớ chuyện Dương Thiên Linh mời đến nhà ăn tối hôm nay chứ? Về rồi qua luôn nha, chỉ còn thiếu ba người thôi đó.
Tom nói hết câu đã tắt máy, cậu ngang nhiên đi qua và đút điện thoại vào túi áo nó một cách nhẹ nhàng rồi đi vào phòng bếp. Con bé chừng mắt nhìn theo còn Nhã Nhi thì đang chết đuối trong vẻ đẹp trai của cậu.
Nó dẫn Nhã Nhi đi tham quan căn nhà của mình một chút, đây là lần đầu tiên nó tỏ vẻ thân thiết với người khác như vậy. Tom thì chỉ nhàn nhã ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa lướt mạng một cách vô cùng tự nhiên vì đơn giản đối với nó Tom không biết ngại là gì, cậu cũng chẳng bao giờ nghĩ quá mọi chuyện.
Có tiếng ô tô phía ngoài cổng, khẽ nhìn qua cánh cửa cũng đủ biết là TFBOYS về tới.
~~~~~~~~~~
Mấy anh chàng ủ rũ bước vào nhà. Thường thường thì hình như lúc nào họ cũng vậy, công việc luyện tập chắc hẳn rất mệt mỏi và tốn sức. Quản lí của họ cũng mập mạp quá trời. TFBOYS vào nhà và chiếc ô tô kia cũng rời khỏi cổng.
Vương Nguyên nói mỉa mai:
- Ít nhất là hôm nay không phải ăn món mì nhạt nhẽo.
Thiên Tỷ cười, còn Tiểu Khải thì bừng bừng lên nói:
- Vậy mà lúc nào hai đứa cũng ăn hết đấy thôi.
TFBOYS bên ngoài và trước mắt fan luôn là những thần tượng sáng giá nhưng thật sự cả ba người đều vô cùng quậy phá. Đôi lúc chỉ là mở cửa cũng phải nhường nhau. Họ lười đến mức khi nào ở nhà cũng không chịu đi mua đồ ăn, không có ba mẹ thì ba người biết nấu cái gì ngoài mì ăn liền. Tối qua Tiểu Khải đã cho hai đứa em của mình ăn món mì mà một vị đại ca tự tay nấu.
Diện một bộ đồ thật dễ chịu sau khi đã tắm xong, ba người bước thật nhanh qua căn nhà đối diện kia vì nếu fan nhìn thấy chắc sẽ khó mà nhúc nhích được. Vương Nguyên bấm chuông, ngay lập tức nó chạy ra mở cửa rồi mời họ vào nhà. Thấy họ, Tom nói:
- Chào!
Nhã Nhi nhìn thấy Thiên Tỷ vui như hoa nở, đây là lần thứ hai cô được ở cạnh Thiên Tỷ với một khoảng cách gần như vậy và cả hai lần này đều ở nhà nó. Nhi nhanh chóng đẩy tất cả mọi người vào bàn ăn và không ai có thể nói gì thêm.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, cho đến khi Tiểu Khải hỏi nó:
- Sao tự nhiên cậu lại muốn mọi người ngồi ăn chung như vậy, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
- Tôi muốn cảm ơn mọi người về chuyện tối qua, mặc dù tôi không biết rõ lắm sau đó thế nào nhưng tôi thật sự cũng không muốn biết, không cần biết.
Ban đầu còn khẽ cười nói nhưng đến đây cổ họng nó nghẹn ắng lại, mặt cúi sầm xuống. Một lúc sau, như nuốt cái gì đó vướng ở cổ nó nói tiếp:
- Vậy đó, mọi người tiếp tục ăn đi! Nhớ đừng để thừa đó.
Ai mà chẳng nhận ra cái nụ cười trừ đó. Tom lại hỏi:
- Nói thật đi, chúng ta đều là bạn mà! Cậu nghĩ chúng tôi ngốc chắc, mà dù có ngốc thì cũng sẽ không tin vào cái lí do cậu đã nói đâu. Ngất xỉu cái gì chứ? Là ai đã khiến cậu như vậy hả Dương Thiên Linh?
Nhã Nhi gật đầu tán thưởng câu hỏi của Tom. Mười con mắt nhìn chằm chằm vào nó để chờ đợi câu trả lời. Nó bỗng dưng thấy sợ, rất sợ. Mọi chuyện tối qua lại hiện ra trước mắt khiến con bé bật khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Nó từ từ từ từ kể lại cho mọi người nghe, ai nấy đều sửng sốt riêng chỉ có Tiểu Khải vẫn điềm tĩnh, có lẽ cậu đã đoán ra được rằng mọi chuyện sẽ như vậy. Chỉ là Khải không nghĩ chuyện lại tới mức này. Đây không phải thứ dễ dàng gì có thể trải qua.
Nhã Nhi giật mình vì cô lớp phó học tập. Thiên Tỷ và Vương Nguyên cũng vậy, chẳng ai lại nghĩ rằng đó là việc một học sinh như Đồng Minh Thư có thể làm, không ai có thể ngờ được. Ánh mắt Tom bỗng trở nên ghê rợn, cậu gằn giọng và tức giận nói với nó:
- Đồng Minh Thư!? Nếu muốn chẳng phải cậu có thể khiến cả nhà cô ta đi ăn mày sao? Thậm chí cậu còn không cả nói ra nữa, cậu đang bị cái gì vậy Dương Thiên Linh?
Tom đập tay xuống bàn ăn. Tiểu Khải khó chịu với hành động đó, cậu hiểu nó đang sợ hãi đến nhường nào. Lạnh lùng? Kiên định? Cứng rắn? Thì giờ cũng chỉ là con bé mềm yếu hơn bất cứ ai khác, không chủ động nổi. Nó không sợ gia đình nhà họ Đồng, không sợ bất cứ việc làm nào của bọn họ nhưng nó lại sợ chính bản thân, sợ số phận và sợ cả những con người đang ngồi trước mặt. Nó không khóc nữa, mà chỉ điềm tĩnh nói:
- Tôi không thể hủy hoại gia đình cô ta được... vì Đồng Minh Tuấn chẳng làm chuyện gì sai cả. Vả lại tôi sẽ tự giải quyết việc này ổn thỏa, mọi người đừng bận tâm.
Tất cả đều nhìn nó và rồi Thiên Tỷ nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta là bạn mà, bạn bè phải giúp nhau chứ. Đây không phải chuyện mà một mình cậu có thể giải quyết nổi đâu. Càng để lâu nó sẽ càng lớn, rồi sẽ có lúc nó lớn tới mức những học sinh Trung học như chúng ta không thể giải quyết nổi. Cậu nghe lời đi, cậu cũng chỉ là con gái thôi. Nếu hôm qua Khải ca không tìm thấy cậu sớm thì liệu bây giờ cậu còn ngồi ở đây không hay đang trong bệnh viện cấp cứu rồi. Cậu phải biết mọi chuyện nguy hiểm như thế nào chứ. Nên để ba mẹ cậu biết chuyện này thì hơn.
Nhã Nhi lại gật đầu lia lịa nhìn nó. Đôi bàn tay Vương Tuấn Khải lắm chặt lại, cậu chưa nói một lời nào nhưng thứ cậu nghe thấy khiến sự bình tĩnh mất hết, cậu chỉ nhìn nó. Biểu hiện và hành động đó của cậu khiến Tom phải để ý. Tom thấy khó hiểu và cứ nhìn Tiểu Khải nghĩ: Tại sao chứ? Anh ta...
Nó không nói gì cả, cứ ngồi nhìn qua khuôn mặt của từng người một. Trước nay nó chưa từng một lần coi trọng tình bạn. Nó chỉ nghĩ bạn bè như cái định lí mà con người ta không thể học thuộc, nhưng không ngờ trong cuộc sống của nó cũng có những người bạn như vậy.
Không khí nặng nề đến ngạt thở. Tiểu Khải đứng dậy xin phép vào nhà vệ sinh, nó đang định chỉ đường cho cậu thì Tom nói gấp:
- Để em đưa anh đi!
Hai người đi vào trong, nó im lặng nhìn theo. Ngồi lại đó, Vương Nguyên hiếu kì hỏi nó rất nhiều chuyện, cậu tỏ ra bực tức trước những việc làm của Minh Thư. Nhã Nhi khéo léo phá tan sự im lặng trong phòng ăn bằng cách đẩy hai Thiên Tỷ và Vương Nguyên ra ngoài, còn cô và nó ở lại.
- Dọn dẹp thôi. - Nhã Nhi cười tươi nói.
- Nhưng còn chưa ăn xong...
Chưa kịp nói hết câu Nhi đã đưa ngón tay lên miệng suỵt nhẹ.
~~~~~~Trong nhà vệ sinh~~~~~~
Tiểu Khải và Tom đứng cạnh nhau trước tấm gương. Khải té nước lên mặt rồi quay đi chuẩn bị bước ra ngoài thì Tom lên tiếng:
- Anh... anh thích Dương Thiên Linh đúng không? Anh còn được biết chuyện gì về cô ấy mà tôi chưa được biết nữa?
Nghe và hiểu hết câu hỏi, Tiểu Khải quay lại, chỉ nhìn Tom cười nhạt và bước tiếp. Nhưng Tom thấy vậy nói lớn lên:
- Biểu hiện của anh lúc ở bàn ăn tôi đã thấy hết rồi, anh đã biết chuyện cô ấy và Đồng Minh Thư thù hận với nhau đúng không...?
Tiểu Khải quay phắt người lại đi rất nhanh đến chỗ Tom, mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người là rất ngắn. Khải khẽ túm lấy cổ áo Tom nói, mắt cậu đỏ ngầu, da mặt căng lên:
- Cậu hỏi tôi làm gì chứ? Chẳng phải cậu rất thân với con bé à, vậy sao cậu không ở bên nó mà lại để nó một mình rồi xảy ra chuyện như tối qua?
Tom bực tức hất tay Tiểu Khải ra, cậu quát lên:
- Làm sao tôi biết được cậu ta đã làm gì! Nếu tôi biết...
- Vì vậy đừng lên tiếng hỏi tôi bất cứ câu nào. Vương Tuấn Khải này thật sự đang rất tức giận đấy...
/24
|