Lật tập tài liệu mà Hạ Dật Thần đưa cho cô, cô phát hiện đó là một bản thảo trang sức.
Bây giờ vừa hết mùa thu, hẳn trang sức này thiết kế dành cho mùa đông sắp tới.
Lật được vài tờ đôi mắt của Hạ Diệp Kỳ liền nheo lại, những bộ trang sức này đều được thiết kế vô cùng tốt nhưng những cái cũng rất phá cách.
Chỉ có điều mùa đông ở thành phố A thường lạnh hơn các thành phố khác rất nhiều vì thế trang phục mua đông cũng nhiều hơn so với lệ thường.
Những bộ quần áo mùa đông rất khó chịu khi chọn trang sức, vì hấu hết các bộ trang phục thường rất dày và thương không gọn gàng nên nếu thêm trang sức không hợp vào sẽ khiến người ta khó chịu dẫn đến rất ít người dùng trang sức vào mùa đông.
Bây giờ vẽ lại bản thảo chắc chắn còn kịp, nhưng cô phải tôn trọng người vẻ ra bản thiết kế này.
Thật ra thì bản thiết kế này vốn dĩ không tệ, vậy chỉ cần đổi một vài chất liệu làm thành bộ trang sức này là được rồi.
Nghĩ như vậy Hạ Diệp Kỳ lập tức lấy một tờ giấy khác vừa suy nghĩ vừa ghi lại các chất liệu cần sửa. Sẳn tiện cô cũng vẽ thêm vài bản thảo vì trước đây ở Anh nguyên chủ cũng từng bị thử thách vẽ những bộ trang sức như thế này, cô cũng thử vẽ vài bộ xem sao.
Hạ Dật Thần cũng xét duyệt tài liệu thỉnh thoảng cũng vô tình liếc qua nhìn cô suy nghĩ cái gì đó.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đợi đến khi anh xem xong hết tài liệu thì đã bảy giờ tối.
Anh lấy tay xoa xoa huyệt thái dương sau đó dọn tài liệu vào một góc đang muốn mở miệng gọi cô thì lại thấy một màng đầy kinh diễm.
Chỉ thấy trên sô pha là một đống bùi nhùi...
Vì sao bùi nhùi....
Vì xung quanh ghế sô pha chỉ cần bán kính năm bước chân đều là những tờ giấy bị vo trón năm một góc.
Ở giữa là mỗ nữ nào đó đang nằm ngủ, xung quanh cô còn có những cây bút rải rác trên sàn nhà.
Gân xanh trên trán Hạ Dật Thần nổi lên, anh bước đến chổ cô, chán ghét nhìn mấy cục giấy bị vo tròn.
Đang tính đánh thức cô dậy mắng cho một trận lại bị bộ dáng ngủ ngon của cô làm cho không biết nói gì.
Chỉ thấy cô gái nào đó đang nằm dựa lên bàn, gương mặt phiến hồng, mài tóc đen rũ xuống che đi cái trán xinh xắn của cô, cái mũi của cô thở ra những hơi thở nhẹ nhàng, miệng nhỏ thì cong lên một nụ cười dịu dàng.
Anh im lặng một chút sau đó ôm cô đặt lên ghế sô pha, rồi cầm áo khoác của mình đắp lên người cô.
Sau đó anh cầm mấy quyển tập trên bàn lên xem, càng xem anh càng không khỏi tán thưởng, quả thật rất xinh đẹp hơn nữa cách giải quyết rất hợp với ý anh, chỉ là nhìn hình bươm bướm cuối trang đôi mắt của anh lại lóe lên, cô quả thực là người đó... Cô thật khiến cho anh nhìn cô bằng con mắt khác mà.
Hạ Dật Thần đưa tay gạt tóc của cô qua một bên, ánh mắt anh âm trầm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, thật không nghĩ đến một cô gái như cô khi ngủ lại có ý vị như vậy.
Lại nhìn đôi môi hồng của cô, anh lại nghĩ ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo.
Anh từ từ hạ người xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Chỉ là vừa chạm vào anh lại giống như bị điện giật, thân thể anh cứng ngắc đầu óc trống rỗng như không thể suy nghĩ cái gì thêm.
Đây không phải lần đầu tiên môi hai người chạm nhau nhưng lần trước anh bị cảm giác ấy dọa sợ còn lần này thì khác...
Hương u lan trên người cô cứ quấn chặt lấy hơi thở của anh khiến cho anh mê luyến, muốn dứt ra cũng không tài nào dứt ra được.
Vì thế anh càng bạo hơn, môi anh nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi của cô, lưỡi anh ...
Chỉ là lúc anh nghĩ mình sắp thành công thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, thân thể anh cứng đờ muốn tiến cũng không được muốn lùi cũng không xong.
Dương Thừa Vũ vô tư không hề hay biết gì cắt ngang chuyện tốt của anh: Tổng giám đốc... đang nói một nữa thì hắn ngậm miệng.
Chuyện quái gì vậy, hắn vừa phá hoại chuyện tốt của tổng giám đốc a~ sẽ không bị chém chết chứ, nghĩ như vậy hắn có chút rung rẩy nói: Việc đó...
Hạ Dật Thần rất nhanh lấy lại trạng thái, anh lạnh lùng thẳng lưng, đôi mắt rét lạnh nhìn Dương Thừa Vũ: Chuyện gì?
Bên Lam Thiên muốn thương lượng về việc thu mua tòa nhà K. Dương Thừa Vũ có chút rung rẩy trả lời: Ngày mai bọn họ muốn mời ngài dùng một bữa cơm để thương lượng.
Ánh mắt của BOSS thực đáng sợ, hắn muốn trốn khỏi đây ngay bây giờ.
Hạ Dật Thần gật gật đầu hơi liếc về Dương Thừa Vũ: Tôi biết rồi, nếu không có việc gì thì cậu cũng về trước đi. Còn nữa lần sau đi vào nhớ gõ cửa.
Tôi đã biết thưa tổng giám đốc. Dương Thừa Vũ như được đại xá may mắn vì an toàn rút lui..
Mà lúc này mỗ nữ nhà nào đó bị tiếng ồn đánh thức mơ màng mở mắt, thấy cô như vậy Hạ Dật Thần dịu dáng vỗ đầu cô nói: Không có vấn đề gì, ngủ tiếp đi.
Mỗ nữ nghe vậy thì an tâm ngủ tiếp, hoàn toán không hế nghĩ đến có gì lạ lùng. Bị bộ dáng này của cô chọc cười, Hạ Dật Thần cong khóe môi, dịu dàng sửa lại tóc cho cô.
Dương Thừa Vũ vẫn chưa rời đi, tất nhiên một màng vừa rồi không thoát khỏi mắt của hắn. Hắn kinh ngạc đến phát rung.
Hôm nay có đại nạn a~
Tổng giám đốc lạnh lùng cũng có ngày dịu dàng như vậy nhưng mà một màng vừa rồi khiến hắn không thể không thừa nhận, hai người ở cùng với nhau thật sự rất đẹp đôi a~.
Nghĩ đến vị phu nhân nào đó đang hết sức tác hợp hai người với nhau thì đôi mắt của hắn lóe lên vài phần tính kế.
Chuyện vừa rồi vẫn nên báo với phu nhân đi.
Vì thế vị phu nhân nào đó ở nhà nghe được tin này thì thiếu chút nữa muốn bay lên trời để thỏa mãn nổi lòng này.
--- ------
( Góc nhỏ tại phòng riêng của tác giả)
HDK: Tiểu An à ~ dạo này cậu thật rảnh rỗi nhỉ, có thể giúp tôi một chút được không?
Tiểu An: Xùy xùy, tôi bận lắm, có việc gì cũng đừng tìm tớ gây sự.
HDT nổi giận: Tiểu An, dạo này gan cô cũng to nhỉ dám xua đuổi bà xã của tôi.
Mặt Tiểu An đen lại: Kính nhờ, hai người dù gì cũng nhờ tôi mà mới đến được với nhau, có thể tôn trọng tôi một chút được không? Muốn khoe ấn ái thì về nhà mà khoe, tôi còn bận lắm....
Hừ, giúp bà xã của ngươi thì ngươi ghen, không giúp thì nói ta không tôn trọng. Bà đây đạp chết hai người các ngươi.
Bây giờ vừa hết mùa thu, hẳn trang sức này thiết kế dành cho mùa đông sắp tới.
Lật được vài tờ đôi mắt của Hạ Diệp Kỳ liền nheo lại, những bộ trang sức này đều được thiết kế vô cùng tốt nhưng những cái cũng rất phá cách.
Chỉ có điều mùa đông ở thành phố A thường lạnh hơn các thành phố khác rất nhiều vì thế trang phục mua đông cũng nhiều hơn so với lệ thường.
Những bộ quần áo mùa đông rất khó chịu khi chọn trang sức, vì hấu hết các bộ trang phục thường rất dày và thương không gọn gàng nên nếu thêm trang sức không hợp vào sẽ khiến người ta khó chịu dẫn đến rất ít người dùng trang sức vào mùa đông.
Bây giờ vẽ lại bản thảo chắc chắn còn kịp, nhưng cô phải tôn trọng người vẻ ra bản thiết kế này.
Thật ra thì bản thiết kế này vốn dĩ không tệ, vậy chỉ cần đổi một vài chất liệu làm thành bộ trang sức này là được rồi.
Nghĩ như vậy Hạ Diệp Kỳ lập tức lấy một tờ giấy khác vừa suy nghĩ vừa ghi lại các chất liệu cần sửa. Sẳn tiện cô cũng vẽ thêm vài bản thảo vì trước đây ở Anh nguyên chủ cũng từng bị thử thách vẽ những bộ trang sức như thế này, cô cũng thử vẽ vài bộ xem sao.
Hạ Dật Thần cũng xét duyệt tài liệu thỉnh thoảng cũng vô tình liếc qua nhìn cô suy nghĩ cái gì đó.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đợi đến khi anh xem xong hết tài liệu thì đã bảy giờ tối.
Anh lấy tay xoa xoa huyệt thái dương sau đó dọn tài liệu vào một góc đang muốn mở miệng gọi cô thì lại thấy một màng đầy kinh diễm.
Chỉ thấy trên sô pha là một đống bùi nhùi...
Vì sao bùi nhùi....
Vì xung quanh ghế sô pha chỉ cần bán kính năm bước chân đều là những tờ giấy bị vo trón năm một góc.
Ở giữa là mỗ nữ nào đó đang nằm ngủ, xung quanh cô còn có những cây bút rải rác trên sàn nhà.
Gân xanh trên trán Hạ Dật Thần nổi lên, anh bước đến chổ cô, chán ghét nhìn mấy cục giấy bị vo tròn.
Đang tính đánh thức cô dậy mắng cho một trận lại bị bộ dáng ngủ ngon của cô làm cho không biết nói gì.
Chỉ thấy cô gái nào đó đang nằm dựa lên bàn, gương mặt phiến hồng, mài tóc đen rũ xuống che đi cái trán xinh xắn của cô, cái mũi của cô thở ra những hơi thở nhẹ nhàng, miệng nhỏ thì cong lên một nụ cười dịu dàng.
Anh im lặng một chút sau đó ôm cô đặt lên ghế sô pha, rồi cầm áo khoác của mình đắp lên người cô.
Sau đó anh cầm mấy quyển tập trên bàn lên xem, càng xem anh càng không khỏi tán thưởng, quả thật rất xinh đẹp hơn nữa cách giải quyết rất hợp với ý anh, chỉ là nhìn hình bươm bướm cuối trang đôi mắt của anh lại lóe lên, cô quả thực là người đó... Cô thật khiến cho anh nhìn cô bằng con mắt khác mà.
Hạ Dật Thần đưa tay gạt tóc của cô qua một bên, ánh mắt anh âm trầm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, thật không nghĩ đến một cô gái như cô khi ngủ lại có ý vị như vậy.
Lại nhìn đôi môi hồng của cô, anh lại nghĩ ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo.
Anh từ từ hạ người xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Chỉ là vừa chạm vào anh lại giống như bị điện giật, thân thể anh cứng ngắc đầu óc trống rỗng như không thể suy nghĩ cái gì thêm.
Đây không phải lần đầu tiên môi hai người chạm nhau nhưng lần trước anh bị cảm giác ấy dọa sợ còn lần này thì khác...
Hương u lan trên người cô cứ quấn chặt lấy hơi thở của anh khiến cho anh mê luyến, muốn dứt ra cũng không tài nào dứt ra được.
Vì thế anh càng bạo hơn, môi anh nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi của cô, lưỡi anh ...
Chỉ là lúc anh nghĩ mình sắp thành công thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, thân thể anh cứng đờ muốn tiến cũng không được muốn lùi cũng không xong.
Dương Thừa Vũ vô tư không hề hay biết gì cắt ngang chuyện tốt của anh: Tổng giám đốc... đang nói một nữa thì hắn ngậm miệng.
Chuyện quái gì vậy, hắn vừa phá hoại chuyện tốt của tổng giám đốc a~ sẽ không bị chém chết chứ, nghĩ như vậy hắn có chút rung rẩy nói: Việc đó...
Hạ Dật Thần rất nhanh lấy lại trạng thái, anh lạnh lùng thẳng lưng, đôi mắt rét lạnh nhìn Dương Thừa Vũ: Chuyện gì?
Bên Lam Thiên muốn thương lượng về việc thu mua tòa nhà K. Dương Thừa Vũ có chút rung rẩy trả lời: Ngày mai bọn họ muốn mời ngài dùng một bữa cơm để thương lượng.
Ánh mắt của BOSS thực đáng sợ, hắn muốn trốn khỏi đây ngay bây giờ.
Hạ Dật Thần gật gật đầu hơi liếc về Dương Thừa Vũ: Tôi biết rồi, nếu không có việc gì thì cậu cũng về trước đi. Còn nữa lần sau đi vào nhớ gõ cửa.
Tôi đã biết thưa tổng giám đốc. Dương Thừa Vũ như được đại xá may mắn vì an toàn rút lui..
Mà lúc này mỗ nữ nhà nào đó bị tiếng ồn đánh thức mơ màng mở mắt, thấy cô như vậy Hạ Dật Thần dịu dáng vỗ đầu cô nói: Không có vấn đề gì, ngủ tiếp đi.
Mỗ nữ nghe vậy thì an tâm ngủ tiếp, hoàn toán không hế nghĩ đến có gì lạ lùng. Bị bộ dáng này của cô chọc cười, Hạ Dật Thần cong khóe môi, dịu dàng sửa lại tóc cho cô.
Dương Thừa Vũ vẫn chưa rời đi, tất nhiên một màng vừa rồi không thoát khỏi mắt của hắn. Hắn kinh ngạc đến phát rung.
Hôm nay có đại nạn a~
Tổng giám đốc lạnh lùng cũng có ngày dịu dàng như vậy nhưng mà một màng vừa rồi khiến hắn không thể không thừa nhận, hai người ở cùng với nhau thật sự rất đẹp đôi a~.
Nghĩ đến vị phu nhân nào đó đang hết sức tác hợp hai người với nhau thì đôi mắt của hắn lóe lên vài phần tính kế.
Chuyện vừa rồi vẫn nên báo với phu nhân đi.
Vì thế vị phu nhân nào đó ở nhà nghe được tin này thì thiếu chút nữa muốn bay lên trời để thỏa mãn nổi lòng này.
--- ------
( Góc nhỏ tại phòng riêng của tác giả)
HDK: Tiểu An à ~ dạo này cậu thật rảnh rỗi nhỉ, có thể giúp tôi một chút được không?
Tiểu An: Xùy xùy, tôi bận lắm, có việc gì cũng đừng tìm tớ gây sự.
HDT nổi giận: Tiểu An, dạo này gan cô cũng to nhỉ dám xua đuổi bà xã của tôi.
Mặt Tiểu An đen lại: Kính nhờ, hai người dù gì cũng nhờ tôi mà mới đến được với nhau, có thể tôn trọng tôi một chút được không? Muốn khoe ấn ái thì về nhà mà khoe, tôi còn bận lắm....
Hừ, giúp bà xã của ngươi thì ngươi ghen, không giúp thì nói ta không tôn trọng. Bà đây đạp chết hai người các ngươi.
/53
|