Hạ Diệp Kỳ ôm một tâm trạng cực kỳ không thoải mái bước vào căn phòng 2202. Hệ thống điện được đặt tự động, chỉ cần có người vào phòng thì đèn lập tức sáng lên.
Đó là một căn phòng rất lớn giống như một căn hộ vậy. Phòng khác rộng có ghế sô pha và bàn trà được sắp xếp rất đơn giản, ở giữa là một bệ cá cảnh lớn. Một canh phòng đơn giản nhưng lại rất gọn gàng khiến cho người ta muốn chán ghét cũng chán ghét không được.
Ngồi phịch lên ghế sô pha Hạ Diệp Kỳ thỏa mãn cong khóe môi, ở đây thực sự thoải mái, nhất là sau khi ngồi hàng giờ liền trên máy bay.
Cô lăn qua lăn lại cười thoải mái.
Thật mềm, đúng là khách sạn cao cấp, ngay cả ghế sô pha cũng rộng như vậy cũng mềm như vậy.
Hạ Diệp Kỳ đưa mắt nhìn qua cách đó không xa cô đột nhiên đơ người.
Đẹp quá, thật sự rất đẹp.
Trước mắt cô là một người đàn ông cao hơn một mét tám, người đàn ông kia hẳn là vừa tắm xong, anh đang cầm khăn lau tóc, những giọt nước nhỏ giọt trên thân hình thon dài cân đối, vòng ngực săn chắc, cơ bụng tám múi quyến rũ, lại nhìn xuống đôi chân thon dài được quấn khăn tắm lại càng quyến rũ hơn, khiến cho cô nhịn không được nuốt nước miếng.
A~ cô thật sự muốn nổi máu sắc nữ mà.
Nhưng mà người này thật sự là cực phẩm mà.
Kiếp trước cô ba mươi tuổi chưa từng được thấy cảnh đẹp như vậy nhưng kiếp này cô lại được thấy cảnh đẹp này đúng là sống không còn gì nuối tiếc.
Mà người đàn ông kia không ai khác chính là Hạ Dật Thần, không ngờ bình thường anh một mặt lạnh lùng nhưng lại có thân hình quyến rũ.
Hạ Dật Thần ngạc nhiên nhìn qua cô gái nhỏ đang nằm dài trên ghế sô pha: Vì sao cô lại ở đây? Hơn nữa bộ dáng tùy tiện của cô thật không dám khen tặng.
Giọng anh trầm trầm giống như tiếng cầm hút lòng người, phối hợp cũng thân hình cân xứng của anh thật đúng là hoàn mỹ.
Bị anh nhìn bằng ánh mắt không một chút cảm tình như vậy cô có chút khó chịu: Thưa tổng giám đốc, vì lý do công việc nên anh phải ở đây thêm một tuần, công ty cử tôi đến đây giúp đỡ anh với thân phận là thư ký đặc biệt. Anh còn cái gì thắc mắc thì tự mà đi hỏi.
Nghe cô nói như vậy thì anh cũng hiểu ra phân nữa là do mẹ Hạ bảo cô đến đây.
Tôi biết rồi. Hạ Dật Thần gật gật đầu, sau đó anh thấy vali đồ của cô thì nheo mắt: Cô đừng nói tối nay cô sẽ ở đây?
Hạ Diệp Kỳ cũng bị anh nhắc đến tỉnh, cô khó chịu đứng dậy gật gật đầu: Bên kia nói khách sạn này không còn phòng vì vậy tôi phải ở cùng anh. Dù sao cũng không phải là lần đầu ở cùng nhau.
Lời cô rất đơn giản nhưng người nghe lại không thể đơn giản hóa lời của cô nói được.
Hạ Dật Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt quăng cho cô hai chữ: Tùy cô. Dứt lời anh cũng quay bước đi vào phòng ngủ, không một lời dư thừa nào dành cho cô.
Nhưng ý tứ rất rõ ràng ý của anh là cô có thể ngủ ở đây nhưng phòng ngủ nhất định là của anh.
Hạ Diệp Kỳ hứ mũi, người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh chẳng thể hiểu nổi.
Lại còn bày đặt quấn khăn tắm đi lung tung, bà đây cầu cho anh đang đi thì khăn tắm tuột ra khiến tiểu JJ bị ghẻ lạnh.
Sự thật là lời nói thầm trong bụng của cô chưa bao giờ thành hiện thực nhưng bây giờ lại thành hiện thực một cách bất bình thường.
Vì Hạ Dật Thần vừa xoay người khăn tắm liền tuột xuống và tiểu JJ của anh đúng là lộ ra ngoài.
... Hạ Diệp Kỳ câm nín nhìn trời một lúc lâu sau đó hừ một tiếng đi lại ghế sô pha bấm điện thoại, ngoài vẽ ngoài hùng vĩ thì chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn rất không tự nhiên liếc nhìn anh, chỉ thấy anh cấm khăn lên không những không che lại mà còn ngang nhiên để vậy rời đi.
Một vẽ mặt của anh ý: Đã như vậy thì khỏi quấn khăn nữa, dù gì thì quấn khăn cũng khó chịu.
Hạ Diệp Kỳ đen mặt, người đàn ông này có nhiều lúc nhìn thực nghiêm túc, nhiều lúc lại giống trẻ con, nhiều lúc cô cảm thấy người này hình như có bệnh mà.
Nói chung người đàn ông này không có một chút ga lăng phong độ gì cả, thực sự nói phòng ngủ là của anh thì liền là của anh, không một chút nhân nhượng.
Đã vậy bổn tiểu thư cũng mặc kệ anh, ngủ sô pha thì ngủ sô pha, dù sao lúc ở bệnh viện cô còn ngủ trên bàn mổ là chuyện bình thường.
Nữa đêm Hạ Diệp Kỳ nằm trên sô pha, lăn qua lăn lại không ngủ được. Trong đầu cô nghĩ đến bộ dáng của anh lúc nãy ánh mắt không tự chủ mở to hơn, máu mũi không tự giác trào ra.
Chết tiệc, cô thực sự điên rồi, bị anh quyến rũ đến điên rồi.
Đột nhiên cô nghĩ đến trò gì đó thực ngây thơ.
Cô cựa quậy bò dậy cầm điện thoại bên cạnh, rất nhẹ nhàng lẻn vào phòng ngủ của Hạ Dật Thần.
Trong căn phòng có ánh sáng đèn ngủ mập mờ khiến cho cô thấy rõ mọi việc trong phòng, trên giường một người đàn ông đang lỏa thể trên giường.
Thì ra anh Hạ thích khỏa thân khi ngủ...
Hạ Diệp Kỳ chun mũi, thực ra cô học ngành y nên thấy qua cái này của đàn ông, hơn nữa còn bị giáo sư bắt vẽ lại nên cũng không thấy gì lạ.
Chỉ là tiểu JJ của người này thực sự rất lớn nha, lơn hơn mấy cái cô từng thấy tại trường, khụ khụ...phi phi~ cô thật bậy bạ mà.
Cầm điện thoại trên tay cô lại càng cười nham hiểm hơn.
Hạ Dật Thần, lần trước anh hại tôi ngã cầu thang hơn nữa lại hại tôi ngủ sô pha còn mình thì nằm trên giường ngủ ngon lành như vậy, thực sự là đáng ghét mà.
Càng nghĩ cô càng chụp thật nhiều hình. Đột nhiên anh trở mình khiến cho Hạ Diệp Kỳ dật mình xém chút nữa là quăng luôn cái điện thoại vô anh.
Cô đợi một lúc lâu thấy anh không có phản ứng gì mới yên tâm thở phào, cô nhẹ nhàng lùi lại lại không ngờ va phải cái gần đó, cô hớt hải chụp lấy cái bình dựng lên, nhưng không ngờ khi cô vội vàng lại làm rơi điện thoại xuống đất, may là độ cao không cao hơn nữa lại rơi trên thảm nên không phát ra tiếng động lớn.
Cô lập tức ngồi xuống cầm lấy điện thoại rồi lập tức bò ra khỏi phòng mà không biết người trên giường từ lúc cô vào một phút cũng chưa từng ngủ.
Hạ Dật Thần mở mắt im lặng nhìn cô gái nhỏ kia rời đi mà trong phòng không rõ tư vị gì.
Nhìn được một lúc anh đột nhiên cảm thấy lạnh, quyết định đứng dậy mặc đồ ngủ.
--- ---
Tiểu An: HDT, đàn ông ba mươi tuổi phải biết liêm sĩ chứ, cố tình trắng trợn như vậy là không tốt. Hơn nữa tôi nói HDK cô cũng quá ngây thơ rồi.
HDK im lặng cuối đầu....
HDT: Tiểu An, cô còn muốn làm tác giả nữa không?
Tiểu An: Ông ngoại à ~ nếu tôi không làm tác giả nữa thì hai người cũng đừng hòng đến với nhau.
HDT: cô còn dám nói....
Tiểu An lơ đẹp ai đó: Trời hôm nay thực đẹp, thay vì viết chương mới bà đây quyết định đi dạo mua đồ.
HDK:....
Dạo này bệnh thần kinh còn có thể lây truyền qua đường không khí sao?
Đó là một căn phòng rất lớn giống như một căn hộ vậy. Phòng khác rộng có ghế sô pha và bàn trà được sắp xếp rất đơn giản, ở giữa là một bệ cá cảnh lớn. Một canh phòng đơn giản nhưng lại rất gọn gàng khiến cho người ta muốn chán ghét cũng chán ghét không được.
Ngồi phịch lên ghế sô pha Hạ Diệp Kỳ thỏa mãn cong khóe môi, ở đây thực sự thoải mái, nhất là sau khi ngồi hàng giờ liền trên máy bay.
Cô lăn qua lăn lại cười thoải mái.
Thật mềm, đúng là khách sạn cao cấp, ngay cả ghế sô pha cũng rộng như vậy cũng mềm như vậy.
Hạ Diệp Kỳ đưa mắt nhìn qua cách đó không xa cô đột nhiên đơ người.
Đẹp quá, thật sự rất đẹp.
Trước mắt cô là một người đàn ông cao hơn một mét tám, người đàn ông kia hẳn là vừa tắm xong, anh đang cầm khăn lau tóc, những giọt nước nhỏ giọt trên thân hình thon dài cân đối, vòng ngực săn chắc, cơ bụng tám múi quyến rũ, lại nhìn xuống đôi chân thon dài được quấn khăn tắm lại càng quyến rũ hơn, khiến cho cô nhịn không được nuốt nước miếng.
A~ cô thật sự muốn nổi máu sắc nữ mà.
Nhưng mà người này thật sự là cực phẩm mà.
Kiếp trước cô ba mươi tuổi chưa từng được thấy cảnh đẹp như vậy nhưng kiếp này cô lại được thấy cảnh đẹp này đúng là sống không còn gì nuối tiếc.
Mà người đàn ông kia không ai khác chính là Hạ Dật Thần, không ngờ bình thường anh một mặt lạnh lùng nhưng lại có thân hình quyến rũ.
Hạ Dật Thần ngạc nhiên nhìn qua cô gái nhỏ đang nằm dài trên ghế sô pha: Vì sao cô lại ở đây? Hơn nữa bộ dáng tùy tiện của cô thật không dám khen tặng.
Giọng anh trầm trầm giống như tiếng cầm hút lòng người, phối hợp cũng thân hình cân xứng của anh thật đúng là hoàn mỹ.
Bị anh nhìn bằng ánh mắt không một chút cảm tình như vậy cô có chút khó chịu: Thưa tổng giám đốc, vì lý do công việc nên anh phải ở đây thêm một tuần, công ty cử tôi đến đây giúp đỡ anh với thân phận là thư ký đặc biệt. Anh còn cái gì thắc mắc thì tự mà đi hỏi.
Nghe cô nói như vậy thì anh cũng hiểu ra phân nữa là do mẹ Hạ bảo cô đến đây.
Tôi biết rồi. Hạ Dật Thần gật gật đầu, sau đó anh thấy vali đồ của cô thì nheo mắt: Cô đừng nói tối nay cô sẽ ở đây?
Hạ Diệp Kỳ cũng bị anh nhắc đến tỉnh, cô khó chịu đứng dậy gật gật đầu: Bên kia nói khách sạn này không còn phòng vì vậy tôi phải ở cùng anh. Dù sao cũng không phải là lần đầu ở cùng nhau.
Lời cô rất đơn giản nhưng người nghe lại không thể đơn giản hóa lời của cô nói được.
Hạ Dật Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt quăng cho cô hai chữ: Tùy cô. Dứt lời anh cũng quay bước đi vào phòng ngủ, không một lời dư thừa nào dành cho cô.
Nhưng ý tứ rất rõ ràng ý của anh là cô có thể ngủ ở đây nhưng phòng ngủ nhất định là của anh.
Hạ Diệp Kỳ hứ mũi, người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh chẳng thể hiểu nổi.
Lại còn bày đặt quấn khăn tắm đi lung tung, bà đây cầu cho anh đang đi thì khăn tắm tuột ra khiến tiểu JJ bị ghẻ lạnh.
Sự thật là lời nói thầm trong bụng của cô chưa bao giờ thành hiện thực nhưng bây giờ lại thành hiện thực một cách bất bình thường.
Vì Hạ Dật Thần vừa xoay người khăn tắm liền tuột xuống và tiểu JJ của anh đúng là lộ ra ngoài.
... Hạ Diệp Kỳ câm nín nhìn trời một lúc lâu sau đó hừ một tiếng đi lại ghế sô pha bấm điện thoại, ngoài vẽ ngoài hùng vĩ thì chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn rất không tự nhiên liếc nhìn anh, chỉ thấy anh cấm khăn lên không những không che lại mà còn ngang nhiên để vậy rời đi.
Một vẽ mặt của anh ý: Đã như vậy thì khỏi quấn khăn nữa, dù gì thì quấn khăn cũng khó chịu.
Hạ Diệp Kỳ đen mặt, người đàn ông này có nhiều lúc nhìn thực nghiêm túc, nhiều lúc lại giống trẻ con, nhiều lúc cô cảm thấy người này hình như có bệnh mà.
Nói chung người đàn ông này không có một chút ga lăng phong độ gì cả, thực sự nói phòng ngủ là của anh thì liền là của anh, không một chút nhân nhượng.
Đã vậy bổn tiểu thư cũng mặc kệ anh, ngủ sô pha thì ngủ sô pha, dù sao lúc ở bệnh viện cô còn ngủ trên bàn mổ là chuyện bình thường.
Nữa đêm Hạ Diệp Kỳ nằm trên sô pha, lăn qua lăn lại không ngủ được. Trong đầu cô nghĩ đến bộ dáng của anh lúc nãy ánh mắt không tự chủ mở to hơn, máu mũi không tự giác trào ra.
Chết tiệc, cô thực sự điên rồi, bị anh quyến rũ đến điên rồi.
Đột nhiên cô nghĩ đến trò gì đó thực ngây thơ.
Cô cựa quậy bò dậy cầm điện thoại bên cạnh, rất nhẹ nhàng lẻn vào phòng ngủ của Hạ Dật Thần.
Trong căn phòng có ánh sáng đèn ngủ mập mờ khiến cho cô thấy rõ mọi việc trong phòng, trên giường một người đàn ông đang lỏa thể trên giường.
Thì ra anh Hạ thích khỏa thân khi ngủ...
Hạ Diệp Kỳ chun mũi, thực ra cô học ngành y nên thấy qua cái này của đàn ông, hơn nữa còn bị giáo sư bắt vẽ lại nên cũng không thấy gì lạ.
Chỉ là tiểu JJ của người này thực sự rất lớn nha, lơn hơn mấy cái cô từng thấy tại trường, khụ khụ...phi phi~ cô thật bậy bạ mà.
Cầm điện thoại trên tay cô lại càng cười nham hiểm hơn.
Hạ Dật Thần, lần trước anh hại tôi ngã cầu thang hơn nữa lại hại tôi ngủ sô pha còn mình thì nằm trên giường ngủ ngon lành như vậy, thực sự là đáng ghét mà.
Càng nghĩ cô càng chụp thật nhiều hình. Đột nhiên anh trở mình khiến cho Hạ Diệp Kỳ dật mình xém chút nữa là quăng luôn cái điện thoại vô anh.
Cô đợi một lúc lâu thấy anh không có phản ứng gì mới yên tâm thở phào, cô nhẹ nhàng lùi lại lại không ngờ va phải cái gần đó, cô hớt hải chụp lấy cái bình dựng lên, nhưng không ngờ khi cô vội vàng lại làm rơi điện thoại xuống đất, may là độ cao không cao hơn nữa lại rơi trên thảm nên không phát ra tiếng động lớn.
Cô lập tức ngồi xuống cầm lấy điện thoại rồi lập tức bò ra khỏi phòng mà không biết người trên giường từ lúc cô vào một phút cũng chưa từng ngủ.
Hạ Dật Thần mở mắt im lặng nhìn cô gái nhỏ kia rời đi mà trong phòng không rõ tư vị gì.
Nhìn được một lúc anh đột nhiên cảm thấy lạnh, quyết định đứng dậy mặc đồ ngủ.
--- ---
Tiểu An: HDT, đàn ông ba mươi tuổi phải biết liêm sĩ chứ, cố tình trắng trợn như vậy là không tốt. Hơn nữa tôi nói HDK cô cũng quá ngây thơ rồi.
HDK im lặng cuối đầu....
HDT: Tiểu An, cô còn muốn làm tác giả nữa không?
Tiểu An: Ông ngoại à ~ nếu tôi không làm tác giả nữa thì hai người cũng đừng hòng đến với nhau.
HDT: cô còn dám nói....
Tiểu An lơ đẹp ai đó: Trời hôm nay thực đẹp, thay vì viết chương mới bà đây quyết định đi dạo mua đồ.
HDK:....
Dạo này bệnh thần kinh còn có thể lây truyền qua đường không khí sao?
/53
|