Sau khi bàn công việc về bản thiết kế xong, hai người lại ở Mỹ bàn thêm một số dự án đấu thầu đang chuẩn bị về nước thì lại xảy ra sự cố.
Đó là vào một buổi sáng tự nhiên từ đầu xuất hiện một đám người mặc đồ đen, rất không khách khí mời cả hai người đến một nơi.
Ngồi trên xe, Hạ Dật Thần vẫn bộ dáng ngàn năm không đổi, mí mắt cũng không thèm nâng. Anh chỉ bình tĩnh ngồi đó, giống như cả một đám người này không ai có thể làm khó được anh.
Còn về phần Hạ Diệp Kỳ thì hơi cau mày suy nghĩ, dường như cô cũng nhận ra phần nào đám người này là người của ai.
Rất nhanh cả một đoàn xe dừng lại một tòa biệt thự rộng lớn, ở hai bên cổng tòa biệt thự này là một hàng người mặc đồ đen với bộ dáng cao to vạm vỡ.
Điều đáng chú ý ở đây không phải là đám người cao to vạm vỡ mặc đồ đen mà điều đáng chú ý là ở giữa hai hàng người kia lại là một bóng dáng quỷ mị của một cô gái có thân hình bốc lữa trong bộ âu phục màu đen, nhìn như thế nào cũng thể hợp mắt được.
Khi thấy Hạ Dật Thần và Hạ Diệp Kỳ thì người phụ nữ kia hơi cuối đầu cung kính nói:
Chào mừng thiếu gia trở về. Cô ta vừa dứt lời cả một đoàn người cũng nghiên mình kính cẩn chào anh: Mừng thiếu gia trở về.
Từ đầu đến cuối họ coi Hạ Diệp Kỳ như không khí, bởi bọn họ xem loại người không biết như cô không xứng làm tiểu thư Hạ gia đích thực.
Hạ Diệp Kỳ cong khóe môi, cô không để ý cười cười. Danh môn gì đó đối với cô chỉ là phù du vì dù sao lúc nhỏ cô là trẻ mồ côi, tất nhiên là không thích cái kiểu tranh đấu trong gia tộc gì, lại càng không thích làm tiểu thư trong một gia tộc máu lạnh như này.
Mà Hạ Dật Thần hơi nhíu mày nhìn người phụ nữ đang đứng giữa kia, nhàn nhạt phun ra một câu: Đây là nhị tiểu thư, từ sau vẫn nên biết thân phận mình một chút.
Dứt lời đôi mắt anh sắc lạnh nhìn về phía người phụ nữ kia, có vẽ chỉ cần người phụ nữ kia không chào anh lập tức liền phế cô ta.
Bị ánh mắt cảnh cáo của anh nhìn có chút khó chịu nhưng không thể không chào, chỉ đành miễn cưỡng nhìn cô bằng con mắt chán ghét: Tiểu thư, chào mừng ngài đến đây.
Lời cô ta rất rõ ràng, thiếu gia là mừng ngài trở về còn tiểu thư là chào mừng ngài đến đây, loại đãi ngộ như vậy thực đúng là không thể chấp nhận.
Mà đám người kia nghe lời cô ta chào cũng chỉ miễn cưỡng nói một câu giống vậy, không hề có tinh thần chào đón một chút nào.
Hạ Diệp Kỳ chỉ cười nhạt: Sau này không cần chào.
Lời của cô vừa dứt toàn trường im lặng, vị tiểu thư này ý tứ có phải hay không quá rõ ràng đi.
Cũng chính lời này của cô dần đánh thức cô gái kia, cô ta xám mặt sau đó lấy lại bộ dáng tươi cười.
Nhị tiểu thư, phải chào chứ. Cô mới chính là chủ nhân a~ Lời này rõ ráng là nói cho Hạ Dật Thần nghe.
Nhưng mà cô ta nghĩ nhiều rồi Hạ Dật Thần căn bản không giận mà ngược lại chỉ hơi nhíu mày xem như nghe không lọt lời của cô ta vào tai.
Huệ Văn, nên nhớ bổn phận của mình một chút, đừng quá phận. Đột nhiên một tiếng nói âm trầm vang lên. Mà chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Quân Mạc.
Quân Mạc vẫn bộ dáng như thường ngày, hắn ôn nhu bước đến, nhưng cả người hắn đều tỏa ra một loại khí chất đáng sợ.
Huệ Văn là người phụ nữ xinh đẹp kia thấy cô ta không mở miệng nữa không nói gì nữa, Quân Mạc hơi cong người trước mặt Hạ Diệp Kỳ: Xin lỗi tiểu chủ nhân, mừng tiểu chủ nhân trở về. Hắn không cong người trước mặt Hạ Dật Thần bởi vì trong lòng hắn Hạ Dật Thần là bạn còn cô mới chính là tiểu thư đích thực.
Mà đám người xung quanh kia nghe vậy cũng hít một ngụm khí lạnh, cuối thấp đầu không nói gì.
Hạ Diệp Kỳ cười cười: Anh Mạc khách khí rồi.
Đó là lễ nghi, không phải khách khí. Sau đó hắn quay qua nói với một người gần đó: Nhanh đưa tiểu chủ nhân vào trong, còn ngây ngẩn cái gì.
Người bị hắn điểm danh cũng lập tức phản ứng: Thiếu gia, tiểu thư, mời đi bên này.
Đợi hai người đi xa người phụ nữ xinh đẹp kia cũng muốn rời đi lại bị Quân Mạc kéo lại: Huệ Văn, tôi nói cho cô biết nếu cô còn không an phận. Cô đừng trách tôi tuyệt tình.
Huệ Văn cũng cười, cô ta cười một cách đắc ý: Con mắt nào của anh thấy tôi quá phận.
Cằm cô ta nâng cao, cô ta không tin người khôn khéo như cô ta lại dễ bị người khác bắt bài được.
A! Cô ta khiêu khích hắn sao, đuôi mắt của Quân Mạc lại lóe lên cái gì đó: Hai mắt của tôi đều thấy. Hơn nữa còn thấy rất rõ.
Anh... Huệ Văn nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nổi lên tia tàn độc, giống như chỉ cần hắn phật ý cô ta, cô ta liền giết chết hắn.
Nhưng mà Quân Mạc không những không sợ, lại còn bồi thêm một câu:
Huệ Văn với thân phận của cô, thấy chủ nhân không cho chủ nhân vào nhà nhanh lại cố tình đứng đây ba hoa cái gì.
Lần này đến lượt cô ta nghẹn lời. Thấy cô ta im miệng Quân Mạc cũng cười tàn nhẫn: Huệ Văn, có những cái gia chủ có thể dung túng cô, nhưng cô dám nổi sát ý với người kia thì cô chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nói rồi hắn quay qua đám người đồ đen kia: Các người cũng tự biết chủ nhân của mình là ai, tôi không rảnh để nhắc nhỡ từng người. Nếu các người còn giống như hôm nay thì đừng trách tôi.
Dứt lời thì Quân Mạc cũng bỏ đi bỏ lại cô gái tên Huệ Văn đang nhìn hắn bằng ánh mắt như rắn độc.
Quân Mạc, muốn cảnh cáo tôi anh vẫn chưa đủ tư cách.
--- ------ -----
( Góc nhỏ tâm sự tại nhà tác giả)
Tiểu An: Xin chào Anh Mạc, cảm giác của anh khi lần đầu nằm trên một người đàn ông là như thế nào?
Quân Mạc: Cảm xúc chẳng ra sao.
Tiểu An bất mãn nhìn hắn: Anh Mạc, anh không thể dối lòng như vậy. Em sẽ mách anh Thiên vì anh bảo nằm anh nằm trên anh ấy chẳng có cảm xúc gì cả.
Quân Mạc lập tức đáng thương: Ấy đừng, thực ra thì cảm xúc cũng không tệ.
Tiểu An hài lòng gật đầu: Thật ra Anh Thiên ngoài cái mã phong tình, phụ nữ nhiều như nước. Thật ra nằm dưới rên cũng rất tốt.. trời sinh làm thụ.
Tiết Hạo Thiên đen mặt: HAI NGƯỜI CÁC NGƯƠI MUỐN CHẾT À. Ông đây là THẲNG là THẲNG ... Nằm dưới cái em gái các người.
Tiểu An cùng Quân Mạc không hẹn cùng nhau đi trốn. BOSS khủng đến, chạy thôi...huhu
Đó là vào một buổi sáng tự nhiên từ đầu xuất hiện một đám người mặc đồ đen, rất không khách khí mời cả hai người đến một nơi.
Ngồi trên xe, Hạ Dật Thần vẫn bộ dáng ngàn năm không đổi, mí mắt cũng không thèm nâng. Anh chỉ bình tĩnh ngồi đó, giống như cả một đám người này không ai có thể làm khó được anh.
Còn về phần Hạ Diệp Kỳ thì hơi cau mày suy nghĩ, dường như cô cũng nhận ra phần nào đám người này là người của ai.
Rất nhanh cả một đoàn xe dừng lại một tòa biệt thự rộng lớn, ở hai bên cổng tòa biệt thự này là một hàng người mặc đồ đen với bộ dáng cao to vạm vỡ.
Điều đáng chú ý ở đây không phải là đám người cao to vạm vỡ mặc đồ đen mà điều đáng chú ý là ở giữa hai hàng người kia lại là một bóng dáng quỷ mị của một cô gái có thân hình bốc lữa trong bộ âu phục màu đen, nhìn như thế nào cũng thể hợp mắt được.
Khi thấy Hạ Dật Thần và Hạ Diệp Kỳ thì người phụ nữ kia hơi cuối đầu cung kính nói:
Chào mừng thiếu gia trở về. Cô ta vừa dứt lời cả một đoàn người cũng nghiên mình kính cẩn chào anh: Mừng thiếu gia trở về.
Từ đầu đến cuối họ coi Hạ Diệp Kỳ như không khí, bởi bọn họ xem loại người không biết như cô không xứng làm tiểu thư Hạ gia đích thực.
Hạ Diệp Kỳ cong khóe môi, cô không để ý cười cười. Danh môn gì đó đối với cô chỉ là phù du vì dù sao lúc nhỏ cô là trẻ mồ côi, tất nhiên là không thích cái kiểu tranh đấu trong gia tộc gì, lại càng không thích làm tiểu thư trong một gia tộc máu lạnh như này.
Mà Hạ Dật Thần hơi nhíu mày nhìn người phụ nữ đang đứng giữa kia, nhàn nhạt phun ra một câu: Đây là nhị tiểu thư, từ sau vẫn nên biết thân phận mình một chút.
Dứt lời đôi mắt anh sắc lạnh nhìn về phía người phụ nữ kia, có vẽ chỉ cần người phụ nữ kia không chào anh lập tức liền phế cô ta.
Bị ánh mắt cảnh cáo của anh nhìn có chút khó chịu nhưng không thể không chào, chỉ đành miễn cưỡng nhìn cô bằng con mắt chán ghét: Tiểu thư, chào mừng ngài đến đây.
Lời cô ta rất rõ ràng, thiếu gia là mừng ngài trở về còn tiểu thư là chào mừng ngài đến đây, loại đãi ngộ như vậy thực đúng là không thể chấp nhận.
Mà đám người kia nghe lời cô ta chào cũng chỉ miễn cưỡng nói một câu giống vậy, không hề có tinh thần chào đón một chút nào.
Hạ Diệp Kỳ chỉ cười nhạt: Sau này không cần chào.
Lời của cô vừa dứt toàn trường im lặng, vị tiểu thư này ý tứ có phải hay không quá rõ ràng đi.
Cũng chính lời này của cô dần đánh thức cô gái kia, cô ta xám mặt sau đó lấy lại bộ dáng tươi cười.
Nhị tiểu thư, phải chào chứ. Cô mới chính là chủ nhân a~ Lời này rõ ráng là nói cho Hạ Dật Thần nghe.
Nhưng mà cô ta nghĩ nhiều rồi Hạ Dật Thần căn bản không giận mà ngược lại chỉ hơi nhíu mày xem như nghe không lọt lời của cô ta vào tai.
Huệ Văn, nên nhớ bổn phận của mình một chút, đừng quá phận. Đột nhiên một tiếng nói âm trầm vang lên. Mà chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Quân Mạc.
Quân Mạc vẫn bộ dáng như thường ngày, hắn ôn nhu bước đến, nhưng cả người hắn đều tỏa ra một loại khí chất đáng sợ.
Huệ Văn là người phụ nữ xinh đẹp kia thấy cô ta không mở miệng nữa không nói gì nữa, Quân Mạc hơi cong người trước mặt Hạ Diệp Kỳ: Xin lỗi tiểu chủ nhân, mừng tiểu chủ nhân trở về. Hắn không cong người trước mặt Hạ Dật Thần bởi vì trong lòng hắn Hạ Dật Thần là bạn còn cô mới chính là tiểu thư đích thực.
Mà đám người xung quanh kia nghe vậy cũng hít một ngụm khí lạnh, cuối thấp đầu không nói gì.
Hạ Diệp Kỳ cười cười: Anh Mạc khách khí rồi.
Đó là lễ nghi, không phải khách khí. Sau đó hắn quay qua nói với một người gần đó: Nhanh đưa tiểu chủ nhân vào trong, còn ngây ngẩn cái gì.
Người bị hắn điểm danh cũng lập tức phản ứng: Thiếu gia, tiểu thư, mời đi bên này.
Đợi hai người đi xa người phụ nữ xinh đẹp kia cũng muốn rời đi lại bị Quân Mạc kéo lại: Huệ Văn, tôi nói cho cô biết nếu cô còn không an phận. Cô đừng trách tôi tuyệt tình.
Huệ Văn cũng cười, cô ta cười một cách đắc ý: Con mắt nào của anh thấy tôi quá phận.
Cằm cô ta nâng cao, cô ta không tin người khôn khéo như cô ta lại dễ bị người khác bắt bài được.
A! Cô ta khiêu khích hắn sao, đuôi mắt của Quân Mạc lại lóe lên cái gì đó: Hai mắt của tôi đều thấy. Hơn nữa còn thấy rất rõ.
Anh... Huệ Văn nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nổi lên tia tàn độc, giống như chỉ cần hắn phật ý cô ta, cô ta liền giết chết hắn.
Nhưng mà Quân Mạc không những không sợ, lại còn bồi thêm một câu:
Huệ Văn với thân phận của cô, thấy chủ nhân không cho chủ nhân vào nhà nhanh lại cố tình đứng đây ba hoa cái gì.
Lần này đến lượt cô ta nghẹn lời. Thấy cô ta im miệng Quân Mạc cũng cười tàn nhẫn: Huệ Văn, có những cái gia chủ có thể dung túng cô, nhưng cô dám nổi sát ý với người kia thì cô chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nói rồi hắn quay qua đám người đồ đen kia: Các người cũng tự biết chủ nhân của mình là ai, tôi không rảnh để nhắc nhỡ từng người. Nếu các người còn giống như hôm nay thì đừng trách tôi.
Dứt lời thì Quân Mạc cũng bỏ đi bỏ lại cô gái tên Huệ Văn đang nhìn hắn bằng ánh mắt như rắn độc.
Quân Mạc, muốn cảnh cáo tôi anh vẫn chưa đủ tư cách.
--- ------ -----
( Góc nhỏ tâm sự tại nhà tác giả)
Tiểu An: Xin chào Anh Mạc, cảm giác của anh khi lần đầu nằm trên một người đàn ông là như thế nào?
Quân Mạc: Cảm xúc chẳng ra sao.
Tiểu An bất mãn nhìn hắn: Anh Mạc, anh không thể dối lòng như vậy. Em sẽ mách anh Thiên vì anh bảo nằm anh nằm trên anh ấy chẳng có cảm xúc gì cả.
Quân Mạc lập tức đáng thương: Ấy đừng, thực ra thì cảm xúc cũng không tệ.
Tiểu An hài lòng gật đầu: Thật ra Anh Thiên ngoài cái mã phong tình, phụ nữ nhiều như nước. Thật ra nằm dưới rên cũng rất tốt.. trời sinh làm thụ.
Tiết Hạo Thiên đen mặt: HAI NGƯỜI CÁC NGƯƠI MUỐN CHẾT À. Ông đây là THẲNG là THẲNG ... Nằm dưới cái em gái các người.
Tiểu An cùng Quân Mạc không hẹn cùng nhau đi trốn. BOSS khủng đến, chạy thôi...huhu
/53
|