Xong cuộc nói chuyện với lão già Quân lão thì mấy lão già kia cũng lần lược đến làm phiền hai người.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng nhau ăn ý diễn một vỡ kịch bất hòa, khiến cho đám người kia không nghi ngờ gì nữa mà thả họ về nước.
Ngồi trên máy bay, Hạ Diệp Kỳ mệt mỏi dựa lưng về phía sau. Đám người kia thực phiền phức, từng người từng người tìm cô gây phiền phức, người thì xuất hiện để lôi kéo cô người thì xuất hiện châm chọc cô.
Chuyến đi sang Mỹ lần này đúng là hút cạn tinh lực của cô mà.
Nhưng mà cái người mặt lạnh bên cạnh cũng thực thần quá đi, một người đến anh liền lạnh lùng giải quyết một người, ngay cả mí mắt cũng không chớp, cô hiện tại thực khâm phục anh quá.
Nghĩ như vậy, đôi mắt cô long lanh nhìn người đang đọc báo bên cạnh: Đại BOSS, mấy ngày nay anh thực sự không thấy phiền sao?
Phiền? Hạ Dật Thần không hiểu cau mày nhìn cô, rốt cuộc cô đang nói đến việc gì vậy.
Nhìn gương mặt tuấn mĩ lạnh như băng của anh khiến cô có chút bốc đồng, anh chỉ nhíu mày cũng đẹp xuất thần như vậy thật khiến người khác ghen tị mà.
Bất quá người này thực sự là lạnh mà, cứ như vậy phụ nữ xung quanh anh chắc chắn sẽ chạy hết.
Đại boss à, ý tôi là mấy lão già kia làm phiền anh như vậy anh không thấy phiền sao.
Lần này Hạ Dật Thần mới hiểu được cô gái nhỏ này ý kiến cái gì, anh lại nghĩ đến tình cảnh bị làm phiền hai ngày qua: Đúng là phiền thật. Sao vậy, không quen?
Đương nhiên không quen rồi, mấy lão già kia nói thực nhiều, nhưng mà mấy lão già này tim sắp đình công rồi, tóc cũng bạc hết vậy mà không ai chịu thua ai. Gia đình hào môn thực đáng sợ mà.
Nói một hơi lại nghĩ đến bộ dáng nói chuyện lạnh nhạt của anh không khỏi suýt xoa: Ngược lại anh cũng quá thần rồi, dễ dàng ứng phó bọn họ như vậy.
Gặp nhiều sẽ quen thôi.
Gặp nhiều sẽ quen thôi, nói chuyện với anh nghe dễ quá. Đó là kịch tình tranh đấu gia tộc, đấu đến người chết ta sống đấy được không lão đại.
Nói nghe dễ quá, theo tôi biết gia tộc nào chẳng vì chức gia chủ mà đánh nhau sức đầu mẻ trán chứ. Chẳng lẽ anh không ham sao?
Cô xem nhiều tiểu thuyết quá rồi. Thực ra mọi chuyện cũng không phức tạp như cô nghĩ. Hiếm khi tâm tình anh rất tốt nên bồi cô tâm sự một chút.
A! nghe anh nói cô có chút khó hiểu: Vậy ý anh là không đấu đến người chết đến người chết ta sống sao?
Hạ Diệp Kỳ, tôi từng nghĩ cô rất thông minh. Vì sao hôm nay lại lắm lời như vậy. Hơn nữa việc đơn giản như vậy còn cần hỏi anh.
Hạ Diệp Kỳ nghe anh nói thì lập tức ngậm miệng, bắt đầu cảm thấy câu hỏi của mình thực sự quá ngu ngốc: Tôi không thông minh như anh. Cô cong khóe môi, còn bày ra một bộ dáng bổn tiểu thư không chấp anh nữa.
Nghe được người nào đó 'khen tặng', khóe môi anh bất giác nâng lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, giọng điệu cũng dịu dàng đi đôi chút: Quá khen rồi.
Hạ Diệp Kỳ có chút ngẩn ngơ, cô khen anh bao giờ mà anh trả lời như vậy. Còn nữa người này thật sự là thuốc độc mà, chỉ một nụ cười kèm theo ba chữ với giọng điệu dịu dàng như vậy, thực sự làm cho cô rung động, muốn bổ nhào vào anh mà...
Ôi! Tuy cô đã qua cái thời mơ mộng của thiếu nữ lâu rồi, nhưng người đàn ông này thực sự làm cho cô nhịn không được mà bị hấp dẫn a~
Hơn nữa tính cách của anh rất lạnh lùng nhưng cô biết người đàn ông này thực ra không lạnh lùng chút nào.
Phải nói là, người đàn ông mặt lạnh mang tâm hồn thiếu nữ.
Đúng rồi, chính là như vậy.
Vì vậy cô rất chi là hứng khởi, gương mặt xinh đẹp của cô đột nhiên bừng sáng lên bởi nụ cười khuynh thành: Hạ Dật Thần, sau này anh nên cười nhiều một chút. Tôi phát hiện ra nụ cười của anh thực sự rất hấp dẫn.
Nếu như Hạ Dật Thần biết được suy nghĩ trong lòng cô chắc chắn sẽ có chuyện vô cùng thú vị đây mà.
Được, nghe theo cô.
Cô cứ nghĩ anh sẽ từ chối ý kiến điên rồ của cô nhưng không ngờ lại nghe được người đàn ông lạnh lùng nào đó lại rất đơn giản nhận lời, không kì kèo gì nhiều.
Suy nghĩ của cô bay cao bay xa một đoạn đợi đến khi cô hồi thần muốn nói gì thêm lại thấy anh nhắm mắt ngủ, tưởng anh quá mệt mỏi nên rất thức thời ngậm miệng.
Bỏ đi, giấc ngủ quan trọng hơn.
Hạ Diệp Kỳ cầm tấm chăn bên cạnh anh sau đó nhẹ nhàng phủ lên người anh, kiếp trước cô là y tá, những việc như thế này làm rất nhiều lần nên cô không cảm thấy gì lạ.
Chỉ là người đàn ông nào đó đang nhắm mắt giả bộ ngủ lại có một cảm giác khác thường, tâm của anh hung hăng rung động.
Người con gái này có lắm lúc làm cho anh không thể hiểu nổi. Nhưng ở bên cô anh lại cảm thấy rất ấm áp.
--- ------ ------ ------ -------
Khi cả hai bay về đến thành phố A đó là chuyện của mười hai tiếng sau.
Vừa bước xuống sân bay lại nhận được tin động trời. Trước khi đến Mỹ cô đã từng vẽ một bản vẽ thiết kế cho một bộ phim truyền hình.
Nhưng hai tiếng trước nhận được tin bản vẽ của cô đáng lý ra là của công ty dưới danh người thiết kế là cô, lại không nghĩ đến lại bị công ty đối thủ dành trước.
Hơn nữa còn hung hăng bảo công ty ăn cướp bản quyền thiết kế, muốn kiện công ty.
Vì vậy sau chuyến đi dài vố cô và anh quyết định sẽ về nhà nghĩ ngơi một chút thì lại bị gọi hồn đến công ty tìm giải pháp.
Hạ Diệp Kỳ tức giận nhíu mày, gương mặt xinh đẹp của cô đột nhiên lạnh như băng.
Cuộc đời cô ghét nhất là bị người khác vu oan, hơn nữa còn trắng trợn vu oan, việc lần này đừng để cô biết được là ai, nếu không cô sẽ phế kẻ đó.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng nhau ăn ý diễn một vỡ kịch bất hòa, khiến cho đám người kia không nghi ngờ gì nữa mà thả họ về nước.
Ngồi trên máy bay, Hạ Diệp Kỳ mệt mỏi dựa lưng về phía sau. Đám người kia thực phiền phức, từng người từng người tìm cô gây phiền phức, người thì xuất hiện để lôi kéo cô người thì xuất hiện châm chọc cô.
Chuyến đi sang Mỹ lần này đúng là hút cạn tinh lực của cô mà.
Nhưng mà cái người mặt lạnh bên cạnh cũng thực thần quá đi, một người đến anh liền lạnh lùng giải quyết một người, ngay cả mí mắt cũng không chớp, cô hiện tại thực khâm phục anh quá.
Nghĩ như vậy, đôi mắt cô long lanh nhìn người đang đọc báo bên cạnh: Đại BOSS, mấy ngày nay anh thực sự không thấy phiền sao?
Phiền? Hạ Dật Thần không hiểu cau mày nhìn cô, rốt cuộc cô đang nói đến việc gì vậy.
Nhìn gương mặt tuấn mĩ lạnh như băng của anh khiến cô có chút bốc đồng, anh chỉ nhíu mày cũng đẹp xuất thần như vậy thật khiến người khác ghen tị mà.
Bất quá người này thực sự là lạnh mà, cứ như vậy phụ nữ xung quanh anh chắc chắn sẽ chạy hết.
Đại boss à, ý tôi là mấy lão già kia làm phiền anh như vậy anh không thấy phiền sao.
Lần này Hạ Dật Thần mới hiểu được cô gái nhỏ này ý kiến cái gì, anh lại nghĩ đến tình cảnh bị làm phiền hai ngày qua: Đúng là phiền thật. Sao vậy, không quen?
Đương nhiên không quen rồi, mấy lão già kia nói thực nhiều, nhưng mà mấy lão già này tim sắp đình công rồi, tóc cũng bạc hết vậy mà không ai chịu thua ai. Gia đình hào môn thực đáng sợ mà.
Nói một hơi lại nghĩ đến bộ dáng nói chuyện lạnh nhạt của anh không khỏi suýt xoa: Ngược lại anh cũng quá thần rồi, dễ dàng ứng phó bọn họ như vậy.
Gặp nhiều sẽ quen thôi.
Gặp nhiều sẽ quen thôi, nói chuyện với anh nghe dễ quá. Đó là kịch tình tranh đấu gia tộc, đấu đến người chết ta sống đấy được không lão đại.
Nói nghe dễ quá, theo tôi biết gia tộc nào chẳng vì chức gia chủ mà đánh nhau sức đầu mẻ trán chứ. Chẳng lẽ anh không ham sao?
Cô xem nhiều tiểu thuyết quá rồi. Thực ra mọi chuyện cũng không phức tạp như cô nghĩ. Hiếm khi tâm tình anh rất tốt nên bồi cô tâm sự một chút.
A! nghe anh nói cô có chút khó hiểu: Vậy ý anh là không đấu đến người chết đến người chết ta sống sao?
Hạ Diệp Kỳ, tôi từng nghĩ cô rất thông minh. Vì sao hôm nay lại lắm lời như vậy. Hơn nữa việc đơn giản như vậy còn cần hỏi anh.
Hạ Diệp Kỳ nghe anh nói thì lập tức ngậm miệng, bắt đầu cảm thấy câu hỏi của mình thực sự quá ngu ngốc: Tôi không thông minh như anh. Cô cong khóe môi, còn bày ra một bộ dáng bổn tiểu thư không chấp anh nữa.
Nghe được người nào đó 'khen tặng', khóe môi anh bất giác nâng lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, giọng điệu cũng dịu dàng đi đôi chút: Quá khen rồi.
Hạ Diệp Kỳ có chút ngẩn ngơ, cô khen anh bao giờ mà anh trả lời như vậy. Còn nữa người này thật sự là thuốc độc mà, chỉ một nụ cười kèm theo ba chữ với giọng điệu dịu dàng như vậy, thực sự làm cho cô rung động, muốn bổ nhào vào anh mà...
Ôi! Tuy cô đã qua cái thời mơ mộng của thiếu nữ lâu rồi, nhưng người đàn ông này thực sự làm cho cô nhịn không được mà bị hấp dẫn a~
Hơn nữa tính cách của anh rất lạnh lùng nhưng cô biết người đàn ông này thực ra không lạnh lùng chút nào.
Phải nói là, người đàn ông mặt lạnh mang tâm hồn thiếu nữ.
Đúng rồi, chính là như vậy.
Vì vậy cô rất chi là hứng khởi, gương mặt xinh đẹp của cô đột nhiên bừng sáng lên bởi nụ cười khuynh thành: Hạ Dật Thần, sau này anh nên cười nhiều một chút. Tôi phát hiện ra nụ cười của anh thực sự rất hấp dẫn.
Nếu như Hạ Dật Thần biết được suy nghĩ trong lòng cô chắc chắn sẽ có chuyện vô cùng thú vị đây mà.
Được, nghe theo cô.
Cô cứ nghĩ anh sẽ từ chối ý kiến điên rồ của cô nhưng không ngờ lại nghe được người đàn ông lạnh lùng nào đó lại rất đơn giản nhận lời, không kì kèo gì nhiều.
Suy nghĩ của cô bay cao bay xa một đoạn đợi đến khi cô hồi thần muốn nói gì thêm lại thấy anh nhắm mắt ngủ, tưởng anh quá mệt mỏi nên rất thức thời ngậm miệng.
Bỏ đi, giấc ngủ quan trọng hơn.
Hạ Diệp Kỳ cầm tấm chăn bên cạnh anh sau đó nhẹ nhàng phủ lên người anh, kiếp trước cô là y tá, những việc như thế này làm rất nhiều lần nên cô không cảm thấy gì lạ.
Chỉ là người đàn ông nào đó đang nhắm mắt giả bộ ngủ lại có một cảm giác khác thường, tâm của anh hung hăng rung động.
Người con gái này có lắm lúc làm cho anh không thể hiểu nổi. Nhưng ở bên cô anh lại cảm thấy rất ấm áp.
--- ------ ------ ------ -------
Khi cả hai bay về đến thành phố A đó là chuyện của mười hai tiếng sau.
Vừa bước xuống sân bay lại nhận được tin động trời. Trước khi đến Mỹ cô đã từng vẽ một bản vẽ thiết kế cho một bộ phim truyền hình.
Nhưng hai tiếng trước nhận được tin bản vẽ của cô đáng lý ra là của công ty dưới danh người thiết kế là cô, lại không nghĩ đến lại bị công ty đối thủ dành trước.
Hơn nữa còn hung hăng bảo công ty ăn cướp bản quyền thiết kế, muốn kiện công ty.
Vì vậy sau chuyến đi dài vố cô và anh quyết định sẽ về nhà nghĩ ngơi một chút thì lại bị gọi hồn đến công ty tìm giải pháp.
Hạ Diệp Kỳ tức giận nhíu mày, gương mặt xinh đẹp của cô đột nhiên lạnh như băng.
Cuộc đời cô ghét nhất là bị người khác vu oan, hơn nữa còn trắng trợn vu oan, việc lần này đừng để cô biết được là ai, nếu không cô sẽ phế kẻ đó.
/53
|