Hạ Diệp Kỳ rời khỏi nhà hàng một lúc lâu mới đột nhiên nhớ đến khi rời đi hình như cô vẫn chưa nói với Hạ Dật Thần.
Vì thế cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Bên đầu dây bên kia tút một tiếng dài mới có người bắt máy, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì người bên kia đã dành nói trước: Hạ Diệp Kỳ, tôi nói cô không cần nhịn nhưng không phải nói với cô là cô cứ như vậy bỏ đi mà không chờ tôi. Còn nữa lá gan của cô cũng to thật, cô có thể khiến người kia không lên làm thị trưởng sao? Cô có năng lực như vậy sao?
A! Hạ Diệp Kỳ không thể tin được người vốn dĩ lạnh lùng như anh cũng có lúc thét to như vậy, thật sự xém chút hù sợ cô mà, cô biết anh giọng khỏe rồi không cần khoe với cô làm gì.
Khụ khụ, boss à. Tôi làm như vậy hợp đồng của chúng ta sẽ không ảnh hưởng gì chứ.
Cô nói xem?
Nghe giọng điệu giống như cô hỏi chuyện thừa thì cô liền biết việc này chắc chắn anh cũng đã tính toán qua. Xem ra là cô nghĩ nhiều rồi: Thế thì tốt.
Hạ Diệp Kỳ lại không biết lúc cô đang cùng anh nói chuyện thì một kẻ từ đám đông từ từ tiếp cận cô. Sau đó nhanh như chớp chụp lấy túi sách cô và chạy đi.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cho cô không kịp hồi thần, đợi đến khi cô lấy lại tin thần thì tên cướp đã cách xa cô cả một đoạn.
Hạ Diệp Kỳ không nói hai lời lập tức chạy theo. Nhưng cô cũng không quên thông báo với người đầu dây bên kia: Hạ Dật Thần, anh về nhà trước đi. Không cần lo cho tôi. Lát nữa tôi sẽ về.
Nói rồi cô cũng không cho anh cơ hội nói thêm lời nào mà cứ vậy ngắt máy đi, sau đó dùng một trăm phần trăm công lực rống to: Phía trước làm ơn bắt người kia lại. Hắn là ăn cướp.
Tên cướp kia khá chuyên nghiệp thấy có mấy người chặn đường hắn đều dễ dàng tránh thoát được.
Thật ra nếu bây giờ là kịch bản trong phim truyền hình thì chắc chắn sẽ có một người đánh bại tên cướp lấy lại túi sách cho cô.
Nhưng sự thật phũ phàng, đây là thực tại chứ không phải phim truyền hình, vì thế mấy người chịu giúp cô cũng chỉ là người dân bình thường, sao có thể bằng một tên suốt ngày trộm cướp chứ.
Rủa thầm một câu, cô hung hăng tăng tốc độ, mà tên cướp cũng không kém cô nhiều lắm.
Hắn chạy đến gần rào chắn bên đường sau đó tung người mất hút trong một con hẻm tối tăm.
Đợi đến khi cô đuổi kịp vào con hẻm đó thì đã không có ai nữa rồi.
Hạ Diệp Kỳ trợn mắt thở hồng hộc, dựa vào bức tường ẩm mốc bên cạnh, gương mặt có chút tái nhợt, cũng đã lâu rồi không vận động, hiện tại lại chạy một quảng đường dài như vậy có chút không thích ứng được.
Nhưng mà tên cướp này thật sự quá nhanh, mới đây đã không thấy rồi., lúc trước cô từng là vận động viên điền kinh chạy đường dài, dù có lâu không vận động nhưng tốc độ cũng không phải là tệ, vậy mà đuổi không kịp
Bỏ đi bị cướp xem như xong, cứ coi như hôm nay xui xẻo, trong túi sách cũng không có gì quan trọng cả.
Hạ Diệp Kỳ chán nản quay đầu lại nhưng khi cô vừa quay đầu lại thì trước mắt cô là một mảnh tối đen.
Cô cứ như vậy ngã xuống và ngất đi.
Trước khi cô mất ý thức hình như mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.
--- ------ ------ ------ --------
Trong căn phòng kì dị được bao bởi bóng tối, một tiếng cười tàn nhẫn vang lên, khiến cho người khác phải lạnh sống lưng:
Tam đương gia, người mà cô muốn bắt cũng thật không dễ bắt nha! Tôi đã phải vô cùng vất vã mới bắt được cô ta đó.
Lại một tiếng nói ma mị của phụ nữ vang lên: Không phải anh vẫn bắt được cô ta rồi sao? Hơn nữa nhan sắc của cô ta là cực phẩm trong cực phẩm. Anh chắc chắn sẽ có được cái giá tốt.
Ha ha, tam đương gia tôi đột nhiên nhớ đến người xưa có câu ' không được đắc tội với phụ nữ ', lúc trước tôi còn mơ hồ, hiện tại gặp được tam đương gia tôi cảm thấy quả thật đắc tội với phụ nữ đúng là không phải cái gì tốt lành.
Báo đen hiện tại anh biết cũng không muộn. Phải người đàn ông kia chính là Báo Đen, còn người phụ nữ rắn độc còn lại chính là Lam Nhược Nhược: Bất quá cũng nhắc anh một điều. Cô ả kia cũng không phải vật trong ao. Thế lực phía sau của cô ta cũng không chỉ đơn giản là một cái Hạ gia, nếu không thì đoạn thời gian vừa rồi cả tôi và anh đều gặp rắc rồi.
Báo Đen hứ lạnh, vết xẹo trên gương mặt giật giật. Hắn ta nở một nụ cười tàn nhẫn: Bất quá chỉ là một ả đàn bà. Cho dù có thế lực cở nào, một khi bước vô đây thì đều có kết cục như nhau. Cô ta khiến đoạn thời gian trước tốt không dễ chịu. Vậy thì đoạn thời gian cô ta sống ở dưới địa bàn của tôi, tôi cũng sẽ khiến cô ta khó chịu hơn gấp ngàn lần.
A, tôi rất mong chờ những ngày tháng khó chịu của cô ta. Ha ha ... Lam Nhược Nhược nở nụ cười thị huyết.
Hạ Diệp Kỳ a Hạ Diệp Kỳ, cô còn nhớ năm năm trước cô đã khiến người tôi yêu không dễ chịu hơn nữa cô còn chọc kim chủ của tôi khó chịu vậy thì cô cũng đứng mong có những ngày tháng dễ chịu...
--- ------ ------ ------ ------ ------
Vài lời của tác giả:
Các bác còn nhớ hai nhân vật Báo Đen và Lam Nhược Nhược này không?
Âm mưu của hai kẻ này đã xuất hiện từ chương 31 nhưng hiện tại hai bác này mới được lên sàn diễn chính thức.
Mà kể từ tập này trở đi thì âm mưu mới bắt đầu, mà tranh đấu cũng là kể từ bây giờ, vậy nên mọi người hãy dỏi theo nha.
Thật ra thì cứ cái kiểu, giới thiệu từ tập một mà tập ba mươi mới diễn ra vậy. Tội lỗi quá.
Vì thế cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Bên đầu dây bên kia tút một tiếng dài mới có người bắt máy, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì người bên kia đã dành nói trước: Hạ Diệp Kỳ, tôi nói cô không cần nhịn nhưng không phải nói với cô là cô cứ như vậy bỏ đi mà không chờ tôi. Còn nữa lá gan của cô cũng to thật, cô có thể khiến người kia không lên làm thị trưởng sao? Cô có năng lực như vậy sao?
A! Hạ Diệp Kỳ không thể tin được người vốn dĩ lạnh lùng như anh cũng có lúc thét to như vậy, thật sự xém chút hù sợ cô mà, cô biết anh giọng khỏe rồi không cần khoe với cô làm gì.
Khụ khụ, boss à. Tôi làm như vậy hợp đồng của chúng ta sẽ không ảnh hưởng gì chứ.
Cô nói xem?
Nghe giọng điệu giống như cô hỏi chuyện thừa thì cô liền biết việc này chắc chắn anh cũng đã tính toán qua. Xem ra là cô nghĩ nhiều rồi: Thế thì tốt.
Hạ Diệp Kỳ lại không biết lúc cô đang cùng anh nói chuyện thì một kẻ từ đám đông từ từ tiếp cận cô. Sau đó nhanh như chớp chụp lấy túi sách cô và chạy đi.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cho cô không kịp hồi thần, đợi đến khi cô lấy lại tin thần thì tên cướp đã cách xa cô cả một đoạn.
Hạ Diệp Kỳ không nói hai lời lập tức chạy theo. Nhưng cô cũng không quên thông báo với người đầu dây bên kia: Hạ Dật Thần, anh về nhà trước đi. Không cần lo cho tôi. Lát nữa tôi sẽ về.
Nói rồi cô cũng không cho anh cơ hội nói thêm lời nào mà cứ vậy ngắt máy đi, sau đó dùng một trăm phần trăm công lực rống to: Phía trước làm ơn bắt người kia lại. Hắn là ăn cướp.
Tên cướp kia khá chuyên nghiệp thấy có mấy người chặn đường hắn đều dễ dàng tránh thoát được.
Thật ra nếu bây giờ là kịch bản trong phim truyền hình thì chắc chắn sẽ có một người đánh bại tên cướp lấy lại túi sách cho cô.
Nhưng sự thật phũ phàng, đây là thực tại chứ không phải phim truyền hình, vì thế mấy người chịu giúp cô cũng chỉ là người dân bình thường, sao có thể bằng một tên suốt ngày trộm cướp chứ.
Rủa thầm một câu, cô hung hăng tăng tốc độ, mà tên cướp cũng không kém cô nhiều lắm.
Hắn chạy đến gần rào chắn bên đường sau đó tung người mất hút trong một con hẻm tối tăm.
Đợi đến khi cô đuổi kịp vào con hẻm đó thì đã không có ai nữa rồi.
Hạ Diệp Kỳ trợn mắt thở hồng hộc, dựa vào bức tường ẩm mốc bên cạnh, gương mặt có chút tái nhợt, cũng đã lâu rồi không vận động, hiện tại lại chạy một quảng đường dài như vậy có chút không thích ứng được.
Nhưng mà tên cướp này thật sự quá nhanh, mới đây đã không thấy rồi., lúc trước cô từng là vận động viên điền kinh chạy đường dài, dù có lâu không vận động nhưng tốc độ cũng không phải là tệ, vậy mà đuổi không kịp
Bỏ đi bị cướp xem như xong, cứ coi như hôm nay xui xẻo, trong túi sách cũng không có gì quan trọng cả.
Hạ Diệp Kỳ chán nản quay đầu lại nhưng khi cô vừa quay đầu lại thì trước mắt cô là một mảnh tối đen.
Cô cứ như vậy ngã xuống và ngất đi.
Trước khi cô mất ý thức hình như mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.
--- ------ ------ ------ --------
Trong căn phòng kì dị được bao bởi bóng tối, một tiếng cười tàn nhẫn vang lên, khiến cho người khác phải lạnh sống lưng:
Tam đương gia, người mà cô muốn bắt cũng thật không dễ bắt nha! Tôi đã phải vô cùng vất vã mới bắt được cô ta đó.
Lại một tiếng nói ma mị của phụ nữ vang lên: Không phải anh vẫn bắt được cô ta rồi sao? Hơn nữa nhan sắc của cô ta là cực phẩm trong cực phẩm. Anh chắc chắn sẽ có được cái giá tốt.
Ha ha, tam đương gia tôi đột nhiên nhớ đến người xưa có câu ' không được đắc tội với phụ nữ ', lúc trước tôi còn mơ hồ, hiện tại gặp được tam đương gia tôi cảm thấy quả thật đắc tội với phụ nữ đúng là không phải cái gì tốt lành.
Báo đen hiện tại anh biết cũng không muộn. Phải người đàn ông kia chính là Báo Đen, còn người phụ nữ rắn độc còn lại chính là Lam Nhược Nhược: Bất quá cũng nhắc anh một điều. Cô ả kia cũng không phải vật trong ao. Thế lực phía sau của cô ta cũng không chỉ đơn giản là một cái Hạ gia, nếu không thì đoạn thời gian vừa rồi cả tôi và anh đều gặp rắc rồi.
Báo Đen hứ lạnh, vết xẹo trên gương mặt giật giật. Hắn ta nở một nụ cười tàn nhẫn: Bất quá chỉ là một ả đàn bà. Cho dù có thế lực cở nào, một khi bước vô đây thì đều có kết cục như nhau. Cô ta khiến đoạn thời gian trước tốt không dễ chịu. Vậy thì đoạn thời gian cô ta sống ở dưới địa bàn của tôi, tôi cũng sẽ khiến cô ta khó chịu hơn gấp ngàn lần.
A, tôi rất mong chờ những ngày tháng khó chịu của cô ta. Ha ha ... Lam Nhược Nhược nở nụ cười thị huyết.
Hạ Diệp Kỳ a Hạ Diệp Kỳ, cô còn nhớ năm năm trước cô đã khiến người tôi yêu không dễ chịu hơn nữa cô còn chọc kim chủ của tôi khó chịu vậy thì cô cũng đứng mong có những ngày tháng dễ chịu...
--- ------ ------ ------ ------ ------
Vài lời của tác giả:
Các bác còn nhớ hai nhân vật Báo Đen và Lam Nhược Nhược này không?
Âm mưu của hai kẻ này đã xuất hiện từ chương 31 nhưng hiện tại hai bác này mới được lên sàn diễn chính thức.
Mà kể từ tập này trở đi thì âm mưu mới bắt đầu, mà tranh đấu cũng là kể từ bây giờ, vậy nên mọi người hãy dỏi theo nha.
Thật ra thì cứ cái kiểu, giới thiệu từ tập một mà tập ba mươi mới diễn ra vậy. Tội lỗi quá.
/53
|