Bối cảnh - Biệt thự của Hạ Dật Thần.
Địa điểm - phòng khách.
Diễn viên - Mẹ Hạ, Hạ Dật Thần, Hạ Diệp Kỳ...
Trong phòng mùi không khí ngượng ngập, Hạ Diệp Kỳ cuối đầu uống nước, ngay cả răng cũng không dám hé bởi vì trước mặt cô mẹ Hạ đang không ngừng soi xét khiến cả người cô giống như mọc gai.
Mẹ Hạ nhìn Hạ Dật Thần đang bình tĩnh trước mặt, lại nhìn đứa con gái đang cuối đầu như thể chỉ cần có thể liền lập tức ụp mặt vào ly nước.
Khóe miệng bà nâng lên nhìn đứa con trai đầy ẩn ý ' Con nói sẽ không quá giới hạn, lại không nghĩ tới nhân lúc không có ta lại ra tay với con bé'.
Mi mắt Hạ Dật Thần giật giật, khinh thường chuyển ánh mắt ' Con ngay từ đầu đâu có đi quá giới hạn'.
' Vậy vừa rồi hai đứa làm trò gì?' Mẹ Hạ không phục trừng mắt nhìn anh.
'...' Hạ Dật Thần cam chịu rũ mắt.
Anh cũng không thể nói anh tự tiện đẩy cửa phòng cô, sau đó thấy hết thân thể của cô được, làm như vậy chẳng khác nào 'mở đường cho xe chạy'.
Mẹ Hạ thấy bộ dáng này của anh thì lập tức suy luận, cái này là hết đướng chối cãi. Lại chuyển mắt qua con gái của mình, khóe miệng bà nâng lên một nụ cười hết sức thỏa mãn, quả thật là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Bà còn đang lo làm thế nào để hai đứa nó đến với nhau hiện tại xem ra bà không cần làm gì cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên thì bà có thể có cháu bề rồi.
Tiểu Kỳ Nhi, chuyện báo sáng nay mẹ sẽ giúp con giải quyết. Hơn nữa cái bằng thiết kế của con cũng không thể để không được, mẹ quyết định con cứ đến công ty của anh con, vừa giúp cho anh con trong công việc lại vừa hay lại không bỏ phí tấm bằng đại học của con . Mẹ Hạ hết sức 'dịu dàng', lại không thể dùng ngôn từ nào từ chối được.
Hạ Diệp Kỳ rung rẩy khóe miệng, gương mặt giống như trái mướp đắng đáng thương nhìn mẹ Hạ: Mẹ à, con vô dụng lắm. Thiết kế cũng chỉ biết đôi chút, sang công ty của anh trai chắc chắn sẽ cản trở công việc của anh ấy .
Ánh mắt của cô chuyển qua anh, trong ánh mắt nồng đậm khổ thân: Phải không anh trai?
Nhưng trong lòng của cô đang có vạn con nai chạy vòng quanh, giống như chỉ cần Hạ Dật Thần không tán thành ý kiến của cô, cô lập tức lấy mạng của anh.
Không sao, không sao, ai mà chẳng bước đi từ con số không. Con không biết cái gì thì sang đó chịu khó học tập một chút, không hiểu nữa thì có thể nhờ anh trai con giúp . Mẹ Hạ không cho là đúng, ánh mắt bà tràn ngập yêu thương nhìn Hạ Dật Thần.
Hạ Diệp Kỳ nheo nheo khóe mắt, sau đó lại giả bộ đáng thương nói: Như vậy thì hẳn làm phiền đến công sự của anh trai lắm, dù sao công ty lớn như vậy anh ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm .
Vì thế nên mẹ mới bảo con qua giúp anh trai con để nó khỏi vất vã Ánh mắt mẹ Hạ càng ngày càng yêu thương hơn: Phải không Tiểu Thần .
Gương mặt Hạ Dật Thần cũng không biểu cảm nhìn hành động ngây thơ của cô, lại thấy ánh mắt đầy ' yêu thương ' của mẹ Hạ.
Thấy anh không nói gì cả mẹ Hạ lẫn Hạ Diệp Kỳ đều có chút nóng nảy, anh trai à hiện tại không phải là lúc anh bày gương mặt than ra đâu, có thể nói một lời có ý nghĩa được không.
Qua một lúc lâu, lâu đến nổi mà cả hai người đều sắp nhịn không nổi nữa muốn phát tác thì anh nhàng nhạc quăng ra một chữ: Được .
Một chữ không đầu không đuôi này giống như một hòn đá thảy xuống mắt hồ yên tỉnh, mẹ Hạ cười thỏa mãn còn cô thì như muốn phát điên.
Ha ha, bảo bối Tiểu Kỳ nếu anh trai con đã nói như vậy thì con vẫn là nên đến công ty giúp anh trai con phân ưu một chút thì hơn... Như vậy ở chung nhà, làm chung công ty không phải là gần càng thêm gần hay sao.
Thực tế thì mẹ Hạ nghĩ nhiều rồi, công ty Hạ thị lớn như vậy liệu Boss và nhân viên làm sao có thể tiện mà nói chuyện yêu đương chứ.
Hơn nữa Hạ Diệp Kỳ và Hạ Dật Thần cũng không thể ở chung một tầng lầu, suốt ngày bận việc mà nếu gặp nhau thì cũng trả lời vấn đề công việc, lấy đâu ra thời gian mà mùi mẫn với nhau.
Hạ Diệp Kỳ nghiến răng nghiến lợi sau đó rũ khóe mắt.
Được cái đầu anh, anh có phải muốn thấy cô càng thế thảm nên muốn chỉnh cô sao?
Hừ, bỏ đi, xem như lần này cô xui xẻo, vào công ty khiếm vài cái cớ từ chức cũng không muộn.
Nghĩ như vậy tâm tình cô cũng vui vẻ hẳn lên, cô nhu thuận gật đầu: Con biết rồi mẹ, thời gian không còn sớm nữa mẹ ở lại ăn cùng con bữa cơm trưa nha .
Con sẽ không bắt mẹ đến làm khách mà phải vào bếp nấu cơm chứ . Mí mắt mẹ Hạ giật giật khó khăn nói, hiện tại nếu con gái nói phải bà lập tức đứng dậy đi về.
Hạ Diệp Kỳ vui vẻ cười cười, gương mặt nhỏ nhắng ánh lên một chút tự hào: Yên tâm đi con sẽ không để mẹ vô bếp .
Dứt lời bóng dáng nho nhỏ của cô phóng như bay vào bếp chuẩn bị nấu ăn bỏ lại mẹ Hạ có chút ngây ngẩn.
Bà không nấu, Hạ Dật Thần càng không thể nấu ăn vậy đừng nói là con gái của bà nấu ăn.
Bảo bối của bà khi nào biết nấu ăn vậy?
Sẽ không phải nấu ra những món khó ăn đấy chứ?
Nghĩ như vậy bà nhìn Hạ Dật Thần bằng đôi mắt hết sức thông cảm.
Hạ Dật Thần bất đắc dĩ xoa trán, rốt cuộc anh biết cái tính hay suy diễn lung tung này của Hạ Diệp Kỳ học được từ ai rồi.
Còn Hạ Diệp Kỳ vui vẻ nấu ăn, rất nhanh một bàn đồ ăn tràn ngập hương thơm xuất hiện.
Kiếp trước vì làm vui lòng hắn vì thế ngoài đi làm cô còn đến cả lớp học nấu ăn để học, sau đó còn đến những nhà hàng nổi tiếng xin được làm thêm giờ chủ yếu là để cô học lõm bị kiếp nấu ăn của họ.
Mẹ Hạ nhìn một bàn đồ ăn gốm bốn món, vô cùng phong phú, máu sắc cũng rất đẹp khiến cho bà có chút ngây ngẩn.
Bà gắp một miếng bỏ miệng vừa nhai mấy cái liền kinh ngạc đến sắp rớt cả con mắt ra ngoài, bà không dám tin gắp thêm miếng nữa, lúc này bà mới có thể hồi hồn rung rẩy chỉ:
Bảo bối, những món này là do con nấu?
Vâng, không hợp khẩu vị của mẹ sao? Không thể nào, nói về nấu ăn cô rất tự tin nha, không thể nào nấu dỡ được.
Không phải, thật sự rất ngon.... Bảo bối của bà có thể nấu ăn ngon như vậy mà bà không biết: Nhưng vì sao mẹ không biết con biết nấu ăn vậy .
Đôi đũa của cô dừng trên không trung, Hạ Dật Thần đang ăn cũng hơi ngừng một chút, giống như muốn nghe câu trả lời của cô.
Lúc trước còn ở Anh con có học qua . Hạ Diệp Kỳ nói dối ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Mấy ngày nay nói dối nhiều cô cũng cực kì quen miệng vì thế không cảm thấy có gì bất thường hơn nữa lại còn vô cùng thuận miệng.
Mẹ Hạ gật đầu, có chút thương xót cho con gái lại nhìn đứa con trai đang ăn trước mắt đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
Địa điểm - phòng khách.
Diễn viên - Mẹ Hạ, Hạ Dật Thần, Hạ Diệp Kỳ...
Trong phòng mùi không khí ngượng ngập, Hạ Diệp Kỳ cuối đầu uống nước, ngay cả răng cũng không dám hé bởi vì trước mặt cô mẹ Hạ đang không ngừng soi xét khiến cả người cô giống như mọc gai.
Mẹ Hạ nhìn Hạ Dật Thần đang bình tĩnh trước mặt, lại nhìn đứa con gái đang cuối đầu như thể chỉ cần có thể liền lập tức ụp mặt vào ly nước.
Khóe miệng bà nâng lên nhìn đứa con trai đầy ẩn ý ' Con nói sẽ không quá giới hạn, lại không nghĩ tới nhân lúc không có ta lại ra tay với con bé'.
Mi mắt Hạ Dật Thần giật giật, khinh thường chuyển ánh mắt ' Con ngay từ đầu đâu có đi quá giới hạn'.
' Vậy vừa rồi hai đứa làm trò gì?' Mẹ Hạ không phục trừng mắt nhìn anh.
'...' Hạ Dật Thần cam chịu rũ mắt.
Anh cũng không thể nói anh tự tiện đẩy cửa phòng cô, sau đó thấy hết thân thể của cô được, làm như vậy chẳng khác nào 'mở đường cho xe chạy'.
Mẹ Hạ thấy bộ dáng này của anh thì lập tức suy luận, cái này là hết đướng chối cãi. Lại chuyển mắt qua con gái của mình, khóe miệng bà nâng lên một nụ cười hết sức thỏa mãn, quả thật là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Bà còn đang lo làm thế nào để hai đứa nó đến với nhau hiện tại xem ra bà không cần làm gì cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên thì bà có thể có cháu bề rồi.
Tiểu Kỳ Nhi, chuyện báo sáng nay mẹ sẽ giúp con giải quyết. Hơn nữa cái bằng thiết kế của con cũng không thể để không được, mẹ quyết định con cứ đến công ty của anh con, vừa giúp cho anh con trong công việc lại vừa hay lại không bỏ phí tấm bằng đại học của con . Mẹ Hạ hết sức 'dịu dàng', lại không thể dùng ngôn từ nào từ chối được.
Hạ Diệp Kỳ rung rẩy khóe miệng, gương mặt giống như trái mướp đắng đáng thương nhìn mẹ Hạ: Mẹ à, con vô dụng lắm. Thiết kế cũng chỉ biết đôi chút, sang công ty của anh trai chắc chắn sẽ cản trở công việc của anh ấy .
Ánh mắt của cô chuyển qua anh, trong ánh mắt nồng đậm khổ thân: Phải không anh trai?
Nhưng trong lòng của cô đang có vạn con nai chạy vòng quanh, giống như chỉ cần Hạ Dật Thần không tán thành ý kiến của cô, cô lập tức lấy mạng của anh.
Không sao, không sao, ai mà chẳng bước đi từ con số không. Con không biết cái gì thì sang đó chịu khó học tập một chút, không hiểu nữa thì có thể nhờ anh trai con giúp . Mẹ Hạ không cho là đúng, ánh mắt bà tràn ngập yêu thương nhìn Hạ Dật Thần.
Hạ Diệp Kỳ nheo nheo khóe mắt, sau đó lại giả bộ đáng thương nói: Như vậy thì hẳn làm phiền đến công sự của anh trai lắm, dù sao công ty lớn như vậy anh ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm .
Vì thế nên mẹ mới bảo con qua giúp anh trai con để nó khỏi vất vã Ánh mắt mẹ Hạ càng ngày càng yêu thương hơn: Phải không Tiểu Thần .
Gương mặt Hạ Dật Thần cũng không biểu cảm nhìn hành động ngây thơ của cô, lại thấy ánh mắt đầy ' yêu thương ' của mẹ Hạ.
Thấy anh không nói gì cả mẹ Hạ lẫn Hạ Diệp Kỳ đều có chút nóng nảy, anh trai à hiện tại không phải là lúc anh bày gương mặt than ra đâu, có thể nói một lời có ý nghĩa được không.
Qua một lúc lâu, lâu đến nổi mà cả hai người đều sắp nhịn không nổi nữa muốn phát tác thì anh nhàng nhạc quăng ra một chữ: Được .
Một chữ không đầu không đuôi này giống như một hòn đá thảy xuống mắt hồ yên tỉnh, mẹ Hạ cười thỏa mãn còn cô thì như muốn phát điên.
Ha ha, bảo bối Tiểu Kỳ nếu anh trai con đã nói như vậy thì con vẫn là nên đến công ty giúp anh trai con phân ưu một chút thì hơn... Như vậy ở chung nhà, làm chung công ty không phải là gần càng thêm gần hay sao.
Thực tế thì mẹ Hạ nghĩ nhiều rồi, công ty Hạ thị lớn như vậy liệu Boss và nhân viên làm sao có thể tiện mà nói chuyện yêu đương chứ.
Hơn nữa Hạ Diệp Kỳ và Hạ Dật Thần cũng không thể ở chung một tầng lầu, suốt ngày bận việc mà nếu gặp nhau thì cũng trả lời vấn đề công việc, lấy đâu ra thời gian mà mùi mẫn với nhau.
Hạ Diệp Kỳ nghiến răng nghiến lợi sau đó rũ khóe mắt.
Được cái đầu anh, anh có phải muốn thấy cô càng thế thảm nên muốn chỉnh cô sao?
Hừ, bỏ đi, xem như lần này cô xui xẻo, vào công ty khiếm vài cái cớ từ chức cũng không muộn.
Nghĩ như vậy tâm tình cô cũng vui vẻ hẳn lên, cô nhu thuận gật đầu: Con biết rồi mẹ, thời gian không còn sớm nữa mẹ ở lại ăn cùng con bữa cơm trưa nha .
Con sẽ không bắt mẹ đến làm khách mà phải vào bếp nấu cơm chứ . Mí mắt mẹ Hạ giật giật khó khăn nói, hiện tại nếu con gái nói phải bà lập tức đứng dậy đi về.
Hạ Diệp Kỳ vui vẻ cười cười, gương mặt nhỏ nhắng ánh lên một chút tự hào: Yên tâm đi con sẽ không để mẹ vô bếp .
Dứt lời bóng dáng nho nhỏ của cô phóng như bay vào bếp chuẩn bị nấu ăn bỏ lại mẹ Hạ có chút ngây ngẩn.
Bà không nấu, Hạ Dật Thần càng không thể nấu ăn vậy đừng nói là con gái của bà nấu ăn.
Bảo bối của bà khi nào biết nấu ăn vậy?
Sẽ không phải nấu ra những món khó ăn đấy chứ?
Nghĩ như vậy bà nhìn Hạ Dật Thần bằng đôi mắt hết sức thông cảm.
Hạ Dật Thần bất đắc dĩ xoa trán, rốt cuộc anh biết cái tính hay suy diễn lung tung này của Hạ Diệp Kỳ học được từ ai rồi.
Còn Hạ Diệp Kỳ vui vẻ nấu ăn, rất nhanh một bàn đồ ăn tràn ngập hương thơm xuất hiện.
Kiếp trước vì làm vui lòng hắn vì thế ngoài đi làm cô còn đến cả lớp học nấu ăn để học, sau đó còn đến những nhà hàng nổi tiếng xin được làm thêm giờ chủ yếu là để cô học lõm bị kiếp nấu ăn của họ.
Mẹ Hạ nhìn một bàn đồ ăn gốm bốn món, vô cùng phong phú, máu sắc cũng rất đẹp khiến cho bà có chút ngây ngẩn.
Bà gắp một miếng bỏ miệng vừa nhai mấy cái liền kinh ngạc đến sắp rớt cả con mắt ra ngoài, bà không dám tin gắp thêm miếng nữa, lúc này bà mới có thể hồi hồn rung rẩy chỉ:
Bảo bối, những món này là do con nấu?
Vâng, không hợp khẩu vị của mẹ sao? Không thể nào, nói về nấu ăn cô rất tự tin nha, không thể nào nấu dỡ được.
Không phải, thật sự rất ngon.... Bảo bối của bà có thể nấu ăn ngon như vậy mà bà không biết: Nhưng vì sao mẹ không biết con biết nấu ăn vậy .
Đôi đũa của cô dừng trên không trung, Hạ Dật Thần đang ăn cũng hơi ngừng một chút, giống như muốn nghe câu trả lời của cô.
Lúc trước còn ở Anh con có học qua . Hạ Diệp Kỳ nói dối ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Mấy ngày nay nói dối nhiều cô cũng cực kì quen miệng vì thế không cảm thấy có gì bất thường hơn nữa lại còn vô cùng thuận miệng.
Mẹ Hạ gật đầu, có chút thương xót cho con gái lại nhìn đứa con trai đang ăn trước mắt đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
/53
|