Hai người còn đang nói chuyện thì Lý Vân Thượng lấy ra một mảnh ngọc bội hình người, nhẹ giọng nói: "Đây là ngọc bội hình người mà nàng tặng ta, có còn nhớ không?" Đây là món quà mà nàng tặng hắn hôm sinh nhật, hắn vẫn luôn cẩn thận cất giữ món quà có chút khác biệt này, cùng với cái vòng bằng bạc kia.
Tuy chỉ là một chiếc vòng trang sức nhưng là do nàng tặng nên hắn mới cất cẩn thận như vậy, mà miếng ngọc bội hình người này là quà tặng sinh nhật nàng cho hắn, tất nhiên là của hắn rồi cho nên lúc nào hắn cũng mang theo bên người.
Mục Tiểu Văn cố gắng điều chỉnh tầm mắt, cẩn thận xem xét một hồi, rốt cuộc cười hắc hắc nói: "Ngọc hình người à, ta cũng nói bọn họ làm một cái, xem đi!
Hắn nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ quá nhưng không thấy có gì. Tâm trạng hắn vui mừng mơ hồ nào đó, có lẽ lời là rượu nói chứ không phải nàng nói. Nhưng giây tiếp theo hắn liền thấy một khối ngọc hình người treo ở cửa sổ, vừa đẹp vừa tuyệt diệu, kĩ thuật làm so với ngọc bội của hắn còn hơn nhiều bậc, từng chi tiết được khắc rất hoàn hảo, hoàn toàn không thể so với cái kia của hắn, khuôn mặt chỉ hé ra sự lạnh lùng như băng chứ không có tức giận.
Hắn ngồi đó ngây ngốc một hồi rồi với lấy miếng ngọc, bất giác hắn dùng sức siết miếng ngọc, nhưng cuối cùng vẫn là cất vào người. Nhìn thấy Mục Tiểu Văn vì rượu làm say, gương mặt hồng nhuận gối lên cánh tay, lộ vẻ nhu tình. Nàng không cùng hắn chống đối, cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét, mà lúc này nàng chỉ thuộc về mình hắn.
Lý Vân Thượng ôm nàng vào, thay nàng giữ ấm, khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn nàng hồi lâu.
". . . mọi người đều nói ta là hoàng đế có hậu cung ba nghìn phi tần, mà vị trí hoàng hậu lại không thể để trống lâu được. Nhưng ta lại chỉ muốn nàng, mà nàng lại không có ở đó. Ta cùng các đại thần tranh cãi cả ngày nhưng mà đấu trí đấu dũng với các đại thần cũng phát nhàm chán." Khóe miệng Lý Vân Thượng cong lên, khuôn mặt tươi cười như tỏa nắng, "Lúc trước ta muốn can thiệp lại nhớ nàng từng làm thế nào, liền để cho bọn họ tự đấu với nhau, trốn ở một nơi nào đó ngồi xem, đúng thật là thú vị…"
". . . Trước kia ta cứ nghĩ rằng mình yêu Thạch Lan, bây giờ ta mới hiểu, đó không phải là yêu. Chỉ là trái tim ta luôn cảm thấy cô độc cho nên mới muốn nhận lấy những nỗ lực trong tình cảm của nàng. Còn Nguyệt Cơ, sao ta không biết lòng nàng thâm sâu, chỉ là ta nghĩ nếu sau này lập nàng làm hoàng hậu, nàng có thể giúp ta quản hậu cung, tránh được nhiều việc phiền toái. Nhưng ai ngờ đó thật sự là sai lầm, sai lầm nặng nề của ta. . ."
. . .
Mục Tiểu Văn lúc thì mở to mắt nhìn hắn, lúc lại cuối gầm đầu xuống.
Những hạt tuyết trắng ngần bất tri bất giác lại rơi xuống.
Đôi mắt Mục Tiểu Văn mờ sương, tuyết đang rơi ngoài kia trắng xóa, giống như nàng đang nhìn thấy một cảnh mộng tuyệt đẹp vậy. Khóe miệng nàng cong lên, lảo đảo đứng dậy, ngẩng đầu, ánh mắt trông xa xăm về phía chân trời, nơi những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhớ lúc trước, trong Mục Mộc cư cũng bị tuyết phủ kín như vậy; Dực nhi lạnh lùng mà nói phá mất đường về nhà của nàng, còn Phương Mặc thìnắm chặt tay nàng, khiến nàng ấm áp.
Đã một năm rồi, Phương Mặc, lúc nào ta mới có thể ở bên cạnh chàng?
"Phương Mặc. . . Phương Mặc. . ." Mục Tiểu Văn bất giác thì thào gọi tên hắn.
Lý Vân Thượng đang mỉm cười, tay bỗng run lên, chén rượu đổ xuống đất.
Nụ cười chậm rãi biến mất.
Khó lắm hắn mới có thể nảy lên tâm tình vui vẻ, nhưng là chưa được một lúc, lại biến mất như hư vô.
Lúc này mà nàng còn gọi tên Phương Mặc ư?
Rõ ràng trước mắt nàng là hắn, vậy mà trong đầu nàng lại là Phương Mặc?
Chính mắt mình nhìn thấy nàng vui vẻ cùng Phương Mặc khiến hắn ghen ghét. Ý nghĩ lúc trước muốn ôm nàng, âu yếm nàng, giờ đây khi say đã không còn có thể đè nén được nữa.
Lý Vân Thượng đứng lên, đi đến phía sau Mục Tiểu Văn, hai tay đưa ra hơi do dự nhưng rồi nhất quyết đưa đến, bắt lấy vòng eo mềm mại của nàng, hơi dụng lực đạo một chút, liền đem nàng ôm chặt vào lòng.
". . . Phương Mặc?" Mục Tiểu Văn vì say rượu nên thần chí không minh mẫn lắm.
". . . Ừm" - giả mạo người khác, thật là không đáng mặt nam nhi>, vừa chua xót vừa ti tiện nhưng Lý Vân Thượng vẫn là đáp lời nàng như thế.
Mục Tiểu Văn yên tâm, thân thể buông lỏng, đem cả người tựa vào lòng Lý Vân Thượng.
Lý Vân Thượng vừa khổ sở, vừa bực mình. Nàng cùng Phương Mặcluôn thân mật như thế sao? Hắn lúc nào cũng thống khổ mỗi khi nhớ lại chuyện thế mà nàng lại nghĩ đến Phương Mặc! Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng đế, lại phải chịu đựng sự giận dỗi của nàng thế này! Sự nhẫn nại của Lý Vân Thượng mấy ngày nay giờ đã tới cực hạn, sự tôn nghiêm của một hoàng đế bắt đầu nổi dậy, hắn thực sự tức giận rồi.
Thoáng thấy ánh mắt cùng vẻ mặt thỏa mãn của Mục Tiểu Văn, âm thầm nghĩ nàng cũng muốn, như vậy hắn chỉ lợi dụng điều này làm cái cớ thõa mãn yêu cầu của nàng thôi!
Ý nghĩ vừa nãy ra trong đầu, hắn thực sự hoảng hốt, tim đập lợi hại, thân thể hắn cũng bắt đầu nóng lên. Nàng rất ghét hắn, nếu hắn làm như vậy, nàng sẽ nghĩ gì về hắn đây? Nhưng mà. . . giờ nàng đang say, hắn có thể điểm huyệt nàng, nàng sẽ không biết gì.
Cẩn thận mà suy nghĩ mọi khả năng xảy đến, hắn mới có chút dũng khí tiếp tục. Đứng cả nửa ngày nhưng hắn vẫn không dám di chuyển. Trước kia lúc hắn ở tẩm cung, thường tưởng tượng cách giải quyết mọi chuyện, nhưng giờ việc trước mắt quá dễ dàng lại khiến hắn không biết làm sao.
Không phải là hắn không có kinh nghiệm, chỉ là. . .
Hắn biết, trong mắt nàng, hắn là thiên nhân, không tham luyến khói lửa nhân gian, luôn luôn lạnh lùng vô tình, khó hiểu, nhưng chắc chắn nàng không nghĩ tới hắn cũng là một nam nhân.
Nếu nàng biết hắn đã làm chuyện này, nàng sẽ xem hắn là loại người gì? Chuyện có thể trở nên càng tồi tệ?
Hắn là một người có cả quyền thế và dung mạo thế mà hôm nay hắn lại như kẻ trộm lén lút thân mật với người hắn yêu, thật sự là buồn cười.
Nàng đang tựa vào ngực hắn, gương mặt nghiêng nghiêng, khẽ mỉm cười, hai gò má đỏ ửng. Lý Vân Thượng miệng lưỡi khô khốc, lại nghĩ tới lúc trước nàng cùng Phương Mặc cũng thân mật như vậy, tức giận dồn lên óc, cuối cùng hắn chỉ có thể đưa cánh tay run rẩy lên mà vén những lọn tóc đang rơi trên cổ nàng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Môi kề sát cần chiếc cổ thon mềm của nàng, bỗng thấy nàng vì lạnh mà khẽ rụt người lại, hắn không dám di chuyển. Nhẫn nại chờ nàng thích ứng, hắn mới bắt đầu hôn nàng, nhẹ nhàng mà cẩn thận.
Trống ngực hắn đập thật lợi hại, vừa thu hết hương thơm nơi cổ của nàng, vừa dùng cánh môi nhẹ nhàng xoa miết.
Tiểu Văn, Mục Tiểu Văn.
“Dực nhi nói tên nàng sau này thay đổi, là Mục trong mtúc (1 loại lương thực thực phẩm), tiểu trong đại tiểu (lớn – nhỏ), văn trong văn võ, có phải nàng muốn vứt bỏ tất cả quá khứ nên mới có thể sửa cả tên mình hay không?
Lý Vân Thượng vùi sâu vào cổ nàng, nhẹ nhàng gặm cắn.
“Nàng từng hỏi ta có hối hận không, giờ ta nói cho nàng biết, ta… rất hối hận. Ta hối hận vì đã đem nàng tặng cho người khác, khiến nàng phải chịu mọi hành hạ, khổ cực, ta vô cùng hối hận”.
Hắn xoay người nàng lại, cùng nàng mặt đối mặt. Hắn có chút chột dạ dùng tay che mắt nàng lại, môi tiếp tục lưu luyến trên cổ nàng. Mái tóc đen buông xuống thành từng lọn, quấn lấy bả vai nàng.
"Đừng. . . Phương. . . Phương Mặc." Mặc dù bị rượu làm cho mê muội, nhưng là nàng vẫn có cảm giác. Hơn nữa bàn tay đặt bên hông nàng lại nóng như lửa đốt, Mục Tiểu Văn chợt thanh tỉnh đôi chút.
Tuy chỉ là một chiếc vòng trang sức nhưng là do nàng tặng nên hắn mới cất cẩn thận như vậy, mà miếng ngọc bội hình người này là quà tặng sinh nhật nàng cho hắn, tất nhiên là của hắn rồi cho nên lúc nào hắn cũng mang theo bên người.
Mục Tiểu Văn cố gắng điều chỉnh tầm mắt, cẩn thận xem xét một hồi, rốt cuộc cười hắc hắc nói: "Ngọc hình người à, ta cũng nói bọn họ làm một cái, xem đi!
Hắn nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ quá nhưng không thấy có gì. Tâm trạng hắn vui mừng mơ hồ nào đó, có lẽ lời là rượu nói chứ không phải nàng nói. Nhưng giây tiếp theo hắn liền thấy một khối ngọc hình người treo ở cửa sổ, vừa đẹp vừa tuyệt diệu, kĩ thuật làm so với ngọc bội của hắn còn hơn nhiều bậc, từng chi tiết được khắc rất hoàn hảo, hoàn toàn không thể so với cái kia của hắn, khuôn mặt chỉ hé ra sự lạnh lùng như băng chứ không có tức giận.
Hắn ngồi đó ngây ngốc một hồi rồi với lấy miếng ngọc, bất giác hắn dùng sức siết miếng ngọc, nhưng cuối cùng vẫn là cất vào người. Nhìn thấy Mục Tiểu Văn vì rượu làm say, gương mặt hồng nhuận gối lên cánh tay, lộ vẻ nhu tình. Nàng không cùng hắn chống đối, cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét, mà lúc này nàng chỉ thuộc về mình hắn.
Lý Vân Thượng ôm nàng vào, thay nàng giữ ấm, khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn nàng hồi lâu.
". . . mọi người đều nói ta là hoàng đế có hậu cung ba nghìn phi tần, mà vị trí hoàng hậu lại không thể để trống lâu được. Nhưng ta lại chỉ muốn nàng, mà nàng lại không có ở đó. Ta cùng các đại thần tranh cãi cả ngày nhưng mà đấu trí đấu dũng với các đại thần cũng phát nhàm chán." Khóe miệng Lý Vân Thượng cong lên, khuôn mặt tươi cười như tỏa nắng, "Lúc trước ta muốn can thiệp lại nhớ nàng từng làm thế nào, liền để cho bọn họ tự đấu với nhau, trốn ở một nơi nào đó ngồi xem, đúng thật là thú vị…"
". . . Trước kia ta cứ nghĩ rằng mình yêu Thạch Lan, bây giờ ta mới hiểu, đó không phải là yêu. Chỉ là trái tim ta luôn cảm thấy cô độc cho nên mới muốn nhận lấy những nỗ lực trong tình cảm của nàng. Còn Nguyệt Cơ, sao ta không biết lòng nàng thâm sâu, chỉ là ta nghĩ nếu sau này lập nàng làm hoàng hậu, nàng có thể giúp ta quản hậu cung, tránh được nhiều việc phiền toái. Nhưng ai ngờ đó thật sự là sai lầm, sai lầm nặng nề của ta. . ."
. . .
Mục Tiểu Văn lúc thì mở to mắt nhìn hắn, lúc lại cuối gầm đầu xuống.
Những hạt tuyết trắng ngần bất tri bất giác lại rơi xuống.
Đôi mắt Mục Tiểu Văn mờ sương, tuyết đang rơi ngoài kia trắng xóa, giống như nàng đang nhìn thấy một cảnh mộng tuyệt đẹp vậy. Khóe miệng nàng cong lên, lảo đảo đứng dậy, ngẩng đầu, ánh mắt trông xa xăm về phía chân trời, nơi những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhớ lúc trước, trong Mục Mộc cư cũng bị tuyết phủ kín như vậy; Dực nhi lạnh lùng mà nói phá mất đường về nhà của nàng, còn Phương Mặc thìnắm chặt tay nàng, khiến nàng ấm áp.
Đã một năm rồi, Phương Mặc, lúc nào ta mới có thể ở bên cạnh chàng?
"Phương Mặc. . . Phương Mặc. . ." Mục Tiểu Văn bất giác thì thào gọi tên hắn.
Lý Vân Thượng đang mỉm cười, tay bỗng run lên, chén rượu đổ xuống đất.
Nụ cười chậm rãi biến mất.
Khó lắm hắn mới có thể nảy lên tâm tình vui vẻ, nhưng là chưa được một lúc, lại biến mất như hư vô.
Lúc này mà nàng còn gọi tên Phương Mặc ư?
Rõ ràng trước mắt nàng là hắn, vậy mà trong đầu nàng lại là Phương Mặc?
Chính mắt mình nhìn thấy nàng vui vẻ cùng Phương Mặc khiến hắn ghen ghét. Ý nghĩ lúc trước muốn ôm nàng, âu yếm nàng, giờ đây khi say đã không còn có thể đè nén được nữa.
Lý Vân Thượng đứng lên, đi đến phía sau Mục Tiểu Văn, hai tay đưa ra hơi do dự nhưng rồi nhất quyết đưa đến, bắt lấy vòng eo mềm mại của nàng, hơi dụng lực đạo một chút, liền đem nàng ôm chặt vào lòng.
". . . Phương Mặc?" Mục Tiểu Văn vì say rượu nên thần chí không minh mẫn lắm.
". . . Ừm" - giả mạo người khác, thật là không đáng mặt nam nhi>, vừa chua xót vừa ti tiện nhưng Lý Vân Thượng vẫn là đáp lời nàng như thế.
Mục Tiểu Văn yên tâm, thân thể buông lỏng, đem cả người tựa vào lòng Lý Vân Thượng.
Lý Vân Thượng vừa khổ sở, vừa bực mình. Nàng cùng Phương Mặcluôn thân mật như thế sao? Hắn lúc nào cũng thống khổ mỗi khi nhớ lại chuyện thế mà nàng lại nghĩ đến Phương Mặc! Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng đế, lại phải chịu đựng sự giận dỗi của nàng thế này! Sự nhẫn nại của Lý Vân Thượng mấy ngày nay giờ đã tới cực hạn, sự tôn nghiêm của một hoàng đế bắt đầu nổi dậy, hắn thực sự tức giận rồi.
Thoáng thấy ánh mắt cùng vẻ mặt thỏa mãn của Mục Tiểu Văn, âm thầm nghĩ nàng cũng muốn, như vậy hắn chỉ lợi dụng điều này làm cái cớ thõa mãn yêu cầu của nàng thôi!
Ý nghĩ vừa nãy ra trong đầu, hắn thực sự hoảng hốt, tim đập lợi hại, thân thể hắn cũng bắt đầu nóng lên. Nàng rất ghét hắn, nếu hắn làm như vậy, nàng sẽ nghĩ gì về hắn đây? Nhưng mà. . . giờ nàng đang say, hắn có thể điểm huyệt nàng, nàng sẽ không biết gì.
Cẩn thận mà suy nghĩ mọi khả năng xảy đến, hắn mới có chút dũng khí tiếp tục. Đứng cả nửa ngày nhưng hắn vẫn không dám di chuyển. Trước kia lúc hắn ở tẩm cung, thường tưởng tượng cách giải quyết mọi chuyện, nhưng giờ việc trước mắt quá dễ dàng lại khiến hắn không biết làm sao.
Không phải là hắn không có kinh nghiệm, chỉ là. . .
Hắn biết, trong mắt nàng, hắn là thiên nhân, không tham luyến khói lửa nhân gian, luôn luôn lạnh lùng vô tình, khó hiểu, nhưng chắc chắn nàng không nghĩ tới hắn cũng là một nam nhân.
Nếu nàng biết hắn đã làm chuyện này, nàng sẽ xem hắn là loại người gì? Chuyện có thể trở nên càng tồi tệ?
Hắn là một người có cả quyền thế và dung mạo thế mà hôm nay hắn lại như kẻ trộm lén lút thân mật với người hắn yêu, thật sự là buồn cười.
Nàng đang tựa vào ngực hắn, gương mặt nghiêng nghiêng, khẽ mỉm cười, hai gò má đỏ ửng. Lý Vân Thượng miệng lưỡi khô khốc, lại nghĩ tới lúc trước nàng cùng Phương Mặc cũng thân mật như vậy, tức giận dồn lên óc, cuối cùng hắn chỉ có thể đưa cánh tay run rẩy lên mà vén những lọn tóc đang rơi trên cổ nàng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Môi kề sát cần chiếc cổ thon mềm của nàng, bỗng thấy nàng vì lạnh mà khẽ rụt người lại, hắn không dám di chuyển. Nhẫn nại chờ nàng thích ứng, hắn mới bắt đầu hôn nàng, nhẹ nhàng mà cẩn thận.
Trống ngực hắn đập thật lợi hại, vừa thu hết hương thơm nơi cổ của nàng, vừa dùng cánh môi nhẹ nhàng xoa miết.
Tiểu Văn, Mục Tiểu Văn.
“Dực nhi nói tên nàng sau này thay đổi, là Mục trong mtúc (1 loại lương thực thực phẩm), tiểu trong đại tiểu (lớn – nhỏ), văn trong văn võ, có phải nàng muốn vứt bỏ tất cả quá khứ nên mới có thể sửa cả tên mình hay không?
Lý Vân Thượng vùi sâu vào cổ nàng, nhẹ nhàng gặm cắn.
“Nàng từng hỏi ta có hối hận không, giờ ta nói cho nàng biết, ta… rất hối hận. Ta hối hận vì đã đem nàng tặng cho người khác, khiến nàng phải chịu mọi hành hạ, khổ cực, ta vô cùng hối hận”.
Hắn xoay người nàng lại, cùng nàng mặt đối mặt. Hắn có chút chột dạ dùng tay che mắt nàng lại, môi tiếp tục lưu luyến trên cổ nàng. Mái tóc đen buông xuống thành từng lọn, quấn lấy bả vai nàng.
"Đừng. . . Phương. . . Phương Mặc." Mặc dù bị rượu làm cho mê muội, nhưng là nàng vẫn có cảm giác. Hơn nữa bàn tay đặt bên hông nàng lại nóng như lửa đốt, Mục Tiểu Văn chợt thanh tỉnh đôi chút.
/156
|