- Dực nhi! Bên này. – Mục Tiểu Văn gọi Dục nhi đang còn nhìn đông nhìn tây lại, hai người bước nhanh tới.
Một người ngồi lọt thỏm vào trong đám đông, xung quanh treo đầy các cây quạt cùng tranh chữ, …
Trước tiểu quán người càng đông hơn. Chủ quán đầu đội khăn chít, văn văn tĩnh tĩnh, trông như một tú tài trẻ tuổi. Còn vị khách có tranh chấp kia trên mặt lộ vẻ sốt ruột.
- Công tử, người không nên được voi đòi tiên! – trước quán, một thanh y nam tử cố nén phẫn nộ nói, sắc mặt phát lạnh, tay đặt trên một bội kiếm. Bên cạnh đúng là vị tử y nam tử kia, không tức giận, bình tĩnh mà nhìn. Xem bộ dáng vị thanh y nam tử này hẳn là người đi theo hắn.
Đối diện là một tên đương cao giọng làm ầm ĩ, y phục cẩm hoa lòe loẹt, tay phe phẩy chiếc quạt mà nói nghênh ngang:
- Không phải đã nói nếu bổn công tử thắng thì các ngươi phải bỏ bạc ra sao? Bổn công tử này là người đàng hoàng, chữ cũng đã được viết ra. Định nuốt không bạc sao? Không có bạc sao? Xem áo quần các ngươi mặc cũng đáng giá đó, chi bằng cỡi ra làm vật thế đi, thế nào? – nói xong hắn cười ha hả. Hai tên sai vặt đi theo cũng không thèm kiêng nể gì mà cười rộ lên.
- Tiểu thư, nô tỳ biết người này! – Dực nhi nói nhỏ bên tai Mục Tiểu Văn. – Hắn là Phương Mặc, công tử nhà Lại bộ thượng thư. Năm tiểu thư 13 tuổi, hắn từng tới nhà cầu thân nhưng tiểu thư không đồng ý, lão gia nhân cũng có lời cự tuyệt rồi. Bởi vì chuyện này mà lão gia và thượng thư đại nhân có nhiều mâu thuẫn bất hòa.
- Vậy hắn có từng gặp ta chưa? – Mục Tiểu Văn có chút khẩn trương, lần đầu xuất môn đi chơi đã bị người ta nhận ra thì thật xui xẻo, vả lại còn khiến họ không tôn trọng mình nữa.
- Không có. Hắn là một công tử nổi tiếng hoa hoa công tử cho nên tiểu thư không muốn gặp hắn. Mà nghe nói, hắn cũng chỉ tò mò danh tiếng của tiểu thư, tiểu thư không gặp, hắn cũng bỏ đi luôn. – Dực nhi nói.
Danh tiếng? Mục Tiểu Văn lấy làm kinh hãi. Mộc Tiểu Văn này rất có tiếng tăm sao?
- Ngươi nói ta là người có danh tiếng ư?
- Đúng vậy. Vốn tiểu thư đều tinh thông cầm kỳ thi họa, là một đại nữ nhân tài ba nổi tiếng khắp trong ngoài trong kinh thành.
Mục Tiểu Văn thực sự xấu hổ, nếu nói tới cầm kỳ thi họ phải… loạn đánh đàn, năm tử kỳ, tiểu nhân thư, ảnh chụp bức tranh , nghĩ lại chắc không có sai biệt lắm. Đại nữ nhân tài ba? Đại tai nữ mới đúng!
Hoàn hảo mất trí nhớ rồi!
- Công tử ta quả thật vừa rồi đánh mất bạc, có tin hay không thì tùy các ngươi! – thanh y nam tử lên tiếng. Có lẽ y những tưởng chuyện này vốn nhỏ nhặt dễ giải quyết thôi nhưng đến lúc này thì có chút quẫn bách.
Nghe qua cuộc đối thoại của mấy người họ có thể phỏng đoán được tử ycông tử kia đã cùng Phương Mặc đánh cuộc, nếu Phương Mặc có thể viết được từ còn thiếu thì tử y nam tử sẽ phải bỏ bạc ra. Tử y nam tử thua song bạc lại nằm trên tay nàng. Nàng muốn đi lên đưa cho hắn nhưng người vây xem đứng xát nhau khiến cho lối đi chặt chội khó vô cùng. Nhìn qua tử y nam tử này không phải là kiều người tùy tiện gặp ai cũng đánh cuộc, không biết tại sao hắn lại đáp ứng.
- Công tử ngươi đã đánh mất bạc, vậy trên người ngươi không có bạc sao? Cho dù không có bạc thì lấy ngọc bội thay thế cũng được. – Phương Mặc nói.
- Công tử cùng ta xuất môn chưa bao giờ mang theo bạc. – thanh y nam tử nghiến răng nghiến lợi mà giải thích.
- Xuất môn không mang theo bạc? – Phương Mặc làm cái dạng như nghe được truyện tiếu lâm nên nhìn chung quanh cười nói giễu. – Hắn tưởng rằng hắn là ai? Không mang theo bạc thì ăn cái gì uống cái gì? Nực cười!
Mục Tiểu Văn đã nhịn không được, tên Phương Mặc công tử nhà thượng thư này keo kiệt vậy sao? Đòi tiền người ta trắng trợn thế này ư? Nén lại sự khó chịu, nàng ngang nhiên từng bước ép sát tới.
Nàng không thể trơ mắt mà nhìn ân nhân cứu mạng mình chịu nhục được, khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt thực bình tĩnh, sau gáy Mục Tiểu Văn đã trào lên một cỗ nóng bỏng bức xúc, đầu óc còn chưa có phản ứng thì từ miệng đã bật ra thanh âm trầm trầm đúng là giọng của một nam tử:
- Ngươi đừng có quá kiêu ngạo. Ngươi đánh cuộc gì? Ta với ngươi đánh cuộc.
Bỗng có người bước ra từ trong đám đông khiêu khích làm cho ai ai cũng cả kinh. Tử y nam tử kia tựa hồ có chút nghi hoặc. Phương Mặc làm mặt khinh miệt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt rồi phe phẩy cây quạt, nói:
- Tại sao ta phải đánh cuộc với ngươi?
- Bằng cái này! – thoáng cái tâm trí Mục Tiểu Văn trống rỗng sau đó phản ứng cực nhanh mà thá thanh chủy thủ bên hông đặt lên bàn. Những chủy thủ vừa rời tay thì nàng đã thấy hối hận, nàng không hề muốn xuất ra cái này, không biết là nó có đáng giá hay đáng bỏ đi?
Nếu nó là một thanh sắt thanh đồng không phải làm cho người ta cười đến rung răng rằng “Thiên kim tiểu thư của nhà tể tướng không có gì đáng giá hơn một thanh sắt vụn” hay sao? Lão thiên gia phù hộ nhưng ngàn vạn lần đừng có phát ra mùi gì a…
Mạnh mẽ trấn định, nàng nói tiếp:
- Không phải ngươi đòi tiền sao? Nếu ngươi thắng, cái này sẽ thuộc về ngươi. Trái lại, nếu ngươi thua, chẳng những số bạc mà vị công tử đây thua được xóa hết mà ngươi còn phải cấp lại lượng bạc tương đương cho họ. – Mục Tiểu Văn lần nữa tự nhủ với mình không nên lo lắng thừa, nói không chừng bọn người này sẽ bị khí thế của nàng hù dọa, hoặc giả thanh chủy thủ kia rất đáng giá. Không phải những thứ nàng mang theo đều được chuẩn bị từ trước rồi ư?
Phương Mặc lạnh lùng cười cầm lấy thanh chủy thủ tinh tế mà chơi đùa. Thân chủy thủ tuy không có chỗ nào thần kỳ hay đặc biệt nhưng lại phần chuôi có nạm ngọc và được khắc chữ, điều này cũng đáng giá để xem xét.
Dực nhi sốt ruột lay lay Mục Tiểu Văn:
- Tiểu… Công tử, đó là món đồ mà Lý công tử đưa cho người, ngàn vạn lần không thể đưa cho hắn. – Đó là món quà trong một lần Lý Vân Thượng say rượu mơ hồ đã tặng cho Mộc Tiểu Văn, và nó cũng chính là lễ vật duy nhất Mộc Tiểu Văn có được từ Lý Vân Thượng. Mộc Tiểu Văn luôn cất giữ cẩn thận nó, Dực nhi sợ nàng vạn nhất ngày nào đó nhớ lại chuyện cũ nhất định sẽ rất hối hận vì đã lấy lễ vật tùy tiện mà đi đánh cuộc.
Lý Vân Thượng đưa cho Mộc Tiểu Văn sao? Tặng chủy thủ thì có ý tứ gì chứ? Mục Tiểu Văn lấy làm khó hiểu, nếu là lễ vật thì đáng lý hắn phải chọn một món đồ khác chứ, hắn đâu phải chỉ có một thứ này đâu. Dực nhi thấy nàng nóng nảy, không có ý định thu hồi quyết định liền lặng lẽ kéo nàng đến một bên hỏi nhỏ:
- Tiểu thư. Người không thể đem chủy thủ này giao cho người khác.
- Tại sao?
- Bởi vì… bởi vì.. – Dực nhi bí thế, không nghĩ ra được lý do gì cho thuyết phục. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Dực nhi vội nói. – Tiểu thư, không phải người có mang một chuỗi vòng cổ sao? – chuỗi vòng cổ đó trước kia không có thấy tiểu thư đeo qua, hình như chỉ cao hứng nên mới dùng tới.
Mục Tiểu Văn giật mình, đó là món quà mẹ mua tặng nàng trong ngày sinh nhật tròn 18 tuổi, đó chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường.
Mặc dù không thích, ngại người ta chê già chê quê mùa nhưng đã mang từ lâu nên càng ngày lại càng thích.
Huống hồ bây giờ chuyện trở về rất xa vời, vật kỷ niệm để nàng lưu giữ cũng chỉ có mình nó, sao có thể tùy tiện bỏ đi chứ? Vội vàng đưa tay lên bảo vệ cổ, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm Dực nhi, lắc đầu nguầy nguậy.
- Tiểu thư! – Dực nhi bất lực mà thầm kêu lên.
- Bổn công tử nhận lời thách thức, hơn nữa ngoài thanh chủy thủ này ta không có hứng thú với thứ khác, chủ tớ các ngươi không cần phải tranh cãi nữa. – bên môi Phương Mặc dật ra một tia cười.
- Tiểu thư, chúng ta không đánh cuộc nữa. – Dực nhi thấy khuyên can không được nữa liền đi tới lấy lại thanh chủy thủ.
Phương Mặc dùng chút lực liền chế trụ cổ tay Dực nhi, Dực nhi bị đau đớn nên buông lỏng tay ra, chủy thủ rơi xuống, Phương Mặc tiếp được, hắn có chút nghi hoặc hỏi:
- Chủy thủ này có giá như vậy, vì sao ngươi lại muốn bỏ đi?
- Người nào cho ngươi cái quyền kiêu ngạo lộng hành như vậy, còn làm nhục nhã ân nhân của ta. – Mục Tiểu Văn đỡ lấy Dực nhi, hung hăng trừng mắt.
- Ân nhân? – Phương Mặc giật giật mi.
- Đúng vậy. Vị tử y công tử kia vừa rồi đã cứu ta không bị ngã xuống đường, đối với ta là có một chi ân. Vả lại túi bạc của hắn đúng là đã đánh mất, ngươi vì tiền mà gây sự làm thương tổn người khác. Thật bất công. – Mục Tiểu Văn hy vọng có thể nhìn ra được điểm lương tri nào đó trong con người hắn nhưng không ngờ Phương Mặc lại cười ha hả. Ngay cả tử y nam tử kia cũng có chút ý cười bên môi.
- Một chi ân? – Phương Mặc cười nói. – Thật là thú vị. – hắn lấy cây quạt nâng cằm Mục Tiểu Văn lên chọc ghẹo. – Nếu ngươi là một nữ tử, ta nhất định sẽ thu nạp thành thê thiếp mới được.
Dực nhi tức giận đến run cả người lên, Mục Tiểu Văn nhịn không nổi mà nghiến răng nghiến lợi, tên này ngang nhiên làm càn. “Xem ngươi còn cười nổi không?”, nghĩ thầm vậy, nàng lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc là cuộc cái gì? Nhanh nhanh bắt đầu đi chứ.
- Ha ha… Ngay cả cuộc cái gì cũng không biết mà dám lỗ mãng xông lên thách thức, ngươi thật đúng là đáng yêu quá! – Phương Mặc cười ha hả.
- Bớt sàm ngôn đi. Rốt cuộc điều kiện là cái gì? – Mục Tiểu Văn chớp mi, thanh âm lạnh băng.
- Điền từ cho đối xứng. Lần này lấy đề tài chính là thơ phú, hình thức không có gìđủ để phân cao thấp. Thế nào? – Phương Mặc không cười nữa mà nghiêm túc trầm ngâm một hồi rồi nói. Sau đó hắn quay sang vị tú tài đầu đội khăn chít đề nghị. – Làm phiền công tử này ra đề tài.
Mục Tiểu Văn nhìn hắn cười ranh mãnh bất giác rùng mình, chuyện mình lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Người xưa yêu nhất là so tài cái gì? Đương nhiên là so tài văn thơ.
Trời ạ, nàng ngay cả viết một câu thơ cỏn con còn không biết nữa là. Mặc dù từ tiểu học tới trung học có được học qua chút ít song có thể nhớ lại hay không thì thật khó khăn. Còn phải điền cho đúng với bài thơ thì… giết nàng đi!
Dực nhi đã đem túi tiền trả lại cho tử y nam tử, y chỉ mỉm cười vuốt cằm, y rất hứng thú với một màn trước mặt này. Dực nhi thì tự hào mà nhìn tiểu thư nhà mình, nếu nói về so thơ phú thì tiểu thư nhà nàng vốn rất có tiếng, hôm nay phải cho tên công tử họ Phương nghênh ngang này biết mặt mới được.
Mục Tiểu Văn thấy mặt hai người họ vui vẻ thế kia, trong lòng một mảnh hoang vu. Đánh trả thì không được, ngược lại bị người ta nhục nhã nữa. Còn mỹ nam tử ân nhân trước mặt, rồi bao nhiêu người chung quanh đứng xem náo nhiệt…
Lý Bạch đại nhân, Đỗ Phủ đại nhân, cứu mạng cứu mạng!
- Bắt đầu đi! – Phương Mặc cười cười nói.
- Bây giờ đương là lúc xuân, vậy thì lấy xuân cảnh làm đề tài, phú thi một bài.
- Ta đến trước. – Phương Mặc tự tin cười cũng không có thèm nhìn Mục Tiểu Văn, ra thơ. – Ngày xuân chuẩn bị êm ái, hoa kính ám thơm mát chảy. Ngọ khởi oanh thanh xé gió khéo léo, nơi nào gọi xuân sầu?
Chung quanh mọi người tấm tắc khen “Hay”, Mục Tiểu Văn cũng khẽ mỉm cười tựa hồ là thưởng thức mà gật đầu nhưng trong đầu thì đang quay cuồng hỗn loạn lục tung trí nhớ về khóa học ngữ văn thời trung học.
Sắc cây cỏ xa xem gần nhưng lại không có, trước đó là câu gì mà tiếp theo là câu gì đây? Vạn điều buông xuống hạ lục tơ tằm.. phải nói gì đây? Câu trước vốn là…? Câu sau vốn là…? Trước kia có đọc qua rất nhiều bài thơ về vịnh xuân những sao bây giờ một chữ cũng nghĩ không ra được?
Phương Mặc đắc ý cười nhìn nàng, ánh mắt tử y ân nhân cũng có chút chờ mong, tâm Mục Tiểu Văn như bị đánh trống, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly tựa hồ suy nghĩ miên man. Thực chất nàng đang giãy dụa tuyệt vọng, phải bình tĩnh nào, sóng gió cũng qua nhanh thôi, bị ép tới đường cùng thế nào cũng phá được ấy mà. Có muốn tránh cũng không được nữa. Được rồi, đối thì đối.
Suy nghĩ xong, Mục Tiểu Văn khẽ mở đôi môi đỏ thắm của mình đối lại:
- Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề hiểu, dạ lai phon vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu.
.
Niệm xong, nàng có chút giật mình, ngoài mặt thì ưu nhã mỉm cười khiêm nhướng đối mọi người nhưng trong lòng thì như có bão. Lý Bạch đại nhân, Đỗ Phủ đại nhân, cám ơn các người. Mặc dù không nhớ rõ là có đúng một trong hai người làm không những ta vẫn muốn nói cám ơn các người, cám ơn các người đã ủng hộ tinh thần cho ta.
Vị tú tài đầu chít khăn mặc niệm hồi lâu rồi chậm rãi nói:
- Đoạn thơ này ban đầu đọc cảm giác rất bình thường nhưng lặp đi lặp lại đọc thì thấy hàm ý rất sâu sắc. Chỉnh thể thì đoạn thơ bình dị tự nhiên, song du xa thâm hậu, độc trăn diệu cảnh. – nói rồi vị tú tài quay sang khẽ cười với Phương Mặc. – Công tử, là ngài thua.
Một người ngồi lọt thỏm vào trong đám đông, xung quanh treo đầy các cây quạt cùng tranh chữ, …
Trước tiểu quán người càng đông hơn. Chủ quán đầu đội khăn chít, văn văn tĩnh tĩnh, trông như một tú tài trẻ tuổi. Còn vị khách có tranh chấp kia trên mặt lộ vẻ sốt ruột.
- Công tử, người không nên được voi đòi tiên! – trước quán, một thanh y nam tử cố nén phẫn nộ nói, sắc mặt phát lạnh, tay đặt trên một bội kiếm. Bên cạnh đúng là vị tử y nam tử kia, không tức giận, bình tĩnh mà nhìn. Xem bộ dáng vị thanh y nam tử này hẳn là người đi theo hắn.
Đối diện là một tên đương cao giọng làm ầm ĩ, y phục cẩm hoa lòe loẹt, tay phe phẩy chiếc quạt mà nói nghênh ngang:
- Không phải đã nói nếu bổn công tử thắng thì các ngươi phải bỏ bạc ra sao? Bổn công tử này là người đàng hoàng, chữ cũng đã được viết ra. Định nuốt không bạc sao? Không có bạc sao? Xem áo quần các ngươi mặc cũng đáng giá đó, chi bằng cỡi ra làm vật thế đi, thế nào? – nói xong hắn cười ha hả. Hai tên sai vặt đi theo cũng không thèm kiêng nể gì mà cười rộ lên.
- Tiểu thư, nô tỳ biết người này! – Dực nhi nói nhỏ bên tai Mục Tiểu Văn. – Hắn là Phương Mặc, công tử nhà Lại bộ thượng thư. Năm tiểu thư 13 tuổi, hắn từng tới nhà cầu thân nhưng tiểu thư không đồng ý, lão gia nhân cũng có lời cự tuyệt rồi. Bởi vì chuyện này mà lão gia và thượng thư đại nhân có nhiều mâu thuẫn bất hòa.
- Vậy hắn có từng gặp ta chưa? – Mục Tiểu Văn có chút khẩn trương, lần đầu xuất môn đi chơi đã bị người ta nhận ra thì thật xui xẻo, vả lại còn khiến họ không tôn trọng mình nữa.
- Không có. Hắn là một công tử nổi tiếng hoa hoa công tử cho nên tiểu thư không muốn gặp hắn. Mà nghe nói, hắn cũng chỉ tò mò danh tiếng của tiểu thư, tiểu thư không gặp, hắn cũng bỏ đi luôn. – Dực nhi nói.
Danh tiếng? Mục Tiểu Văn lấy làm kinh hãi. Mộc Tiểu Văn này rất có tiếng tăm sao?
- Ngươi nói ta là người có danh tiếng ư?
- Đúng vậy. Vốn tiểu thư đều tinh thông cầm kỳ thi họa, là một đại nữ nhân tài ba nổi tiếng khắp trong ngoài trong kinh thành.
Mục Tiểu Văn thực sự xấu hổ, nếu nói tới cầm kỳ thi họ phải… loạn đánh đàn, năm tử kỳ, tiểu nhân thư, ảnh chụp bức tranh , nghĩ lại chắc không có sai biệt lắm. Đại nữ nhân tài ba? Đại tai nữ mới đúng!
Hoàn hảo mất trí nhớ rồi!
- Công tử ta quả thật vừa rồi đánh mất bạc, có tin hay không thì tùy các ngươi! – thanh y nam tử lên tiếng. Có lẽ y những tưởng chuyện này vốn nhỏ nhặt dễ giải quyết thôi nhưng đến lúc này thì có chút quẫn bách.
Nghe qua cuộc đối thoại của mấy người họ có thể phỏng đoán được tử ycông tử kia đã cùng Phương Mặc đánh cuộc, nếu Phương Mặc có thể viết được từ còn thiếu thì tử y nam tử sẽ phải bỏ bạc ra. Tử y nam tử thua song bạc lại nằm trên tay nàng. Nàng muốn đi lên đưa cho hắn nhưng người vây xem đứng xát nhau khiến cho lối đi chặt chội khó vô cùng. Nhìn qua tử y nam tử này không phải là kiều người tùy tiện gặp ai cũng đánh cuộc, không biết tại sao hắn lại đáp ứng.
- Công tử ngươi đã đánh mất bạc, vậy trên người ngươi không có bạc sao? Cho dù không có bạc thì lấy ngọc bội thay thế cũng được. – Phương Mặc nói.
- Công tử cùng ta xuất môn chưa bao giờ mang theo bạc. – thanh y nam tử nghiến răng nghiến lợi mà giải thích.
- Xuất môn không mang theo bạc? – Phương Mặc làm cái dạng như nghe được truyện tiếu lâm nên nhìn chung quanh cười nói giễu. – Hắn tưởng rằng hắn là ai? Không mang theo bạc thì ăn cái gì uống cái gì? Nực cười!
Mục Tiểu Văn đã nhịn không được, tên Phương Mặc công tử nhà thượng thư này keo kiệt vậy sao? Đòi tiền người ta trắng trợn thế này ư? Nén lại sự khó chịu, nàng ngang nhiên từng bước ép sát tới.
Nàng không thể trơ mắt mà nhìn ân nhân cứu mạng mình chịu nhục được, khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt thực bình tĩnh, sau gáy Mục Tiểu Văn đã trào lên một cỗ nóng bỏng bức xúc, đầu óc còn chưa có phản ứng thì từ miệng đã bật ra thanh âm trầm trầm đúng là giọng của một nam tử:
- Ngươi đừng có quá kiêu ngạo. Ngươi đánh cuộc gì? Ta với ngươi đánh cuộc.
Bỗng có người bước ra từ trong đám đông khiêu khích làm cho ai ai cũng cả kinh. Tử y nam tử kia tựa hồ có chút nghi hoặc. Phương Mặc làm mặt khinh miệt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt rồi phe phẩy cây quạt, nói:
- Tại sao ta phải đánh cuộc với ngươi?
- Bằng cái này! – thoáng cái tâm trí Mục Tiểu Văn trống rỗng sau đó phản ứng cực nhanh mà thá thanh chủy thủ bên hông đặt lên bàn. Những chủy thủ vừa rời tay thì nàng đã thấy hối hận, nàng không hề muốn xuất ra cái này, không biết là nó có đáng giá hay đáng bỏ đi?
Nếu nó là một thanh sắt thanh đồng không phải làm cho người ta cười đến rung răng rằng “Thiên kim tiểu thư của nhà tể tướng không có gì đáng giá hơn một thanh sắt vụn” hay sao? Lão thiên gia phù hộ nhưng ngàn vạn lần đừng có phát ra mùi gì a…
Mạnh mẽ trấn định, nàng nói tiếp:
- Không phải ngươi đòi tiền sao? Nếu ngươi thắng, cái này sẽ thuộc về ngươi. Trái lại, nếu ngươi thua, chẳng những số bạc mà vị công tử đây thua được xóa hết mà ngươi còn phải cấp lại lượng bạc tương đương cho họ. – Mục Tiểu Văn lần nữa tự nhủ với mình không nên lo lắng thừa, nói không chừng bọn người này sẽ bị khí thế của nàng hù dọa, hoặc giả thanh chủy thủ kia rất đáng giá. Không phải những thứ nàng mang theo đều được chuẩn bị từ trước rồi ư?
Phương Mặc lạnh lùng cười cầm lấy thanh chủy thủ tinh tế mà chơi đùa. Thân chủy thủ tuy không có chỗ nào thần kỳ hay đặc biệt nhưng lại phần chuôi có nạm ngọc và được khắc chữ, điều này cũng đáng giá để xem xét.
Dực nhi sốt ruột lay lay Mục Tiểu Văn:
- Tiểu… Công tử, đó là món đồ mà Lý công tử đưa cho người, ngàn vạn lần không thể đưa cho hắn. – Đó là món quà trong một lần Lý Vân Thượng say rượu mơ hồ đã tặng cho Mộc Tiểu Văn, và nó cũng chính là lễ vật duy nhất Mộc Tiểu Văn có được từ Lý Vân Thượng. Mộc Tiểu Văn luôn cất giữ cẩn thận nó, Dực nhi sợ nàng vạn nhất ngày nào đó nhớ lại chuyện cũ nhất định sẽ rất hối hận vì đã lấy lễ vật tùy tiện mà đi đánh cuộc.
Lý Vân Thượng đưa cho Mộc Tiểu Văn sao? Tặng chủy thủ thì có ý tứ gì chứ? Mục Tiểu Văn lấy làm khó hiểu, nếu là lễ vật thì đáng lý hắn phải chọn một món đồ khác chứ, hắn đâu phải chỉ có một thứ này đâu. Dực nhi thấy nàng nóng nảy, không có ý định thu hồi quyết định liền lặng lẽ kéo nàng đến một bên hỏi nhỏ:
- Tiểu thư. Người không thể đem chủy thủ này giao cho người khác.
- Tại sao?
- Bởi vì… bởi vì.. – Dực nhi bí thế, không nghĩ ra được lý do gì cho thuyết phục. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Dực nhi vội nói. – Tiểu thư, không phải người có mang một chuỗi vòng cổ sao? – chuỗi vòng cổ đó trước kia không có thấy tiểu thư đeo qua, hình như chỉ cao hứng nên mới dùng tới.
Mục Tiểu Văn giật mình, đó là món quà mẹ mua tặng nàng trong ngày sinh nhật tròn 18 tuổi, đó chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường.
Mặc dù không thích, ngại người ta chê già chê quê mùa nhưng đã mang từ lâu nên càng ngày lại càng thích.
Huống hồ bây giờ chuyện trở về rất xa vời, vật kỷ niệm để nàng lưu giữ cũng chỉ có mình nó, sao có thể tùy tiện bỏ đi chứ? Vội vàng đưa tay lên bảo vệ cổ, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm Dực nhi, lắc đầu nguầy nguậy.
- Tiểu thư! – Dực nhi bất lực mà thầm kêu lên.
- Bổn công tử nhận lời thách thức, hơn nữa ngoài thanh chủy thủ này ta không có hứng thú với thứ khác, chủ tớ các ngươi không cần phải tranh cãi nữa. – bên môi Phương Mặc dật ra một tia cười.
- Tiểu thư, chúng ta không đánh cuộc nữa. – Dực nhi thấy khuyên can không được nữa liền đi tới lấy lại thanh chủy thủ.
Phương Mặc dùng chút lực liền chế trụ cổ tay Dực nhi, Dực nhi bị đau đớn nên buông lỏng tay ra, chủy thủ rơi xuống, Phương Mặc tiếp được, hắn có chút nghi hoặc hỏi:
- Chủy thủ này có giá như vậy, vì sao ngươi lại muốn bỏ đi?
- Người nào cho ngươi cái quyền kiêu ngạo lộng hành như vậy, còn làm nhục nhã ân nhân của ta. – Mục Tiểu Văn đỡ lấy Dực nhi, hung hăng trừng mắt.
- Ân nhân? – Phương Mặc giật giật mi.
- Đúng vậy. Vị tử y công tử kia vừa rồi đã cứu ta không bị ngã xuống đường, đối với ta là có một chi ân. Vả lại túi bạc của hắn đúng là đã đánh mất, ngươi vì tiền mà gây sự làm thương tổn người khác. Thật bất công. – Mục Tiểu Văn hy vọng có thể nhìn ra được điểm lương tri nào đó trong con người hắn nhưng không ngờ Phương Mặc lại cười ha hả. Ngay cả tử y nam tử kia cũng có chút ý cười bên môi.
- Một chi ân? – Phương Mặc cười nói. – Thật là thú vị. – hắn lấy cây quạt nâng cằm Mục Tiểu Văn lên chọc ghẹo. – Nếu ngươi là một nữ tử, ta nhất định sẽ thu nạp thành thê thiếp mới được.
Dực nhi tức giận đến run cả người lên, Mục Tiểu Văn nhịn không nổi mà nghiến răng nghiến lợi, tên này ngang nhiên làm càn. “Xem ngươi còn cười nổi không?”, nghĩ thầm vậy, nàng lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc là cuộc cái gì? Nhanh nhanh bắt đầu đi chứ.
- Ha ha… Ngay cả cuộc cái gì cũng không biết mà dám lỗ mãng xông lên thách thức, ngươi thật đúng là đáng yêu quá! – Phương Mặc cười ha hả.
- Bớt sàm ngôn đi. Rốt cuộc điều kiện là cái gì? – Mục Tiểu Văn chớp mi, thanh âm lạnh băng.
- Điền từ cho đối xứng. Lần này lấy đề tài chính là thơ phú, hình thức không có gìđủ để phân cao thấp. Thế nào? – Phương Mặc không cười nữa mà nghiêm túc trầm ngâm một hồi rồi nói. Sau đó hắn quay sang vị tú tài đầu đội khăn chít đề nghị. – Làm phiền công tử này ra đề tài.
Mục Tiểu Văn nhìn hắn cười ranh mãnh bất giác rùng mình, chuyện mình lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Người xưa yêu nhất là so tài cái gì? Đương nhiên là so tài văn thơ.
Trời ạ, nàng ngay cả viết một câu thơ cỏn con còn không biết nữa là. Mặc dù từ tiểu học tới trung học có được học qua chút ít song có thể nhớ lại hay không thì thật khó khăn. Còn phải điền cho đúng với bài thơ thì… giết nàng đi!
Dực nhi đã đem túi tiền trả lại cho tử y nam tử, y chỉ mỉm cười vuốt cằm, y rất hứng thú với một màn trước mặt này. Dực nhi thì tự hào mà nhìn tiểu thư nhà mình, nếu nói về so thơ phú thì tiểu thư nhà nàng vốn rất có tiếng, hôm nay phải cho tên công tử họ Phương nghênh ngang này biết mặt mới được.
Mục Tiểu Văn thấy mặt hai người họ vui vẻ thế kia, trong lòng một mảnh hoang vu. Đánh trả thì không được, ngược lại bị người ta nhục nhã nữa. Còn mỹ nam tử ân nhân trước mặt, rồi bao nhiêu người chung quanh đứng xem náo nhiệt…
Lý Bạch đại nhân, Đỗ Phủ đại nhân, cứu mạng cứu mạng!
- Bắt đầu đi! – Phương Mặc cười cười nói.
- Bây giờ đương là lúc xuân, vậy thì lấy xuân cảnh làm đề tài, phú thi một bài.
- Ta đến trước. – Phương Mặc tự tin cười cũng không có thèm nhìn Mục Tiểu Văn, ra thơ. – Ngày xuân chuẩn bị êm ái, hoa kính ám thơm mát chảy. Ngọ khởi oanh thanh xé gió khéo léo, nơi nào gọi xuân sầu?
Chung quanh mọi người tấm tắc khen “Hay”, Mục Tiểu Văn cũng khẽ mỉm cười tựa hồ là thưởng thức mà gật đầu nhưng trong đầu thì đang quay cuồng hỗn loạn lục tung trí nhớ về khóa học ngữ văn thời trung học.
Sắc cây cỏ xa xem gần nhưng lại không có, trước đó là câu gì mà tiếp theo là câu gì đây? Vạn điều buông xuống hạ lục tơ tằm.. phải nói gì đây? Câu trước vốn là…? Câu sau vốn là…? Trước kia có đọc qua rất nhiều bài thơ về vịnh xuân những sao bây giờ một chữ cũng nghĩ không ra được?
Phương Mặc đắc ý cười nhìn nàng, ánh mắt tử y ân nhân cũng có chút chờ mong, tâm Mục Tiểu Văn như bị đánh trống, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly tựa hồ suy nghĩ miên man. Thực chất nàng đang giãy dụa tuyệt vọng, phải bình tĩnh nào, sóng gió cũng qua nhanh thôi, bị ép tới đường cùng thế nào cũng phá được ấy mà. Có muốn tránh cũng không được nữa. Được rồi, đối thì đối.
Suy nghĩ xong, Mục Tiểu Văn khẽ mở đôi môi đỏ thắm của mình đối lại:
- Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề hiểu, dạ lai phon vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu.
.
Niệm xong, nàng có chút giật mình, ngoài mặt thì ưu nhã mỉm cười khiêm nhướng đối mọi người nhưng trong lòng thì như có bão. Lý Bạch đại nhân, Đỗ Phủ đại nhân, cám ơn các người. Mặc dù không nhớ rõ là có đúng một trong hai người làm không những ta vẫn muốn nói cám ơn các người, cám ơn các người đã ủng hộ tinh thần cho ta.
Vị tú tài đầu chít khăn mặc niệm hồi lâu rồi chậm rãi nói:
- Đoạn thơ này ban đầu đọc cảm giác rất bình thường nhưng lặp đi lặp lại đọc thì thấy hàm ý rất sâu sắc. Chỉnh thể thì đoạn thơ bình dị tự nhiên, song du xa thâm hậu, độc trăn diệu cảnh. – nói rồi vị tú tài quay sang khẽ cười với Phương Mặc. – Công tử, là ngài thua.
/156
|