Có phải vì lúc nàng ở Linh Độ không có đi gặp hắn cho nên hắn mới tức giận?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Tiểu Văn tràn đầy cảm động. Khinh huynh từng sủng nịnh nàng như vậy sao có thể dễ dàng mà chán ghét nàng được chứ? Thoạt nhìn, hắn chỉ có tính tình rất không tự nhiên mà thôi, thích giận dỗi rồi lại đồng ý khuất tôn (ý là nén lại tôn trọng thì phải???) đi hỏi cho nên mới xuất hiện cái cách biểu hiện dễ khiến người khác hiểu lầm như thế này.
Mục Tiểu Văn mỉm cười, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Khinh Phong, cánh tay không hề báo trước mà vươn tới nắm lấy bàn tay hắn.
TayKhinh Phong khẽ run lên, nhưng không có thu lại, thoáng cái thu lại ánh mắt có chút thất thố. Hắn ngẩng đầu nhìn nghiêng Mục Tiểu Văn, đáy mắt nổi lên tầng sương mù làm người ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ là cảm giác được hắn đang phòng bị. Lý Vân Hạ ngồi đối diện vẫn cười ôn hòa, không chút hoang mang mà phẩm trà. Đôi mắt hoa đào của Thôi Minh Vũ lúc này đã tràn đầy sự đùa cợt bất thiện. Thủy Tâm công chúa thì chống tay giữ hai má, ánh mắt đầy tò mò.
- Khinh huynh, ta hiểu rồi, nhất định là huynh giận ta chuyện ở Linh Độ không có đi gặp huynh có đúng không?
Khinh Phong khẽ hừ một tiếng nhưng sắc mặt đã hoà hoãn đi nhiều.
- Sau khi ta rơi xuống vách vúi, huynh rất lo lắng cho ta nhưng ta lại trốn tránh không chịu đi gặp huynh, cho nên huynh mới giận ta.
Lời còn chưa dứt thì Khinh Phong nâng mi, khẩu khí bất thiện phản bác:
- Rõ ràng là ngươi nhảy núi, sao có thể nói là rơi xuống vách núi chứ?
- Ồ, đúng vậy! – Mục Tiểu Văn vội vàng đáp, lòng có chút xám lại, cái câu nói này đã đem hào khí ấm áp khi nãy phá nát bươm. Thật không ngờ Khinh huynh lại còn có bộ mặt khác thế này, cứ như một tiểu hài tử vậy. Nàng nhìn trộm xung quang, thấy ánh mắt mấy người khác, càng không có cách nào khác dừng lại nên đành tiếp tục nói. Cuối cùng, Mục Tiểu Văn đành bất đắc dĩ mà nói qua loa cho xong việc, nhưng mà ngữ khí vẫn rất thành khẩn:
- Cho nên mọi chuyện trong quá khứ cũng không nên so đo làm gì, chúng ta lại giống như trước kia là Mục đệ của huynh, huynh là Khinh huynh của ta!
Kết thúc, nàng mỉm cười và thêm một câu nữa:
- Chúng ta mãi mãi là huynh đệ tốt!
TayKhinh Phong lại run lên, khoảng thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, đột nhiên hắn giãy tay Mục Tiểu Văn ra, trên mặt hiện lên vẻ khinh miệt, cười lạnh nói:
- Ai làm huynh đệ với ngươi?
- Khinh huynh … – Mục Tiểu Văn ngạc nhiên.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là thiên kim tể tướng, là chính thể của nhị hoàng tử? Cha ngươi vẫn là tể tướng, không sai, nhưng đương kim hoàng thượng từng bị cha ngươi đuổi giết, hắn có thể tùy thời mà diệt trừ cha ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là chi thê của Phương Mặc, có thể gả vào Phương phủ? Ngươi ở cùng Phương Mặc đã lâu nhưng đến nay vẫn chưa có danh phận, còn thê thiếp của hắn lại có thể danh chính ngôn thuận bước vào Phương phủ, rốt cuộc thì ngươi là cái gì? Ngay cả hôm nay ngươi ở trong cung cũng là vì hoàng thượng chiếu cố nể tình với Phương Mặc! Hôm nay ngươi có thể ngồi cùng chúng ta, ngươi tưởng rằng còn giống như trước kia sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tiếp tục sủng ái ngươi, Hạ huynh sẽ ôn hòa hậu đãi ngươi, Thôi huynh sẽ vì cái ba mươi sáu kế gì gì đó mà có vài phần kính trọng ngươi sao? Lại còn cái gì mà Sử Vận Nhi xưng huynh gọi đệ, thân mật khăng khít, thật sự ngươi nghĩ là nam nhân vui vẻ khi bị một nữ nhân giáo huấn, kìm kẹp mà không để ý ư? Thật là buồn cười! Quá nực cười!
- Khinh huynh … – sự biến hóa này nhanh tới mức khiến người ta không thể ứng phó nổi, không khí đột nhiên tụ đặc. Mục Tiểu Văn không thể nào tin được, sao mọi chuyện lại như vậy?
Khinh Phong không hề giấu sự ác độc của mình, khuôn mặt tuấn lãnh đơn thuần cho dù tràn đầy kinh thưng nhưng vẫn hoa mỹ tinh xảo. Hắn giễu cợt một tiếng:
- Thật ra ngươi thử hỏi bọn hắn, có người nào muốn liên quan tới ngươi?
Mục Tiểu Văn nhìn những người còn lại. Hào khí dù cứng ngắc nhưng không có một người nào thay nàng nói nửa câu. Thôi Minh Vũ không cần phải nói, hắn mừng rỡ ngồi xem nàng bị chê cười. Thanh Y đứng phía sau Khinh Phong, trên mặt không hề tỏ ra một chút biểu hiện nào. Còn Lý Vân Hạ vẫn như cũ, không nhanh không chậm uống trà. Ngược lại Thủy Tâm công chúa bất an đứng lên, giống như chưa bao giờ gặp phải tình huống này, buông xuống đôi cánh tay, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái rồi ánh mắt hướng về phía Mục Tiểu Văn dẫn theo đồng tình.
Nàng thật sự khiến cho người ta chán ghét đến vậy ư? Sao có thể tới mức này chứ? Sao nàng không được lấy một chút tri tình nào vậy?
Hồi lâu sau Mục Tiểu Văn mới gian nan mở miệng:
- Khinh Phong công tử, có thật là ngươi rất chán ghét ta? – rõ ràng người sai không phải là nàng.
Ánh mắt Khinh Phong chợt lóe lên rồi lại lập tức lạnh xuống, hừ lạnh một tiếng:
- Đúng vậy!
- Rốt cuộc là tại sao?
- Bổn công tử chán ghét nữ tử!
Thủy Tâm công chúa được người người trìu mến liền thốt lên tiếng ủy khuất:
- Khinh Phong, ngươi cũng chán ghét ta?
Khinh Phong ngừng một chút, đem thanh âm hòa hoãn đi nhiều:
- Ngươi là ngoại lệ!
Câu nói của Thủy Tâm công chúa làm cho hào khó nhẹ nhàng đi ít, ngay cả Lý Vân Hạ và Thôi Minh Vũ cũng cảm giác được buồn cười, nụ cười lộ ra bên miệng. Mà Mục Tiểu Văn cũng muốn cười lắm, mục đích nàng tới đây là để nói chuyện với Thủy Tâm công chúa, bây giờ lại bị sự tình này cuốn lấy.
Nhanh chóng triệt hạ sự chua xót trong lòng xuống, nàng thầm quyết định. Có thể Khinh Phong có hiểu nhầm với nàng, chỉ cần thời gian sẽ từ từ giải quyết được. Về phần Hạ Huân vương gia … không ra tiếng thì đại khái là vì muốn nhìn nàng kiên cường đứng lên, không thể vì chuyện này mà lạnh tâm với hắn được. Còn Thanh Y, Khinh Phong là chủ nhân của hắn, đương nhiên là giúp Khinh Phong rồi.
Khinh Phong, Thanh Y, Thôi Minh Vũ.
Nàng và Hạ Huân vương gia.
Ba so với hai.
Mục Tiểu Văn ngạc nhiên, rồi chợt cười rộ lên. Từ khi nào nàng lại đem mấy thứ này biến thành chiến tranh rồi? Khó khăn không được lại biến thành thế này.
Nàng cười lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Khinh Phong quay đầu sang, nhăn mày lại, tựa hồ rất kinh ngạc vì sao lúc này mà nàng vẫn còn cười được. Mục Tiểu Văn ngừng cười, thản nhiên khoát tay:
- Thôi, tùy Khinh Phong công tử, ngươi cứ chán ghét đi. Tại hạ không thể trêu vào, tốt nhất là nên tránh né.
Khinh Phong lại càng giật mình, trên khuôn mặt tinh xảo lại nổi lên sự tức giận cố kìm nén.
Này lương tử, hẳn xem như là kết xuống đi! em>lương tử hình như là một kiểu quan hệ, t chưa rõ, ai bít nói giúp t nhé)
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Tiểu Văn tràn đầy cảm động. Khinh huynh từng sủng nịnh nàng như vậy sao có thể dễ dàng mà chán ghét nàng được chứ? Thoạt nhìn, hắn chỉ có tính tình rất không tự nhiên mà thôi, thích giận dỗi rồi lại đồng ý khuất tôn (ý là nén lại tôn trọng thì phải???) đi hỏi cho nên mới xuất hiện cái cách biểu hiện dễ khiến người khác hiểu lầm như thế này.
Mục Tiểu Văn mỉm cười, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Khinh Phong, cánh tay không hề báo trước mà vươn tới nắm lấy bàn tay hắn.
TayKhinh Phong khẽ run lên, nhưng không có thu lại, thoáng cái thu lại ánh mắt có chút thất thố. Hắn ngẩng đầu nhìn nghiêng Mục Tiểu Văn, đáy mắt nổi lên tầng sương mù làm người ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ là cảm giác được hắn đang phòng bị. Lý Vân Hạ ngồi đối diện vẫn cười ôn hòa, không chút hoang mang mà phẩm trà. Đôi mắt hoa đào của Thôi Minh Vũ lúc này đã tràn đầy sự đùa cợt bất thiện. Thủy Tâm công chúa thì chống tay giữ hai má, ánh mắt đầy tò mò.
- Khinh huynh, ta hiểu rồi, nhất định là huynh giận ta chuyện ở Linh Độ không có đi gặp huynh có đúng không?
Khinh Phong khẽ hừ một tiếng nhưng sắc mặt đã hoà hoãn đi nhiều.
- Sau khi ta rơi xuống vách vúi, huynh rất lo lắng cho ta nhưng ta lại trốn tránh không chịu đi gặp huynh, cho nên huynh mới giận ta.
Lời còn chưa dứt thì Khinh Phong nâng mi, khẩu khí bất thiện phản bác:
- Rõ ràng là ngươi nhảy núi, sao có thể nói là rơi xuống vách núi chứ?
- Ồ, đúng vậy! – Mục Tiểu Văn vội vàng đáp, lòng có chút xám lại, cái câu nói này đã đem hào khí ấm áp khi nãy phá nát bươm. Thật không ngờ Khinh huynh lại còn có bộ mặt khác thế này, cứ như một tiểu hài tử vậy. Nàng nhìn trộm xung quang, thấy ánh mắt mấy người khác, càng không có cách nào khác dừng lại nên đành tiếp tục nói. Cuối cùng, Mục Tiểu Văn đành bất đắc dĩ mà nói qua loa cho xong việc, nhưng mà ngữ khí vẫn rất thành khẩn:
- Cho nên mọi chuyện trong quá khứ cũng không nên so đo làm gì, chúng ta lại giống như trước kia là Mục đệ của huynh, huynh là Khinh huynh của ta!
Kết thúc, nàng mỉm cười và thêm một câu nữa:
- Chúng ta mãi mãi là huynh đệ tốt!
TayKhinh Phong lại run lên, khoảng thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, đột nhiên hắn giãy tay Mục Tiểu Văn ra, trên mặt hiện lên vẻ khinh miệt, cười lạnh nói:
- Ai làm huynh đệ với ngươi?
- Khinh huynh … – Mục Tiểu Văn ngạc nhiên.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là thiên kim tể tướng, là chính thể của nhị hoàng tử? Cha ngươi vẫn là tể tướng, không sai, nhưng đương kim hoàng thượng từng bị cha ngươi đuổi giết, hắn có thể tùy thời mà diệt trừ cha ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là chi thê của Phương Mặc, có thể gả vào Phương phủ? Ngươi ở cùng Phương Mặc đã lâu nhưng đến nay vẫn chưa có danh phận, còn thê thiếp của hắn lại có thể danh chính ngôn thuận bước vào Phương phủ, rốt cuộc thì ngươi là cái gì? Ngay cả hôm nay ngươi ở trong cung cũng là vì hoàng thượng chiếu cố nể tình với Phương Mặc! Hôm nay ngươi có thể ngồi cùng chúng ta, ngươi tưởng rằng còn giống như trước kia sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tiếp tục sủng ái ngươi, Hạ huynh sẽ ôn hòa hậu đãi ngươi, Thôi huynh sẽ vì cái ba mươi sáu kế gì gì đó mà có vài phần kính trọng ngươi sao? Lại còn cái gì mà Sử Vận Nhi xưng huynh gọi đệ, thân mật khăng khít, thật sự ngươi nghĩ là nam nhân vui vẻ khi bị một nữ nhân giáo huấn, kìm kẹp mà không để ý ư? Thật là buồn cười! Quá nực cười!
- Khinh huynh … – sự biến hóa này nhanh tới mức khiến người ta không thể ứng phó nổi, không khí đột nhiên tụ đặc. Mục Tiểu Văn không thể nào tin được, sao mọi chuyện lại như vậy?
Khinh Phong không hề giấu sự ác độc của mình, khuôn mặt tuấn lãnh đơn thuần cho dù tràn đầy kinh thưng nhưng vẫn hoa mỹ tinh xảo. Hắn giễu cợt một tiếng:
- Thật ra ngươi thử hỏi bọn hắn, có người nào muốn liên quan tới ngươi?
Mục Tiểu Văn nhìn những người còn lại. Hào khí dù cứng ngắc nhưng không có một người nào thay nàng nói nửa câu. Thôi Minh Vũ không cần phải nói, hắn mừng rỡ ngồi xem nàng bị chê cười. Thanh Y đứng phía sau Khinh Phong, trên mặt không hề tỏ ra một chút biểu hiện nào. Còn Lý Vân Hạ vẫn như cũ, không nhanh không chậm uống trà. Ngược lại Thủy Tâm công chúa bất an đứng lên, giống như chưa bao giờ gặp phải tình huống này, buông xuống đôi cánh tay, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái rồi ánh mắt hướng về phía Mục Tiểu Văn dẫn theo đồng tình.
Nàng thật sự khiến cho người ta chán ghét đến vậy ư? Sao có thể tới mức này chứ? Sao nàng không được lấy một chút tri tình nào vậy?
Hồi lâu sau Mục Tiểu Văn mới gian nan mở miệng:
- Khinh Phong công tử, có thật là ngươi rất chán ghét ta? – rõ ràng người sai không phải là nàng.
Ánh mắt Khinh Phong chợt lóe lên rồi lại lập tức lạnh xuống, hừ lạnh một tiếng:
- Đúng vậy!
- Rốt cuộc là tại sao?
- Bổn công tử chán ghét nữ tử!
Thủy Tâm công chúa được người người trìu mến liền thốt lên tiếng ủy khuất:
- Khinh Phong, ngươi cũng chán ghét ta?
Khinh Phong ngừng một chút, đem thanh âm hòa hoãn đi nhiều:
- Ngươi là ngoại lệ!
Câu nói của Thủy Tâm công chúa làm cho hào khó nhẹ nhàng đi ít, ngay cả Lý Vân Hạ và Thôi Minh Vũ cũng cảm giác được buồn cười, nụ cười lộ ra bên miệng. Mà Mục Tiểu Văn cũng muốn cười lắm, mục đích nàng tới đây là để nói chuyện với Thủy Tâm công chúa, bây giờ lại bị sự tình này cuốn lấy.
Nhanh chóng triệt hạ sự chua xót trong lòng xuống, nàng thầm quyết định. Có thể Khinh Phong có hiểu nhầm với nàng, chỉ cần thời gian sẽ từ từ giải quyết được. Về phần Hạ Huân vương gia … không ra tiếng thì đại khái là vì muốn nhìn nàng kiên cường đứng lên, không thể vì chuyện này mà lạnh tâm với hắn được. Còn Thanh Y, Khinh Phong là chủ nhân của hắn, đương nhiên là giúp Khinh Phong rồi.
Khinh Phong, Thanh Y, Thôi Minh Vũ.
Nàng và Hạ Huân vương gia.
Ba so với hai.
Mục Tiểu Văn ngạc nhiên, rồi chợt cười rộ lên. Từ khi nào nàng lại đem mấy thứ này biến thành chiến tranh rồi? Khó khăn không được lại biến thành thế này.
Nàng cười lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Khinh Phong quay đầu sang, nhăn mày lại, tựa hồ rất kinh ngạc vì sao lúc này mà nàng vẫn còn cười được. Mục Tiểu Văn ngừng cười, thản nhiên khoát tay:
- Thôi, tùy Khinh Phong công tử, ngươi cứ chán ghét đi. Tại hạ không thể trêu vào, tốt nhất là nên tránh né.
Khinh Phong lại càng giật mình, trên khuôn mặt tinh xảo lại nổi lên sự tức giận cố kìm nén.
Này lương tử, hẳn xem như là kết xuống đi! em>lương tử hình như là một kiểu quan hệ, t chưa rõ, ai bít nói giúp t nhé)
/156
|