Ngoài phòng có thị vệ đứng canh, trong phòng cũng có một tên ăn mặc quỷ dị nhưng hắc y thị vệ này khiến cho tâm người ta an tĩnh, bất tri bất giác Mục Tiểu Văn trầm ổn lại. Không biết khi nào Thôi Minh Vũ mới trở về nên nàng tranh thủ lúc này thả lỏng người một lát.
Trường sam trên người lùng bùng, nàng nhìn trộm hắc y nhân thị vệ một cái, thấy hắn yên ắng, nàng liền đi tới phòng trong khác.
Sau đó nàng lại quay trở về ngồi trên ghế, nhấc chân váy lên xem xét vết thương nơi đầu gối. CẢm giác được hắc y nhân thị vệ đang nhìn mình, Mục Tiểu Văn quay đầu lên, thấy hắn vẫn một bộ hạ mi bất động, lắc lắc đầu nghi hoặc là do chính mình quá tưởng tượng rồi.
Vừa rồi ngồi trên lưng ngựa xóc nảy một trận, đầu gối có dấu hiệu sưng đỏ, bên tất chân trái còn rách một lỗ có tơ máu chảy ra. Mục Tiểu Văn lấy ngón tay chạm thử, nhẹ nhàng đè một cái, lập tức “Ái” một tiếng, hít sâu một hơi, đau đớn không thôi.
Không biết thị vệ kia có mang theo cái thứ gọi là .. kim sang dược hay không?!
Mục Tiểu Văn quay đầu hỏi hắc y nhân thị vệ:
- Làm phiền chút, xin hỏi ngươi có kim sang dược không?
Tay hắc y nhân thị vệ hình như run lên, quả thật không biết từ nơi nào móc ra kim sang dược. Mục Tiểu Văn vừa định nhận thì hắn lại đi tới, ngồi xuống trước mặt nàng.
Mục Tiểu Văn sửng sốt, rồi tươi cười nói:
- Không cần đâu, tự ta làm được rồi.
Nhưng hắc y nhân thị vệ làm như không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn vết thương trên đầu gối nàng, hình như cơn run rẩy lại càng lợi hại hơn. Mục Tiểu Văn có điểm không hiểu nên định mở miệng hỏi hắn nhưng hắn lại tháo túi dược ra, lấy ngón tay chấm chút bột sau đó nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Mục Tiểu Văn.
“Ái!!!” – Mục Tiểu Văn lại hít sâu một hơi.
Hắc y thị vệ ngừng tay, đợi nàng ịu đi cơn đau thì lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp. Cơn đau khi nãy dần tan đi, nơi hắn xoa bóp một cỗ cảm giác thoải mái chậm rãi dâng lên, đau đớn của Mục Tiểu Văn đã giảm đi rất nhiều. Bóp chân bên phải rồi lại bóp chân bên trái.
Quần áo Mục Tiểu Văn khẽ dao động sang một bên, mặc dù bên trong có mặc tiết khố nhưng từ đầu gối tới dưới đều lộ liễu. Nghĩ đi nghĩ lại nam nữ nên có chừng mực, mà hắc y thị vệ này lại ngồi dưới đất ngay trước mặt nàng, chung quy cảm giác có điểm không được tự nhiên. Huống chi vết thương trên đầu gối còn bị hắn nhìn chằm chằm một cách chuyên chú.
Mấy lần Mục Tiểu Văn muốn khước từ nhưng cuối cùng vẫn không tiện mở miệng.
Rốt cuộc dược cũng được thoa xong, hắc y thị vệ đứng lên, lập tức so với Mục Tiểu Văn đang ngồi cao hơn một khoảng lớn. Mục Tiểu Văn ngửa đầu mỉm cười:
- Cám ơn ngươi!
Hắc y thị vệ không nói được một lời, sau đó quay về chỗ đứng bên cạnh cũ.
Lạnh lùng quá! Người ta nói tạ ơn mà cũng không thèm đáp lấy một tiếng, quả nhiên là cùng một dạng người với Thôi Minh Vũ.
Mặc kệ hắn! Thôi Minh Vũ vẫn chưa thấy trở về, Mục Tiểu Văn ngồi bên bàn bất tri bất giác gục xuống ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ, nàng có cảm giác có người đang nhìn mình. Mơ mơ màng màng tỉnh, nàng chỉ thấy có hắc y thị vệ mà thôi. Vì vậy nàng hướng hắn cười một cái rồi tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao lâu, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, theo phản xạ Mục Tiểu Văn đứng bật lên, vội vàng chạy ra ngoài phòng.
Ngựa dừng lại, Thôi Minh Vũ nhảy xuống ngựa; phía sau có hai người thị vệ đang áp giải tên nam tử to béo kia xuống ngựa. Tầm mắt Mục Tiểu Văn rõ ràng hơn thì phát hiện phía sau còn có Nhược Di và Thạch Diêu cũng đang bị lôi xuống ngựa.
Nhìn ánh mắt Nhược Di hữu ý vô tình hướng tới Thôi Minh Vũ, Mục Tiểu Văn thoáng cái hiểu ra, Nhược Di là vì Thôi Minh Vũ nên mới buông xuôi bản thân mình.
Lại là một nữ tử si tình.
- Hắc y nhân đâu? – Mục Tiểu Văn hỏi.
Thôi Minh Vũ nhẹ nhàng, khéo léo liếc nhìn nàng một cái:
- Ngươi muốn hắn tới sao?
- Không phải ngươi muốn thay ta báo thù sao? Báo thù thì tại sao không có hắn ở đây?
Hoa đào Thôi Minh Vũ mị lên, nhếch miệng gợi ra ý cười trào phúng:
- Tại sao ta muốn báo thù cho ngươi?
- Bởi vì… – Bởi vì ngươi cứu ta! Mục Tiểu Văn nghĩ muốn nói thế nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, đột nhiên tỉnh táo hẳn lên. Bản thân nàng dường như đã coi hắn như một một anh hùng cứu thế tự khi nào. Bởi vì lúc tuyệt vọng nhất thì được hắn cứu cho nên trong tiềm thức đã cho rằng hắn nhất định sẽ giúp mình báo thù. Nàng đúng là đã quá lầm lẫn, mơ mộng rồi.
Mục Tiểu Văn lắc đầu:
- Không có gì. – nàng nhấc chân muốn đi vào trong phòng.
Phía sau, Thôi Minh Vũ lại mở miệng nói:
- Được diện kiến mặt mũi hoàng đế Thương quốc.
Cái gì? Chẳng phải hắn và Khinh Phong đối đầu sao? Nàng muốn hỏi nhưng Thôi Minh Vũ lại bước đi trước, thoáng cái đã đi vào trong. Được rồi, sau này hỏi cũng không muộn!
Mấy người bị áp giải vào trong, tên nam tử to béo lập tức quỳ bụp xuống, dập đầu như giã gạo:
- Thiên kim đại tiểu thư, người tha cho ta đi! Tha ta đi!
Trường sam trên người lùng bùng, nàng nhìn trộm hắc y nhân thị vệ một cái, thấy hắn yên ắng, nàng liền đi tới phòng trong khác.
Sau đó nàng lại quay trở về ngồi trên ghế, nhấc chân váy lên xem xét vết thương nơi đầu gối. CẢm giác được hắc y nhân thị vệ đang nhìn mình, Mục Tiểu Văn quay đầu lên, thấy hắn vẫn một bộ hạ mi bất động, lắc lắc đầu nghi hoặc là do chính mình quá tưởng tượng rồi.
Vừa rồi ngồi trên lưng ngựa xóc nảy một trận, đầu gối có dấu hiệu sưng đỏ, bên tất chân trái còn rách một lỗ có tơ máu chảy ra. Mục Tiểu Văn lấy ngón tay chạm thử, nhẹ nhàng đè một cái, lập tức “Ái” một tiếng, hít sâu một hơi, đau đớn không thôi.
Không biết thị vệ kia có mang theo cái thứ gọi là .. kim sang dược hay không?!
Mục Tiểu Văn quay đầu hỏi hắc y nhân thị vệ:
- Làm phiền chút, xin hỏi ngươi có kim sang dược không?
Tay hắc y nhân thị vệ hình như run lên, quả thật không biết từ nơi nào móc ra kim sang dược. Mục Tiểu Văn vừa định nhận thì hắn lại đi tới, ngồi xuống trước mặt nàng.
Mục Tiểu Văn sửng sốt, rồi tươi cười nói:
- Không cần đâu, tự ta làm được rồi.
Nhưng hắc y nhân thị vệ làm như không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn vết thương trên đầu gối nàng, hình như cơn run rẩy lại càng lợi hại hơn. Mục Tiểu Văn có điểm không hiểu nên định mở miệng hỏi hắn nhưng hắn lại tháo túi dược ra, lấy ngón tay chấm chút bột sau đó nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Mục Tiểu Văn.
“Ái!!!” – Mục Tiểu Văn lại hít sâu một hơi.
Hắc y thị vệ ngừng tay, đợi nàng ịu đi cơn đau thì lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp. Cơn đau khi nãy dần tan đi, nơi hắn xoa bóp một cỗ cảm giác thoải mái chậm rãi dâng lên, đau đớn của Mục Tiểu Văn đã giảm đi rất nhiều. Bóp chân bên phải rồi lại bóp chân bên trái.
Quần áo Mục Tiểu Văn khẽ dao động sang một bên, mặc dù bên trong có mặc tiết khố nhưng từ đầu gối tới dưới đều lộ liễu. Nghĩ đi nghĩ lại nam nữ nên có chừng mực, mà hắc y thị vệ này lại ngồi dưới đất ngay trước mặt nàng, chung quy cảm giác có điểm không được tự nhiên. Huống chi vết thương trên đầu gối còn bị hắn nhìn chằm chằm một cách chuyên chú.
Mấy lần Mục Tiểu Văn muốn khước từ nhưng cuối cùng vẫn không tiện mở miệng.
Rốt cuộc dược cũng được thoa xong, hắc y thị vệ đứng lên, lập tức so với Mục Tiểu Văn đang ngồi cao hơn một khoảng lớn. Mục Tiểu Văn ngửa đầu mỉm cười:
- Cám ơn ngươi!
Hắc y thị vệ không nói được một lời, sau đó quay về chỗ đứng bên cạnh cũ.
Lạnh lùng quá! Người ta nói tạ ơn mà cũng không thèm đáp lấy một tiếng, quả nhiên là cùng một dạng người với Thôi Minh Vũ.
Mặc kệ hắn! Thôi Minh Vũ vẫn chưa thấy trở về, Mục Tiểu Văn ngồi bên bàn bất tri bất giác gục xuống ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ, nàng có cảm giác có người đang nhìn mình. Mơ mơ màng màng tỉnh, nàng chỉ thấy có hắc y thị vệ mà thôi. Vì vậy nàng hướng hắn cười một cái rồi tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao lâu, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, theo phản xạ Mục Tiểu Văn đứng bật lên, vội vàng chạy ra ngoài phòng.
Ngựa dừng lại, Thôi Minh Vũ nhảy xuống ngựa; phía sau có hai người thị vệ đang áp giải tên nam tử to béo kia xuống ngựa. Tầm mắt Mục Tiểu Văn rõ ràng hơn thì phát hiện phía sau còn có Nhược Di và Thạch Diêu cũng đang bị lôi xuống ngựa.
Nhìn ánh mắt Nhược Di hữu ý vô tình hướng tới Thôi Minh Vũ, Mục Tiểu Văn thoáng cái hiểu ra, Nhược Di là vì Thôi Minh Vũ nên mới buông xuôi bản thân mình.
Lại là một nữ tử si tình.
- Hắc y nhân đâu? – Mục Tiểu Văn hỏi.
Thôi Minh Vũ nhẹ nhàng, khéo léo liếc nhìn nàng một cái:
- Ngươi muốn hắn tới sao?
- Không phải ngươi muốn thay ta báo thù sao? Báo thù thì tại sao không có hắn ở đây?
Hoa đào Thôi Minh Vũ mị lên, nhếch miệng gợi ra ý cười trào phúng:
- Tại sao ta muốn báo thù cho ngươi?
- Bởi vì… – Bởi vì ngươi cứu ta! Mục Tiểu Văn nghĩ muốn nói thế nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, đột nhiên tỉnh táo hẳn lên. Bản thân nàng dường như đã coi hắn như một một anh hùng cứu thế tự khi nào. Bởi vì lúc tuyệt vọng nhất thì được hắn cứu cho nên trong tiềm thức đã cho rằng hắn nhất định sẽ giúp mình báo thù. Nàng đúng là đã quá lầm lẫn, mơ mộng rồi.
Mục Tiểu Văn lắc đầu:
- Không có gì. – nàng nhấc chân muốn đi vào trong phòng.
Phía sau, Thôi Minh Vũ lại mở miệng nói:
- Được diện kiến mặt mũi hoàng đế Thương quốc.
Cái gì? Chẳng phải hắn và Khinh Phong đối đầu sao? Nàng muốn hỏi nhưng Thôi Minh Vũ lại bước đi trước, thoáng cái đã đi vào trong. Được rồi, sau này hỏi cũng không muộn!
Mấy người bị áp giải vào trong, tên nam tử to béo lập tức quỳ bụp xuống, dập đầu như giã gạo:
- Thiên kim đại tiểu thư, người tha cho ta đi! Tha ta đi!
/156
|