Ngự hoa viên trong hoàng cung, hoàng đế ngồi trên ghế đá, Đức công công thì hầu hạ một bên.
- Thôi huynh có nói sẽ mang Tiểu Văn trở về, vì sao tới giờ vẫn chưa quay lại? – Lý Vân Thượng có vẻ nôn nóng, bất an. Tự mình nói với Đức công công chuyện kia rồi nên hắn cũng không cố giấu khát vọng và tình cảm đối với Mục Tiểu Văn nữa. Loại chuyện này ngược lại khiến cho Đức công công phải thầm kêu khổ. Hoàng thượng ơi hoàng thượng, ngài trúng lưới tình cũng quá ngây ngô đi. Dù cho không có kinh nghiệm gì đáng nói thì cũng đừng hù dọa khiến cho Văn nương nương bỏ chạy chứ.
- Bẩm hoàng thượng, từ đó tới giờ cũng chưa tới một ngày…
- Đã một ngày một đêm rồi!
- Đúng vậy. Đúng vậy. Chỉ là, lần này Văn nương nương quay về, nói sao thì ngài ấy cũng phải ở lại mấy ngày ở phủ tể tướng chứ.
- Sao lại thế, hoàng cung không bằng phủ tể tướng ư?!
- Đương nhiên không phải. Ôi… – đột nhiên Đức công công có cảm giác đang lừa gạt một tiểu hài tử không bằng, hoàng thượng sốt sắng tới mức không còn lý lẽ nữa rồi. – Hoàng thượng, Văn nương nương nhớ tới cha mẹ chứ.
Mặt mày Lý Vân Thượng nhăn lại, nhăn rồi thả, thả rồi nhăn, vẫn là không cam lòng, giương mắt hỏi Đức công công:
- Nếu vậy rốt cuộc khi nào nàng mới trở về?
Đức công công nhìn ánh mắt trông mongì tâm cũng mềm nhũn ra:
- Nếu không thì lão nô bồi hoàng thượng ra cung, đi gặp Văn nương nương?
- Được! – Lý Vân Thượng đáp không chút nghĩ ngợi, vừa dứt lời thì trên mặt lại lộ ra một tầng đỏ ửng. Vẻ mặt vui mừng này quả thực khiến cho Đức công công thất thần.
- Nhưng mà bây giờ Khinh Phong công tử đang ở trong hoàng cung, nếu hoàng thượng xuất cung bỏ lại khách nhân thì e là không tốt lắm…
Thần sắc Lý Vân Thượng trong nháy mắt lại trở về cái vẻ lạnh lùng, ngữ khĩ cũng lành lạnh:
- Chính hắn muốn ở lại nơi này, không quan hệ gì tới trẫm. Hơn nữa, lần trước vì hắn mà thiếu chút nữa đã làm hại Tiểu Văn gặp nạn, trẫm đã bỏ qua rồi, còn muốn trẫm làm thế nào nữa? Về việc tư không cẩn thận đó, trẫm không lập tức đuổi hắn về nước thì đã rất nhân từ rồi.
Đức công công ngẩn ra, giây tiếp theo lệ nóng cơ hồ rơi tuột khỏi tròng mắt. Hoàng thượng, cuối cùng thì người cũng thể hiện ra khí phách của một hoàng đế rồi. Mặc dù trước kia ngài đã làm cho người ta phải kính sợ nhưng lúc nào cũng một bộ dáng vô cầu, tựa hồ bất kỳ điều gì cũng không thể tới gần trái tim ngài, bất cần, lạnh lùng, cô độc. Bây giờ thì tốt rồi, càng ngày ngài càng có vị nhân tình rồi. Quả nhiên là Đức công công cũng không thể chờ đợi thêm nữa, lão rất muốn nhìn thấy cảnh hoàng thượng ôm Văn nương nương trở về.
Lập tức, lão không cần nghĩ ngợi, thậm chí còn có chút kích động mà lên tiếng:
- Đúng vậy!
Chủ tớ hai người liền thay đổi y phục, nhanh chóng ra cửa cung, coi như là một lần vi hành đi. Chợ búa bên ngoài ồn ào, nhốn nháo, mặc dù hoàng thượng dùng liễn sắc công để giấu dung mạo nhưng bản chất vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp. Dọc đường đi, những cô nương nhà dân tư sắc không có gì đặc biệt cứ trốn ở một nơi bí mật nào đó lặng lẽ đánh giá. Những nữ tử có tư sắc tốt một chút thì một bên bàn luận với nha hoàn bên cạnh, còn một bên thỉnh thoảng che miệng cười khẽ, làm một bộ thẹn thùng thiếu nữ. Nhiều nàng còn có gan đi tới gần, thậm chí còn thể hiện rõ bằng hành động.
Thần sắc Lý Vân Thượng thản nhiên, bất động thanh sắc mà nghiêng người tránh né. Nói thật, trước kia hắn thường đi thẳng một mạch tới tửu lâu chứ ít khi nào đi lại trên đường thế này.
Trước những ánh mắt ngưỡng mộ và đánh giá của nữ tử, Lý Vân Thượng khẽ nhíu mày, cước bộ càng lúc càng nhanh.
Đức công công đi phía sau thở hồng hộc rồi lại không thể không ội vàng mà đuổi theo.
Cước bộ Lý Vân Thượng mặc dù nhẹ nhưng cũng không quên đặt câu hỏi:
- … Còn xa nữa không?
- Nơi này… tới phủ tể tướng không còn xa, đi thêm một chút nữa là tới ngay.
Đột nhiên bước chân Lý Vân Thượng chậm lại, vẻ mặt bất an:
- Trẫm thấy nàng thì phải nói cái gì?
Đức công công ngừng việc thở dốc lại, nghe thấy câu này cũng có điểm ngạc nhiên. Đúng là lão chưa có nghĩ tới cái này. Hoàng thượng muốn thấy người nào thì thấy, cần gì tới lý do? Nhất thời lão không biết phải nói sao cho đúng, thực ra cái lý do đơn giãn kia đã sớm bị quên lãng. Suy nghĩ một lát, lão nói:
- Nói rằng có người báo tin là tể tướng đại nhân đổ bệnh, hoàng thượng là quan tâm tới thần tử nên tự mình tới thăm. Về phần người nào báo tin thì tùy tiện nói ai đó, chuyện này hẳn Văn nương nương cũng không nghi ngờ đâu.
- Ừm! – Lý Vân Thượng đồng ý. Lập tức nghĩ tới cái gì đó, hàng mày lại nhăn lại. – Nàng và Phương Mặc đang có khúc mắc hiểu lầm, lúc trẫm an ủi nàng có nên khuyên bọn họ hòa hảo không?
- Việc này… – khuyên bọn họ hòa hảo đương nhiên chỉ là làm bộ. Nói không khuyên thì lại khiến tâm nàng sinh nghi. Nói khuyên thì ngay cả Đức công công cũng cảm giác không được tự nhiên cho lắm, chứ đừng nói là hoàng thượng.. – Theo lão nô thấy thì đến lúc đó tùy theo hoàn cảnh mà hành sự cho thỏa đáng.
- Ừm! – nét mặt Lý Vân Thượng lại thoáng đỏ ửng lên. Lần này Đức công công không cần đoán cũng biết chắc chắn hoàng thượng đang tưởng tượng tới cảnh Văn nương nương đau lòng tựa đầu vào ngực mình rồi.
Thầm vui mừng thay cho hoàng thượng, chủ tớ hai người lại tiếp tục đi.
Tại nội đường phủ tể tướng, Phương Mặc cầm tay Mục Tiểu Văn, lẳng lặng ngồi bên nhau. Nơi này chỉ có hai người họ, tất cả những người khác đều đã tránh mặt. Sau cơn mưa không khí trong lành lên rất nhiều, tất cả trở nên tĩnh lặng. Tối qua mặc dù đã làm lành như trước nhưng Mục Tiểu Văn biết chỉ là giả mà thôi. Hứa hẹn từ bỏ hết thảy mang nàng rời đi cũng tốt, nguyện vọng được ở bên cạnh nàng mãi mãi cũng được, nhưng nói bao giờ cũng đơn giản hơn làm. Nàng biết và Phương Mặc cũng biết.
Tay hai người đặt trên bàn, mười ngón tay gắt gao siết vào nhau, có điểm buồn cười, cũng có điểm chua xót khó nói nên lời. Giờ phút này Mục Tiểu Văn không muốn nghĩ tới bất kỳ cái gì nữa, muốn nắm lấy cánh tay hắn, ngồi thế này mãi.
- Tiểu Văn. – Phương Mặc nghiêng đầu nhìn qua. Thanh âm của hắn cực thấp, cảm giác nếu như mở miệng thì lời nói sẽ nhanh chóng biến mất vào trong tĩnh mật. Giọng nói hơi khàn khàn, tối hôm qua mắc một trận tuyết, có dấu hiệu bị lạnh.
- Ừm! – Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Không có lời nào được thốt ra, chỉ cần đối mặt với nhau và mỉm cười, giống như hai người đang đắm chìm trong một thứ hạnh phúc hư ảo.
Nhưng mà cuối cùng vẫn phải quay về với hiện thực.
Mục Tiểu Văn tiễn Phương Mặc ra cửa, sau đó đi theo vài bước. Nàng đưa tay xoa xoa cái trán Phương Mặc, có chút lo lắng:
- Trở về nhớ là phải uống thuốc đó.
Phương Mặc kéo tay nàng xuống, đem đặt bên môi hôn nhẹ một cái, cười nói:
- Đã biết! – đưa mắt nhìn tới xung quanh, thấy không có ai chú ý tới hai người, Phương Mặc lập tức cúi đầu hôn chụt lên môi Mục Tiểu Văn. Không đợi Mục Tiểu Văn phản ứng thì khóe miệng hắn đã nhoẻn lên một độ cong, sải bước rời đi.
Mục Tiểu Văn nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị gì đó khó nói. Nhất thời nàng thất thần, đứng hồi lâu rồi mới quay người đi về. Thoáng thấy một thân ảnh, nhịn không được nàng nghiêng người nhìn lại. Nhìn thêm vài cái, Mục Tiểu Văn mở tròn hai mắt.
Ơ, hoàng… hoàng thượng?
Một thân bạch y, thanh tú phiêu dật, đúng là Lý Vân Thượng. Còn vị công công bên cạnh kia cũng chính là Đức công công mà nàng thường thấy trong cung. Chỉ là, lúc này trông hai người họ như đông cứng thành đá. Cách một quãng xa nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm nhận được có một thứ không khí nặng nề, lạnh lẽo lan tới.
Mục Tiểu Văn ngây người đứng đó. Sao hoàng thượng lại giá lâm phủ tể tướng chứ? Lúc này có nên dùng quy củ mà tiếp kiến không? Hay là gọi cha mẹ ra rồi cũng nhau tiếp kiến?
Tâm tư rối bời, cuối cùng nàng vẫn quyết định tỏ vẻ bình thường, bởi vì nhìn bộ dáng hai người thì đoán được là đang mặc thường phục trốn khỏi cung.
Mục Tiểu Văn duy trì bình tĩnh đi tới, cúi đầu khiêm cung nói:
- Hoàng thượng.
Không có hồi âm.
Mục Tiểu Văn gọi thêm vài tiếng song vẫn không có phản ứng. Nàng cẩn trọng ngẩng đầu lên thì vừa lúc chống lại ánh mắt của hắn.
Trong đôi hắc mâu tử u thâm sơn thủy kia tràn ngập mất mát và đau khổ. Lý Vân Thượng nhìn nàng gần trong gang tấc nhưng cũng không thể nào đem nàng ôm vào ngực thỏa nỗi mong nhớ ngày đêm; ngực hắn tựa như có thứ gì đó vỡ vụn. Một màn kia hắn đã tận mắt chứng kiến. Nàng ân cần đối với Phương Mặc, nàng thân mật với Phương Mặc. Chẳng phải hắn đã có Sanh nhi rồi ư, sao còn tới tìm nàng chứ?!
Tâm Lý Vân Thượng đau đớn, không nhịn được mà nâng tay ôm ngực, lảo đảo lui về sau vài bước. Tại sao lúc hắn tới càng gần nàng thì nàng lại càng xa hơn?!
- Thôi huynh có nói sẽ mang Tiểu Văn trở về, vì sao tới giờ vẫn chưa quay lại? – Lý Vân Thượng có vẻ nôn nóng, bất an. Tự mình nói với Đức công công chuyện kia rồi nên hắn cũng không cố giấu khát vọng và tình cảm đối với Mục Tiểu Văn nữa. Loại chuyện này ngược lại khiến cho Đức công công phải thầm kêu khổ. Hoàng thượng ơi hoàng thượng, ngài trúng lưới tình cũng quá ngây ngô đi. Dù cho không có kinh nghiệm gì đáng nói thì cũng đừng hù dọa khiến cho Văn nương nương bỏ chạy chứ.
- Bẩm hoàng thượng, từ đó tới giờ cũng chưa tới một ngày…
- Đã một ngày một đêm rồi!
- Đúng vậy. Đúng vậy. Chỉ là, lần này Văn nương nương quay về, nói sao thì ngài ấy cũng phải ở lại mấy ngày ở phủ tể tướng chứ.
- Sao lại thế, hoàng cung không bằng phủ tể tướng ư?!
- Đương nhiên không phải. Ôi… – đột nhiên Đức công công có cảm giác đang lừa gạt một tiểu hài tử không bằng, hoàng thượng sốt sắng tới mức không còn lý lẽ nữa rồi. – Hoàng thượng, Văn nương nương nhớ tới cha mẹ chứ.
Mặt mày Lý Vân Thượng nhăn lại, nhăn rồi thả, thả rồi nhăn, vẫn là không cam lòng, giương mắt hỏi Đức công công:
- Nếu vậy rốt cuộc khi nào nàng mới trở về?
Đức công công nhìn ánh mắt trông mongì tâm cũng mềm nhũn ra:
- Nếu không thì lão nô bồi hoàng thượng ra cung, đi gặp Văn nương nương?
- Được! – Lý Vân Thượng đáp không chút nghĩ ngợi, vừa dứt lời thì trên mặt lại lộ ra một tầng đỏ ửng. Vẻ mặt vui mừng này quả thực khiến cho Đức công công thất thần.
- Nhưng mà bây giờ Khinh Phong công tử đang ở trong hoàng cung, nếu hoàng thượng xuất cung bỏ lại khách nhân thì e là không tốt lắm…
Thần sắc Lý Vân Thượng trong nháy mắt lại trở về cái vẻ lạnh lùng, ngữ khĩ cũng lành lạnh:
- Chính hắn muốn ở lại nơi này, không quan hệ gì tới trẫm. Hơn nữa, lần trước vì hắn mà thiếu chút nữa đã làm hại Tiểu Văn gặp nạn, trẫm đã bỏ qua rồi, còn muốn trẫm làm thế nào nữa? Về việc tư không cẩn thận đó, trẫm không lập tức đuổi hắn về nước thì đã rất nhân từ rồi.
Đức công công ngẩn ra, giây tiếp theo lệ nóng cơ hồ rơi tuột khỏi tròng mắt. Hoàng thượng, cuối cùng thì người cũng thể hiện ra khí phách của một hoàng đế rồi. Mặc dù trước kia ngài đã làm cho người ta phải kính sợ nhưng lúc nào cũng một bộ dáng vô cầu, tựa hồ bất kỳ điều gì cũng không thể tới gần trái tim ngài, bất cần, lạnh lùng, cô độc. Bây giờ thì tốt rồi, càng ngày ngài càng có vị nhân tình rồi. Quả nhiên là Đức công công cũng không thể chờ đợi thêm nữa, lão rất muốn nhìn thấy cảnh hoàng thượng ôm Văn nương nương trở về.
Lập tức, lão không cần nghĩ ngợi, thậm chí còn có chút kích động mà lên tiếng:
- Đúng vậy!
Chủ tớ hai người liền thay đổi y phục, nhanh chóng ra cửa cung, coi như là một lần vi hành đi. Chợ búa bên ngoài ồn ào, nhốn nháo, mặc dù hoàng thượng dùng liễn sắc công để giấu dung mạo nhưng bản chất vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp. Dọc đường đi, những cô nương nhà dân tư sắc không có gì đặc biệt cứ trốn ở một nơi bí mật nào đó lặng lẽ đánh giá. Những nữ tử có tư sắc tốt một chút thì một bên bàn luận với nha hoàn bên cạnh, còn một bên thỉnh thoảng che miệng cười khẽ, làm một bộ thẹn thùng thiếu nữ. Nhiều nàng còn có gan đi tới gần, thậm chí còn thể hiện rõ bằng hành động.
Thần sắc Lý Vân Thượng thản nhiên, bất động thanh sắc mà nghiêng người tránh né. Nói thật, trước kia hắn thường đi thẳng một mạch tới tửu lâu chứ ít khi nào đi lại trên đường thế này.
Trước những ánh mắt ngưỡng mộ và đánh giá của nữ tử, Lý Vân Thượng khẽ nhíu mày, cước bộ càng lúc càng nhanh.
Đức công công đi phía sau thở hồng hộc rồi lại không thể không ội vàng mà đuổi theo.
Cước bộ Lý Vân Thượng mặc dù nhẹ nhưng cũng không quên đặt câu hỏi:
- … Còn xa nữa không?
- Nơi này… tới phủ tể tướng không còn xa, đi thêm một chút nữa là tới ngay.
Đột nhiên bước chân Lý Vân Thượng chậm lại, vẻ mặt bất an:
- Trẫm thấy nàng thì phải nói cái gì?
Đức công công ngừng việc thở dốc lại, nghe thấy câu này cũng có điểm ngạc nhiên. Đúng là lão chưa có nghĩ tới cái này. Hoàng thượng muốn thấy người nào thì thấy, cần gì tới lý do? Nhất thời lão không biết phải nói sao cho đúng, thực ra cái lý do đơn giãn kia đã sớm bị quên lãng. Suy nghĩ một lát, lão nói:
- Nói rằng có người báo tin là tể tướng đại nhân đổ bệnh, hoàng thượng là quan tâm tới thần tử nên tự mình tới thăm. Về phần người nào báo tin thì tùy tiện nói ai đó, chuyện này hẳn Văn nương nương cũng không nghi ngờ đâu.
- Ừm! – Lý Vân Thượng đồng ý. Lập tức nghĩ tới cái gì đó, hàng mày lại nhăn lại. – Nàng và Phương Mặc đang có khúc mắc hiểu lầm, lúc trẫm an ủi nàng có nên khuyên bọn họ hòa hảo không?
- Việc này… – khuyên bọn họ hòa hảo đương nhiên chỉ là làm bộ. Nói không khuyên thì lại khiến tâm nàng sinh nghi. Nói khuyên thì ngay cả Đức công công cũng cảm giác không được tự nhiên cho lắm, chứ đừng nói là hoàng thượng.. – Theo lão nô thấy thì đến lúc đó tùy theo hoàn cảnh mà hành sự cho thỏa đáng.
- Ừm! – nét mặt Lý Vân Thượng lại thoáng đỏ ửng lên. Lần này Đức công công không cần đoán cũng biết chắc chắn hoàng thượng đang tưởng tượng tới cảnh Văn nương nương đau lòng tựa đầu vào ngực mình rồi.
Thầm vui mừng thay cho hoàng thượng, chủ tớ hai người lại tiếp tục đi.
Tại nội đường phủ tể tướng, Phương Mặc cầm tay Mục Tiểu Văn, lẳng lặng ngồi bên nhau. Nơi này chỉ có hai người họ, tất cả những người khác đều đã tránh mặt. Sau cơn mưa không khí trong lành lên rất nhiều, tất cả trở nên tĩnh lặng. Tối qua mặc dù đã làm lành như trước nhưng Mục Tiểu Văn biết chỉ là giả mà thôi. Hứa hẹn từ bỏ hết thảy mang nàng rời đi cũng tốt, nguyện vọng được ở bên cạnh nàng mãi mãi cũng được, nhưng nói bao giờ cũng đơn giản hơn làm. Nàng biết và Phương Mặc cũng biết.
Tay hai người đặt trên bàn, mười ngón tay gắt gao siết vào nhau, có điểm buồn cười, cũng có điểm chua xót khó nói nên lời. Giờ phút này Mục Tiểu Văn không muốn nghĩ tới bất kỳ cái gì nữa, muốn nắm lấy cánh tay hắn, ngồi thế này mãi.
- Tiểu Văn. – Phương Mặc nghiêng đầu nhìn qua. Thanh âm của hắn cực thấp, cảm giác nếu như mở miệng thì lời nói sẽ nhanh chóng biến mất vào trong tĩnh mật. Giọng nói hơi khàn khàn, tối hôm qua mắc một trận tuyết, có dấu hiệu bị lạnh.
- Ừm! – Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Không có lời nào được thốt ra, chỉ cần đối mặt với nhau và mỉm cười, giống như hai người đang đắm chìm trong một thứ hạnh phúc hư ảo.
Nhưng mà cuối cùng vẫn phải quay về với hiện thực.
Mục Tiểu Văn tiễn Phương Mặc ra cửa, sau đó đi theo vài bước. Nàng đưa tay xoa xoa cái trán Phương Mặc, có chút lo lắng:
- Trở về nhớ là phải uống thuốc đó.
Phương Mặc kéo tay nàng xuống, đem đặt bên môi hôn nhẹ một cái, cười nói:
- Đã biết! – đưa mắt nhìn tới xung quanh, thấy không có ai chú ý tới hai người, Phương Mặc lập tức cúi đầu hôn chụt lên môi Mục Tiểu Văn. Không đợi Mục Tiểu Văn phản ứng thì khóe miệng hắn đã nhoẻn lên một độ cong, sải bước rời đi.
Mục Tiểu Văn nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị gì đó khó nói. Nhất thời nàng thất thần, đứng hồi lâu rồi mới quay người đi về. Thoáng thấy một thân ảnh, nhịn không được nàng nghiêng người nhìn lại. Nhìn thêm vài cái, Mục Tiểu Văn mở tròn hai mắt.
Ơ, hoàng… hoàng thượng?
Một thân bạch y, thanh tú phiêu dật, đúng là Lý Vân Thượng. Còn vị công công bên cạnh kia cũng chính là Đức công công mà nàng thường thấy trong cung. Chỉ là, lúc này trông hai người họ như đông cứng thành đá. Cách một quãng xa nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm nhận được có một thứ không khí nặng nề, lạnh lẽo lan tới.
Mục Tiểu Văn ngây người đứng đó. Sao hoàng thượng lại giá lâm phủ tể tướng chứ? Lúc này có nên dùng quy củ mà tiếp kiến không? Hay là gọi cha mẹ ra rồi cũng nhau tiếp kiến?
Tâm tư rối bời, cuối cùng nàng vẫn quyết định tỏ vẻ bình thường, bởi vì nhìn bộ dáng hai người thì đoán được là đang mặc thường phục trốn khỏi cung.
Mục Tiểu Văn duy trì bình tĩnh đi tới, cúi đầu khiêm cung nói:
- Hoàng thượng.
Không có hồi âm.
Mục Tiểu Văn gọi thêm vài tiếng song vẫn không có phản ứng. Nàng cẩn trọng ngẩng đầu lên thì vừa lúc chống lại ánh mắt của hắn.
Trong đôi hắc mâu tử u thâm sơn thủy kia tràn ngập mất mát và đau khổ. Lý Vân Thượng nhìn nàng gần trong gang tấc nhưng cũng không thể nào đem nàng ôm vào ngực thỏa nỗi mong nhớ ngày đêm; ngực hắn tựa như có thứ gì đó vỡ vụn. Một màn kia hắn đã tận mắt chứng kiến. Nàng ân cần đối với Phương Mặc, nàng thân mật với Phương Mặc. Chẳng phải hắn đã có Sanh nhi rồi ư, sao còn tới tìm nàng chứ?!
Tâm Lý Vân Thượng đau đớn, không nhịn được mà nâng tay ôm ngực, lảo đảo lui về sau vài bước. Tại sao lúc hắn tới càng gần nàng thì nàng lại càng xa hơn?!
/156
|