Trở lại Vu cư, Dực nhi đang ngồi chống cằm, mắt lim dim. Nghe thấy tiếng động, nàng vội vàng đứng lên:
-Tiểu thư, thế nào rồi?
Mình bên ngoài thì thấp thỏm lo âu, trong nhà lại có người thấp thỏm chờ đợi, ừ, cảm giác này là không sai. Mục Tiểu Văn không có trả lời, ngồi xuống trước bàn.
-Dực nhi, điện hạ vốn là một người như thế nào?
-Điện hạ tuấn mỹ phong lưu, rất được các nữ tử hâm mộ. Tiểu thư, trước kia người cũng hết sức ái mộ điện hạ. – Dực nhi ngạc nhiên một chút, sau đó trả lời.
Khụ, khụ. Nghe câu cuối cùng nàng nhịn không được mà ho khan.
-Vậy có được bao nhiêu tuấn mỹ phong lưu?
Dực nhi không hiểu Mục Tiểu Văn đang nghĩ gì, cẩn thận quan sát thần sắc nàng, dạm hỏi:
-Điện hạ, ngài… dung nhan của ngài khiến cho nữ tử đẹp nhất kinh thành này cũng phải buồn bã thất sắc, khiến cho hầu hết nữ tử trong kinh thành mê muội ngài, nguyện dùng nửa đời hạnh phúc của mình chỉ để đổi lấy một khắc bên điện hạ…
Ồ, được hoan nghênh tới mức đó ư? Cái này Mục Tiểu Văn chưa có nghe qua; nhưng đây là nàng muốn nghe mà.
Mục Tiểu Văn ôm bụng cười, thiếu chút nữa cười đau ê hai bên sườn. Dực nhi mơ hồ có chút lo lắng.. chẳng lẽ Lan phi bị dọa rất bi thảm sao?
Ngày tiếp theo, Mục Tiểu Văn vẫn làm cái mặt ức chế nhịn cười không được. Bời vì đêm qua quá mức hưng phấn khiến không ngủ được nên trong lúc bưng chén đĩa đi lên nhã gian cước bộ Mục Tiểu Văn có chút loạng choạng.
Ko và yêu nghiệt kia đã ở đó tự khi nào.
-Mục đệ, hôm qua có chuyện gì ư? Sao trông tiều tụy như vậy? – Khinh Phong tiếp nhận thức ăn từ Mục Tiểu Văn rồi đặt lên bàn, cử chỉ rất tự nhiên.
Lời hắn nói chưa dứt thì Mục Tiểu Văn cười khì khì một tiếng vì nhớ tới chuyện hôm qua. Hai tròng mắt nàng như phát sáng, mặc dù không cất tiếng cười to nhưng cái độ cong vung lên nơi khóe miệng dường như không hạ xuống được.. Khuôn mặt nàng lúc này trông đến là tếu táo.
Khinh Phong không tự chủ được mà mỉm cười, hơi hơi sủng nịnh mà khẽ vuốt đầu Mục Tiểu Văn. Tướng mạo hắn hoa mỹ non nớt giống như thiếu niên, đồng tử đen nhánh, khuôn mặt hồn nhiên. Nếu là đối với người khác thì có lẽ những hành động này quá quái dị nhưng đối với tướng mạo của Mục Tiểu Văn đối diện hắn đây thì Khinh Phong lại thấy rất tự nhiên.
Mục Tiểu Văn đột nhiên bị sờ đầu giống như là sờ một chú cún con thì vẻ tươi cười trên mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là thẹn thùng. Khinh Phong phát giác ra được sự thay đổi liền mỉm cười thu hồi tay lại, nhanh chóng khôi phục lại thái độ cao quý xa cách như cũ.
-Hôm qua trả thù được một kẻ đáng ghét cho nên rất vui. – mặt Mục Tiểu Văn có chút nóng lên, thanh thanh yết hầu, vội vàng chuyển nói sang chuyện khác.
-Ồ? – ko bị lời của nàng hấp dẫn, vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc, khóe miệng lại vung lên lần nữa. – Vậy sao? – chuyện trả thù mà có thể nói thản nhiên như vậy, Mục đệ là một nam tử như thế nào?
-Ừ! – Mục Tiểu Văn gật đầu cái rụp.
Muốn cho Khinh Phong buông mặt nạ thật đúng là dễ dàng, chỉ cần lôi kéo được sự chú ý của hắn là thành công. Thật đúng là tiểu hài tử! Cái tên Khinh Phong có vẻ phiêu dật, tán mạn, có điểm không phù hợp với con người bên ngoài của hắn. Vả lại, hắn trông cứ na na một người anh của nàng..
Bất giác trong lòng Mục Tiểu Văn dâng lên một thứ tình cảm yêu thương, mặt tươi cười, kéo tay Khinh Phong. Khinh Phong nao nao, nở một nụ cười tươi, trông như một vị huynh trưởng, giơ tay lên lần nữa xoa xoa đầu Mục Tiểu Văn.
Ách… !
Mục Tiểu Văn có chút hắc tuyến. Cùng lúc, bên cạnh, vang lên một tiếng cười khẽ. Mục Tiểu Văn quay đầu sang nhìn, rốt cuộc yêu nghiệt không nhịn được, cũng không thèm kiêng nể gì mà cười rộ lên.
Mục Tiểu Văn trừng mắt nhìn yêu nghiệt một cái. Hắn tưởng đang xem một vờ hài kịch sao?
Khinh Phong lơ đễnh, mỉm cười kéo Mục Tiểu Văn ngồi xuống bên cạnh, đối diện với yêu nghiệt.
-Mục đệ, để ra nói với chưởng quỹ, hôm nay đệ hảo hảo nghỉ tạm để bồi vi huynh.
-Nhưng mà… - hôm nay mới chỉ là ngày làm việc thứ hai, nếu nghỉ thì sẽ mang tiếng là lười biếng mất.
-Công tử. – một người vén rèm lên đi vào, ngữ khí lộ ra cổ quái.
Mục Tiểu Văn xoay người lại nhìn, ngữ khí như nhìn thấy bạn hữu lâu ngày không gặp.
-Thanh y?
Thanh y – người hầu của Khinh Phong chỉ liếc nhìn Mục Tiểu Văn một cái rồi đi tới trước mặt Khinh Phong thi lễ sau đó đứng thẳng nghiêm nghị. Thấy Khinh Phong lôi kéo tay Mục Tiểu Văn, thần sắc thanh y quái dị, hình như muốn nói cái gì đó nhưng lại cố nhịn
Mục Tiểu Văn cười thầm, hắn để ý tới chuyện này sao? Nàng cố tình thân mật kéo tay Khinh Phong lên, làm kịch trước mặt hắn.
-Quan hệ của chúng ta rất tốt.
Lời nàng vừa nói ra không những làm cho thanh y tùy tùng cứng ngắc cổ không biết nói cái gì, mà ngay cả sắc mặt Khinh Phong cũng đỏ au lên. Chỉ có yêu nghiệt là khóe miệng vẫn mỉm cười, hứng thù mà liếc nhìn về phía mấy người.
Mục Tiểu Văn cười trộm trong bụng, nhìn phản ứng của mấy này thì có thể đoán ra được là có chuyện gì rồi. Mục Tiểu Văn hãy còn muốn trêu ghẹo thanh y tùy tùng nhưng Khinh Phong đã bối rối mà đứng lên, tay cũng nhanh chóng né giãy ra làm cho Mục Tiểu Văn kinh ngạc. Khinh Phong quay đầu lại, cười nói:
-Đợi vi huynh tới nói với chưởng quỷ một tiếng để cho Mục đệ hảo nghỉ tạm.
Thần thái Khinh Phong vẫn ưu nhã cao quý như cũ, cái cười cũng bình tĩnh hồn nhiên những rõ ràng không thể giấu được vài tia bối rối.
Mục Tiểu Văn theo dõi bóng lưng Khinh Phong rời đi, hai mắt mở to vì ngạc nhiên.. Chẳng lẽ, Khinh Phong là….
Đồng tính…?
Nếu hắn là nam tử thì tại sao lại có phản ứng như vậy?
Mục Tiểu Văn ngơ ngác đem ánh mắt rời đến thanh y tùy tùng, tựa hồ muốn tìm thấy một đáp án. Khóe miệng thanh y co rúm một trận, hồi lâu mới nghiêm mặt, cứng ngắc nói:
-Công tử không phải như ngươi tưởng tượng.
Một bên, yêu nghiệt lại cười rộ lên khì khì một lần nữa. Mục Tiểu Văn nhẫn nại không xong, hung hăng trừng mắt hắn.
Sao bọn họ lại a dua với nhau, coi nàng như một người chẳng hay biết gì? Nghĩ nàng ngu ngốc sao?
Mục Tiểu Văn ngồi xuống, làm một bộ không quan tâm, tùy tiện nói:
-Quên đi. Uống rượu dùng trà đi các vị.
Rất nhanh, Khinh Phong quay trở lên báo cho Mục Tiểu Văn biết hôm nay được nghỉ. Nói cách khác, hôm nay nàng có cả một ngày ngồi trò chuyện ở nhã gian này với bọn họ, biết đâu lại trả lời được ít nghi vẫn trong lòng.
Mục Tiểu Văn là xuyên qua thành một người xa lạ trong một triều đại xa lạ, nếu có thể thì dùng hai chữ quyền lực là có thể giải thích được một cách nhẹ nhàng nhất. Nàng nghĩ đáp án chỉ có hai loại người, một là người này rời khỏi một nơi nào đó thuộc đại lục Trung Hoa, hoặc bởi vì nguyên nhân chính trị mà không được ghi lại trong sổ sách cho nên nàng mới không biết được sự tình.
Hai là, nàng có thể xuyên qua vào một người ở thế giới song song. Hai thế giới này tồn tại song song cùng một lúc nhưng không ngờ chúng bị va chạm và đan xen vào nhau. Nhưng cái ý nghĩ này chỉ tồn tại trong mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng, phi khoa học, ngay cả người hiện đại thì giả thuyết này cũng chỉ thuộc một phần rất ít mà thôi. Nếu bây giờ nói đến chuyện này, dù có đưa ra chứng cớ thế nào thì người ta cũng khó mà tiếp nhận được.
Nếu vậy thì… binh pháp tôn tử là từ đâu tới?
Mục Tiểu Văn một bên lẳng lặng uống trà, một bên bất động thanh sắc mà quan sát yêu nghiệt kia.
Nhất cử nhất động của hắn cũng rất tao nhã, bên môi như có như không ý cười, trông hắn mạn bất kinh tâm. Hắn quay sang mỉm cười miễn cưỡng và trong đôi mắt kia lộ lên một tia cảnh tỉnh, giống như khi người thợ săn thanh tỉnh mà vờn đùa con mồi.
Khinh huynh với hắn vốn là hai người hoàn toàn bất đồng. Toàn thân hắn cao quý nhưng tạo cảm giác không ai dám nhìn kỹ, tính cách thì vừa như hồn nhiên vừa như nghiêm lãnh. Khi thì vui vẻ thanh thúy, khi thì thương tâm trong suốt, làm cho người ta thấy có hảo cảm, đồng thời lại khiến người ta nín thở không dám lại gần. Lắm lúc, hắn hết lần này tới lần khác giả bộ thiếu niên lão thành, làm cho người ta sinh ra thương tiếc mà cũng không nhịn được cười.
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau tựa hồ có chút giao tình. Chỉ là ngông ngữ rất bình thường nhưng lại ẩn ẩn ăn ý tới ngạc nhiên. Cũng không có gì là chuyện lớn nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm thấy có một tia quanh co khó hiểu. Khi cẩn thận đáng giác, nàng thấy Khinh huynh vẫn là vẻ mặt hồn nhiên còn yêu nghiệt kia vẫn là cái bộ dạng mị hoặc của yêu nghiệt. Sao hai người có thể cùng xuất hiện chứ? Nghĩ rồi nàng cười thầm chính mình, là nàng đa nghi quá rồi.
-Thanh y, ngươi tên gọi là gì? – mặc dù thời đại này không quá quan tâm tới cái tên họ của một người hầu nho nhỏ nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm giác là nhất định phải biết được tên của người này. Tốt xấu cũng là người của Khinh huynh, nếu cứ dùng danh hiệu mà gọi hắn thì cũng không có lịch sự cho lắm.
-Thanh y! – khóe miệng thanh y tùy tùng nhếch nhếch nhẹ hai cái rồi mới cứng ngắc đáp.
Hả? Mục Tiểu Văn lại phun ra mọt miệng đầy nước trà. Yêu nghiệt nhanh chóng xòe cây quạt ra vội che chắn mặt mình, nước trà đều rơi lên mặt cây quạt. Cho dù động tác của hắn có nhanh tới mấy thì vẫn bị “dính chưởng”.
-Tiểu thư, thế nào rồi?
Mình bên ngoài thì thấp thỏm lo âu, trong nhà lại có người thấp thỏm chờ đợi, ừ, cảm giác này là không sai. Mục Tiểu Văn không có trả lời, ngồi xuống trước bàn.
-Dực nhi, điện hạ vốn là một người như thế nào?
-Điện hạ tuấn mỹ phong lưu, rất được các nữ tử hâm mộ. Tiểu thư, trước kia người cũng hết sức ái mộ điện hạ. – Dực nhi ngạc nhiên một chút, sau đó trả lời.
Khụ, khụ. Nghe câu cuối cùng nàng nhịn không được mà ho khan.
-Vậy có được bao nhiêu tuấn mỹ phong lưu?
Dực nhi không hiểu Mục Tiểu Văn đang nghĩ gì, cẩn thận quan sát thần sắc nàng, dạm hỏi:
-Điện hạ, ngài… dung nhan của ngài khiến cho nữ tử đẹp nhất kinh thành này cũng phải buồn bã thất sắc, khiến cho hầu hết nữ tử trong kinh thành mê muội ngài, nguyện dùng nửa đời hạnh phúc của mình chỉ để đổi lấy một khắc bên điện hạ…
Ồ, được hoan nghênh tới mức đó ư? Cái này Mục Tiểu Văn chưa có nghe qua; nhưng đây là nàng muốn nghe mà.
Mục Tiểu Văn ôm bụng cười, thiếu chút nữa cười đau ê hai bên sườn. Dực nhi mơ hồ có chút lo lắng.. chẳng lẽ Lan phi bị dọa rất bi thảm sao?
Ngày tiếp theo, Mục Tiểu Văn vẫn làm cái mặt ức chế nhịn cười không được. Bời vì đêm qua quá mức hưng phấn khiến không ngủ được nên trong lúc bưng chén đĩa đi lên nhã gian cước bộ Mục Tiểu Văn có chút loạng choạng.
Ko và yêu nghiệt kia đã ở đó tự khi nào.
-Mục đệ, hôm qua có chuyện gì ư? Sao trông tiều tụy như vậy? – Khinh Phong tiếp nhận thức ăn từ Mục Tiểu Văn rồi đặt lên bàn, cử chỉ rất tự nhiên.
Lời hắn nói chưa dứt thì Mục Tiểu Văn cười khì khì một tiếng vì nhớ tới chuyện hôm qua. Hai tròng mắt nàng như phát sáng, mặc dù không cất tiếng cười to nhưng cái độ cong vung lên nơi khóe miệng dường như không hạ xuống được.. Khuôn mặt nàng lúc này trông đến là tếu táo.
Khinh Phong không tự chủ được mà mỉm cười, hơi hơi sủng nịnh mà khẽ vuốt đầu Mục Tiểu Văn. Tướng mạo hắn hoa mỹ non nớt giống như thiếu niên, đồng tử đen nhánh, khuôn mặt hồn nhiên. Nếu là đối với người khác thì có lẽ những hành động này quá quái dị nhưng đối với tướng mạo của Mục Tiểu Văn đối diện hắn đây thì Khinh Phong lại thấy rất tự nhiên.
Mục Tiểu Văn đột nhiên bị sờ đầu giống như là sờ một chú cún con thì vẻ tươi cười trên mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là thẹn thùng. Khinh Phong phát giác ra được sự thay đổi liền mỉm cười thu hồi tay lại, nhanh chóng khôi phục lại thái độ cao quý xa cách như cũ.
-Hôm qua trả thù được một kẻ đáng ghét cho nên rất vui. – mặt Mục Tiểu Văn có chút nóng lên, thanh thanh yết hầu, vội vàng chuyển nói sang chuyện khác.
-Ồ? – ko bị lời của nàng hấp dẫn, vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc, khóe miệng lại vung lên lần nữa. – Vậy sao? – chuyện trả thù mà có thể nói thản nhiên như vậy, Mục đệ là một nam tử như thế nào?
-Ừ! – Mục Tiểu Văn gật đầu cái rụp.
Muốn cho Khinh Phong buông mặt nạ thật đúng là dễ dàng, chỉ cần lôi kéo được sự chú ý của hắn là thành công. Thật đúng là tiểu hài tử! Cái tên Khinh Phong có vẻ phiêu dật, tán mạn, có điểm không phù hợp với con người bên ngoài của hắn. Vả lại, hắn trông cứ na na một người anh của nàng..
Bất giác trong lòng Mục Tiểu Văn dâng lên một thứ tình cảm yêu thương, mặt tươi cười, kéo tay Khinh Phong. Khinh Phong nao nao, nở một nụ cười tươi, trông như một vị huynh trưởng, giơ tay lên lần nữa xoa xoa đầu Mục Tiểu Văn.
Ách… !
Mục Tiểu Văn có chút hắc tuyến. Cùng lúc, bên cạnh, vang lên một tiếng cười khẽ. Mục Tiểu Văn quay đầu sang nhìn, rốt cuộc yêu nghiệt không nhịn được, cũng không thèm kiêng nể gì mà cười rộ lên.
Mục Tiểu Văn trừng mắt nhìn yêu nghiệt một cái. Hắn tưởng đang xem một vờ hài kịch sao?
Khinh Phong lơ đễnh, mỉm cười kéo Mục Tiểu Văn ngồi xuống bên cạnh, đối diện với yêu nghiệt.
-Mục đệ, để ra nói với chưởng quỹ, hôm nay đệ hảo hảo nghỉ tạm để bồi vi huynh.
-Nhưng mà… - hôm nay mới chỉ là ngày làm việc thứ hai, nếu nghỉ thì sẽ mang tiếng là lười biếng mất.
-Công tử. – một người vén rèm lên đi vào, ngữ khí lộ ra cổ quái.
Mục Tiểu Văn xoay người lại nhìn, ngữ khí như nhìn thấy bạn hữu lâu ngày không gặp.
-Thanh y?
Thanh y – người hầu của Khinh Phong chỉ liếc nhìn Mục Tiểu Văn một cái rồi đi tới trước mặt Khinh Phong thi lễ sau đó đứng thẳng nghiêm nghị. Thấy Khinh Phong lôi kéo tay Mục Tiểu Văn, thần sắc thanh y quái dị, hình như muốn nói cái gì đó nhưng lại cố nhịn
Mục Tiểu Văn cười thầm, hắn để ý tới chuyện này sao? Nàng cố tình thân mật kéo tay Khinh Phong lên, làm kịch trước mặt hắn.
-Quan hệ của chúng ta rất tốt.
Lời nàng vừa nói ra không những làm cho thanh y tùy tùng cứng ngắc cổ không biết nói cái gì, mà ngay cả sắc mặt Khinh Phong cũng đỏ au lên. Chỉ có yêu nghiệt là khóe miệng vẫn mỉm cười, hứng thù mà liếc nhìn về phía mấy người.
Mục Tiểu Văn cười trộm trong bụng, nhìn phản ứng của mấy này thì có thể đoán ra được là có chuyện gì rồi. Mục Tiểu Văn hãy còn muốn trêu ghẹo thanh y tùy tùng nhưng Khinh Phong đã bối rối mà đứng lên, tay cũng nhanh chóng né giãy ra làm cho Mục Tiểu Văn kinh ngạc. Khinh Phong quay đầu lại, cười nói:
-Đợi vi huynh tới nói với chưởng quỷ một tiếng để cho Mục đệ hảo nghỉ tạm.
Thần thái Khinh Phong vẫn ưu nhã cao quý như cũ, cái cười cũng bình tĩnh hồn nhiên những rõ ràng không thể giấu được vài tia bối rối.
Mục Tiểu Văn theo dõi bóng lưng Khinh Phong rời đi, hai mắt mở to vì ngạc nhiên.. Chẳng lẽ, Khinh Phong là….
Đồng tính…?
Nếu hắn là nam tử thì tại sao lại có phản ứng như vậy?
Mục Tiểu Văn ngơ ngác đem ánh mắt rời đến thanh y tùy tùng, tựa hồ muốn tìm thấy một đáp án. Khóe miệng thanh y co rúm một trận, hồi lâu mới nghiêm mặt, cứng ngắc nói:
-Công tử không phải như ngươi tưởng tượng.
Một bên, yêu nghiệt lại cười rộ lên khì khì một lần nữa. Mục Tiểu Văn nhẫn nại không xong, hung hăng trừng mắt hắn.
Sao bọn họ lại a dua với nhau, coi nàng như một người chẳng hay biết gì? Nghĩ nàng ngu ngốc sao?
Mục Tiểu Văn ngồi xuống, làm một bộ không quan tâm, tùy tiện nói:
-Quên đi. Uống rượu dùng trà đi các vị.
Rất nhanh, Khinh Phong quay trở lên báo cho Mục Tiểu Văn biết hôm nay được nghỉ. Nói cách khác, hôm nay nàng có cả một ngày ngồi trò chuyện ở nhã gian này với bọn họ, biết đâu lại trả lời được ít nghi vẫn trong lòng.
Mục Tiểu Văn là xuyên qua thành một người xa lạ trong một triều đại xa lạ, nếu có thể thì dùng hai chữ quyền lực là có thể giải thích được một cách nhẹ nhàng nhất. Nàng nghĩ đáp án chỉ có hai loại người, một là người này rời khỏi một nơi nào đó thuộc đại lục Trung Hoa, hoặc bởi vì nguyên nhân chính trị mà không được ghi lại trong sổ sách cho nên nàng mới không biết được sự tình.
Hai là, nàng có thể xuyên qua vào một người ở thế giới song song. Hai thế giới này tồn tại song song cùng một lúc nhưng không ngờ chúng bị va chạm và đan xen vào nhau. Nhưng cái ý nghĩ này chỉ tồn tại trong mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng, phi khoa học, ngay cả người hiện đại thì giả thuyết này cũng chỉ thuộc một phần rất ít mà thôi. Nếu bây giờ nói đến chuyện này, dù có đưa ra chứng cớ thế nào thì người ta cũng khó mà tiếp nhận được.
Nếu vậy thì… binh pháp tôn tử là từ đâu tới?
Mục Tiểu Văn một bên lẳng lặng uống trà, một bên bất động thanh sắc mà quan sát yêu nghiệt kia.
Nhất cử nhất động của hắn cũng rất tao nhã, bên môi như có như không ý cười, trông hắn mạn bất kinh tâm. Hắn quay sang mỉm cười miễn cưỡng và trong đôi mắt kia lộ lên một tia cảnh tỉnh, giống như khi người thợ săn thanh tỉnh mà vờn đùa con mồi.
Khinh huynh với hắn vốn là hai người hoàn toàn bất đồng. Toàn thân hắn cao quý nhưng tạo cảm giác không ai dám nhìn kỹ, tính cách thì vừa như hồn nhiên vừa như nghiêm lãnh. Khi thì vui vẻ thanh thúy, khi thì thương tâm trong suốt, làm cho người ta thấy có hảo cảm, đồng thời lại khiến người ta nín thở không dám lại gần. Lắm lúc, hắn hết lần này tới lần khác giả bộ thiếu niên lão thành, làm cho người ta sinh ra thương tiếc mà cũng không nhịn được cười.
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau tựa hồ có chút giao tình. Chỉ là ngông ngữ rất bình thường nhưng lại ẩn ẩn ăn ý tới ngạc nhiên. Cũng không có gì là chuyện lớn nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm thấy có một tia quanh co khó hiểu. Khi cẩn thận đáng giác, nàng thấy Khinh huynh vẫn là vẻ mặt hồn nhiên còn yêu nghiệt kia vẫn là cái bộ dạng mị hoặc của yêu nghiệt. Sao hai người có thể cùng xuất hiện chứ? Nghĩ rồi nàng cười thầm chính mình, là nàng đa nghi quá rồi.
-Thanh y, ngươi tên gọi là gì? – mặc dù thời đại này không quá quan tâm tới cái tên họ của một người hầu nho nhỏ nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm giác là nhất định phải biết được tên của người này. Tốt xấu cũng là người của Khinh huynh, nếu cứ dùng danh hiệu mà gọi hắn thì cũng không có lịch sự cho lắm.
-Thanh y! – khóe miệng thanh y tùy tùng nhếch nhếch nhẹ hai cái rồi mới cứng ngắc đáp.
Hả? Mục Tiểu Văn lại phun ra mọt miệng đầy nước trà. Yêu nghiệt nhanh chóng xòe cây quạt ra vội che chắn mặt mình, nước trà đều rơi lên mặt cây quạt. Cho dù động tác của hắn có nhanh tới mấy thì vẫn bị “dính chưởng”.
/156
|