Hắc y nhân… Đắc Tiên viện…
Kia chính là người từng đuổi giết Khinh Phong và cấu kết với Nhược Di hại nàng!
Nỗi sợ hãi không hề được báo trước mà xông vào lòng nàng. Không phải vì hắn đang nhìn nên nàng mới sợ hắn mà đây là xuất phát từ bản năng.. Nàng thấy sợ hắn!
Cứ tưởng chỉ là người qua đường vô duyên.. thật không ngờ lại gặp hắn một lần nữa. Bất giác nàng cảm thấy cuộc sống của mình sắp bị mây đen bao phủ rồi; trong lòng một đống hỗn độn, đen tối, tê dại.. rốt cuộc những bất an trong lòng bắt đầu ngóc đầu dậy.
Ánh mắt của hắn như bị đóng băng không có lấy một độ ấm, mà không chỉ có đôi mắt mà cả cơ thể hắn tỏa ra khí lạnh thấu xương tủy. Nhưng hình như hắn chưa có làm thương tổn đến nàng; lần đó nàng giúp Khinh Phong trốn thoát và hắn chỉ vô tình mà tham dự vào một âm mưu nho nhỏ mà thôi. Thậm chí nàng cũng chưa từng phải chịu qua nỗi đâu về da thịt với hắn.. Cho nên, không có gì phải sợ cả.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cặp mắt như mang theo máu tanh làm cho Mục Tiểu Văn không tự chủ mà rùng mình một cái. Xuyên thấu qua ánh mắt kia có thể nhìn thấy được một thế giới.. Đó là người chìm ngập trong chiến tranh và chết chóc; một con người sinh ra và lớn lên trong một thời đại hòa bình và phát triển tuyệt đối không có cách nào tưởng tượng ra được cái thế giới kia.
Lảo đảo thối lui về sai vài bước thì đụng phải một than thể ấm áp. Mục Tiểu Văn theo phản xạ mà nhảy một cái, xoay người lại nhìn.
Phương Mặc không biết đi tới tự lúc nào, hắn cũng đã phát hiện ra hắc y nhân ngồi trong góc kia. Hắn không hỏi nguyên nhân, chỉ nhẹ giọng nói:
-Ngươi sợ hắn?
Mục Tiểu Văn khẽ run rẩy mà gật đầu.
Chẳng thèm để ý tới ánh mắt mọi người xung quanh, Phương Mặc kéo Mục Tiểu Văn vào sát người mình, cánh tay khoác lên vai nàng, rồi nói nhỏ bên tai nàng:
-Không phải sợ. Ta đang ở đây, hắn sẽ không dám đụng tới ngươi đâu.
Mùi hương dễ chịu trên người tỏa quanh người Mục Tiểu Văn, lòng bàn tay ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng truyền tới cánh tay nàng rồi truyền khắp toàn thân.. trong lòng nàng, một cỗ an tâm được kéo lên. Nàng gật đầu nhưng một giây sau đó lại lắc đầu, nàng không sợ hắn sẽ làm nàng bị thương. Chỉ là.. chỉ là bản thân nàng cũng không thể nào hình dung ra được, rốt cuộc cảm giác sợ hãi này là cái gì?
Hiển nhiên là hắc y nhân đã sớm nhận ra nàng, lúc này mới đi tới. Mục Tiểu Văn cả kinh, run run một chút, đột nhiên quát to một tiếng “Chạy mau!” rồi kéo tay Phương Mặc hướng bên ngoài chạy đi. Hắc y nhân nhanh như chớp, động thân một cái liền bay theo sát.
Phương Mặc lúc đầu còn chưa hiểu gì nhưng ngay sau đó cầm lấy tay Mục Tiểu Văn, lao nhanh về phía trước. Khinh công của hắn vốn không tồi nhưng hiện tại ban ngày, phố phường chật ních người qua lại; hai người vừa chạy vừa trốn vừa kinh hô không dứt.. Mọi thứ trở thành một đống hỗn độn. Hắc y nhân không ngừng gặp phải trở ngại nhưng không có ý định dừng bước, ngược lại lành lùng theo sát phía sau.
Đây là kinh thành, cho dù có đứng lại mặt đối mặt với hắc y nhân thì Phương Mặc vẫn có thể bảo toàn cho Mục Tiểu Văn nhưng thấy Mục Tiểu Văn khẩn trương, lo lắng ra mặt, hắn lại thấy hứng thú vô cùng. Chính hắn cũng không phát hiện ra trên môi mình đang câu lên một cái mỉm cười, hắn càng ôm chặt Mục Tiểu Văn, hướng về phía trước mà chạy.
Mục Tiểu Văn thì cố mà ôm lấy Phương Mặc, nàng chỉ cảm thấy chân như không chạm đất, như lướt đi vậy; gió thổi vù vù rít hai bên lỗ tai… Tốc độ này rất nhanh, thậm chí nàng cảm thấy nó rất “sắc”. Ngẫm lại thì nàng thấy đây là lần đầu tiên nàng có kinh nghiệm chạy trối chết, trong lòng vừa lo lắng vừa bất an nhưng không nén nổi vài phần hưng phấn.
Vượt qua phố thị, tầm nhìn trở nên thoáng hơn. Phương Mặc vẫn ôm lấy Mục Tiểu Văn, đề khí mà đi, cảnh vậy hai bên như đang chạy lùi lại phía sau. Khinh công của hắn vô vùng tốt nhưng vì dẫn theo một người nữa nên thể lực tiêu hao đi nhiều. Khi chạy tới giáp ranh một cánh rừng, trên trán Phương Mặc đã toát ra đầy mồ hôi, nước nhỏ xuống tách tách. Hắc y nhân không nhanh không chậm, giống như đang chơi trò trốn tìm, chờ cho hai người bọn họ tiêu hao hết thể lực mới ra tay.
Phương Mặc khẽ cắn môi, hít lại một hơi rôi mang theo Mục Tiểu Văn vọt vào trong rừng. Trong rừng thật ra là một triền núi, càng vào sâu thì địa thế càng cao. Phía sau, cước bộ hắc y nhân không giảm, hai người cảm thấy sắp bị đuổi theo tới chân rồi thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một hõm đá rất lớn. Hai người nhanh chóng đi vào và trốn sau một khối đá lớn.
Hõm đá này bên ngoài nhìn qua thì rất bình thường nhưng ở giữa lại có một chỗ lõm lớn, đủ để cho hai người ẩn thân. Nếu người ta không cố ý quanh quẩn gần đây thì cũng sẽ không phát hiện ra được. Mục Tiểu Văn quỳ một gối xuống ngồi chồm hổm, Phương Mặc vẫn theo thói quen ôm lấy vai nàng. Hai người gần như là ngồi sát dính vào nhau nên cõ thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của đối phương. Cả hai khẩn trương nín thở khi nghe thấy cước bộ của hắc y nhân càng ngày càng gần.
Kia chính là người từng đuổi giết Khinh Phong và cấu kết với Nhược Di hại nàng!
Nỗi sợ hãi không hề được báo trước mà xông vào lòng nàng. Không phải vì hắn đang nhìn nên nàng mới sợ hắn mà đây là xuất phát từ bản năng.. Nàng thấy sợ hắn!
Cứ tưởng chỉ là người qua đường vô duyên.. thật không ngờ lại gặp hắn một lần nữa. Bất giác nàng cảm thấy cuộc sống của mình sắp bị mây đen bao phủ rồi; trong lòng một đống hỗn độn, đen tối, tê dại.. rốt cuộc những bất an trong lòng bắt đầu ngóc đầu dậy.
Ánh mắt của hắn như bị đóng băng không có lấy một độ ấm, mà không chỉ có đôi mắt mà cả cơ thể hắn tỏa ra khí lạnh thấu xương tủy. Nhưng hình như hắn chưa có làm thương tổn đến nàng; lần đó nàng giúp Khinh Phong trốn thoát và hắn chỉ vô tình mà tham dự vào một âm mưu nho nhỏ mà thôi. Thậm chí nàng cũng chưa từng phải chịu qua nỗi đâu về da thịt với hắn.. Cho nên, không có gì phải sợ cả.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cặp mắt như mang theo máu tanh làm cho Mục Tiểu Văn không tự chủ mà rùng mình một cái. Xuyên thấu qua ánh mắt kia có thể nhìn thấy được một thế giới.. Đó là người chìm ngập trong chiến tranh và chết chóc; một con người sinh ra và lớn lên trong một thời đại hòa bình và phát triển tuyệt đối không có cách nào tưởng tượng ra được cái thế giới kia.
Lảo đảo thối lui về sai vài bước thì đụng phải một than thể ấm áp. Mục Tiểu Văn theo phản xạ mà nhảy một cái, xoay người lại nhìn.
Phương Mặc không biết đi tới tự lúc nào, hắn cũng đã phát hiện ra hắc y nhân ngồi trong góc kia. Hắn không hỏi nguyên nhân, chỉ nhẹ giọng nói:
-Ngươi sợ hắn?
Mục Tiểu Văn khẽ run rẩy mà gật đầu.
Chẳng thèm để ý tới ánh mắt mọi người xung quanh, Phương Mặc kéo Mục Tiểu Văn vào sát người mình, cánh tay khoác lên vai nàng, rồi nói nhỏ bên tai nàng:
-Không phải sợ. Ta đang ở đây, hắn sẽ không dám đụng tới ngươi đâu.
Mùi hương dễ chịu trên người tỏa quanh người Mục Tiểu Văn, lòng bàn tay ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng truyền tới cánh tay nàng rồi truyền khắp toàn thân.. trong lòng nàng, một cỗ an tâm được kéo lên. Nàng gật đầu nhưng một giây sau đó lại lắc đầu, nàng không sợ hắn sẽ làm nàng bị thương. Chỉ là.. chỉ là bản thân nàng cũng không thể nào hình dung ra được, rốt cuộc cảm giác sợ hãi này là cái gì?
Hiển nhiên là hắc y nhân đã sớm nhận ra nàng, lúc này mới đi tới. Mục Tiểu Văn cả kinh, run run một chút, đột nhiên quát to một tiếng “Chạy mau!” rồi kéo tay Phương Mặc hướng bên ngoài chạy đi. Hắc y nhân nhanh như chớp, động thân một cái liền bay theo sát.
Phương Mặc lúc đầu còn chưa hiểu gì nhưng ngay sau đó cầm lấy tay Mục Tiểu Văn, lao nhanh về phía trước. Khinh công của hắn vốn không tồi nhưng hiện tại ban ngày, phố phường chật ních người qua lại; hai người vừa chạy vừa trốn vừa kinh hô không dứt.. Mọi thứ trở thành một đống hỗn độn. Hắc y nhân không ngừng gặp phải trở ngại nhưng không có ý định dừng bước, ngược lại lành lùng theo sát phía sau.
Đây là kinh thành, cho dù có đứng lại mặt đối mặt với hắc y nhân thì Phương Mặc vẫn có thể bảo toàn cho Mục Tiểu Văn nhưng thấy Mục Tiểu Văn khẩn trương, lo lắng ra mặt, hắn lại thấy hứng thú vô cùng. Chính hắn cũng không phát hiện ra trên môi mình đang câu lên một cái mỉm cười, hắn càng ôm chặt Mục Tiểu Văn, hướng về phía trước mà chạy.
Mục Tiểu Văn thì cố mà ôm lấy Phương Mặc, nàng chỉ cảm thấy chân như không chạm đất, như lướt đi vậy; gió thổi vù vù rít hai bên lỗ tai… Tốc độ này rất nhanh, thậm chí nàng cảm thấy nó rất “sắc”. Ngẫm lại thì nàng thấy đây là lần đầu tiên nàng có kinh nghiệm chạy trối chết, trong lòng vừa lo lắng vừa bất an nhưng không nén nổi vài phần hưng phấn.
Vượt qua phố thị, tầm nhìn trở nên thoáng hơn. Phương Mặc vẫn ôm lấy Mục Tiểu Văn, đề khí mà đi, cảnh vậy hai bên như đang chạy lùi lại phía sau. Khinh công của hắn vô vùng tốt nhưng vì dẫn theo một người nữa nên thể lực tiêu hao đi nhiều. Khi chạy tới giáp ranh một cánh rừng, trên trán Phương Mặc đã toát ra đầy mồ hôi, nước nhỏ xuống tách tách. Hắc y nhân không nhanh không chậm, giống như đang chơi trò trốn tìm, chờ cho hai người bọn họ tiêu hao hết thể lực mới ra tay.
Phương Mặc khẽ cắn môi, hít lại một hơi rôi mang theo Mục Tiểu Văn vọt vào trong rừng. Trong rừng thật ra là một triền núi, càng vào sâu thì địa thế càng cao. Phía sau, cước bộ hắc y nhân không giảm, hai người cảm thấy sắp bị đuổi theo tới chân rồi thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một hõm đá rất lớn. Hai người nhanh chóng đi vào và trốn sau một khối đá lớn.
Hõm đá này bên ngoài nhìn qua thì rất bình thường nhưng ở giữa lại có một chỗ lõm lớn, đủ để cho hai người ẩn thân. Nếu người ta không cố ý quanh quẩn gần đây thì cũng sẽ không phát hiện ra được. Mục Tiểu Văn quỳ một gối xuống ngồi chồm hổm, Phương Mặc vẫn theo thói quen ôm lấy vai nàng. Hai người gần như là ngồi sát dính vào nhau nên cõ thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của đối phương. Cả hai khẩn trương nín thở khi nghe thấy cước bộ của hắc y nhân càng ngày càng gần.
/156
|