Vứt Đi Nương Nương

Chương 67

/156


Tại sao Phương Mặc lại có mặt, tại sao nàng đi một đêm không về, nguyên nhân gây nên trận đại náo vừa rồi… tất cả không hề được nhắc đến.

Sau này, trong phủ nhị hoàng tử thì Mục Tiểu Văn có lẽ được tự do rồi. Chợt nhớ lại đây mới chỉ giao hẹn bằng miệng, cũng không có bằng chứng nào khác nên Mục Tiểu Văn liền viết lại cẩn thận mọi điều khoản vào một tờ giấy để cho Lý Vân Thượng ký vào. Nàng cứ sợ Lý Vân Thượng sẽ không chấp nhận cách làm này, không ngờ hắn cầm lấy tờ giấy và đề lên đó ấn chương của mình.

Thật sự được tự do rồi! Cái này nên gọi là giai đoạn tiến nhập thành một người mới.

Vậy là từ nay nàng có thể sống một cuộc sống yên ổn, tự do tự tại rồi. Nhưng nàng cũng mất ba ngày để đối phó với dư luận. Hôm đó nàng được mắng một trận vui vẻ nhưng hình tượng chua ngoa, đanh đá về nàng cũng lập tức được lan truyền rộng rãi. Không riêng gì trong phủ nhị hoàng tử mà ngay cả trên đường phố, trong ngóc ngách đều nghe thấy những lời xì xào “Văn nương nương hả, đúng là một mụ chua ngoa, đanh đá…”. Từ đó trở đi, Mục Tiểu Văn thấu hiểu được một điều, con người dù ở thời đại nào thì cũng không bỏ được cái “tố chất bà tám” của mình.

Bây giờ, Mục Tiểu Văn không biết nên làm sao đối mặt với Phương Mặc. Nếu như hắn vẫn giận dỗi với nàng, hoặc là vì thấy mình chua ngoa nên đâm ra khinh thường mà cắt đứt tình bạn.. Nàng thật không biết phải làm gì c

Nhưng cái gì rồi cũng phải đối diện. Nàng rất muốn kể cho Khinh Phong nghe chuyện liên quan tới hắc y nhân kia nên đợi cho thân thể Dực nhi khỏe lại, ba ngày sau, Mục Tiểu Văn một lần nữa trở lại tửu lâu.

Lý Vân Thượng và Khinh Phong không phải ngày nào cũng tới tửu lâu. Không có viên thuốc đổi giọng, không có mang mặt nạ, Dực nhi cũng không cần phải trốn nữa.. Lúc này tửu lâu cũng trở nên thoải mái, tự do hơn trước rất nhiều.

Thỉnh thoảng Phương Mặc cũng đến nhưng hắn chỉ ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây trong vườn, rót một bầu rượu hoặc là một ấm trà rồi ngồi đó hơn nửa ngày. Những cánh hoa màu hồng phấn bay xuống vương trên bạch y khiến hắn trở nên phiêu dật, quyến rũ lạ thường. Xa xa.. hắn lơ đãng chống lại đôi mắt trong vắt của Mục Tiểu Văn rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Tình trạng này kéo dài tới mấy ngày. Rốt cuộc Mục Tiểu Văn nhịn không được bèn cầm theo một bầu rượu đi tới.

-Phương Mặc! – nàng ngồi đối diện với hắn, mắt nhìn thẳng.

Phương Mặc không có nhìn nàng, ánh mắt như có như không hướng tới nơi xa xăm nào đó. Mục Tiểu Văn thử nói chuyện với hắn, cầm tay hắn nhưng hắn vẫn không nói gì. Trong đôi mắt ấy ánh lên ý cười miễn cưỡng rồi rất lập tức thoáng qua vài tia bối rối hoặc là mất mát.

-Được rồi, Phương Mặc. Hôm đó là ta không đúng, ngươi đừng giận nữa có được hay không? – cuối cùng Mục Tiểu Văn bị sự bình tĩnh cứng ngắc của hắn đánh bại, chân thành nhận lỗi. – Thật sự.. ta không phải cố ý.

Phương Mặc để cho nàng cầm tay mình một lát.. thở dài.. rút tay về.. và bắt đầu rót trà cho nàng.

Bên môi hắn vung lên một tia cười yếu ớt, động tác tay rót trà chậm rãi ưu nhã. Hắn không có trả lời câu hỏi của nàng, giống như là không nghe thấy mà chuyển sang một chuyện khác:

-Nhị điện hạ thường mặc quần áo màu trắng. Tiểu Văn, đây là lý do mà ngươi thích quần áo màu trắng sao?Mục Tiểu Văn lặng đi một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử lạnh lùng – cao khiết kia.. Bất giác, tâm cứng lại rồi lại đột ngột giãn ra. Nực cười, có thể là nàng có quý mến Lý Vân Thượng ở một ít điểm nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi, không có khả năng thích tới mức này. Ở thời hiện đại, nàng cũng từng thích rất nhiều ngôi sao nam (hâm mộ thần tượng), nếu được nhìn thấy tận mắt thì cũng kích động tới đỏ bừng mặt mũi.. Nếu nói đây cũng là yêu thì có phải là hơi quá rồi không?

Mục Tiểu Văn khoát tay áo, giọng điệu hết sức thản nhiên và chắc chắn:

-Ta vốn rất thích màu trắng nhưng từ khi biết hắn mặc đồ trắng thì từ thích liền biến thành bình thường rồi. Nhưng… - Mục Tiểu Văn cười cười, ghé sát lại gần Phương Mặc. – Nhưng sau khi thấy ngươi mặc đồ trắng thì ta lại thích màu trắng rồi.

Không biết là nghĩ cái gì đó mà vẻ mặt không được tự nhiên, giống như là chụp vuốt phải mông ngựa vậy.

Phương Mặc vội nhìn nàng một cái, ánh mắt lại buông xuống:

-Thật sao?

-Thật! – không biết là hắn đang nghĩ đâu đâu nhưng nàng nói thật, không hề sai nha!

-Vậy ngươi nói chán ghét những kẻ năm thê bảy thiếp cũng là thật?

Mục Tiểu Văn chào thau, dường như muốn than lên một tiếng. Thì ta hắn còn đang vì chuyện này mà giận dỗi.

-Thật hay giả thì có gì khác nhau sao? Ngươi không thích ta, ta sẽ không trở thành thê thiếp của ngươi vậy thì giữa chúng ta có quan hệ gì chứ?

Phương Mặc nhìn nàng thậ sâu, trong con mắt hội tụ vô vàn những tình cảm phức tạp. Rời tầm mắt đi, hắn thở dài một tiếng, giống như đang nhắc nhở chính mình:

-Đúng vậy! Ta không thích ngươi!

Ngồi bên cạnh Phương Mặc thế này mọi cảm giác lo lắng bỗng tan biến hết; tâm tư cũng trong sáng nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như khi còn là thiếu niên ưu vô lo ở thời hiện đại vậy. Nhưng.. hai ngày trước còn là huynh đệ, đột nhiên hôm nay lại ngồi dưới tán cây anh đào này thảo luận vấn đề “thích hay không thích”.. quả thực có chút quỷ dị. Để tránh việc hai người thấy xấu hổ, Mục Tiểu Văn vội hỏi tiếp:

-Cho nên.. ngươi không hề giận ta đúng không?

Phương Mặc không nói gì.

-Phương Mặc, ngươi thôi ngay đi! – Mục Tiểu Văn lúc này rất dễ bị chọc giận. – Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà tức giận, ngươi thấy mình có quá hẹp hòi không? Lớn lên trong sủng nịnh nên tự cho mình là đánh tôn quý sao? Ngươi là công tử nhà thượng thư thì ta đây cũng là thiên kim tiểu thư nhà tể tướng đó. – nói xong, nàng đặt “rầm” bầu rượu xuống.

Vì một câu nói của nàng mà Phương Mặc rốt cuộc nhịn không được bật cười.. là nụ cười thật sự. Rồi hắn xoa xoa đầu nàng, vừa rút ngắn lại khoảng cách vừa ôn nhu vô cùng.

Lúc này Mục Tiểu Văn mới thu hồi lại khẩu khí của mình.

Đang ngồi, Mục Tiểu Văn vô tình lướt nhìn bên ngoài một cái thì phát hiện.. thân ảnh của Lý Vân Thượng ở đằng xa, dường như hắn đang tìm ai đó.

Mục Tiểu Văn cả kinh nhảy dựng lên. Sực nhớ ra Văn nương nương với hắn thì cách xa thiên sơn vạn thủy nhưng Mục tiểu nhị thì lại có quan hệ với hắn, lúc nào cũng có thể dễ dàng gặp nhau. Mấy hôm trước làm náo tưởng đã không thấy nhau, đột nhiên hôm nay gặp nhau thế này thực là chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì hết.

Mục Tiểu Văn nhanh chóng lôi ra chiếc mặt nạ đeo lên rồi lấy viên thuốc từ tay Phương Mặc nhét vào miệng, cấm lấy chén rượu uống ực nuốt viên xuống. Nàng xoay lưng lại, ngồi đối diện với hướng Lý Vân Thượng. Vì làm một loạt các động tác mà ko nghĩ gì, độ cồn của rượu khá mạnh làm cho nàng ho khan mãi, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên một tầng. Phương Mặc thì vô cùng bình tĩnh, sau khi đưa ra viên thuốc thì cứ thế ngồi nén cười thưởng thức bộ dáng quẫn bách của Mục Tiểu Văn.

Mục Tiểu Văn không nhịn được nhưng đành phải tấm tức nhìn Phương Mặc. Nàng rất muốn yên bình thế mà hắn cứ thích chọc vào.. đúng là âm hồn không tiêu tán mà.

Ho khan chưa xong thì phía sau tiếng bước chân đã đến gần.

-Lý huynh! – Phương Mặc chưa có đứng dậy mà chỉ thoáng gật đầu một cái, mỉm cười chào. Ở bên ngoài, cho dù là kinh thành thì vẫn phải biết mấy cái lễ tiết cơ bản nhất.

Mục Tiểu Văn đứng lên, hơi khuất thân. Tuy là thân phận Mục tiểu nhị cũng có quan hệ với bọn họ nhưng vẫn cứ là dân thường, tốt nhất vẫn là nên có lễ tiết cho phải.

Sau khi ngồi xuống, đôi mắt dưới lớp mặt nạ khẽ liếc trộm nhìn qua hắn. Hắn vẫn một thân bạch y, vẫn là một công tử đắc ý, tôn quý. Nhưng khác với lúc ở trong phủ nhị hoàng tử, không còn cái thứ ánh sáng tuyệt thế, thậm chí sắc mặt cũng có chút buồn bã. Nếu có đi trên đường thì cũng được người ta khen một tiếng là công tử xinh đẹp tuyệt trần mà thôi. Chẳng lẽ đây cũng là một loại ẩn mình sao?

Phương Mặc dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của Mục Tiểu Văn, hắn hướng Lý Vân Thượng cười nói:

-Khả năng ẩn mình của Lý huynh thực lợi hại, sự tuấn mỹ cũng bị giấu đi ba bốn phần. Cái này thì ta có thể so sánh với Lý huynh rồi.

Thì ra còn có cái gọi là khả năng ẩn mình à? Trách không được mỗi nơi hắn đi qua, sự tuấn mỹ kia khiến cho bao người kinh động, dù không là tất cả nhưng mọi người vẫn bị hắn hấp dẫn hết. Một nam tử mà có loại vẻ đẹp này, may mắn hắn là hoàng tử, nếu không thì sớm đã tranh đi tranh lại và trở thành nam kỹ rồi.

Vẻ mặt thích thú giấu dưới mặt nạ, đột nhiên Mục Tiểu Văn sinh ra một ý nghĩ rất tà quái. Nếu như đem hai người trước mặt đây ghép thành một đôi thì trông như thế nào nhỉ? Ai là công, ai là thụ?

Khuôn mặt Lý Vân Thượng so với nữ tử không khác là bao nhưng hắn có một cỗ khí thế khó có thể địch nổi; hơn nữa thân phận lại tôn quý.. dường như rất thích hợp làm công. Vả lại, hắn vốn là người không biết yêu, tính tình lạnh như băng, có nhu cầu cấp bách là được ai đó cứu vớt… Cái này rất phù hợp với hình tượng anh công nha!

Tướng mạo Phương Mặc không bằng hắn nhưng đúng là một m nam. Tính cách hắn rất tốt, tràn ngập sức sống, có thể làm một ngọn lửa nho nhỏ hòa tan khối băng tuyết trong lòng Lý Vân Thượng kia.

Nghĩ đến thất thần, bỗng trên đầu “cốp” một cái. Mục Tiểu Văn bưng đầu nhìn qua thì thấy Phương Mặc đang nghi hoặc nhìn chằm chằm mình. Nàng vội thu lại cái cười tà ác, ngoan ngoãn ngồi yên.

Bên môi Lý Vân Thượng hiện lên một nụ cười rất nhẹ:

-Mục công tử lúc nào cũng thú vị!

Khuôn mặt nghiêng của hắn giống như có mặt trời lướt qua, lóa lên nhưng tia sáng nhẹ nhàng như ngọc. Sau khi thứ ánh sáng ấy ẩn đi là những cử chỉ tao nhã, nhu thuận giống như một anh chàng học trò ngoan ngoãn. Trong lòng Mục Tiểu Văn chợt lay động; đối mặt với hắn, tâm nàng luôn rối rắm.

Đôi môi khẽ run run, giọng trầm trầm:

-Lý công tử quá khen rồi!

-Mục công tử, - Lý Vân Thượng do dự, giống như đang tìm một từ ngữ thích hợp. – Nghe nói ngươi và Phương huynh với vứt đi nương nương… à, cũng là thê tử của ta.. có giao tình rất tốt.. Nàng.. rốt cuộc là một người như thế nào?


/156

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status