Nàng sặc nước vì muốn tránh việc phun nước vào mặt người khác.
Mãi mới có thể bình ổn được khí tức, trên mặt Mục Tiểu Văn vẫn còn ửng đỏ – hậu quả của trận ho khan vừa rồi. Nàng kinh ngạc nhìn Khinh Phong và hỏi:
- Khinh huynh, tại sao lại cho ta cái này?
Khinh Phong càng tỏ ra kinh ngạc hơn, khuôn mặt trong suốt hiện lên một tia tò mò, nghiên cứu:
- Nam tử trong khắp thiên hạ này đều muốn có Táng hoa hành, Mục đệ không muốn sao?
Bây giờ thân phận nàng vốn là nam tử, không ngờ đụng tới chuyện Táng hoa hành này lại thật sự không biết nói cái gì cho đúng. Mục Tiểu Văn rùng mình, chợt nhớ ra Khinh Phong hình như rất chán ghét nữ nhân.. thì ra đó là chuyện thật?! Nếu như bị hắn phát hiện nàng vốn là nữ tử thì…
Nàng đem ánh hướng sang Thanh Y và Phương Mặc, một người thì mặt không chút thay đổi, một người thì tự tiếu phi tiếu chờ xem sự quẫn bách của nàng. Bất đắc dĩ, nàng đành nghĩ ra một cái cớ:
- Khinh huynh, Táng hoa hành này là thứ mà mọi nam nhân trong thiên hạ đều muốn có, nếu họ biết nó ở trong tay ta thì chỉ sợ… ta không có được những ngày yên ổn mà sống rồi!
- Cái này Mục đệ không cần lo lắng, táng hoa hành chẳng những cuốn hút được nữ tử chăm sóc mà có giống như một lệnh bài khi người đó gặp nguy hiểm, nữ tử kỹ viện – bất kỳ người nào ở bên cạnh đều phải dốc toàn lực bảo vệ người ny.
- Nếu không có nữ nhân bên cạnh thì sao?
- Người có được lệnh bài xảy ra chuyện, một khi tra ra là kẻ nào làm thì người nọ chẳng những bị uy hiếp lấy mạng mà dù thân thế, quyền lực mạnh tới không ai địch nổi cũng sẽ bị tất cả các kỹ viện cự tuyệt. Đây chính là ước định liên minh giữa các kỹ viện.
Còn có cả liên minh kỹ viện nữa sao?
Mục Tiểu Văn cầm lấy miếng lệnh bài lên lật qua lật lại xem xét, một miếng lệnh bài nhỏ bé thế này mà chứa cả một ước định cổ quái.. dù nghĩ thế nào thì vẫn thấy hoang đường, không thể tin được.
Trong lòng nàng có điểm khó xử, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Khinh Phong, nàng thật sự không đành lòng từ chối. Có lẽ là hắn không cần, có lẽ hắn cũng không cảm thấy chiếc lệnh bài này có gì đó tốt nhưng mà chuyện hắn muốn làm cho nàng vui vẻ lại là thật!
Nghĩ vậy, Mục Tiểu Văn mỉm cười, đành nhận vậy:
- Nếu vậy đa tạ Khinh huynh!
Tưởng rằng tới đây một chuyến đã nhận được món lễ vật này, ai ngờ Khinh Phong lại đề nghị lần nữa:
- Lần trước chúng ta tới Đắc Tiên viện, lần này chúng ta thử tới Túy Oanh các có được không?
Mục Tiểu Văn lại bị nghẹn một lần nữa. Mặc dù lần đó đúng là có đi tới đó thật nhưng lấy ấy đơn giản là vì nàng tò mò và hứng thú thôi; sau này còn theo Phương Mặc đi qua mấy lần nhưng hắn lại biết nàng là nữ cho nên hai người chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, ngắm nghía vài mỹ nữ, cơ bản không có khác mấy với lúc ở tửu lâu. Bây giờ, Khinh Phong vốn xem nàng như một nam nhân lại đề ra cái yêu cầu này thật giống một đôi tình nhân rủ nhau tới câu lạc bộ đêm ở thời hiện đại, chung quy không hẳn là đi uống trà…!
- Ngay … ngay bây giờ sao?
- Đương nhiên. Lần đầu có được vật này, Mục đệ không muốn thử một chút sao?
- Chẳng phải Khinh huynh rất ghét nữ tử sao?
- Mục đệ làm sao lại nhìn ra vi huynh chán ghét nữ tử?
- Rất rõ rành! – Mục Tiểu Văn có điểm không rõ. Khinh huynh đôi khi rất khôn khéo, đôi khi lại xa lạ không tài nào hiểu được.
- Thật sao? – người Khinh Phong nhất thời cứng ngắc rồi liền cười ngượng. – Nếu đã bị Mục đệ phát hiện thì vi huynh cũng không giấu nữa. Cũng không hẳn là chán ghét nữ nhân mà chỉ là chán ghét những kẻ ngu xuẩn. Nữ tử kỹ viện có thể xem là người hiểu rất và trải qua rất nhiều chuyện cho nên ở cùng các nàng ngược lại rất thú vị.
Thật sao? Chính nàng cũng không tính là ngu xuẩn, chỉ là có đôi khi sơ ý, và cuộc sống luôn được điều chỉnh thành đơn giản nhất. Trong lúc vô ý đối mặt với Phương Mặc, Phương Mặc nắm lấy cơ hội nhanh chóng làm một khẩu hình “nha đầu ngốc” dành cho nàng… và làm cho sự tự tin của Mục Tiểu Văn bay biến đi đâu mất. Được rồi, mặc kệ thế nào thì nàng cũng không được tính là người thông minh, hay là.. cứ tiếp tục đóng cái thân phận nam nhân này cũng tốt lắm ấy chứ. May mắn là cái mặt nàng lúc giả trai cũng không dễ dàng bị nhận ra.
Đoàn người đi tới Túy Oanh các được một vài cô gái xinh đẹp dẫn lên nhã gian tốt nhất.
Mặc dù Túy Oanh các và đều nổi danh nhưng trình độ đón tiếp và phục vụ khách khứa so với Đắc Tiên viện lại thanh nhã, phong phú hơn rất nhiều. Chỉ riêng bà chủ so với bà chủ ở Đắc Tiên viện cũng hơn vài phần linh khí.
Ma ma là một người đàn bà trung niên chừng 50 tuổi, trên mặt không che đậy nổi sự vô tình của năm tháng nhưng vóc người thì không chê được. Eo nhỏ nhắn mông đẫy đà, đôi mắt khôn khéo, kinh nghiệm đầy mình, hoàn toàn không giống với những nữ tử phong tình thế tục bình thường khác. Nếu so sánh thì bà chủ ở Đắc Tiên viện phải gọi ma ma bằng mẹ ấy chứ.
- Các vị công tử đây có ngưỡng mộ cô nương nào trong lòng? – bà chủ mỉm cười hỏi.
- Nghe nói Nguyệt Cơ cô nương vốn là đệ nhất kỹ nữ, sao không mời nàng đi ra đây? – Khinh Phong mở miệng.
- Có lẽ lần đầu công tử đến nên không biết. Nguyệt Cơ ở trong Liên Nguyệt uyển, thực không dễ gặp được. – bà chủ giữ lễ nói.
- Là một người đặc biệt như vậy sao?
- Nếu muốn thưởng thức sự đặc biệt thì cũng cần phải có sự tương xứng. – bà chủ vẫn giữ nụ cười không thay đổi.
Đây chính là lúc nên sử dụng Táng hoa hành. Mục Tiểu Văn giơ tay lên, miếng gỗ hiện ra trước mặt bà chủ. Trước đó, bà chủ còn đang mỉm cười, nhìn thấy mộc điều (cái miếng đó đó) thì nụ cười chầm chậm tắt đi, thay vào đó là sự kinh ngạc. Sau một lúc lâu bà lại tiếp tục cười nói:
- Lão nhân biết rồi. Lao nhân xin đi mời Nguyệt Cơ cô nương tới đây, xin các vị công tử đây kiên nhẫn chờ một chút. – vừa nói, ma ma vừa hướng Mục Tiểu Văn cúi người thật thấp chào.
Lần đầu tiên Mục Tiểu Văn được người ta dùng đại lễ nên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
~~~
Liên Nguyệt uyển.
Sau khi Nguyệt Cơ đàn hết một khúc, buông đàn, đi tới ngồi xuống bên bàn.
Bên cạnh còn có hai nam tử, ánh mắt đều lộ ra sự tán thưởng.
- Kỹ thuật đàn của Nguyệt Cơ càng ngày càng tuyệt diệu! – một nam tử xinh đẹp nói.
- Lý công tử thích nói đùa rồi! – Nguyệt Cơ thẹn thùng cười.
Người được gọi là Lý công tử kia không ai khác chính là nhị hoàng tử – Lý Vân Thượng.
Mãi mới có thể bình ổn được khí tức, trên mặt Mục Tiểu Văn vẫn còn ửng đỏ – hậu quả của trận ho khan vừa rồi. Nàng kinh ngạc nhìn Khinh Phong và hỏi:
- Khinh huynh, tại sao lại cho ta cái này?
Khinh Phong càng tỏ ra kinh ngạc hơn, khuôn mặt trong suốt hiện lên một tia tò mò, nghiên cứu:
- Nam tử trong khắp thiên hạ này đều muốn có Táng hoa hành, Mục đệ không muốn sao?
Bây giờ thân phận nàng vốn là nam tử, không ngờ đụng tới chuyện Táng hoa hành này lại thật sự không biết nói cái gì cho đúng. Mục Tiểu Văn rùng mình, chợt nhớ ra Khinh Phong hình như rất chán ghét nữ nhân.. thì ra đó là chuyện thật?! Nếu như bị hắn phát hiện nàng vốn là nữ tử thì…
Nàng đem ánh hướng sang Thanh Y và Phương Mặc, một người thì mặt không chút thay đổi, một người thì tự tiếu phi tiếu chờ xem sự quẫn bách của nàng. Bất đắc dĩ, nàng đành nghĩ ra một cái cớ:
- Khinh huynh, Táng hoa hành này là thứ mà mọi nam nhân trong thiên hạ đều muốn có, nếu họ biết nó ở trong tay ta thì chỉ sợ… ta không có được những ngày yên ổn mà sống rồi!
- Cái này Mục đệ không cần lo lắng, táng hoa hành chẳng những cuốn hút được nữ tử chăm sóc mà có giống như một lệnh bài khi người đó gặp nguy hiểm, nữ tử kỹ viện – bất kỳ người nào ở bên cạnh đều phải dốc toàn lực bảo vệ người ny.
- Nếu không có nữ nhân bên cạnh thì sao?
- Người có được lệnh bài xảy ra chuyện, một khi tra ra là kẻ nào làm thì người nọ chẳng những bị uy hiếp lấy mạng mà dù thân thế, quyền lực mạnh tới không ai địch nổi cũng sẽ bị tất cả các kỹ viện cự tuyệt. Đây chính là ước định liên minh giữa các kỹ viện.
Còn có cả liên minh kỹ viện nữa sao?
Mục Tiểu Văn cầm lấy miếng lệnh bài lên lật qua lật lại xem xét, một miếng lệnh bài nhỏ bé thế này mà chứa cả một ước định cổ quái.. dù nghĩ thế nào thì vẫn thấy hoang đường, không thể tin được.
Trong lòng nàng có điểm khó xử, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Khinh Phong, nàng thật sự không đành lòng từ chối. Có lẽ là hắn không cần, có lẽ hắn cũng không cảm thấy chiếc lệnh bài này có gì đó tốt nhưng mà chuyện hắn muốn làm cho nàng vui vẻ lại là thật!
Nghĩ vậy, Mục Tiểu Văn mỉm cười, đành nhận vậy:
- Nếu vậy đa tạ Khinh huynh!
Tưởng rằng tới đây một chuyến đã nhận được món lễ vật này, ai ngờ Khinh Phong lại đề nghị lần nữa:
- Lần trước chúng ta tới Đắc Tiên viện, lần này chúng ta thử tới Túy Oanh các có được không?
Mục Tiểu Văn lại bị nghẹn một lần nữa. Mặc dù lần đó đúng là có đi tới đó thật nhưng lấy ấy đơn giản là vì nàng tò mò và hứng thú thôi; sau này còn theo Phương Mặc đi qua mấy lần nhưng hắn lại biết nàng là nữ cho nên hai người chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, ngắm nghía vài mỹ nữ, cơ bản không có khác mấy với lúc ở tửu lâu. Bây giờ, Khinh Phong vốn xem nàng như một nam nhân lại đề ra cái yêu cầu này thật giống một đôi tình nhân rủ nhau tới câu lạc bộ đêm ở thời hiện đại, chung quy không hẳn là đi uống trà…!
- Ngay … ngay bây giờ sao?
- Đương nhiên. Lần đầu có được vật này, Mục đệ không muốn thử một chút sao?
- Chẳng phải Khinh huynh rất ghét nữ tử sao?
- Mục đệ làm sao lại nhìn ra vi huynh chán ghét nữ tử?
- Rất rõ rành! – Mục Tiểu Văn có điểm không rõ. Khinh huynh đôi khi rất khôn khéo, đôi khi lại xa lạ không tài nào hiểu được.
- Thật sao? – người Khinh Phong nhất thời cứng ngắc rồi liền cười ngượng. – Nếu đã bị Mục đệ phát hiện thì vi huynh cũng không giấu nữa. Cũng không hẳn là chán ghét nữ nhân mà chỉ là chán ghét những kẻ ngu xuẩn. Nữ tử kỹ viện có thể xem là người hiểu rất và trải qua rất nhiều chuyện cho nên ở cùng các nàng ngược lại rất thú vị.
Thật sao? Chính nàng cũng không tính là ngu xuẩn, chỉ là có đôi khi sơ ý, và cuộc sống luôn được điều chỉnh thành đơn giản nhất. Trong lúc vô ý đối mặt với Phương Mặc, Phương Mặc nắm lấy cơ hội nhanh chóng làm một khẩu hình “nha đầu ngốc” dành cho nàng… và làm cho sự tự tin của Mục Tiểu Văn bay biến đi đâu mất. Được rồi, mặc kệ thế nào thì nàng cũng không được tính là người thông minh, hay là.. cứ tiếp tục đóng cái thân phận nam nhân này cũng tốt lắm ấy chứ. May mắn là cái mặt nàng lúc giả trai cũng không dễ dàng bị nhận ra.
Đoàn người đi tới Túy Oanh các được một vài cô gái xinh đẹp dẫn lên nhã gian tốt nhất.
Mặc dù Túy Oanh các và đều nổi danh nhưng trình độ đón tiếp và phục vụ khách khứa so với Đắc Tiên viện lại thanh nhã, phong phú hơn rất nhiều. Chỉ riêng bà chủ so với bà chủ ở Đắc Tiên viện cũng hơn vài phần linh khí.
Ma ma là một người đàn bà trung niên chừng 50 tuổi, trên mặt không che đậy nổi sự vô tình của năm tháng nhưng vóc người thì không chê được. Eo nhỏ nhắn mông đẫy đà, đôi mắt khôn khéo, kinh nghiệm đầy mình, hoàn toàn không giống với những nữ tử phong tình thế tục bình thường khác. Nếu so sánh thì bà chủ ở Đắc Tiên viện phải gọi ma ma bằng mẹ ấy chứ.
- Các vị công tử đây có ngưỡng mộ cô nương nào trong lòng? – bà chủ mỉm cười hỏi.
- Nghe nói Nguyệt Cơ cô nương vốn là đệ nhất kỹ nữ, sao không mời nàng đi ra đây? – Khinh Phong mở miệng.
- Có lẽ lần đầu công tử đến nên không biết. Nguyệt Cơ ở trong Liên Nguyệt uyển, thực không dễ gặp được. – bà chủ giữ lễ nói.
- Là một người đặc biệt như vậy sao?
- Nếu muốn thưởng thức sự đặc biệt thì cũng cần phải có sự tương xứng. – bà chủ vẫn giữ nụ cười không thay đổi.
Đây chính là lúc nên sử dụng Táng hoa hành. Mục Tiểu Văn giơ tay lên, miếng gỗ hiện ra trước mặt bà chủ. Trước đó, bà chủ còn đang mỉm cười, nhìn thấy mộc điều (cái miếng đó đó) thì nụ cười chầm chậm tắt đi, thay vào đó là sự kinh ngạc. Sau một lúc lâu bà lại tiếp tục cười nói:
- Lão nhân biết rồi. Lao nhân xin đi mời Nguyệt Cơ cô nương tới đây, xin các vị công tử đây kiên nhẫn chờ một chút. – vừa nói, ma ma vừa hướng Mục Tiểu Văn cúi người thật thấp chào.
Lần đầu tiên Mục Tiểu Văn được người ta dùng đại lễ nên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
~~~
Liên Nguyệt uyển.
Sau khi Nguyệt Cơ đàn hết một khúc, buông đàn, đi tới ngồi xuống bên bàn.
Bên cạnh còn có hai nam tử, ánh mắt đều lộ ra sự tán thưởng.
- Kỹ thuật đàn của Nguyệt Cơ càng ngày càng tuyệt diệu! – một nam tử xinh đẹp nói.
- Lý công tử thích nói đùa rồi! – Nguyệt Cơ thẹn thùng cười.
Người được gọi là Lý công tử kia không ai khác chính là nhị hoàng tử – Lý Vân Thượng.
/156
|