Trong đêm, Kiến Vũ đã ngủ yên. Vương Thanh khẽ đẩy cửa ra, ngắm nhìn bóng người trên giường, ánh mắt phức tạp. Mãi đến khi quản gia đi tới phía sau, anh mới đóng cửa, xoay người liếc nhìn ông, rồi đi về phía thư phòng.
Quản gia vào theo trong phòng, thuận tiện đóng cửa, mới đem tư liệu cầm trong tay giao cho Vương Thanh mặt vô biểu tình, sau đó do do dự dự mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi cảm thấy được... nhị thiếu gia là thật sự mất trí nhớ."
"Tư liệu bác xem qua rồi?" Vương Thanh không có mở ra tư liệu, mà là nhìn về phía quản gia.
"Đúng vậy, biểu hiện ở trường học của nhị thiếu gia là không thể nào giả vờ, tôi chỉ là không rõ, nhị thiếu gia như thế nào lại biết đá bóng, như thế nào lại biết dùng bút lông viết được chữ tốt như vậy? Những điều này cùng hành vi ngày thường của nhị thiếu gia rất không tương xứng. Nhị thiếu gia chưa bao giờ chơi bóng, trước kia cũng không có học qua thư pháp, khóa thư pháp ở trường phần lớn đều là bùng tiết. Đại thiếu gia, cậu xem... nhị thiếu gia có thể nào đã bị người khác thôi miên hay không?" Quản gia vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh lấy tay bưng đầu, nheo mắt nhìn quản gia, sau khi thận trọng lo lắng mới mở miệng nói: "Quản gia, bác gần đây có phải đang mê xem loại phim thần thoại ma pháp?"
"Đại thiếu gia làm sao biết?" Quản gia kinh ngạc nhìn Vương Thanh, ông luôn biết rõ đại thiếu gia rất thông minh, nhưng thật không ngờ trực giác lại nhạy bén đến như vậy.
"Bởi vì bác đã bị thôi miên." Vương Thanh thở dài: "Bác cảm thấy... ngoại trừ loại thủ-đoạn-kỹ-thuật-cao như thôi miên này ra, còn có khả năng khác không?"
Quản gia rất nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Tôi trước đó còn lấy tóc nhị thiếu gia đi xét nghiệm DNA, không thể nghi ngờ cùng cậu là huynh đệ ruột, cho nên khả năng là người khác ngụy trang bị loại trừ. Cậu xem... nhị thiếu gia có thể hay không gặp được người ngoài hành tinh, sau đó..."
" quản gia, có lẽ bác đoán nhị thiếu gia bị quỷ nhập vào thân còn có khả năng hơn." Vương Thanh vịn trán, che dấu khóe miệng đang run rẩy của chính mình, thâm tình nói: " quản gia, bác ít xem phim khoa học viễn tưởng Mỹ đi một chút, không tốt cho thân thể đâu." Nhất là đầu óc.
Mở ra tài liệu trong tay, phần đầu là một ít giới thiệu cơ bản nhất về tiểu sử, bên trong là những chuyện vô liêm sỉ mà Kiến Vũ từ nhỏ đến lớn đã làm cùng một số ảnh chụp, cơ hồ trên mỗi một tấm hình, màu tóc cũng không giống nhau, nhan sắc lòe loẹt đến mức ngay cả cầu vồng cũng không bì nổi.
Càng lật giở những trang về sau, lướt qua những việc làm của Kiến Vũ, Vương Thanh càng xem trong lòng lại càng hỏa đại, càng hỏa đại lại càng cảm giác cha của mình như thế nào lại không quản giáo tiểu tử ngu ngốc kia cho tốt. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hiện tại Kiến Vũ cũng đã làm anh bớt lo vô cùng.
Quản gia thấy Vương Thanh sắc mặt đổi tới đổi lui, nhịn không được lui một bước nhỏ về phía gần cửa ra vào.
Chịu đựng trong lòng bất mãn, tiếp tục lật giở, trên mặt liền viết qua sự kiện đánh nhau kia, cùng với một ít biểu hiện khác thường sau khi xuất viện, kết luận chính là: nếu như không phải có cái mặt giống nhau như đúc này, sẽ không ai cho rằng đây là cùng một người.
Cuối cùng là một ít ảnh chụp Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ trong trường học, bộ dáng yên tĩnh nghe giảng bài, bộ dáng trầm tư, còn có bộ dáng mỉm cười đứng trên sân bóng. Mỗi một vẻ đều tản ra lực hấp dẫn khiến cho người ta không thể rời mắt, cái dạng này cùng với dáng vẻ lưu manh trước kia hoàn toàn khác biệt.
Một người mất trí nhớ, lại có sự tương phản lớn như vậy sao?
Lại lật ra đằng sau, là một ít kết quả nghiên cứu về tình trạng di chứng sau khi mất trí nhớ của các chuyên gia tâm lý. Cẩn thận xem từ đầu tới cuối, Vương Thanh bắt đầu hoài nghi, Kiến Vũ hiện tại cái dạng này chính là "nhân cách thứ hai" mà trên y học đã nói, ngoại trừ giả thuyết này, căn bản không thể giải thích việc Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ thì thói quen sinh hoạt cùng tính cách lại hoàn toàn tương phản với trước kia.
"Nhân cách thứ hai?" Vương Thanh sắc mặt bình tĩnh lại, vuốt cằm, cái này chẳng phải là "tâm thần phân liệt" trong truyền thuyết sao? Trong khi Kiến Vũ hoàn cảnh cuộc sống vô cùng sung sướng như vậy, vậy nhân cách thứ hai này đến tột cùng là làm thế nào mà chui ra được? Tưởng tượng như vậy, Vương Thanh cảm thấy... nói Kiến Vũ là bị quỷ nhập vào thân so với nhân cách thứ hai gì đó còn dễ chấp nhận hơn.
Vương Thanh rất rối rắm, quản gia rất khổ sở. Ông nhìn sắc mặt khó coi của Vương Thanh, trong đầu bắt đầu xuất hiện suy nghĩ có thể Vương Thang đang tìm cách dùng các loại thủ đoạn để đối phó Kiến Vũ. Càng nghĩ, sắc mặt càng trắng, vì vậy quản gia nơm nớp lo sợ mở miệng: "Thiếu gia, kỳ thật nhị thiếu gia như vậy cũng rất tốt, mặc kệ thế nào, cậu ấy vẫn là em trai của cậu, hơn nữa cậu ấy hiện tại cũng nhu thuận nghe lời, cho nên vẫn là cho cậu ấy ở lại đây đi."
"Tôi khi nào thì nói muốn đuổi thằng bé đi?" Vương Thanh nhìn quản gia vẻ mặt khó xử, trong lòng giật mình, ông lại nghĩ linh tinh cái gì rồi?
"Đại thiếu gia, chẳng lẽ cậu định đem nhị thiếu gia giữ ở bên người để trả thù?" Quản gia thâm tình nói: "Con người phải có lòng khoan dung, hơn nữa hiện tại nhị thiếu gia còn vì cứu cậu mà bị thương, cậu làm huynh trưởng, chuyện đã qua thì đừng so đo nữa."
Vương Thanh mặt lập tức biến thành đen, anh nói sẽ làm khó Kiến Vũ lúc nào, sao anh lại không biết?
"Hơn nữa chuyện lần này ở mã trường, chúng tôi đã điều tra xong, không liên quan tới nhị thiếu gia, hơn nữa nhị thiếu gia trước đó cũng không biết cậu muốn đến mã trường, cậu ấy căn bản không có điều kiện ra tay."
" quản gia..."
"Hơn nữa nhị thiếu gia nếu như muốn hại cậu, vậy cũng không cần thiết phải chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy để cứu cậu."
" quản gia..."
"Cái gì?" quản gia rốt cục dừng lại công việc bào chữa cho Vương nhị thiếu gia, nhìn thấy sắc mặt phức tạp của đại thiếu gia, chẳng lẽ đại thiếu gia vẫn không muốn buông tha nhị thiếu gia?
"Tôi nghĩ bác ngoại trừ hạn chế xem phim khoa học viễn tưởng ra, cũng nên hạn chế xem phim tâm lý gia đình." Vương Thanh khóe miệng run rẩy: "Tôi cũng không hề nói việc này cùng tiểu Vũ có quan hệ."
"A." quản gia nhẹ gật đầu, lập tức lại hỏi: "Vậy thiếu gia điều tra nhị thiếu gia làm cái gì?"
Vương Thanh thu hồi ánh mắt đặt trên tấm ảnh chụp lúc Kiến Vũ đang mỉm cười, vội ho một tiếng: "Biết rõ quá nhiều đối với bác không tốt."
quản gia giật mình, bất an hỏi: "Thiếu gia sẽ không giết tôi diệt khẩu chứ."
Sau một hồi tĩnh lặng thật lâu, Vương Thanh hữu khí vô lực nói: "Bác ra ngoài đi."
Cửa thư phòng vừa đóng, Vương Thanh thở dài, những lời không hiểu ra sao kia của quản gia, chỉ sợ là vì muốn dời đi sự chú ý của mình. Không nghĩ tới vị thúc thúc từ trước đến nay luôn chỉ biết phục tùng chủ nhân của mình lại sẽ có một ngày che chở cho người khác. Anh cúi đầu xuống, ngắm nhìn tấm ảnh trong tay, một lúc lâu sau mới dời ánh mắt đi, lại nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, nếu như không tính tới quá khứ, Kiến Vũ thật sự là một em trai tốt.
Anh như thế nào cũng không nghĩ đến, thiếu niên mảnh khảnh này sẽ làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Nghĩ đến buổi sáng thiếu niên duỗi tay ra kéo mình lại, khóe miệng có chút khẽ cong, hành động kia có bao nhiêu nguy hiểm Kiến Vũ không có khả năng không biết, ngay lúc thằng bé vươn tay ra với mình thì... có hay không nghĩ tới chính mình cũng có thể sẽ bị ngã xuống ngựa, khi đó phải làm sao bây giờ?
Trong Vương gia có một số người không biết an phận, nhưng nghĩ đến thiếu niên mỗi ngày đều lộ ra một gương mặt đơn thuần vui vẻ với mình... Anh nắm chặt tư liệu điều tra trong tay, lúc này đây anh lựa chọn tin tưởng, vô luận là đứa bé kia cùng ngày trước hành động bất đồng đến cỡ nào, nhưng ít nhất ngay tại thời khắc mình nguy nan, thằng bé sẽ đưa tay ra với mình.
Đem tư liệu ném vào phía dưới cùng của ngăn kéo. Có lẽ, những thứ này đối với anh mà nói, căn bản là không cần nữa.
Sáng sớm rời giường, Vương Thanh kéo rèm ra, chứng kiến được chính là thiếu niên đang đánh quyền trong vườn. Những ngày này, Kiến Vũ tay vung quả đấm đã càng ngày càng trôi chảy. Tuy anh nhìn không ra đây là loại quyền pháp gì, bất quá xem thấy cũng rất không tệ, ít nhất so với mấy màn nhảy nhót loạn xạ mà những cao thủ trong phim biểu diễn thì còn đẹp mắt hơn nhiều.
Kiến Vũ đã thay bộ quần áo luyện công mà Vương Thanh bảo quản gia chuẩn bị cho cậu. Vương Thanh kéo cửa sổ ra, đi đến ban công ngắm nhìn thân ảnh Kiến Vũ, cho đến khi thiếu niên đề khí thu quyền anh mới xoay người vào trong.
Kỳ thật, cuộc sống như vậy cũng không tồi, ít nhất mỗi sáng sớm có thể chứng kiến đứa bé kia nhảy nhót trong hoa viên... Những lúc ấy anh mới có thể chính thức cảm thấy, nơi mà mình đang đứng được gọi là "Nhà".
Quản gia vào theo trong phòng, thuận tiện đóng cửa, mới đem tư liệu cầm trong tay giao cho Vương Thanh mặt vô biểu tình, sau đó do do dự dự mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi cảm thấy được... nhị thiếu gia là thật sự mất trí nhớ."
"Tư liệu bác xem qua rồi?" Vương Thanh không có mở ra tư liệu, mà là nhìn về phía quản gia.
"Đúng vậy, biểu hiện ở trường học của nhị thiếu gia là không thể nào giả vờ, tôi chỉ là không rõ, nhị thiếu gia như thế nào lại biết đá bóng, như thế nào lại biết dùng bút lông viết được chữ tốt như vậy? Những điều này cùng hành vi ngày thường của nhị thiếu gia rất không tương xứng. Nhị thiếu gia chưa bao giờ chơi bóng, trước kia cũng không có học qua thư pháp, khóa thư pháp ở trường phần lớn đều là bùng tiết. Đại thiếu gia, cậu xem... nhị thiếu gia có thể nào đã bị người khác thôi miên hay không?" Quản gia vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh lấy tay bưng đầu, nheo mắt nhìn quản gia, sau khi thận trọng lo lắng mới mở miệng nói: "Quản gia, bác gần đây có phải đang mê xem loại phim thần thoại ma pháp?"
"Đại thiếu gia làm sao biết?" Quản gia kinh ngạc nhìn Vương Thanh, ông luôn biết rõ đại thiếu gia rất thông minh, nhưng thật không ngờ trực giác lại nhạy bén đến như vậy.
"Bởi vì bác đã bị thôi miên." Vương Thanh thở dài: "Bác cảm thấy... ngoại trừ loại thủ-đoạn-kỹ-thuật-cao như thôi miên này ra, còn có khả năng khác không?"
Quản gia rất nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Tôi trước đó còn lấy tóc nhị thiếu gia đi xét nghiệm DNA, không thể nghi ngờ cùng cậu là huynh đệ ruột, cho nên khả năng là người khác ngụy trang bị loại trừ. Cậu xem... nhị thiếu gia có thể hay không gặp được người ngoài hành tinh, sau đó..."
" quản gia, có lẽ bác đoán nhị thiếu gia bị quỷ nhập vào thân còn có khả năng hơn." Vương Thanh vịn trán, che dấu khóe miệng đang run rẩy của chính mình, thâm tình nói: " quản gia, bác ít xem phim khoa học viễn tưởng Mỹ đi một chút, không tốt cho thân thể đâu." Nhất là đầu óc.
Mở ra tài liệu trong tay, phần đầu là một ít giới thiệu cơ bản nhất về tiểu sử, bên trong là những chuyện vô liêm sỉ mà Kiến Vũ từ nhỏ đến lớn đã làm cùng một số ảnh chụp, cơ hồ trên mỗi một tấm hình, màu tóc cũng không giống nhau, nhan sắc lòe loẹt đến mức ngay cả cầu vồng cũng không bì nổi.
Càng lật giở những trang về sau, lướt qua những việc làm của Kiến Vũ, Vương Thanh càng xem trong lòng lại càng hỏa đại, càng hỏa đại lại càng cảm giác cha của mình như thế nào lại không quản giáo tiểu tử ngu ngốc kia cho tốt. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hiện tại Kiến Vũ cũng đã làm anh bớt lo vô cùng.
Quản gia thấy Vương Thanh sắc mặt đổi tới đổi lui, nhịn không được lui một bước nhỏ về phía gần cửa ra vào.
Chịu đựng trong lòng bất mãn, tiếp tục lật giở, trên mặt liền viết qua sự kiện đánh nhau kia, cùng với một ít biểu hiện khác thường sau khi xuất viện, kết luận chính là: nếu như không phải có cái mặt giống nhau như đúc này, sẽ không ai cho rằng đây là cùng một người.
Cuối cùng là một ít ảnh chụp Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ trong trường học, bộ dáng yên tĩnh nghe giảng bài, bộ dáng trầm tư, còn có bộ dáng mỉm cười đứng trên sân bóng. Mỗi một vẻ đều tản ra lực hấp dẫn khiến cho người ta không thể rời mắt, cái dạng này cùng với dáng vẻ lưu manh trước kia hoàn toàn khác biệt.
Một người mất trí nhớ, lại có sự tương phản lớn như vậy sao?
Lại lật ra đằng sau, là một ít kết quả nghiên cứu về tình trạng di chứng sau khi mất trí nhớ của các chuyên gia tâm lý. Cẩn thận xem từ đầu tới cuối, Vương Thanh bắt đầu hoài nghi, Kiến Vũ hiện tại cái dạng này chính là "nhân cách thứ hai" mà trên y học đã nói, ngoại trừ giả thuyết này, căn bản không thể giải thích việc Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ thì thói quen sinh hoạt cùng tính cách lại hoàn toàn tương phản với trước kia.
"Nhân cách thứ hai?" Vương Thanh sắc mặt bình tĩnh lại, vuốt cằm, cái này chẳng phải là "tâm thần phân liệt" trong truyền thuyết sao? Trong khi Kiến Vũ hoàn cảnh cuộc sống vô cùng sung sướng như vậy, vậy nhân cách thứ hai này đến tột cùng là làm thế nào mà chui ra được? Tưởng tượng như vậy, Vương Thanh cảm thấy... nói Kiến Vũ là bị quỷ nhập vào thân so với nhân cách thứ hai gì đó còn dễ chấp nhận hơn.
Vương Thanh rất rối rắm, quản gia rất khổ sở. Ông nhìn sắc mặt khó coi của Vương Thanh, trong đầu bắt đầu xuất hiện suy nghĩ có thể Vương Thang đang tìm cách dùng các loại thủ đoạn để đối phó Kiến Vũ. Càng nghĩ, sắc mặt càng trắng, vì vậy quản gia nơm nớp lo sợ mở miệng: "Thiếu gia, kỳ thật nhị thiếu gia như vậy cũng rất tốt, mặc kệ thế nào, cậu ấy vẫn là em trai của cậu, hơn nữa cậu ấy hiện tại cũng nhu thuận nghe lời, cho nên vẫn là cho cậu ấy ở lại đây đi."
"Tôi khi nào thì nói muốn đuổi thằng bé đi?" Vương Thanh nhìn quản gia vẻ mặt khó xử, trong lòng giật mình, ông lại nghĩ linh tinh cái gì rồi?
"Đại thiếu gia, chẳng lẽ cậu định đem nhị thiếu gia giữ ở bên người để trả thù?" Quản gia thâm tình nói: "Con người phải có lòng khoan dung, hơn nữa hiện tại nhị thiếu gia còn vì cứu cậu mà bị thương, cậu làm huynh trưởng, chuyện đã qua thì đừng so đo nữa."
Vương Thanh mặt lập tức biến thành đen, anh nói sẽ làm khó Kiến Vũ lúc nào, sao anh lại không biết?
"Hơn nữa chuyện lần này ở mã trường, chúng tôi đã điều tra xong, không liên quan tới nhị thiếu gia, hơn nữa nhị thiếu gia trước đó cũng không biết cậu muốn đến mã trường, cậu ấy căn bản không có điều kiện ra tay."
" quản gia..."
"Hơn nữa nhị thiếu gia nếu như muốn hại cậu, vậy cũng không cần thiết phải chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy để cứu cậu."
" quản gia..."
"Cái gì?" quản gia rốt cục dừng lại công việc bào chữa cho Vương nhị thiếu gia, nhìn thấy sắc mặt phức tạp của đại thiếu gia, chẳng lẽ đại thiếu gia vẫn không muốn buông tha nhị thiếu gia?
"Tôi nghĩ bác ngoại trừ hạn chế xem phim khoa học viễn tưởng ra, cũng nên hạn chế xem phim tâm lý gia đình." Vương Thanh khóe miệng run rẩy: "Tôi cũng không hề nói việc này cùng tiểu Vũ có quan hệ."
"A." quản gia nhẹ gật đầu, lập tức lại hỏi: "Vậy thiếu gia điều tra nhị thiếu gia làm cái gì?"
Vương Thanh thu hồi ánh mắt đặt trên tấm ảnh chụp lúc Kiến Vũ đang mỉm cười, vội ho một tiếng: "Biết rõ quá nhiều đối với bác không tốt."
quản gia giật mình, bất an hỏi: "Thiếu gia sẽ không giết tôi diệt khẩu chứ."
Sau một hồi tĩnh lặng thật lâu, Vương Thanh hữu khí vô lực nói: "Bác ra ngoài đi."
Cửa thư phòng vừa đóng, Vương Thanh thở dài, những lời không hiểu ra sao kia của quản gia, chỉ sợ là vì muốn dời đi sự chú ý của mình. Không nghĩ tới vị thúc thúc từ trước đến nay luôn chỉ biết phục tùng chủ nhân của mình lại sẽ có một ngày che chở cho người khác. Anh cúi đầu xuống, ngắm nhìn tấm ảnh trong tay, một lúc lâu sau mới dời ánh mắt đi, lại nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, nếu như không tính tới quá khứ, Kiến Vũ thật sự là một em trai tốt.
Anh như thế nào cũng không nghĩ đến, thiếu niên mảnh khảnh này sẽ làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Nghĩ đến buổi sáng thiếu niên duỗi tay ra kéo mình lại, khóe miệng có chút khẽ cong, hành động kia có bao nhiêu nguy hiểm Kiến Vũ không có khả năng không biết, ngay lúc thằng bé vươn tay ra với mình thì... có hay không nghĩ tới chính mình cũng có thể sẽ bị ngã xuống ngựa, khi đó phải làm sao bây giờ?
Trong Vương gia có một số người không biết an phận, nhưng nghĩ đến thiếu niên mỗi ngày đều lộ ra một gương mặt đơn thuần vui vẻ với mình... Anh nắm chặt tư liệu điều tra trong tay, lúc này đây anh lựa chọn tin tưởng, vô luận là đứa bé kia cùng ngày trước hành động bất đồng đến cỡ nào, nhưng ít nhất ngay tại thời khắc mình nguy nan, thằng bé sẽ đưa tay ra với mình.
Đem tư liệu ném vào phía dưới cùng của ngăn kéo. Có lẽ, những thứ này đối với anh mà nói, căn bản là không cần nữa.
Sáng sớm rời giường, Vương Thanh kéo rèm ra, chứng kiến được chính là thiếu niên đang đánh quyền trong vườn. Những ngày này, Kiến Vũ tay vung quả đấm đã càng ngày càng trôi chảy. Tuy anh nhìn không ra đây là loại quyền pháp gì, bất quá xem thấy cũng rất không tệ, ít nhất so với mấy màn nhảy nhót loạn xạ mà những cao thủ trong phim biểu diễn thì còn đẹp mắt hơn nhiều.
Kiến Vũ đã thay bộ quần áo luyện công mà Vương Thanh bảo quản gia chuẩn bị cho cậu. Vương Thanh kéo cửa sổ ra, đi đến ban công ngắm nhìn thân ảnh Kiến Vũ, cho đến khi thiếu niên đề khí thu quyền anh mới xoay người vào trong.
Kỳ thật, cuộc sống như vậy cũng không tồi, ít nhất mỗi sáng sớm có thể chứng kiến đứa bé kia nhảy nhót trong hoa viên... Những lúc ấy anh mới có thể chính thức cảm thấy, nơi mà mình đang đứng được gọi là "Nhà".
/85
|