Tại phòng khách trong biệt thự của Vương Đại thiếu gia, trên bàn trà bày ba ly nước chanh ép, một ly đã vơi hơn phân nửa, hai ly khác thì động cũng chưa ai thèm động.
Bởi vì Vương nhị thiếu gia kiên quyết cho rằng Phác Hữu Thiên là bỏ nhà ra đi, dựa vào lí do đều là bạn học cùng trường, cho nên Phác Hữu Thiên bị Vương nhị thiếu gia nhiệt tình hiếu khách lôi về nhà, nhưng điều khiến Vương Thanh ngoài ý muốn chính là, Phác Hữu Thiên hình như không để ý tới hành vi của em trai nhà mình, lại còn thật sự mỉm cười lễ phép theo Kiến Vũ đến nhà mình.
Sau khi uống hết cả ly nước chanh, Phác Hữu Thiên mới cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn một chút, nụ cười trên khóe miệng cũng tự nhiên hơn.
Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên mới hớp mấy ngụm mà đã uống cạn cả ly nước chanh, càng ngày càng quả quyết rằng đối phương là rời nhà trốn đi, bằng không sao có thể khát thành cái dạng này. Nháy mắt với quản gia, tựa hồ quản gia cũng tiếp nhận được sóng điện não của nhị thiếu gia, lập tức tiến lên đem ly nước của Phác Hữu Thiên rót đầy thêm lần nữa.
"Cảm ơn." Phác Hữu Thiên lễ phép rất chuẩn, gật đầu với quản gia, bưng cái ly lại uống một ngụm, mới mở miệng nói: "Vương đồng học, xin hỏi cậu như thế nào lại cho rằng tôi là bỏ nhà ra đi, hoặc là bị đuổi ra khỏi nhà?" Nếu như bỏ qua khóe miệng có chút run rẩy của hắn, chắc người ta càng có thể thấy được khí thế lúc này của hắn.
Kiến Vũ trên mặt lộ ra một vẻ "tôi hiểu mà", nhưng vẫn chu đáo mở miệng nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, dù sao chúng ta cũng cùng trường, hay là hai ngày này cậu ở lại nhà tôi chơi được không, tôi còn có rất nhiều vấn đề không hiểu, hy vọng có thể hướng cậu lĩnh giáo một chút."
Cậu đừng có miệng thì bảo "chỉ nói đùa" đồng thời trên mặt lại vẫn lộ ra biểu tình thương hại được không? Phác Hữu Thiên cái trán nổi lên một cái gân xanh, hắn xoa xoa thái dương, cưỡng chế đem cơn tức giận này đè nén xuống: "Cậu đã muốn lĩnh giáo tôi, tôi đành phải cố mà ở lại hai ngày vậy."
Kiến Vũ khóe miệng kéo ra, người này thật không đáng yêu, nhưng nghĩ đến chắc là có liên quan đến tâm tình của đối phương hiện giờ, nên cậu cũng chỉ cố lộ ra một tia cười: "Vậy thì thực cảm tạ."
Vương Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Phác Hữu Thiên, nếu như không xem tư liệu điều tra về Kiến Vũ trước, anh còn tin rằng hai người này thực sự có tình bạn cùng trường gì đó. Nhưng nhìn báo cáo, anh hiểu rõ hai người này từ trước đến nay luôn không hợp, Phác Hữu Thiên này hoàn toàn không chịu đựng được một số hành vi của Kiến Vũ, hôm nay như thế nào lại đồng ý ở lại? Anh bưng ly nước chanh nhấp một ngụm, bởi vì không thích uống đồ ngọt, anh có chút nhíu mày, nhanh chóng buông cái ly xuống.
"Phác thiếu gia nguyện ý tới nhà tôi làm khách, là vinh hạnh của Vương mỗ." Vương Thanh trên mặt mang cười, mở miệng: "tiểu Vũ từ trước đến nay ham chơi, về phương diện bài học còn phải nhờ Phác thiếu gia chiếu cố nhiều hơn."
"Vương tổng khách khí rồi, đều là bạn học, chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi." Phác Hữu Thiên trả lời cũng mang một vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Nếu như hiện tại Kiến Vũ nói chuyện làm cho người ta tuôn nộ khí, như vậy Vương gia đương gia ngồi đối diện mình trong lời nói lại khiến cho người ta không dám buông lỏng, chỉ sợ mình có sơ sẩy, ngay lập tức sẽ bị anh ta nắm bắt.
Ba người nói chuyện với nhau một thời gian ngắn, đã tới giờ cơm trưa, họ đến phòng ăn ngồi, món ăn liền được dọn lên, Vương Thanh ngồi ở bên cạnh Kiến Vũ, thượng thủ (ghế đầu bàn, chỗ dành cho chủ nhà) không ai ngồi.
Phác Hữu Thiên nhìn Kiến Vũ tay trái cầm chiếc đũa chọc chọc cơm, lông mày không khỏi dãn ra. Vậy mới có câu nói: làm nhiều việc xấu, đương nhiên sẽ bị trời trừng phạt. Xem đi, hiện tại không phải là sinh hoạt không tiện rồi sao? Dùng thìa múc hai con tôm bóc vỏ bỏ vào trong bát, Phác Hữu Thiên cắn một cái, thỏa mãn nghĩ, vô luận là món nào, đầu bếp của Vương gia làm đều rất không tồi.
Phần lớn món ăn đều rất đơn giản, cũng không phải loại thức ăn có trải qua chế biến cầu kì làm đến mất đi nguyên vị, điều ấy lại khiến cho Phác Hữu Thiên cảm thấy, những đồ ăn này ngon miệng lạ thường.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ trừng mắt mở to nhìn chằm chằm chén đường dấm chua nhỏ, vì vậy buông chiếc đũa của mình, nhấc chiếc đũa bên cạnh gắp một khối bỏ vào trong bát của Kiến Vũ, thấy Kiến Vũ bộ dáng cười mị mị mới thỏa mãn lại cầm đôi đũa của mình tiếp tục ăn cơm.
Phác Hữu Thiên lúc này mới ngộ ra, thì ra trước mặt Vương Thanh chuẩn bị hai đôi đũa một đôi là để gắp thức ăn cho Kiến Vũ. Hắn trong lúc nhất thời cũng không biết tâm tình trong lòng là hâm mộ hay ghen ghét, tại cái gia đình lạnh như băng kia của hắn, khi nào thì có diễm phúc được chứng kiến loại khung cảnh này.
Đem cái gia đình được người ngoài đồn là hòa thuận đến mức có thể được xưng là gia đình tốt của năm như Phác gia so sánh với tình huynh đệ bị mọi người cho là bất hòa như Vương gia, ngược lại thật sự là một sự châm chọc vô cùng lớn.
Nghĩ lại lúc mình thấy được bản báo cáo bệnh trạng kia, ông nội yêu thương mình nhất cũng đã mắc bệnh ung thư. Giờ đây, trong cuộc chiến tranh đoạt tài sản của gia đình, hắn lại thiếu đi một người thật tình lo lắng cho hắn, cũng không còn có thể ra nhiều kế sách được nữa. Trận chiến này giữa hắn và anh trai, không biết sẽ dùng dạng kết cục gì để kết thúc.
Vương gia hai huynh đệ cũng không biết Phác Hữu Thiên đang chìm trong u buồn, Vương Thanh lại gắp lên một miếng thịt gà xả ớt, thấy Kiến Vũ lắc đầu, liền vứt vào trong bát của mình, sau đó lại chọn lấy vài cọng rau để tới trong bát Kiến Vũ, dù cho bảo trì lễ nghi không nói chuyện, hai huynh đệ vẫn ăn ý mười phần, vì vậy ánh mắt Phác Hữu Thiên nhìn bọn họ càng thêm u buồn.
Đương nhiên, trong bữa cơm trưa, Kiến Vũ bị Vương Thanh cưỡng chế yêu cầu uống hết một chén súp xương. Tục ngữ nói "ăn gì bổ nấy", Vương Đại thiếu gia chỉ là muốn giúp nhóc em trai không biết yêu quý bản thân này sớm một chút khỏe lên mà thôi, cho nên Vương nhị thiếu gia thấy huynh trưởng tôn kính tuân thủ theo cái quan niệm truyền thống tốt đẹp như vậy cũng đành chỉ có thể ngoan ngoãn uống hết, chống đỡ cái bụng đã tròn căng.
Kiến Vũ ngồi trên ghế sa lon xem TV, Vương Thanh cầm tờ báo cùng ngồi với Kiến Vũ, mà khách theo chủ như Phác Hữu Thiên cũng chỉ chỉ có thể ngồi theo, nhìn thấy phim hoạt hình tên là [ Hớn Hở cùng Sói Xám ] thì ngẩn người, hắn cảm thấy, có lẽ lần này tới Vương gia đối với hắn vẫn là có lợi, ít nhất giúp hắn học được cái gì gọi là "gặp không sợ hãi", cái gì gọi là "huynh hữu đệ cung" chân chính.
Cho dù cái "gặp không sợ hãi" là do phải chịu qua các loại cú sốc vô cùng lớn mới có được, mà cái "huynh hữu đệ cung" ở đây thì huynh trưởng hiển nhiên có khuynh hướng sủng em trai lên trời.
"Nghe nói Phác lão tiên sinh vừa phải vào viện, lão nhân gia dạo này thân thể còn khỏe chứ?" Vương Thanh phát hiện Phác Hữu Thiên có vẻ rất buồn chán, vì vậy khép lại tờ báo trong tay, mở miệng hỏi.
"Cảm ơn đã quan tâm, thân thể ông nội tôi vẫn tốt, chỉ là tuổi tác đã lớn, sức chống cự cũng không còn tốt như xưa." Phác Hữu Thiên mỉm cười trả lời, Vương Thanh trên thương trường như thế nào hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn sẽ không ngốc đến mức ở phía sau để lộ ra bệnh tình của ông nội.
"Như vậy..." Vương Thanh tựa hồ cũng không quan tâm lắm: "Lão nhân gia nên cần điều dưỡng nhiều hơn."
Phác Hữu Thiên tiếp tục cười: "Tôi thấy Vương đồng học cánh tay bị thương, làm sao mà không cẩn thận như vậy?" Hồ ly!
Vương Thanh nâng cốc trà lên uống một ngụm, nhắm lại hai mắt mỉm cười nói: "Hôm trước đi cưỡi ngựa, xảy ra một chút vấn đề, chỉ là các đốt ngón tay sai khớp, không phải vấn đề gì lớn." Tưởng có thể xem được cảnh Vương Thanh ta cùng em trai bất hòa? Không có cửa đâu!
"Vậy sao?" Phác Hữu Thiên mỉm cười.
"Đương nhiên." Vương Thanh cũng tiếp tục mỉm cười.
"Ha ha..." Kiến Vũ đột nhiên cười ra tiếng, cậu kéo kéo ống tay áo Vương Thanh: "Anh, cái con Sói Hồng này thực hung dữ, em sau này cũng không dám lấy thê tử như vậy."
Vương Thanh cũng không cùng Phác Hữu Thiên so đấu nữa, anh sờ sờ đỉnh đầu Kiến Vũ, mỉm cười: "Đúng, không cưới là được." Nghĩ đến Kiến Vũ về sau phải kết hôn sinh con, anh cau mày, đem các kiểu phụ nữ ở trong đầu duyệt qua một lượt, cảm thấy những nữ nhân này đều không hợp với Kiến Vũ, quá thành thục sẽ có thể dạy hư thằng bé, nhưng quá ngây thơ thì lại không thể chăm sóc thằng bé cho tốt. Nói tóm lại là: em trai nhà mình, vẫn là phải nằm dưới mí mắt của chính mình mới có thể yên tâm.
Vương Thanh bắt đầu lo lắng, có nên khuyên Kiến Vũ sau khi kết hôn thì vẫn đến ở cùng chỗ với anh hay không, nhưng vô luận nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không đúng, vì vậy Vương Đại thiếu gia quyết định không lo lắng vấn đề này nữa, lại tiếp tục xoa đỉnh đầu Kiến Vũ nói: "tiểu Vũ muốn tìm một người vợ như thế nào?"
Kiến Vũ nghĩ đến vị hôn thê đã đính hôn từ nhỏ của mình ở kiếp trước, nụ cười trên mặt có chút buồn bã, nhưng nhìn thấy sắc mặt có vẻ rất quan tâm của Vương Thanh, cậu vẫn cố mang theo nụ cười có chút không được tự nhiên hồi đáp: "Em không biết."
"Không biết thì không cần suy nghĩ." Vương Thanh khóe miệng khom khom, tâm tình nhẹ nhõm thu hồi tay của mình, Vũ hiện tại tuổi còn nhỏ, đích xác không thích hợp nghĩ những chuyện này.
Phác Hữu Thiên lúc này mới cảm thấy, Kiến Vũ có chỗ nào đó rất không đúng, vô luận là lời nói cử chỉ hay một số cung cách sinh hoạt, cũng không giống như cái tên thiếu niên ương ngạnh mà mình đã từng biết kia. Sự nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng lan tràn, trong chuyện này đến tột cùng là vấn đề ở chỗ nào?
Kiến Vũ sẽ không mang mình đến nhà của cậu ta, Kiến Vũ cũng không có khả năng xem loại phim hoạt hình này, Kiến Vũ càng không có khả năng đề cập đến vấn đề về phụ nữ lại ngại ngùng. Nếu như hỏi phương diện gì mà Kiến Vũ nói chuyện cực kỳ có kinh nghiệm, thì hẳn phải là chơi gái. Hiện tại người mang vẻ mặt gượng gạo nói "Em không biết" này là ai? Thế giới này, đến tột cùng là huyễn hoặc đến cỡ nào?
"Vũ, anh về thư phòng xử lý chút văn kiện, em mang bạn học cùng tới thư phòng đọc sách, thế nào?" Vương Thanh buông tờ báo trong tay, nhiều khi, nhân tố bất an phải đặt ở trong tầm mắt thì mới an toàn.
"Vậy em có thể chơi Tiểu Thư chứ?" ("Tiểu Thư" nghĩa là "cuốn sách nhỏ", đây là cách gọi của Vũ dành cho Laptop) Kiến Vũ đối với vật tên là laptop gì đó cảm thấy rất hứng thú.
"Có thể." Vương Thanh mỉm cười mở miệng: "Nhưng không thể chơi quá lâu."
Phác Hữu Thiên nghi hoặc theo sau lưng Kiến Vũ lên lầu, gian phòng trong cùng trên lầu hai chính là thư phòng. Hắn khó hiểu nhìn Vương Thanh ngồi xuống bàn làm việc, người nam nhân này lại nguyện ý cho phép hắn vào thư phòng?
"Phác đồng học, mời đến bên này." Kiến Vũ mỉm cười dẫn Phác Hữu Thiên tới một cái bàn bên cạnh, không biết có phải là lỗi giác của hắn hay không, hắn cảm thấy Kiến Vũ dường như cố ý làm cho mình cách bàn công tác của Vương Thanh xa một chút.
Đem Laptop của chính mình đưa cho Phác Hữu Thiên: "Cứ chơi tự nhiên, không cần khách khí."
Kiến Vũ lại ôm máy tính của Vương Thanh cùng Phác Hữu Thiên mặt đối mặt ngồi, cậu nhìn không tới máy tính của Phác Hữu Thiên, mà cậu ta cũng không thể nhìn thấy màn hình của cậu.
Phác Hữu Thiên mở máy tính ra, trên máy cũng không cài đặt mật khẩu. Lúc máy tính khởi động xong, hắn nhìn thấy trên màn hình chỉ có lẻ loi vài cái icon, lập tức cảm thấy... máy tính của Vương nhị thiếu gia sạch sẽ đến mức làm cho hắn có chút không thể thích ứng.
"Cậu không chơi game?" Phác Hữu Thiên có chút không dám tin.
"Có a." Kiến Vũ từ đối diện thò đầu lên, mỉm cười mở miệng: "Trò "Đập chuột" rất thú vị, cậu nếu là không ngại, cũng có thể thử xem."
Đập chuột?! Phác Hữu Thiên tay cầm chuột run run, nhìn thấy một icon hình con chuột đáng yêu trên màn hình, lập tức cảm thấy có chút đau đầu, vì vậy hắn lại rút ra được một kết luận: điểm tốt thứ ba của Vương gia, là đã giúp hắn hồi tưởng lại tuổi thơ.
Ai có thể nói cho hắn biết, tên Vương nhị thiếu gia mà trong trường khắp nơi tán gái tại sao lại đi thích cái trò đập chuột mà hắn từng chơi lúc bốn năm tuổi?
"Đúng rồi, cậu nếu không thích đập chuột, còn có trò cờ vây." Kiến Vũ lần nữa từ máy tính đồi diện thò lên một cái đầu: "Icon ở phía trên trò "đập chuột" ấy."
Phác Hữu Thiên mặt vô biểu tình mở trò cờ vây ra, thuận tay mở bảng Highscore, vừa xem cái này hắn lập tức trợn tròn mắt, người chơi đấu với máy tính mà tỉ lệ thắng là 95%?! Điều này làm cho người mười ván đánh thì chín ván thua như hắn làm sao chịu nổi?
Người này đến tột cùng là thiên tài hay ngu ngốc đây?!
Bởi vì Vương nhị thiếu gia kiên quyết cho rằng Phác Hữu Thiên là bỏ nhà ra đi, dựa vào lí do đều là bạn học cùng trường, cho nên Phác Hữu Thiên bị Vương nhị thiếu gia nhiệt tình hiếu khách lôi về nhà, nhưng điều khiến Vương Thanh ngoài ý muốn chính là, Phác Hữu Thiên hình như không để ý tới hành vi của em trai nhà mình, lại còn thật sự mỉm cười lễ phép theo Kiến Vũ đến nhà mình.
Sau khi uống hết cả ly nước chanh, Phác Hữu Thiên mới cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn một chút, nụ cười trên khóe miệng cũng tự nhiên hơn.
Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên mới hớp mấy ngụm mà đã uống cạn cả ly nước chanh, càng ngày càng quả quyết rằng đối phương là rời nhà trốn đi, bằng không sao có thể khát thành cái dạng này. Nháy mắt với quản gia, tựa hồ quản gia cũng tiếp nhận được sóng điện não của nhị thiếu gia, lập tức tiến lên đem ly nước của Phác Hữu Thiên rót đầy thêm lần nữa.
"Cảm ơn." Phác Hữu Thiên lễ phép rất chuẩn, gật đầu với quản gia, bưng cái ly lại uống một ngụm, mới mở miệng nói: "Vương đồng học, xin hỏi cậu như thế nào lại cho rằng tôi là bỏ nhà ra đi, hoặc là bị đuổi ra khỏi nhà?" Nếu như bỏ qua khóe miệng có chút run rẩy của hắn, chắc người ta càng có thể thấy được khí thế lúc này của hắn.
Kiến Vũ trên mặt lộ ra một vẻ "tôi hiểu mà", nhưng vẫn chu đáo mở miệng nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, dù sao chúng ta cũng cùng trường, hay là hai ngày này cậu ở lại nhà tôi chơi được không, tôi còn có rất nhiều vấn đề không hiểu, hy vọng có thể hướng cậu lĩnh giáo một chút."
Cậu đừng có miệng thì bảo "chỉ nói đùa" đồng thời trên mặt lại vẫn lộ ra biểu tình thương hại được không? Phác Hữu Thiên cái trán nổi lên một cái gân xanh, hắn xoa xoa thái dương, cưỡng chế đem cơn tức giận này đè nén xuống: "Cậu đã muốn lĩnh giáo tôi, tôi đành phải cố mà ở lại hai ngày vậy."
Kiến Vũ khóe miệng kéo ra, người này thật không đáng yêu, nhưng nghĩ đến chắc là có liên quan đến tâm tình của đối phương hiện giờ, nên cậu cũng chỉ cố lộ ra một tia cười: "Vậy thì thực cảm tạ."
Vương Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Phác Hữu Thiên, nếu như không xem tư liệu điều tra về Kiến Vũ trước, anh còn tin rằng hai người này thực sự có tình bạn cùng trường gì đó. Nhưng nhìn báo cáo, anh hiểu rõ hai người này từ trước đến nay luôn không hợp, Phác Hữu Thiên này hoàn toàn không chịu đựng được một số hành vi của Kiến Vũ, hôm nay như thế nào lại đồng ý ở lại? Anh bưng ly nước chanh nhấp một ngụm, bởi vì không thích uống đồ ngọt, anh có chút nhíu mày, nhanh chóng buông cái ly xuống.
"Phác thiếu gia nguyện ý tới nhà tôi làm khách, là vinh hạnh của Vương mỗ." Vương Thanh trên mặt mang cười, mở miệng: "tiểu Vũ từ trước đến nay ham chơi, về phương diện bài học còn phải nhờ Phác thiếu gia chiếu cố nhiều hơn."
"Vương tổng khách khí rồi, đều là bạn học, chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi." Phác Hữu Thiên trả lời cũng mang một vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Nếu như hiện tại Kiến Vũ nói chuyện làm cho người ta tuôn nộ khí, như vậy Vương gia đương gia ngồi đối diện mình trong lời nói lại khiến cho người ta không dám buông lỏng, chỉ sợ mình có sơ sẩy, ngay lập tức sẽ bị anh ta nắm bắt.
Ba người nói chuyện với nhau một thời gian ngắn, đã tới giờ cơm trưa, họ đến phòng ăn ngồi, món ăn liền được dọn lên, Vương Thanh ngồi ở bên cạnh Kiến Vũ, thượng thủ (ghế đầu bàn, chỗ dành cho chủ nhà) không ai ngồi.
Phác Hữu Thiên nhìn Kiến Vũ tay trái cầm chiếc đũa chọc chọc cơm, lông mày không khỏi dãn ra. Vậy mới có câu nói: làm nhiều việc xấu, đương nhiên sẽ bị trời trừng phạt. Xem đi, hiện tại không phải là sinh hoạt không tiện rồi sao? Dùng thìa múc hai con tôm bóc vỏ bỏ vào trong bát, Phác Hữu Thiên cắn một cái, thỏa mãn nghĩ, vô luận là món nào, đầu bếp của Vương gia làm đều rất không tồi.
Phần lớn món ăn đều rất đơn giản, cũng không phải loại thức ăn có trải qua chế biến cầu kì làm đến mất đi nguyên vị, điều ấy lại khiến cho Phác Hữu Thiên cảm thấy, những đồ ăn này ngon miệng lạ thường.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ trừng mắt mở to nhìn chằm chằm chén đường dấm chua nhỏ, vì vậy buông chiếc đũa của mình, nhấc chiếc đũa bên cạnh gắp một khối bỏ vào trong bát của Kiến Vũ, thấy Kiến Vũ bộ dáng cười mị mị mới thỏa mãn lại cầm đôi đũa của mình tiếp tục ăn cơm.
Phác Hữu Thiên lúc này mới ngộ ra, thì ra trước mặt Vương Thanh chuẩn bị hai đôi đũa một đôi là để gắp thức ăn cho Kiến Vũ. Hắn trong lúc nhất thời cũng không biết tâm tình trong lòng là hâm mộ hay ghen ghét, tại cái gia đình lạnh như băng kia của hắn, khi nào thì có diễm phúc được chứng kiến loại khung cảnh này.
Đem cái gia đình được người ngoài đồn là hòa thuận đến mức có thể được xưng là gia đình tốt của năm như Phác gia so sánh với tình huynh đệ bị mọi người cho là bất hòa như Vương gia, ngược lại thật sự là một sự châm chọc vô cùng lớn.
Nghĩ lại lúc mình thấy được bản báo cáo bệnh trạng kia, ông nội yêu thương mình nhất cũng đã mắc bệnh ung thư. Giờ đây, trong cuộc chiến tranh đoạt tài sản của gia đình, hắn lại thiếu đi một người thật tình lo lắng cho hắn, cũng không còn có thể ra nhiều kế sách được nữa. Trận chiến này giữa hắn và anh trai, không biết sẽ dùng dạng kết cục gì để kết thúc.
Vương gia hai huynh đệ cũng không biết Phác Hữu Thiên đang chìm trong u buồn, Vương Thanh lại gắp lên một miếng thịt gà xả ớt, thấy Kiến Vũ lắc đầu, liền vứt vào trong bát của mình, sau đó lại chọn lấy vài cọng rau để tới trong bát Kiến Vũ, dù cho bảo trì lễ nghi không nói chuyện, hai huynh đệ vẫn ăn ý mười phần, vì vậy ánh mắt Phác Hữu Thiên nhìn bọn họ càng thêm u buồn.
Đương nhiên, trong bữa cơm trưa, Kiến Vũ bị Vương Thanh cưỡng chế yêu cầu uống hết một chén súp xương. Tục ngữ nói "ăn gì bổ nấy", Vương Đại thiếu gia chỉ là muốn giúp nhóc em trai không biết yêu quý bản thân này sớm một chút khỏe lên mà thôi, cho nên Vương nhị thiếu gia thấy huynh trưởng tôn kính tuân thủ theo cái quan niệm truyền thống tốt đẹp như vậy cũng đành chỉ có thể ngoan ngoãn uống hết, chống đỡ cái bụng đã tròn căng.
Kiến Vũ ngồi trên ghế sa lon xem TV, Vương Thanh cầm tờ báo cùng ngồi với Kiến Vũ, mà khách theo chủ như Phác Hữu Thiên cũng chỉ chỉ có thể ngồi theo, nhìn thấy phim hoạt hình tên là [ Hớn Hở cùng Sói Xám ] thì ngẩn người, hắn cảm thấy, có lẽ lần này tới Vương gia đối với hắn vẫn là có lợi, ít nhất giúp hắn học được cái gì gọi là "gặp không sợ hãi", cái gì gọi là "huynh hữu đệ cung" chân chính.
Cho dù cái "gặp không sợ hãi" là do phải chịu qua các loại cú sốc vô cùng lớn mới có được, mà cái "huynh hữu đệ cung" ở đây thì huynh trưởng hiển nhiên có khuynh hướng sủng em trai lên trời.
"Nghe nói Phác lão tiên sinh vừa phải vào viện, lão nhân gia dạo này thân thể còn khỏe chứ?" Vương Thanh phát hiện Phác Hữu Thiên có vẻ rất buồn chán, vì vậy khép lại tờ báo trong tay, mở miệng hỏi.
"Cảm ơn đã quan tâm, thân thể ông nội tôi vẫn tốt, chỉ là tuổi tác đã lớn, sức chống cự cũng không còn tốt như xưa." Phác Hữu Thiên mỉm cười trả lời, Vương Thanh trên thương trường như thế nào hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn sẽ không ngốc đến mức ở phía sau để lộ ra bệnh tình của ông nội.
"Như vậy..." Vương Thanh tựa hồ cũng không quan tâm lắm: "Lão nhân gia nên cần điều dưỡng nhiều hơn."
Phác Hữu Thiên tiếp tục cười: "Tôi thấy Vương đồng học cánh tay bị thương, làm sao mà không cẩn thận như vậy?" Hồ ly!
Vương Thanh nâng cốc trà lên uống một ngụm, nhắm lại hai mắt mỉm cười nói: "Hôm trước đi cưỡi ngựa, xảy ra một chút vấn đề, chỉ là các đốt ngón tay sai khớp, không phải vấn đề gì lớn." Tưởng có thể xem được cảnh Vương Thanh ta cùng em trai bất hòa? Không có cửa đâu!
"Vậy sao?" Phác Hữu Thiên mỉm cười.
"Đương nhiên." Vương Thanh cũng tiếp tục mỉm cười.
"Ha ha..." Kiến Vũ đột nhiên cười ra tiếng, cậu kéo kéo ống tay áo Vương Thanh: "Anh, cái con Sói Hồng này thực hung dữ, em sau này cũng không dám lấy thê tử như vậy."
Vương Thanh cũng không cùng Phác Hữu Thiên so đấu nữa, anh sờ sờ đỉnh đầu Kiến Vũ, mỉm cười: "Đúng, không cưới là được." Nghĩ đến Kiến Vũ về sau phải kết hôn sinh con, anh cau mày, đem các kiểu phụ nữ ở trong đầu duyệt qua một lượt, cảm thấy những nữ nhân này đều không hợp với Kiến Vũ, quá thành thục sẽ có thể dạy hư thằng bé, nhưng quá ngây thơ thì lại không thể chăm sóc thằng bé cho tốt. Nói tóm lại là: em trai nhà mình, vẫn là phải nằm dưới mí mắt của chính mình mới có thể yên tâm.
Vương Thanh bắt đầu lo lắng, có nên khuyên Kiến Vũ sau khi kết hôn thì vẫn đến ở cùng chỗ với anh hay không, nhưng vô luận nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không đúng, vì vậy Vương Đại thiếu gia quyết định không lo lắng vấn đề này nữa, lại tiếp tục xoa đỉnh đầu Kiến Vũ nói: "tiểu Vũ muốn tìm một người vợ như thế nào?"
Kiến Vũ nghĩ đến vị hôn thê đã đính hôn từ nhỏ của mình ở kiếp trước, nụ cười trên mặt có chút buồn bã, nhưng nhìn thấy sắc mặt có vẻ rất quan tâm của Vương Thanh, cậu vẫn cố mang theo nụ cười có chút không được tự nhiên hồi đáp: "Em không biết."
"Không biết thì không cần suy nghĩ." Vương Thanh khóe miệng khom khom, tâm tình nhẹ nhõm thu hồi tay của mình, Vũ hiện tại tuổi còn nhỏ, đích xác không thích hợp nghĩ những chuyện này.
Phác Hữu Thiên lúc này mới cảm thấy, Kiến Vũ có chỗ nào đó rất không đúng, vô luận là lời nói cử chỉ hay một số cung cách sinh hoạt, cũng không giống như cái tên thiếu niên ương ngạnh mà mình đã từng biết kia. Sự nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng lan tràn, trong chuyện này đến tột cùng là vấn đề ở chỗ nào?
Kiến Vũ sẽ không mang mình đến nhà của cậu ta, Kiến Vũ cũng không có khả năng xem loại phim hoạt hình này, Kiến Vũ càng không có khả năng đề cập đến vấn đề về phụ nữ lại ngại ngùng. Nếu như hỏi phương diện gì mà Kiến Vũ nói chuyện cực kỳ có kinh nghiệm, thì hẳn phải là chơi gái. Hiện tại người mang vẻ mặt gượng gạo nói "Em không biết" này là ai? Thế giới này, đến tột cùng là huyễn hoặc đến cỡ nào?
"Vũ, anh về thư phòng xử lý chút văn kiện, em mang bạn học cùng tới thư phòng đọc sách, thế nào?" Vương Thanh buông tờ báo trong tay, nhiều khi, nhân tố bất an phải đặt ở trong tầm mắt thì mới an toàn.
"Vậy em có thể chơi Tiểu Thư chứ?" ("Tiểu Thư" nghĩa là "cuốn sách nhỏ", đây là cách gọi của Vũ dành cho Laptop) Kiến Vũ đối với vật tên là laptop gì đó cảm thấy rất hứng thú.
"Có thể." Vương Thanh mỉm cười mở miệng: "Nhưng không thể chơi quá lâu."
Phác Hữu Thiên nghi hoặc theo sau lưng Kiến Vũ lên lầu, gian phòng trong cùng trên lầu hai chính là thư phòng. Hắn khó hiểu nhìn Vương Thanh ngồi xuống bàn làm việc, người nam nhân này lại nguyện ý cho phép hắn vào thư phòng?
"Phác đồng học, mời đến bên này." Kiến Vũ mỉm cười dẫn Phác Hữu Thiên tới một cái bàn bên cạnh, không biết có phải là lỗi giác của hắn hay không, hắn cảm thấy Kiến Vũ dường như cố ý làm cho mình cách bàn công tác của Vương Thanh xa một chút.
Đem Laptop của chính mình đưa cho Phác Hữu Thiên: "Cứ chơi tự nhiên, không cần khách khí."
Kiến Vũ lại ôm máy tính của Vương Thanh cùng Phác Hữu Thiên mặt đối mặt ngồi, cậu nhìn không tới máy tính của Phác Hữu Thiên, mà cậu ta cũng không thể nhìn thấy màn hình của cậu.
Phác Hữu Thiên mở máy tính ra, trên máy cũng không cài đặt mật khẩu. Lúc máy tính khởi động xong, hắn nhìn thấy trên màn hình chỉ có lẻ loi vài cái icon, lập tức cảm thấy... máy tính của Vương nhị thiếu gia sạch sẽ đến mức làm cho hắn có chút không thể thích ứng.
"Cậu không chơi game?" Phác Hữu Thiên có chút không dám tin.
"Có a." Kiến Vũ từ đối diện thò đầu lên, mỉm cười mở miệng: "Trò "Đập chuột" rất thú vị, cậu nếu là không ngại, cũng có thể thử xem."
Đập chuột?! Phác Hữu Thiên tay cầm chuột run run, nhìn thấy một icon hình con chuột đáng yêu trên màn hình, lập tức cảm thấy có chút đau đầu, vì vậy hắn lại rút ra được một kết luận: điểm tốt thứ ba của Vương gia, là đã giúp hắn hồi tưởng lại tuổi thơ.
Ai có thể nói cho hắn biết, tên Vương nhị thiếu gia mà trong trường khắp nơi tán gái tại sao lại đi thích cái trò đập chuột mà hắn từng chơi lúc bốn năm tuổi?
"Đúng rồi, cậu nếu không thích đập chuột, còn có trò cờ vây." Kiến Vũ lần nữa từ máy tính đồi diện thò lên một cái đầu: "Icon ở phía trên trò "đập chuột" ấy."
Phác Hữu Thiên mặt vô biểu tình mở trò cờ vây ra, thuận tay mở bảng Highscore, vừa xem cái này hắn lập tức trợn tròn mắt, người chơi đấu với máy tính mà tỉ lệ thắng là 95%?! Điều này làm cho người mười ván đánh thì chín ván thua như hắn làm sao chịu nổi?
Người này đến tột cùng là thiên tài hay ngu ngốc đây?!
/85
|