Thất đại kỳ văn (bảy truyền thuyết kì bí) của Đại học B chưa từng có điều kì bí nào khó tin đến vậy, cho nên khi phần đông sinh viên chứng kiến Phác công tử lừng lẫy nổi danh cùng bại gia tử danh tiếng nổi như cồn của trường bọn họ bắt đầu thân mật cùng nhau lúc ẩn lúc hiện đi trên sân trường thì năng lực tiếp nhận của bọn họ lại một lần nữa bị khiêu chiến.
Bại gia tử hoàn lương? Rất tốt.
Bại gia tử không đùa giỡn con gái? Vô cùng tốt.
Bại gia tử cùng Phác công tử thành bạn tốt? 2012 đến sớm?! ( 2012 - ngày tận thế ^^)
"Tôi muốn hỏi, rốt cuộc là cậu định làm cái gì?" Phác Hữu Thiên không nghĩ tới người từ trước đến nay đánh nhau còn cần kẻ khác hỗ trợ như Kiến Vũ lại dễ dàng lôi xềnh xệch hắn suốt một đoạn đường dài gần non nửa cái sân trường, mà hắn ngay cả động tác phản kháng đều không làm được, điều này làm cho lòng tự trọng của Phác công tử bị tổn thương nặng nề.
Kiến Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, không có bao nhiêu người, hơn nữa cánh rừng cây nhỏ này còn rất kín đáo, cậu buông Phác Hữu Thiên, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc."
"Giúp cái gì?" Phác Hữu Thiên cúi đầu phủi phẳng tay áo của mình, cũng che dấu phức tạp ở trong mắt: "Anh của cậu yêu thương cậu như vậy, còn cần tôi giúp cậu cái gì a?"
"Tôi nghe nói ở đây chuyển nhượng tài sản đều cần phải có luật sư xử lý cùng công chứng, đúng không?" Cậu tới thế giới này đã được một thời gian, những thứ đã học được cũng không phải ít, ít nhất những sinh hoạt cơ bản của cuộc sống hiện đại cậu cũng đã bắt đầu chậm rãi hấp thu.
Phác Hữu Thiên nghe những lời này, sắc mặt khẽ biến, Vương gia đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ai ai trong lòng đều biết. Mà rất nhiều người cũng hiểu rõ, Vương gia muốn thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, chỉ sợ còn cần cổ phần trong tay Kiến Vũ, nhưng là hắn thật không ngờ, Kiến Vũ cư nhiên thật sự có ý định đem cổ phần công ty nhường lại, chẳng lẽ cậu ta không lo nghĩ tới sau này? Không nghĩ qua Vương Thanh đối với cậu ta tốt như vậy có thể cũng chỉ là một âm mưu, thủ đoạn?
Tưởng tượng như vậy, Phác Hữu Thiên lại bắt đầu lo lắng, người này mất trí nhớ, căn bản không biết quan hệ trước kia của Vương Thanh với cậu ta có bao nhiêu ác liệt, Vương Thanh đối xử như vậy với những lão nhân của Vương gia, đương nhiên là đã sớm sắp đặt kế hoạch, nói như vậy, Kiến Vũ chẳng phải là...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Phác Hữu Thiên lại khẽ biến: "Kiến Vũ, cậu muốn làm cái gì?"
Kiến Vũ thản nhiên nói: "Đem cổ phần công ty chuyển cho anh của tôi a."
"Chuyển cho anh của cậu, vậy cậu sau này phải làm sao?" Phác Hữu Thiên thật sự muốn nắm chặt lấy vai Kiến Vũ mà lắc mạnh, tên ngu ngốc này, cậu tỉnh lại đi, đại ca nhà cậu có thể là lừa gạt cậu đó!! Hắn hấp khí, tiếp tục mở miệng nói: "Loại chuyện này không phải việc nhỏ như mua xe bán nhà đâu, cậu ngẫm lại cho kỹ đi." Lúc trước, hắn rốt cục cảm thấy người này khó đối phó ở chỗ nào, tất cả đều chỉ là ảo giác, ảo giác a!
"Của anh trai không phải là của tôi sao?" Kiến Vũ từ chối cho ý kiến, cười cười: "Hơn nữa, đại nam nhân cũng không cần quá cố chấp về mặt tiền tài, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi."
"Vậy sao cậu không đem những vật ngoài thân đó đưa cho tôi." Phác Hữu Thiên vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Bé con, cậu không biết những chuyện này phức tạp đến thế nào đâu." Hiện tại thứ của Vương Thanh có thể vẫn là của cậu, nhưng chờ sau khi cậu đem cổ phần công ty chuyển nhượng rồi, chỉ sợ tất cả đều là của anh ta.
"Vật ngoài thân cũng là vật, tôi đương nhiên là cho anh trai của mình, tại sao phải cho cậu?" Kiến Vũ hừ lạnh nói: "Cậu tưởng tôi không có đầu óc sao."
Không có đầu óc cũng biết bảo vệ tốt đồ đạc của mình, Phác Hữu Thiên khóe miệng kéo ra, nể tình gần đây thấy người này cũng coi như thuận mắt, hắn vẫn cố gắng khuyên giải: "Kiến Vũ, cậu hiện tại mất trí nhớ, rất nhiều chuyện không rõ, có một số việc không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Kiến Vũ biết rõ Phác Hữu Thiên nói những lời này là vì muốn tốt cho mình, chính là cậu cũng đã trải qua cuộc sống phức tạp suốt mười tám năm, trong cái đại gia tộc lâu đời đó, cũng đã thấy được rất nhiều người toan toan tính tính, đến cuối cùng, cậu vẫn bị chết không rõ ràng. Đời này cậu không muốn lại phải toan tính gì nữa, cho nên cậu lựa chọn đánh cược một lần, dùng đống tiền tài vốn không thuộc về mình ra đặt cược, mới có thể có được tình huynh đệ thuộc về mình, nghĩ như thế nào cũng thấy cậu đã được lợi hơn rồi.
"Tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy." Kiến Vũ cười cười, lần đầu tiên trước mặt Phác Hữu Thiên lộ ra tâm tình của mình: "Tôi đang vì chính mình mà đánh cược, dù thắng hay thua vẫn đều là tìm được. Thắng, tìm được tình huynh đệ. Thua, tìm được một phần giáo huấn, cớ sao lại không làm?" Cái người gọi Phác Hữu Thiên này, rõ ràng muốn lợi dụng mình, chính là ở một cơ hội rõ ràng có thể đi nịnh nọt Vương Thanh như thế này, lại tận tình khuyên bảo mình. Người này chỉ sợ cũng là người mạnh miệng mềm lòng mà thôi. Nghĩ kỹ, Phác Hữu Thiên có lẽ cũng không phụ cái danh hiệu "người tốt" mà trường học truy phong.
Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ thái độ kiên định, đồng thời cũng cảm thấy Kiến Vũ dường như đã kéo xuống một tầng khăn che mặt (mở lòng hơn) đối với mình, điều ấy khiến lòng hắn hơi chút ấm áp, nhưng ngoài mặt vẫn trào phúng nói: "Ngu ngốc." Thấy đối phương cho dù bị mình mắng, vẫn chỉ mang theo mỉm cười, hắn lại bổ sung một câu: "Tôi sẽ tìm cho cậu một luật sư. À mà... cậu không cần lo lắng đó là người của Phác gia đâu."
Nhìn "người nào đó" còn đang gượng gạo giải thích, Kiến Vũ lần đầu tiên chủ động nắm vai Phác Hữu Thiên: "Cảm ơn."
"Ai cho phép cậu động thủ động cước, cậu..." Phác Hữu Thiên trở tay muốn đẩy Kiến Vũ ra, lại nghe đến đằng sau truyền đến một thanh âm tràn đầy áy náy.
"A, thực xin lỗi, quấy rầy rồi, các bạn cứ tiếp tục đi." Người đến là một nữ sinh, hai người còn chưa thấy rõ tướng mạo cô gái, đã thấy người nọ chạy nhanh ra khỏi cánh rừng, bộ dáng vội vàng hấp tấp, cứ như là sợ bị người ta giết người diệt khẩu.
Phác Hữu Thiên đẩy Kiến Vũ ra, lại liếc mắt nhìn nữ sinh đã chạy xa, nghi hoặc cau lại lông mày: "Chuyện gì không biết..."
Kiến Vũ cũng liếc mắt nhìn theo nữ sinh, không để ý lắm, chợt nghe điện thoại di động của mình vang lên, lấy ra xem, là một dãy số lạ lẫm, cậu mở nắp ra, sau khi nghe được đối phương nói chuyện, mới biết được thì ra là vị hiệu trưởng ngày hôm qua.
Chờ Kiến Vũ cúp điện thoại, Phác Hữu Thiên mới cau mày nói: "Tôi đi trước, chuyện luật sư tôi sẽ lập tức liên lạc ổn thỏa."
Kiến Vũ nhẹ gật đầu, lập tức lại nói: "Đúng rồi, Phác Hữu Thiên, phòng làm việc của hiệu trưởng ở đâu?"
Phác Hữu Thiên dừng lại cước bộ: "Hiệu trưởng tìm cậu?" Hắn lần nữa nhíu lại lông mày, nhìn thấy Kiến Vũ trên mặt không có bao nhiêu biểu lộ, nếp nhăn giữa mi tâm mới giãn ra: "Tôi dẫn cậu đi, vừa vặn tôi cũng có chút chuyện phải tìm hiệu trưởng."
Kiến Vũ giật mình, ra hiệu trưởng là muốn gặp hai người bọn họ.
Đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, hai người đồng thời xuất hiện làm cho hiệu trưởng có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã bình thường trở lại, liền bảo hai người ngồi xuống, thông báo chuyện mình muốn nói. Đúng là vì một trận đấu bóng giao hữu với sinh viên đại học nước M, tuy ngoài mặt nói chỉ giao lưu là chính, nhưng đằng sau, lại có rất nhiều ẩn ý.
B là trường đại học cực kỳ nổi tiếng của Trung Quốc, mà đại học M tương đương cũng là một trường lớn, xếp hạng nhất trong nước. Đại học M không chỉ định tiến hành một trận đấu bóng đá, mà thông qua đó còn muốn trao đổi truyền thống, trên thực tế nói thẳng ra là muốn chứng tỏ sức mạnh của văn hóa đất nước họ.
Phác Hữu Thiên đối với cái chuyện này rất hiểu, không do dự nửa lời liền lập tức đồng ý. Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên tựa hồ đối với quốc gia kia cực kỳ khinh ghét, tuy không rõ lắm là xảy ra chuyện gì, nhưng liên quan đến đến danh dự của trường mình, cậu cũng vẫn là đáp ứng yêu cầu của hiệu trưởng, về phần hiệu trưởng làm sao biết cậu thông thạo kĩ thuật đá bóng, đối với Vương nhị thiếu gia mà nói, đây không nằm trong phạm vi cần lo lắng.
Cuối cùng, hiệu trưởng còn khéo léo nói sang hạng mục tài chính nào đó của trường học đang khó khăn, hy vọng hai người có nhiều hỗ trợ v.v..., mới cho bọn họ rời đi.
Ra khỏi văn phòng, Kiến Vũ lơ mơ còn chưa hiểu, hỏi Phác Hữu Thiên chuyện giữa hai nước.
Vì vậy, các loại thủ đoạn bí mật của quốc gia kia đã được Nhị thiếu gia thông hiểu vô cùng thấu triệt, sau khi nghe xong, Kiến Vũ trầm mặt chỉ nói một câu: "Đá chết hắn!"
Phác Hữu Thiên vội ho một tiếng, hắn có chút lo lắng tới lúc tiến hành trận đấu, Vương nhị thiếu gia sẽ nhân cơ hội đá cho đối phương đoạn tử tuyệt tôn (tự hiểu =.,=). Hắn vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, nửa tháng này, cậu cùng tôi luyện đá bóng, trận đấu kia có thể có rất nhiều giới truyền thông truyền hình đến tường thuật trực tiếp, cho nên điều chúng ta phải làm, là phải chiến thắng bọn họ một cách quang minh chính đại."
"Chẳng lẽ trước kia các cậu thắng không quang minh chính đại?" Kiến Vũ ngạc nhiên.
Phác Hữu Thiên lập tức rút về cánh tay còn đang vỗ trên vai Kiến Vũ, hắn đến tột cùng ngu xuẩn đến mức nào, lại đi nói loại chuyện đó với người này.
Vốn muốn luyện bóng đá ngay hôm nay, nhưng bởi vì Kiến Vũ phải bận xử lý vấn đề về cổ phần công ty, cho nên liền vội vàng đi giải quyết, đối với cậu mà nói, xúc cúc tuy cùng bóng đá có rất nhiều quy tắc bất đồng, nhưng về kỹ thuật lại có rất nhiều điểm tương thông, cánh tay cậu đã tốt hơn rất nhiều, những chuyện này có lẽ cũng không phải là nan đề quá lớn.
Hạ Quân nghe Phác Hữu Thiên nói Kiến Vũ muốn đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển cho người anh cùng cha khác mẹ, chợt cảm khái nói: "Tôi thật sự hy vọng em trai nhà tôi cũng mất trí nhớ, từ nay về sau chắc sẽ "vô sự khả buồn" (không còn chuyện gì có thể buồn phiền)."
"Rõ ràng ban ngày mà muốn mơ mộng cái gì." Kim Lâm hai tay khoanh trước ngực dựa vào cầu môn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm: "Có lẽ, nói không chừng Kiến Vũ đã có một sự lựa chọn chính xác, cảm tình mà Vương Thanh đối với cậu ta là thật, không phải lợi dụng." Hắn có chút hy vọng, người nam nhân có thể dịu dàng dùng khăn tay lau miệng cho Kiến Vũ kia là xuất phát từ cảm tình thật sự, chứ không phải vì tâm cơ.
Vô luận Kiến Vũ trước kia thế nào, chính là sau khi mất trí nhớ, cậu ta vẫn chưa từng làm ra bất kỳ một chuyện quá đáng nào, hắn thật sự không đành lòng phải chứng kiến một người như vậy, bởi vì ích lợi hư vô mà bị tình thân lừa gạt.
Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên nghe xong những lời này, đều trầm mặc, có lẽ bọn họ ai cũng biết, những lời này vô lực đến cỡ nào. Kiến Vũ đánh cược trận này, có lẽ sẽ mất đi hết thảy.
Như gia đình bọn họ vậy, nào có bao nhiêu cảm tình là chân thật?
............................................................
Sau khi Vương Thanh lái xe về nhà, phát hiện Kiến Vũ vẫn chưa về, anh hỏi quản gia, quản gia biểu tình rất mờ mịt, tỏ vẻ ông cũng không rõ lắm.
Như bình thường, giờ này Kiến Vũ đã sớm ở nhà, hiện tại đã trễ tận năm mươi ba phút(đếm từng giây từng phút =.,=), anh liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, lấy điện thoại di động ra định bấm số của Kiến Vũ, nhưng rồi lại nghĩ không muốn giam cầm tự do của cậu, nên đành chỉ có thể ở trên ghế sa lon mà thay đổi các loại tư thế ngồi (trằn trọc, ngọ nguậy), cái nắp điện thoại đáng thương cứ bị chủ nhân hết mở ra, lại gập vào.
Một cốc trà bất chợt được đặt trước mặt anh, bên trong còn có một cây lười ươi (một loại cây có công dụng làm thảo dược hoặc pha chế nước giải khát) đã ngâm đến trương phềnh lên.
Vương Thanh bóp bóp cái trán: " quản gia, tôi không uống cái này."
Quản gia nhìn anh một cái: "Thiếu gia, cây lười ươi giúp trừ hoả thanh nhiệt, cậu nên uống." Cậu lại đổi tư thế ngồi nữa, chắc sô pha cũng muốn vặn vẹo theo luôn. Nói cho cậu biết, cái sô pha này tôi vừa mới mua không lâu đó a.
Lúc Kiến Vũ cầm theo tập hồ sơ vào nhà thì... đã chứng kiến Vương Thanh cùng quản gia thúc thúc đang nhìn chằm chằm một cốc lười ươi, cậu nghi hoặc liếc theo một chút: "Cái cây lười ươi này làm sao vậy?"
Quản gia cười tủm tỉm đi về phía Kiến Vũ: "Nhị thiếu gia đã về?" Nói rồi, liền qua cầm giúp tập hồ sơ trên tay cậu: "Cây lười ươi rất tốt." Ánh mắt ông vô tình lướt qua, lập tức nhìn thấy tên giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản, nụ cười trên mặt biến thành kinh ngạc, Nhị thiếu gia lại thật sự làm như vậy?
Ông quay đầu nhìn nhìn cốc lười ươi kia, không biết mình có thể thay thiếu gia uống được không, nghe nói cây lười ươi cũng có công hiệu an thần, đầu óc ông hiện giờ tựa hồ có chút không thanh tỉnh –
Bại gia tử hoàn lương? Rất tốt.
Bại gia tử không đùa giỡn con gái? Vô cùng tốt.
Bại gia tử cùng Phác công tử thành bạn tốt? 2012 đến sớm?! ( 2012 - ngày tận thế ^^)
"Tôi muốn hỏi, rốt cuộc là cậu định làm cái gì?" Phác Hữu Thiên không nghĩ tới người từ trước đến nay đánh nhau còn cần kẻ khác hỗ trợ như Kiến Vũ lại dễ dàng lôi xềnh xệch hắn suốt một đoạn đường dài gần non nửa cái sân trường, mà hắn ngay cả động tác phản kháng đều không làm được, điều này làm cho lòng tự trọng của Phác công tử bị tổn thương nặng nề.
Kiến Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, không có bao nhiêu người, hơn nữa cánh rừng cây nhỏ này còn rất kín đáo, cậu buông Phác Hữu Thiên, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc."
"Giúp cái gì?" Phác Hữu Thiên cúi đầu phủi phẳng tay áo của mình, cũng che dấu phức tạp ở trong mắt: "Anh của cậu yêu thương cậu như vậy, còn cần tôi giúp cậu cái gì a?"
"Tôi nghe nói ở đây chuyển nhượng tài sản đều cần phải có luật sư xử lý cùng công chứng, đúng không?" Cậu tới thế giới này đã được một thời gian, những thứ đã học được cũng không phải ít, ít nhất những sinh hoạt cơ bản của cuộc sống hiện đại cậu cũng đã bắt đầu chậm rãi hấp thu.
Phác Hữu Thiên nghe những lời này, sắc mặt khẽ biến, Vương gia đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ai ai trong lòng đều biết. Mà rất nhiều người cũng hiểu rõ, Vương gia muốn thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, chỉ sợ còn cần cổ phần trong tay Kiến Vũ, nhưng là hắn thật không ngờ, Kiến Vũ cư nhiên thật sự có ý định đem cổ phần công ty nhường lại, chẳng lẽ cậu ta không lo nghĩ tới sau này? Không nghĩ qua Vương Thanh đối với cậu ta tốt như vậy có thể cũng chỉ là một âm mưu, thủ đoạn?
Tưởng tượng như vậy, Phác Hữu Thiên lại bắt đầu lo lắng, người này mất trí nhớ, căn bản không biết quan hệ trước kia của Vương Thanh với cậu ta có bao nhiêu ác liệt, Vương Thanh đối xử như vậy với những lão nhân của Vương gia, đương nhiên là đã sớm sắp đặt kế hoạch, nói như vậy, Kiến Vũ chẳng phải là...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Phác Hữu Thiên lại khẽ biến: "Kiến Vũ, cậu muốn làm cái gì?"
Kiến Vũ thản nhiên nói: "Đem cổ phần công ty chuyển cho anh của tôi a."
"Chuyển cho anh của cậu, vậy cậu sau này phải làm sao?" Phác Hữu Thiên thật sự muốn nắm chặt lấy vai Kiến Vũ mà lắc mạnh, tên ngu ngốc này, cậu tỉnh lại đi, đại ca nhà cậu có thể là lừa gạt cậu đó!! Hắn hấp khí, tiếp tục mở miệng nói: "Loại chuyện này không phải việc nhỏ như mua xe bán nhà đâu, cậu ngẫm lại cho kỹ đi." Lúc trước, hắn rốt cục cảm thấy người này khó đối phó ở chỗ nào, tất cả đều chỉ là ảo giác, ảo giác a!
"Của anh trai không phải là của tôi sao?" Kiến Vũ từ chối cho ý kiến, cười cười: "Hơn nữa, đại nam nhân cũng không cần quá cố chấp về mặt tiền tài, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi."
"Vậy sao cậu không đem những vật ngoài thân đó đưa cho tôi." Phác Hữu Thiên vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Bé con, cậu không biết những chuyện này phức tạp đến thế nào đâu." Hiện tại thứ của Vương Thanh có thể vẫn là của cậu, nhưng chờ sau khi cậu đem cổ phần công ty chuyển nhượng rồi, chỉ sợ tất cả đều là của anh ta.
"Vật ngoài thân cũng là vật, tôi đương nhiên là cho anh trai của mình, tại sao phải cho cậu?" Kiến Vũ hừ lạnh nói: "Cậu tưởng tôi không có đầu óc sao."
Không có đầu óc cũng biết bảo vệ tốt đồ đạc của mình, Phác Hữu Thiên khóe miệng kéo ra, nể tình gần đây thấy người này cũng coi như thuận mắt, hắn vẫn cố gắng khuyên giải: "Kiến Vũ, cậu hiện tại mất trí nhớ, rất nhiều chuyện không rõ, có một số việc không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Kiến Vũ biết rõ Phác Hữu Thiên nói những lời này là vì muốn tốt cho mình, chính là cậu cũng đã trải qua cuộc sống phức tạp suốt mười tám năm, trong cái đại gia tộc lâu đời đó, cũng đã thấy được rất nhiều người toan toan tính tính, đến cuối cùng, cậu vẫn bị chết không rõ ràng. Đời này cậu không muốn lại phải toan tính gì nữa, cho nên cậu lựa chọn đánh cược một lần, dùng đống tiền tài vốn không thuộc về mình ra đặt cược, mới có thể có được tình huynh đệ thuộc về mình, nghĩ như thế nào cũng thấy cậu đã được lợi hơn rồi.
"Tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy." Kiến Vũ cười cười, lần đầu tiên trước mặt Phác Hữu Thiên lộ ra tâm tình của mình: "Tôi đang vì chính mình mà đánh cược, dù thắng hay thua vẫn đều là tìm được. Thắng, tìm được tình huynh đệ. Thua, tìm được một phần giáo huấn, cớ sao lại không làm?" Cái người gọi Phác Hữu Thiên này, rõ ràng muốn lợi dụng mình, chính là ở một cơ hội rõ ràng có thể đi nịnh nọt Vương Thanh như thế này, lại tận tình khuyên bảo mình. Người này chỉ sợ cũng là người mạnh miệng mềm lòng mà thôi. Nghĩ kỹ, Phác Hữu Thiên có lẽ cũng không phụ cái danh hiệu "người tốt" mà trường học truy phong.
Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ thái độ kiên định, đồng thời cũng cảm thấy Kiến Vũ dường như đã kéo xuống một tầng khăn che mặt (mở lòng hơn) đối với mình, điều ấy khiến lòng hắn hơi chút ấm áp, nhưng ngoài mặt vẫn trào phúng nói: "Ngu ngốc." Thấy đối phương cho dù bị mình mắng, vẫn chỉ mang theo mỉm cười, hắn lại bổ sung một câu: "Tôi sẽ tìm cho cậu một luật sư. À mà... cậu không cần lo lắng đó là người của Phác gia đâu."
Nhìn "người nào đó" còn đang gượng gạo giải thích, Kiến Vũ lần đầu tiên chủ động nắm vai Phác Hữu Thiên: "Cảm ơn."
"Ai cho phép cậu động thủ động cước, cậu..." Phác Hữu Thiên trở tay muốn đẩy Kiến Vũ ra, lại nghe đến đằng sau truyền đến một thanh âm tràn đầy áy náy.
"A, thực xin lỗi, quấy rầy rồi, các bạn cứ tiếp tục đi." Người đến là một nữ sinh, hai người còn chưa thấy rõ tướng mạo cô gái, đã thấy người nọ chạy nhanh ra khỏi cánh rừng, bộ dáng vội vàng hấp tấp, cứ như là sợ bị người ta giết người diệt khẩu.
Phác Hữu Thiên đẩy Kiến Vũ ra, lại liếc mắt nhìn nữ sinh đã chạy xa, nghi hoặc cau lại lông mày: "Chuyện gì không biết..."
Kiến Vũ cũng liếc mắt nhìn theo nữ sinh, không để ý lắm, chợt nghe điện thoại di động của mình vang lên, lấy ra xem, là một dãy số lạ lẫm, cậu mở nắp ra, sau khi nghe được đối phương nói chuyện, mới biết được thì ra là vị hiệu trưởng ngày hôm qua.
Chờ Kiến Vũ cúp điện thoại, Phác Hữu Thiên mới cau mày nói: "Tôi đi trước, chuyện luật sư tôi sẽ lập tức liên lạc ổn thỏa."
Kiến Vũ nhẹ gật đầu, lập tức lại nói: "Đúng rồi, Phác Hữu Thiên, phòng làm việc của hiệu trưởng ở đâu?"
Phác Hữu Thiên dừng lại cước bộ: "Hiệu trưởng tìm cậu?" Hắn lần nữa nhíu lại lông mày, nhìn thấy Kiến Vũ trên mặt không có bao nhiêu biểu lộ, nếp nhăn giữa mi tâm mới giãn ra: "Tôi dẫn cậu đi, vừa vặn tôi cũng có chút chuyện phải tìm hiệu trưởng."
Kiến Vũ giật mình, ra hiệu trưởng là muốn gặp hai người bọn họ.
Đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, hai người đồng thời xuất hiện làm cho hiệu trưởng có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã bình thường trở lại, liền bảo hai người ngồi xuống, thông báo chuyện mình muốn nói. Đúng là vì một trận đấu bóng giao hữu với sinh viên đại học nước M, tuy ngoài mặt nói chỉ giao lưu là chính, nhưng đằng sau, lại có rất nhiều ẩn ý.
B là trường đại học cực kỳ nổi tiếng của Trung Quốc, mà đại học M tương đương cũng là một trường lớn, xếp hạng nhất trong nước. Đại học M không chỉ định tiến hành một trận đấu bóng đá, mà thông qua đó còn muốn trao đổi truyền thống, trên thực tế nói thẳng ra là muốn chứng tỏ sức mạnh của văn hóa đất nước họ.
Phác Hữu Thiên đối với cái chuyện này rất hiểu, không do dự nửa lời liền lập tức đồng ý. Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên tựa hồ đối với quốc gia kia cực kỳ khinh ghét, tuy không rõ lắm là xảy ra chuyện gì, nhưng liên quan đến đến danh dự của trường mình, cậu cũng vẫn là đáp ứng yêu cầu của hiệu trưởng, về phần hiệu trưởng làm sao biết cậu thông thạo kĩ thuật đá bóng, đối với Vương nhị thiếu gia mà nói, đây không nằm trong phạm vi cần lo lắng.
Cuối cùng, hiệu trưởng còn khéo léo nói sang hạng mục tài chính nào đó của trường học đang khó khăn, hy vọng hai người có nhiều hỗ trợ v.v..., mới cho bọn họ rời đi.
Ra khỏi văn phòng, Kiến Vũ lơ mơ còn chưa hiểu, hỏi Phác Hữu Thiên chuyện giữa hai nước.
Vì vậy, các loại thủ đoạn bí mật của quốc gia kia đã được Nhị thiếu gia thông hiểu vô cùng thấu triệt, sau khi nghe xong, Kiến Vũ trầm mặt chỉ nói một câu: "Đá chết hắn!"
Phác Hữu Thiên vội ho một tiếng, hắn có chút lo lắng tới lúc tiến hành trận đấu, Vương nhị thiếu gia sẽ nhân cơ hội đá cho đối phương đoạn tử tuyệt tôn (tự hiểu =.,=). Hắn vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, nửa tháng này, cậu cùng tôi luyện đá bóng, trận đấu kia có thể có rất nhiều giới truyền thông truyền hình đến tường thuật trực tiếp, cho nên điều chúng ta phải làm, là phải chiến thắng bọn họ một cách quang minh chính đại."
"Chẳng lẽ trước kia các cậu thắng không quang minh chính đại?" Kiến Vũ ngạc nhiên.
Phác Hữu Thiên lập tức rút về cánh tay còn đang vỗ trên vai Kiến Vũ, hắn đến tột cùng ngu xuẩn đến mức nào, lại đi nói loại chuyện đó với người này.
Vốn muốn luyện bóng đá ngay hôm nay, nhưng bởi vì Kiến Vũ phải bận xử lý vấn đề về cổ phần công ty, cho nên liền vội vàng đi giải quyết, đối với cậu mà nói, xúc cúc tuy cùng bóng đá có rất nhiều quy tắc bất đồng, nhưng về kỹ thuật lại có rất nhiều điểm tương thông, cánh tay cậu đã tốt hơn rất nhiều, những chuyện này có lẽ cũng không phải là nan đề quá lớn.
Hạ Quân nghe Phác Hữu Thiên nói Kiến Vũ muốn đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển cho người anh cùng cha khác mẹ, chợt cảm khái nói: "Tôi thật sự hy vọng em trai nhà tôi cũng mất trí nhớ, từ nay về sau chắc sẽ "vô sự khả buồn" (không còn chuyện gì có thể buồn phiền)."
"Rõ ràng ban ngày mà muốn mơ mộng cái gì." Kim Lâm hai tay khoanh trước ngực dựa vào cầu môn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm: "Có lẽ, nói không chừng Kiến Vũ đã có một sự lựa chọn chính xác, cảm tình mà Vương Thanh đối với cậu ta là thật, không phải lợi dụng." Hắn có chút hy vọng, người nam nhân có thể dịu dàng dùng khăn tay lau miệng cho Kiến Vũ kia là xuất phát từ cảm tình thật sự, chứ không phải vì tâm cơ.
Vô luận Kiến Vũ trước kia thế nào, chính là sau khi mất trí nhớ, cậu ta vẫn chưa từng làm ra bất kỳ một chuyện quá đáng nào, hắn thật sự không đành lòng phải chứng kiến một người như vậy, bởi vì ích lợi hư vô mà bị tình thân lừa gạt.
Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên nghe xong những lời này, đều trầm mặc, có lẽ bọn họ ai cũng biết, những lời này vô lực đến cỡ nào. Kiến Vũ đánh cược trận này, có lẽ sẽ mất đi hết thảy.
Như gia đình bọn họ vậy, nào có bao nhiêu cảm tình là chân thật?
............................................................
Sau khi Vương Thanh lái xe về nhà, phát hiện Kiến Vũ vẫn chưa về, anh hỏi quản gia, quản gia biểu tình rất mờ mịt, tỏ vẻ ông cũng không rõ lắm.
Như bình thường, giờ này Kiến Vũ đã sớm ở nhà, hiện tại đã trễ tận năm mươi ba phút(đếm từng giây từng phút =.,=), anh liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, lấy điện thoại di động ra định bấm số của Kiến Vũ, nhưng rồi lại nghĩ không muốn giam cầm tự do của cậu, nên đành chỉ có thể ở trên ghế sa lon mà thay đổi các loại tư thế ngồi (trằn trọc, ngọ nguậy), cái nắp điện thoại đáng thương cứ bị chủ nhân hết mở ra, lại gập vào.
Một cốc trà bất chợt được đặt trước mặt anh, bên trong còn có một cây lười ươi (một loại cây có công dụng làm thảo dược hoặc pha chế nước giải khát) đã ngâm đến trương phềnh lên.
Vương Thanh bóp bóp cái trán: " quản gia, tôi không uống cái này."
Quản gia nhìn anh một cái: "Thiếu gia, cây lười ươi giúp trừ hoả thanh nhiệt, cậu nên uống." Cậu lại đổi tư thế ngồi nữa, chắc sô pha cũng muốn vặn vẹo theo luôn. Nói cho cậu biết, cái sô pha này tôi vừa mới mua không lâu đó a.
Lúc Kiến Vũ cầm theo tập hồ sơ vào nhà thì... đã chứng kiến Vương Thanh cùng quản gia thúc thúc đang nhìn chằm chằm một cốc lười ươi, cậu nghi hoặc liếc theo một chút: "Cái cây lười ươi này làm sao vậy?"
Quản gia cười tủm tỉm đi về phía Kiến Vũ: "Nhị thiếu gia đã về?" Nói rồi, liền qua cầm giúp tập hồ sơ trên tay cậu: "Cây lười ươi rất tốt." Ánh mắt ông vô tình lướt qua, lập tức nhìn thấy tên giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản, nụ cười trên mặt biến thành kinh ngạc, Nhị thiếu gia lại thật sự làm như vậy?
Ông quay đầu nhìn nhìn cốc lười ươi kia, không biết mình có thể thay thiếu gia uống được không, nghe nói cây lười ươi cũng có công hiệu an thần, đầu óc ông hiện giờ tựa hồ có chút không thanh tỉnh –
/85
|