Buổi tối khoảng mười giờ gì đó, Vương Thanh nằm ngồi ở đầu giường, trên tay cầm một quyển sách, lại như thế nào cũng xem không vào. Nhớ lại buổi chiều khi được chứng kiến Kiến Vũ đá bóng với thân thể tràn đầy sức sống, còn có nụ cười sáng lạn, trong nội tâm anh liền cảm thấy ê ẩm đau nhức.
Loại cảm xúc này tuy khiến Vương Thanh cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng hiểu được nó đại biểu cho cái gì. Khép lại cuốn sách tâm lý trong tay, anh xoa bên trán, nếu là một quyển sách có thể đem thứ tình yêu trái với luân thường đạo lí này bóp chết, anh sẽ không ngại dùng tiền mua cả nhà sách.
Sau khi cùng Hạ Như chia tay, mặc dù có chút thất vọng, nhưng Vương Thanh cũng không đến mức quá đau khổ như người khác, bởi vì anh quá mức lý tính, cho nên khi đối mặt với những chuyện này, vẫn có thể bình tĩnh suy xét.
Vài người bạn tốt nói anh không hiểu cảm tình, anh chỉ toàn cười nhạt. Nhưng mãi tới bây giờ, anh mới hiểu được, tình yêu chân chính đích xác không thể cân nhắc bằng lý tính. Lúc anh dùng lý tính như vậy đối đãi với Hạ Như, như vậy nguyên nhân chia tay là bởi vì sự nghiệp, hay chỉ là không yêu?
Anh như thế nào lại đi yêu em trai có quan hệ huyết thống với chính mình? Nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến gương mặt tươi cười của thiếu niên, nặng nề thở ra một hơi, chuẩn bị tắt đèn ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Anh, bình nước nóng trong phòng tắm chỗ em bị hư rồi, hiện tại em có thể mượn dùng phòng tắm chỗ anh chút được không?" Kiến Vũ từ sau cánh cửa thò đầu vào, mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt.
Vương Thanh nao nao, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Còn đứng ở ngoài cửa làm gì, mau vào." Tay lại có chút phát run.
Kiến Vũ đi một đôi dép bông, mặc áo choàng tắm màu sáng đi đến. Cậu bình thường rất ít khi vào phòng của Vương Thanh. Trong nhận thức của cậu, chủ nhân không ở mà lại vào phòng của người ta là một chuyện cực không lễ phép. Huống chi trước kia hai huynh đệ còn xảy ra tranh chấp về tài sản, cậu vào phòng nếu là xảy ra chuyện gì, thì đó sẽ là chuyện như thế nào cũng không thể thanh minh. Tùy ý quét mắt nhìn qua bày trí trong căn phòng, cũng không tò mò nhiều, cậu ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, chớp chớp mắt nhìn Vương Thanh: "Em có thể dùng sao?"
Vương Thanh ngắm nhìn cái cổ trắng noãn của cậu, bóng tối trong con ngươi càng sâu, khẽ dời đi ánh mắt, khóe miệng mang cười nói: "Em cứ ngồi đó trước đi, anh đi xả nước tắm cho em."
Kiến Vũ vội vàng đứng lên nói: "Không cần, tự em làm cũng được." Khiến huynh trưởng phải đi làm hộ mình những chuyện này, cậu dù sao cũng có chút ngại ngùng, vội ho một tiếng, đi vào phòng tắm.
Vương Thanh nhìn cửa phòng tắm bị đóng, bởi vì hiệu quả cách âm rất tốt, anh chỉ có thể nghe được tiếng nước mơ mơ hồ hồ. Đứng ở bên giường, nhưng anh lúc này lại không thể di chuyển dù chỉ một bước. Nhìn cánh cửa đóng chặt, những hình ảnh "không trong sáng" như thế nào cũng không ngừng hiện lên trong đầu anh.
Hít sâu một hơi, anh kéo cửa ban công ra, đi ra sân thượng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một vòng loan nguyệt (trăng khuyết) đọng giữa bầu trời, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy lạnh lẽo.
Nhiệt độ bên ngoài giúp anh dần dần đè xuống những suy nghĩ đang nhiễu loạn trong nội tâm, tay vịn lan can dần dần trắng bệch. Rõ ràng đối với em trai của chính mình có tâm tư không nên có vậy mà cũng không nguyện buông tay, anh như vậy, sợ là so với Kiến Vũ trước khi mất trí nhớ càng thêm cuồng loạn.
Kiến Vũ tắm rửa xong đi ra, liếc mắt nhìn chiếc giường lớn màu xanh đậm, người không ở trên giường, lại liếc mắt một vòng, mới phát hiện Vương Thanh đang đứng ở ngoài ban công, trông bóng lưng như vậy của Vương Thanh, không hiểu sao cậu lại cảm thấy anh có chút tịch mịch. Cậu khoác khăn tắm lên cổ, đi đến sau lưng Vương Thanh: "Anh, anh đứng ở đây nhìn cái gì vậy?"
Hương dầu tắm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, hòa cùng nhiệt khí đang lan tỏa ra từ người thiếu niên, Vương Thanh cảm giác nhiệt độ thân thể của mình vừa mới hạ xuống lại lần nữa nóng lên, anh không dám quay đầu lại, chỉ nói: "Ngắm trăng."
Kiến Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn vầng trăng lưỡi liềm cong cong, vừa lau tóc vừa đến bên cạnh Vương Thanh: "Ánh trăng không trọn vẹn càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy tịch mịch, còn không bằng xem ánh trăng viên mãn không sứt mẻ, tựa như con người vậy, so với việc truy cầu một vẻ đẹp không trọn vẹn, không bằng dốc sức làm cho phần không trọn vẹn này trở nên hoàn mỹ." Xem ra anh trai thật là gặp được chuyện gì khổ sở, chẳng lẽ là bởi vì cô gái gọi Hạ Như kia?
"Truy cầu viên mãn?" Vương Thanh quay đầu nhìn về phía Kiến Vũ, vươn tay cầm lấy chiếc khăn bông trong tay cậu, nhẹ nhàng giúp thiếu niên lau tóc: "Nếu như phần viên mãn này sẽ phải hứng chịu sự lên án của người khác thì sao?"
"Hạnh phúc của anh thì liên quan gì tới người khác?" Kiến Vũ tùy ý để Vương Thanh sát tóc cho mình, huống chi loại chuyện này cậu cũng đã nuôi thành thói quen: "Hơn nữa mặc kệ anh trai làm cái gì, em sẽ luôn đứng về phía anh." Nghĩ nghĩ, Kiến Vũ do dự bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thương tổn người vô tội." Cậu có thể nhớ rõ, ở thế giới này nếu làm trái với pháp luật thì hậu quả rất nghiêm trọng, hơn nữa cuộc sống trong ngục giam điều kiện rất không tốt, cậu cũng không hy vọng chính anh trai của cậu lại phải vào chỗ đó.
"Sẽ không thương tổn người khác, cũng không trái pháp luật." Vương Thanh xem biểu tình trên mặt thiếu niên: "Nếu anh đi làm, Em còn có thể đứng ở bên cạnh anh không?"
Kiến Vũ ngẩng đầu ngước nhìn Vương Thanh so với chính mình còn cao nữa cái đầu: "Nếu là như vậy, vì sao không làm." Cậu cong lên khóe môi: "Em đương nhiên sẽ đứng ở bên cạnh anh." Đây là người đối xử với cậu tốt nhất trên cái thế giới này, nếu mình không đứng ở bên cạnh anh ấy, vậy quả thực không phải.
Nhịn không được đem người trước mắt ôm vào trong ngực, Vương Thanh khóe miệng giương lên, mặt dán lên mái tóc ướt sũng của thiếu niên: "Vũ, nếu là như vậy, anh sẽ không ngần ngại mà làm." Vũ, những lời này là chính em nói cho anh biết, cho nên sau này dù có thế nào, anh cũng sẽ không cho em chạy thoát khỏi bàn tay anh.
Đầu Kiến Vũ cọ cọ trong ngực Vương Thanh, người anh trai này mặc dù không uy nghiêm như huynh trưởng kiếp trước, nhưng lại rất tình cảm, đối với mình lại rất tốt, cái ngực này cũng thật thoải mái. Ít nhất mình ở trong mắt người này là trân bảo cần che chở, mà không phải như kiếp trước chỉ là một bảo bối có giá trị làm công cụ cho gia tộc.
Vươn tay ôm lấy eo huynh trưởng, Kiến Vũ cười tủm tỉm mở miệng nói: "Anh, khuya hôm nay chúng ta ngủ chung đi." Cho tới nay, cậu thậm chí chưa từng biết cảm giác ngủ chung là như thế nào. Kiếp trước bởi vì thân phận của mình không cho phép, nhưng ở nơi đây thì cuộc sống không có nhiều quy củ như vậy, tùy hứng lười nhác một chút, chắc cũng không có vấn đề gì a.
Cảm giác được thân thể đang ôm lấy mình đột nhiên cứng đờ, nhưng không nghe được đối phương trả lời, Kiến Vũ có chút thất vọng ngẩng đầu: "Không được sao?"
Vương Thanh lộ ra một nụ cười: "Được chứ." Xoa xoa tóc thiếu niên: "Bất quá trước tiên phải lau khô tóc mới có thể lên giường." Một tay kéo Kiến Vũ, tay kia lau tóc, kỳ thật lúc hạ quyết tâm tận dụng thời cơ ăn đậu hủ, thật sự là một chuyện làm cho lòng người sung sướng.
Lau khô tóc, Vương Thanh nắm vai Kiến Vũ: "Nghĩ như thế nào mà lại muốn ngủ cùng anh?"
Kiến Vũ thành thật trả lời: "Chưa từng cùng anh trai ngủ qua."
"Chỉ vì nguyên nhân này?" Vương Thanh khiêu mi.
Kiến Vũ gật đầu, thấy Vương Thanh thần sắc khó phân biệt, lo lắng hỏi: "Em nói sai cái gì rồi sao?" Vị anh trai này cái gì cũng tốt, chính là hay suy nghĩ nhiều, mình chỉ có thể rộng lượng bao dung anh ấy, làm em trai kỳ thật cũng thực không dễ dàng a.
"Như vậy sau đó em cũng định ngủ cùng quản gia sao?" Vương Thanh hoài nghi hỏi.
Kiến Vũ cả kinh nói: "Anh trai, ý của anh là, không muốn ngủ cùng em, mà đi tìm quản gia thúc thúc?"
Vương Thanh tâm tình thật tốt, đem Kiến Vũ kéo đến ấn xuống giường, trải chăn cho tốt: "Anh rất muốn, mau lên đây ngủ."
Kiến Vũ hoài nghi liếc nhìn Vương Thanh, thấy thần sắc của anh vẫn như thường, cũng không nghĩ nhiều nữa, chui vào trong chăn, sau đó rúc rúc, chỉ lộ ra cái đầu: "Anh, anh mau vào đi."
Vương Thanh vội ho một tiếng, vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa, vén chăn lên nằm vào, vươn tay tắt đèn ngủ, trong phòng nháy mắt lâm vào hắc ám.
Không biết có phải là bởi vì hắc ám đã khiến cảm quan càng thêm mẫn cảm hay không, Vương Thanh cảm thấy thân thể nằm ở bên người giống như một khối lửa, làm toàn thân anh nóng vô cùng, anh cứng ngắc nằm ở trên giường, ngay cả đụng cũng không dám đụng vào người bên cạnh.
"Anh, trước kia anh rất chán ghét em đúng không?" Kiến Vũ lật thân, thấy Vương Thanh đang nằm thẳng cẳng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bên mặt.
"Em khi còn bé rất ít khi cùng anh ở chung, cho dù cùng một chỗ cũng không hợp, về sau anh lại ra nước ngoài, sau đó thì trở lại công ty làm việc." Vương Thanh cảm giác từng đợt hô hấp phả ở bên tai, cũng không dám nghiêng đầu, cứng ngắc ngước nhìn chằm chằm trần nhà: "Trước khi em mất trí nhớ, chúng ta chưa bao giờ nói được câu nào tử tế."
Kiến Vũ thở dài một hơi, tình huynh đệ hiện tại giữa cái thân thể này và Vương Thanh thực đã tốt hơn xưa nhiều lắm, cao hứng ôm lấy eo của anh, đem mặt dán vào đầu vai anh: "Em rất yêu anh trai." Cũng rất yêu cuộc sống bây giờ, thì ra dỡ xuống hết thảy vinh quang, cậu lại có thể có được một cuộc sống đơn giản như vậy, cũng có thể được người ta dùng tâm đi bảo vệ.
Cảm giác khô nóng toàn thân bởi vì một câu "yêu" này mà dần dần biến mất, Vương Thanh nhìn thiếu niên đang dựa vào mình, mặc dù hiểu cái chữ "yêu" này không phải ý nghĩa như mình muốn, chính là tâm vẫn bởi vì nghe thấy nó mà có chút rung động: "Anh cũng yêu em, rất yêu."
Xoay người đem thiếu niên ghì vào trong ngực của mình, cảm giác được sự tồn tại chân thật, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn ở bên gò má thiếu niên, thậm chí chạm được khóe môi.
"Anh..." Kiến Vũ có chút không được tự nhiên cựa quậy, huynh đệ sao có thể làm ra cử động thân mật như thế, vì vậy cậu mê mang, ngượng ngùng.
"Nụ hôn chúc ngủ ngon." Vương Thanh trong bóng đêm cong lên khóe môi: "Làm mộng đẹp."
Kiến Vũ hiểu ra, thì ra là như vậy, làm người có mỹ đức (đức tính tốt) luôn có qua có lại như Vương nhị thiếu gia cũng hôn hôn lên mặt Vương Thanh: "Ngủ ngon." Tuy cái lễ tiết này quá mức phóng khoáng, nhưng mình đã sông ở thế giới này, người hiểu chuyện phải tùy theo hoàn cảnh cuộc sống mà thay đổi chính mình, huống chi người này là anh trai, không phải người khác. Nghĩ vậy, Vương nhị thiếu gia thỏa mãn nhắm mắt lại, hai người ngủ chung cảm giác cũng không tồi.
Vì vậy, trong một buối tối có ánh trăng chiếu sáng, cuộc sống hai huynh đệ ở chung càng tiến một bước dài hướng đến tương lai tốt đẹp.
Về phần buổi sáng ngày mai, khi quản gia đi gọi cửa, liệu có hoài nghi Nhị thiếu gia mất tích tại gian phòng của mình hay không, ai mà biết được.
................................................
Loại cảm xúc này tuy khiến Vương Thanh cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng hiểu được nó đại biểu cho cái gì. Khép lại cuốn sách tâm lý trong tay, anh xoa bên trán, nếu là một quyển sách có thể đem thứ tình yêu trái với luân thường đạo lí này bóp chết, anh sẽ không ngại dùng tiền mua cả nhà sách.
Sau khi cùng Hạ Như chia tay, mặc dù có chút thất vọng, nhưng Vương Thanh cũng không đến mức quá đau khổ như người khác, bởi vì anh quá mức lý tính, cho nên khi đối mặt với những chuyện này, vẫn có thể bình tĩnh suy xét.
Vài người bạn tốt nói anh không hiểu cảm tình, anh chỉ toàn cười nhạt. Nhưng mãi tới bây giờ, anh mới hiểu được, tình yêu chân chính đích xác không thể cân nhắc bằng lý tính. Lúc anh dùng lý tính như vậy đối đãi với Hạ Như, như vậy nguyên nhân chia tay là bởi vì sự nghiệp, hay chỉ là không yêu?
Anh như thế nào lại đi yêu em trai có quan hệ huyết thống với chính mình? Nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến gương mặt tươi cười của thiếu niên, nặng nề thở ra một hơi, chuẩn bị tắt đèn ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Anh, bình nước nóng trong phòng tắm chỗ em bị hư rồi, hiện tại em có thể mượn dùng phòng tắm chỗ anh chút được không?" Kiến Vũ từ sau cánh cửa thò đầu vào, mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt.
Vương Thanh nao nao, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Còn đứng ở ngoài cửa làm gì, mau vào." Tay lại có chút phát run.
Kiến Vũ đi một đôi dép bông, mặc áo choàng tắm màu sáng đi đến. Cậu bình thường rất ít khi vào phòng của Vương Thanh. Trong nhận thức của cậu, chủ nhân không ở mà lại vào phòng của người ta là một chuyện cực không lễ phép. Huống chi trước kia hai huynh đệ còn xảy ra tranh chấp về tài sản, cậu vào phòng nếu là xảy ra chuyện gì, thì đó sẽ là chuyện như thế nào cũng không thể thanh minh. Tùy ý quét mắt nhìn qua bày trí trong căn phòng, cũng không tò mò nhiều, cậu ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, chớp chớp mắt nhìn Vương Thanh: "Em có thể dùng sao?"
Vương Thanh ngắm nhìn cái cổ trắng noãn của cậu, bóng tối trong con ngươi càng sâu, khẽ dời đi ánh mắt, khóe miệng mang cười nói: "Em cứ ngồi đó trước đi, anh đi xả nước tắm cho em."
Kiến Vũ vội vàng đứng lên nói: "Không cần, tự em làm cũng được." Khiến huynh trưởng phải đi làm hộ mình những chuyện này, cậu dù sao cũng có chút ngại ngùng, vội ho một tiếng, đi vào phòng tắm.
Vương Thanh nhìn cửa phòng tắm bị đóng, bởi vì hiệu quả cách âm rất tốt, anh chỉ có thể nghe được tiếng nước mơ mơ hồ hồ. Đứng ở bên giường, nhưng anh lúc này lại không thể di chuyển dù chỉ một bước. Nhìn cánh cửa đóng chặt, những hình ảnh "không trong sáng" như thế nào cũng không ngừng hiện lên trong đầu anh.
Hít sâu một hơi, anh kéo cửa ban công ra, đi ra sân thượng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một vòng loan nguyệt (trăng khuyết) đọng giữa bầu trời, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy lạnh lẽo.
Nhiệt độ bên ngoài giúp anh dần dần đè xuống những suy nghĩ đang nhiễu loạn trong nội tâm, tay vịn lan can dần dần trắng bệch. Rõ ràng đối với em trai của chính mình có tâm tư không nên có vậy mà cũng không nguyện buông tay, anh như vậy, sợ là so với Kiến Vũ trước khi mất trí nhớ càng thêm cuồng loạn.
Kiến Vũ tắm rửa xong đi ra, liếc mắt nhìn chiếc giường lớn màu xanh đậm, người không ở trên giường, lại liếc mắt một vòng, mới phát hiện Vương Thanh đang đứng ở ngoài ban công, trông bóng lưng như vậy của Vương Thanh, không hiểu sao cậu lại cảm thấy anh có chút tịch mịch. Cậu khoác khăn tắm lên cổ, đi đến sau lưng Vương Thanh: "Anh, anh đứng ở đây nhìn cái gì vậy?"
Hương dầu tắm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, hòa cùng nhiệt khí đang lan tỏa ra từ người thiếu niên, Vương Thanh cảm giác nhiệt độ thân thể của mình vừa mới hạ xuống lại lần nữa nóng lên, anh không dám quay đầu lại, chỉ nói: "Ngắm trăng."
Kiến Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn vầng trăng lưỡi liềm cong cong, vừa lau tóc vừa đến bên cạnh Vương Thanh: "Ánh trăng không trọn vẹn càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy tịch mịch, còn không bằng xem ánh trăng viên mãn không sứt mẻ, tựa như con người vậy, so với việc truy cầu một vẻ đẹp không trọn vẹn, không bằng dốc sức làm cho phần không trọn vẹn này trở nên hoàn mỹ." Xem ra anh trai thật là gặp được chuyện gì khổ sở, chẳng lẽ là bởi vì cô gái gọi Hạ Như kia?
"Truy cầu viên mãn?" Vương Thanh quay đầu nhìn về phía Kiến Vũ, vươn tay cầm lấy chiếc khăn bông trong tay cậu, nhẹ nhàng giúp thiếu niên lau tóc: "Nếu như phần viên mãn này sẽ phải hứng chịu sự lên án của người khác thì sao?"
"Hạnh phúc của anh thì liên quan gì tới người khác?" Kiến Vũ tùy ý để Vương Thanh sát tóc cho mình, huống chi loại chuyện này cậu cũng đã nuôi thành thói quen: "Hơn nữa mặc kệ anh trai làm cái gì, em sẽ luôn đứng về phía anh." Nghĩ nghĩ, Kiến Vũ do dự bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thương tổn người vô tội." Cậu có thể nhớ rõ, ở thế giới này nếu làm trái với pháp luật thì hậu quả rất nghiêm trọng, hơn nữa cuộc sống trong ngục giam điều kiện rất không tốt, cậu cũng không hy vọng chính anh trai của cậu lại phải vào chỗ đó.
"Sẽ không thương tổn người khác, cũng không trái pháp luật." Vương Thanh xem biểu tình trên mặt thiếu niên: "Nếu anh đi làm, Em còn có thể đứng ở bên cạnh anh không?"
Kiến Vũ ngẩng đầu ngước nhìn Vương Thanh so với chính mình còn cao nữa cái đầu: "Nếu là như vậy, vì sao không làm." Cậu cong lên khóe môi: "Em đương nhiên sẽ đứng ở bên cạnh anh." Đây là người đối xử với cậu tốt nhất trên cái thế giới này, nếu mình không đứng ở bên cạnh anh ấy, vậy quả thực không phải.
Nhịn không được đem người trước mắt ôm vào trong ngực, Vương Thanh khóe miệng giương lên, mặt dán lên mái tóc ướt sũng của thiếu niên: "Vũ, nếu là như vậy, anh sẽ không ngần ngại mà làm." Vũ, những lời này là chính em nói cho anh biết, cho nên sau này dù có thế nào, anh cũng sẽ không cho em chạy thoát khỏi bàn tay anh.
Đầu Kiến Vũ cọ cọ trong ngực Vương Thanh, người anh trai này mặc dù không uy nghiêm như huynh trưởng kiếp trước, nhưng lại rất tình cảm, đối với mình lại rất tốt, cái ngực này cũng thật thoải mái. Ít nhất mình ở trong mắt người này là trân bảo cần che chở, mà không phải như kiếp trước chỉ là một bảo bối có giá trị làm công cụ cho gia tộc.
Vươn tay ôm lấy eo huynh trưởng, Kiến Vũ cười tủm tỉm mở miệng nói: "Anh, khuya hôm nay chúng ta ngủ chung đi." Cho tới nay, cậu thậm chí chưa từng biết cảm giác ngủ chung là như thế nào. Kiếp trước bởi vì thân phận của mình không cho phép, nhưng ở nơi đây thì cuộc sống không có nhiều quy củ như vậy, tùy hứng lười nhác một chút, chắc cũng không có vấn đề gì a.
Cảm giác được thân thể đang ôm lấy mình đột nhiên cứng đờ, nhưng không nghe được đối phương trả lời, Kiến Vũ có chút thất vọng ngẩng đầu: "Không được sao?"
Vương Thanh lộ ra một nụ cười: "Được chứ." Xoa xoa tóc thiếu niên: "Bất quá trước tiên phải lau khô tóc mới có thể lên giường." Một tay kéo Kiến Vũ, tay kia lau tóc, kỳ thật lúc hạ quyết tâm tận dụng thời cơ ăn đậu hủ, thật sự là một chuyện làm cho lòng người sung sướng.
Lau khô tóc, Vương Thanh nắm vai Kiến Vũ: "Nghĩ như thế nào mà lại muốn ngủ cùng anh?"
Kiến Vũ thành thật trả lời: "Chưa từng cùng anh trai ngủ qua."
"Chỉ vì nguyên nhân này?" Vương Thanh khiêu mi.
Kiến Vũ gật đầu, thấy Vương Thanh thần sắc khó phân biệt, lo lắng hỏi: "Em nói sai cái gì rồi sao?" Vị anh trai này cái gì cũng tốt, chính là hay suy nghĩ nhiều, mình chỉ có thể rộng lượng bao dung anh ấy, làm em trai kỳ thật cũng thực không dễ dàng a.
"Như vậy sau đó em cũng định ngủ cùng quản gia sao?" Vương Thanh hoài nghi hỏi.
Kiến Vũ cả kinh nói: "Anh trai, ý của anh là, không muốn ngủ cùng em, mà đi tìm quản gia thúc thúc?"
Vương Thanh tâm tình thật tốt, đem Kiến Vũ kéo đến ấn xuống giường, trải chăn cho tốt: "Anh rất muốn, mau lên đây ngủ."
Kiến Vũ hoài nghi liếc nhìn Vương Thanh, thấy thần sắc của anh vẫn như thường, cũng không nghĩ nhiều nữa, chui vào trong chăn, sau đó rúc rúc, chỉ lộ ra cái đầu: "Anh, anh mau vào đi."
Vương Thanh vội ho một tiếng, vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa, vén chăn lên nằm vào, vươn tay tắt đèn ngủ, trong phòng nháy mắt lâm vào hắc ám.
Không biết có phải là bởi vì hắc ám đã khiến cảm quan càng thêm mẫn cảm hay không, Vương Thanh cảm thấy thân thể nằm ở bên người giống như một khối lửa, làm toàn thân anh nóng vô cùng, anh cứng ngắc nằm ở trên giường, ngay cả đụng cũng không dám đụng vào người bên cạnh.
"Anh, trước kia anh rất chán ghét em đúng không?" Kiến Vũ lật thân, thấy Vương Thanh đang nằm thẳng cẳng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bên mặt.
"Em khi còn bé rất ít khi cùng anh ở chung, cho dù cùng một chỗ cũng không hợp, về sau anh lại ra nước ngoài, sau đó thì trở lại công ty làm việc." Vương Thanh cảm giác từng đợt hô hấp phả ở bên tai, cũng không dám nghiêng đầu, cứng ngắc ngước nhìn chằm chằm trần nhà: "Trước khi em mất trí nhớ, chúng ta chưa bao giờ nói được câu nào tử tế."
Kiến Vũ thở dài một hơi, tình huynh đệ hiện tại giữa cái thân thể này và Vương Thanh thực đã tốt hơn xưa nhiều lắm, cao hứng ôm lấy eo của anh, đem mặt dán vào đầu vai anh: "Em rất yêu anh trai." Cũng rất yêu cuộc sống bây giờ, thì ra dỡ xuống hết thảy vinh quang, cậu lại có thể có được một cuộc sống đơn giản như vậy, cũng có thể được người ta dùng tâm đi bảo vệ.
Cảm giác khô nóng toàn thân bởi vì một câu "yêu" này mà dần dần biến mất, Vương Thanh nhìn thiếu niên đang dựa vào mình, mặc dù hiểu cái chữ "yêu" này không phải ý nghĩa như mình muốn, chính là tâm vẫn bởi vì nghe thấy nó mà có chút rung động: "Anh cũng yêu em, rất yêu."
Xoay người đem thiếu niên ghì vào trong ngực của mình, cảm giác được sự tồn tại chân thật, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn ở bên gò má thiếu niên, thậm chí chạm được khóe môi.
"Anh..." Kiến Vũ có chút không được tự nhiên cựa quậy, huynh đệ sao có thể làm ra cử động thân mật như thế, vì vậy cậu mê mang, ngượng ngùng.
"Nụ hôn chúc ngủ ngon." Vương Thanh trong bóng đêm cong lên khóe môi: "Làm mộng đẹp."
Kiến Vũ hiểu ra, thì ra là như vậy, làm người có mỹ đức (đức tính tốt) luôn có qua có lại như Vương nhị thiếu gia cũng hôn hôn lên mặt Vương Thanh: "Ngủ ngon." Tuy cái lễ tiết này quá mức phóng khoáng, nhưng mình đã sông ở thế giới này, người hiểu chuyện phải tùy theo hoàn cảnh cuộc sống mà thay đổi chính mình, huống chi người này là anh trai, không phải người khác. Nghĩ vậy, Vương nhị thiếu gia thỏa mãn nhắm mắt lại, hai người ngủ chung cảm giác cũng không tồi.
Vì vậy, trong một buối tối có ánh trăng chiếu sáng, cuộc sống hai huynh đệ ở chung càng tiến một bước dài hướng đến tương lai tốt đẹp.
Về phần buổi sáng ngày mai, khi quản gia đi gọi cửa, liệu có hoài nghi Nhị thiếu gia mất tích tại gian phòng của mình hay không, ai mà biết được.
................................................
/85
|