Buổi sáng khi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, Vương Thanh biến sắc, vội vàng lao ra khỏi phòng, thấy người hầu gái đang quét dọn hành lang, sắc mặt lo lắng hỏi: "Nhị thiếu gia đâu?"
Tóc thì mất trật tự, vẫn đang mặc đồ ngủ mà bước ra ngoài, Vương Thanh đã làm người hầu gái bị dọa đến mức sợ hãi hét lên một tiếng, làm việc ở Vương gia đã một thời gian dài, cô cũng chưa từng thấy thiếu gia có bộ dáng thất thố như vậy. Cô ấp úng nói: "Tôi không có gặp nhị thiếu gia."
Vương Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, chuyện đêm hôm qua chẳng lẽ làm cho Kiến Vũ lảng tránh mình? Nghĩ đến tình cảnh từ nay về sau Kiến Vũ cứ nhìn thấy mình liền trốn, sắc mặt anh có chút biến trắng, xoay người định đi xuống lầu.
"Thiếu gia..." Người hầu gái nhìn theo bóng lưng vội vã của Vương Thanh, tắt máy hút bụi, thở dài, thiếu gia đến tột cùng đã làm chuyện gì khiến Nhị thiếu gia tức giận vậy, mới sáng sớm chỉ mặc mỗi đồ ngủ đã chạy đi chạy lại trong nhà, nếu để quản gia thấy được, chỉ sợ cả nhà sẽ ầm ĩ nửa ngày.
Đánh xong một bộ quyền, Kiến Vũ vừa mới vào cửa đã thấy Vương Thanh đi nhanh từ trên lầu xuống, sắc mặt khẩn trương, vội hỏi: "Anh, xảy ra chuyện gì vậy?" Gia tộc có phá sản, cũng không phá nhanh như vậy chứ.
"Vũ." Thấy người mà mình nhớ mong đang đứng ở cửa ra vào, Vương Thanh sắc mặt hòa hoãn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười: "Không có việc gì, sáng nay sao em thức dậy sớm như vậy?"
Kiến Vũ sắc mặt đỏ lên, nghĩ đến chuyện tối qua, nhưng bởi vì biểu tình của Vương Thanh vẫn như thường ngày, nên trong lòng xấu hổ cũng tiêu tan không ít, chỉ là hai gò má vẫn có chút ửng hồng.
"Em còn đứng đó làm gì, mau đi lên thay quần áo." Vương Thanh đi đến trước mặt Kiến Vũ, vuốt vuốt tóc của cậu: "Nhanh rồi xuống ăn cơm."
"A." Kiến Vũ nhẹ gật đầu, vừa đi lên lầu, vừa nghi hoặc, sáng nay anh trai tựa hồ có chút không bình thường.
"Thiếu gia." quản gia mặc vest chỉnh tề, lặng yên không tiếng động đi đến sau lưng Vương Thanh, ánh mắt bắt bẻ nhìn bộ ngủ trên người anh, gật gù một lát mới nói: "Muốn sắp xếp phòng khách này làm phòng ngủ của cậu thực không dễ lắm a."
Vương Thanh cảm thấy kì quái: "Tôi khi nào thì nói muốn đem phòng khách đổi thành phòng ngủ?"
quản gia liếc mắt nhìn mái tóc mất trật tự của Vương Thanh, áo ngủ lôi thôi, còn có dép bông dưới chân, tặc lưỡi nói: "Thiếu gia, cậu càng ngày càng không có phong thái, về phương diện lễ nghi, cậu nên nhìn Nhị thiếu gia mà học tập."
Vương Thanh:??????
...
Trên bảng tin của Đại học B lại xuất hiện một tin tức mới, đó là Vương nhị thiếu gia muốn cùng Lee Song Hyuk Đại học H tiến hành trận đấu cờ tướng. Phía dưới tờ thông báo có rất đông người vây quanh, có người đứng phân tích dự đoán tỉ lệ thắng, có fangirl đến xem idol, cũng có những người định rủ nhau tới cổ vũ, còn có loại người thứ 3 là hủ nữ tới xem JQ, tóm lại chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cái thông báo này đã trở thành đề tài hot của toàn trường, náo nhiệt đến mức làm cho một số kênh truyền hình cũng phải chú ý. Chưa nói đến phương diện mối quan hệ giữa Đại học H và Đại học B, cũng chưa nói đến kết quả trận thi đấu bóng đá, chỉ nói Kiến Vũ nguyên từ một bại gia tử đột nhiên biến thành một thanh niên gương mẫu, vậy cũng đã có không ít thông tin có thể khai thác.
Tin tức này có thể viết là "Kiến Vũ tự thân phấn đấu", cũng có thể ghi "con nhà có tiền đều rất có tương lai", cũng có thể ghi "sức ảnh hưởng của tình thân", thậm chí còn có thể bịa ra mấy câu chuyện màu hồng phấn về Vương nhị thiếu gia v.v..., tóm lại, đây là một thông tin không tồi, hơn nữa việc này còn phát sinh lúc Kiến Vũ đang hấp dẫn sự chú ý mạnh nhất.
Vì vậy vốn trận đấu được tiến hành tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ cờ tướng đã đổi thành nhà thi đấu chuyên dụng do lãnh đạo trường cung cấp, Kiến Vũ còn chưa vào nhà thi đấu, đã bị vài phóng viên ngăn lại, bốn phía là âm thanh chụp ảnh tách tách, cậu cười nhạt một tiếng với mọi người: "Thật có lỗi, vì đánh cờ cần một không gian yên tĩnh, cho nên hy vọng các vị chỉ cần xem bàn cờ là tốt rồi."
Các vị phóng viên phẫn nộ thu hồi máy ảnh, chỉ có mấy đài truyền hình vẫn quay camera, đánh cờ đúng là cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ, thấy đối phương lễ phép mỉm cười, bọn họ cảm thấy một hồi vô lực, vị Nhị thiếu gia ngày trước chỉ cần bị cản đường liền nổi đóa đi đâu rồi, lễ phép như vậy sao có thể giúp bọn họ viết ra mấy chuyện mặt trái tiêu cực để hấp dẫn ánh mắt độc giả đây?
"Cậu rốt cuộc đã tới." Đứng bên cạnh bàn cờ, Lee Song Hyuk vừa thấy Kiến Vũ, liền dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc mà nói: "Tôi lại tưởng rằng cậu có việc nên không thể tới."
Kiến Vũ mỉm cười: "Sự thật chứng minh, mức độ kiên nhẫn của cậu không thích hợp để chơi cờ." Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, cậu ngồi xuống phía bên kia: "Tuy còn 5 phút nữa mới đúng giờ hẹn, bất quá tôi sẽ không để ý bắt đầu sớm một chút, buổi chiều ba giờ rưỡi tôi còn có một tiết."
"Hy vọng tiết học đó cậu có thể nghe vào đầu." Lee Song Hyuk cũng ngồi xuống theo, bốn phía vốn đang ầm ĩ chợt an tĩnh xuống, giờ phút này có lẽ rất nhiều sinh viên B đều hận không thể đem chỉ số thông minh của mình cho Kiến Vũ mượn, chỉ cần cậu có thể thắng người của Đại học H.
Lee Song Hyuk động tác đánh cờ có vẻ mạnh, mỗi một bước đi, đều phát ra tiếng vang nặng nề, mà Kiến Vũ lại vô cùng khác biệt, sắc mặt rất thanh nhàn, cứ như cậu đang tiến hành không phải một trận đấu, mà là một trò chơi, mỗi một nước cờ đều hạ xuống rất nhẹ, nhưng một số lão kì thủ đang xem TV đã nhìn ra, động tác nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt này, lại ẩn giấu sát khí.
...
Thẩm Xương Mân đến một phòng làm việc, phát hiện trong văn phòng ngày thường yên tĩnh giờ phút này lại đang truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt, hắn tựa hồ còn nghe được có người nhắc đến Nhị thiếu gia, xem ra lại đang bàn tán về Kiến Vũ. Hắn mở cửa ra, vừa đi vào liền chứng kiến trên một máy vi tính gần đó đang chiếu một kênh truyền hình, trong màn hình có một diễn viên đúng là Kiến Vũ.
"Trợ lí Thẩm, mau đến xem, trên TV online đang truyền hình trực tiếp trận đấu giữa Nhị thiếu gia cùng sinh viên H." Một nhân viên quản lí nhìn thấy hắn, đem hắn kéo đến ngồi xuống trước máy vi tính: "Anh mau tới đây xem, đối phương đã bị Nhị thiếu gia ăn vài quân cờ."
Cha của Thẩm Xương Mân thích đánh cờ, cho nên hắn đối với đánh cờ cũng có am hiểu chút ít, hắn nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt Kiến Vũ, trong lòng chấn động, cái dạng này, thật giống một người bạn cờ của cha, nhưng vị bạn cờ kia là một cao thủ khó gặp, Kiến Vũ tuổi còn trẻ như thế sao có thể...
Lee Song Hyuk bây giờ đã đầu đầy mồ hôi, đừng nói thắng, ngay cả thua chỉ sợ cũng sẽ không thể thua được đẹp mắt, hắn nhìn bàn cờ đã tổn thất hơn phân nửa giang sơn của mình, lại liếc mắt nhìn bộ dáng bình bình đạm đạm của đối phương, không khỏi trong lòng chột dạ. Trước đó rõ ràng đã điều tra qua người này không biết đánh cờ, như thế nào hiện tại lại có thể biểu hiện ra kỳ nghệ cao siêu như vậy.
Kiến Vũ cũng mặc kệ đối phương lúc hạ quân cờ rõ ràng tinh thần không tập trung, mã cùng pháo của đối phương lần lượt đã bị mình ăn được, mà toàn bộ quân tốt cũng đã bị loại ra khỏi bàn cờ, Kiến Vũ vẫn mang nụ cười trên khóe miệng, nâng ngón tay nhẹ nhàng đẩy một quân cờ về phía trước: "Chiếu Tướng."
Cả nhà thi đấu hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một trận đấu không đến nửa giờ đã chấm dứt, nhưng lại thắng đẹp như vậy, điều này làm cho sinh viên Đại học B cảm thấy vô cùng quang vinh.
Ngồi ở một bên, hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, may mà thắng, bằng không mặt mũi Đại học B đều muốn đem đi quét rác, may mắn may mắn.
Lee Song Hyuk đờ đẫn nhìn bàn cờ, hắn mấy năm trước tham gia giải đấu cờ tướng thiếu niên cấp quốc gia đạt vị trí thứ hai, dù thế nào cũng không nghĩ chính mình lại có thể thất bại một cách đơn giản như vậy.
"Cờ tướng không phải chỉ cần nhớ kỹ quy tắc cùng một ít tiểu xảo tài mọn là có thể thắng." Kiến Vũ cầm một quân cờ có khắc chữ "mã": "Đây là một chiến trường, chỉ có nhân tài hiểu được đạo quân sự cùng tâm tư kín đáo mới có thể hạ được một nước cờ hay." Cậu từ nhỏ đã quen đọc binh thư, hơn nữa bị phụ thân dẫn tới sa trường xem duyệt binh, còn phải thường xuyên đánh cờ cùng tổ phụ, kỳ nghệ của người Hàn Quốc này trong mắt cậu chẳng khác gì tiểu hài tử mới nhập môn không lâu, nếu không phải không muốn làm cho đối phương quá mất mặt, cậu đã sớm thắng ván cờ này. Chỉ là ở xa tới là khách, người làm chủ nhà tuy không thể để cho khách nhân lấn lướt, nhưng cũng không thể làm cho khách nhân quá mức mất thể diện.
Lee Song Hyuk tay nắm quân cờ dần trở nên trắng, sau nửa ngày mới buông ra, nụ cười cứng ngắc bắt tay với Kiến Vũ: "Cảm ơn chỉ giáo."
Phác Hữu Thiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, hai tay đút trong túi quần, thong dong đi ra ngoài nhà thi đấu, Hạ Quân đi theo phía sau hắn, có chút cảm khái nói: "Thực không ngờ, Kiến Vũ tiểu tử này thật đúng là quá nhiều tài năng."
Phác Hữu Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Kiến Vũ mới ra cửa đã bị phóng viên vây quanh, ánh mắt trở nên phức tạp, một người mất trí nhớ có thể thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, nhưng làm sao có thể làm cho một người trở nên đa tài đa nghệ, nếu là mất trí nhớ có nhiều chỗ tốt như thế, vậy Đại học B chỉ sợ bốn phía đều có người muốn đập đầu vào tường.
Kiến Vũ hiện tại, ngoại trừ khuôn mặt, cứ như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác... Thay đổi người?! Phác Hữu Thiên bỗng dưng mở to hai mắt, nghiêng đầu hạ giọng nói với Hạ Quân: ", cậu nói Kiến Vũ hiện tại có thể là người Vương Thanh bố trí ngụy trang sắm vai hay không, Kiến Vũ thật thực ra đã chết rồi?"
Hạ Quân nhướn mi: "Nguyên nhân là Vương Thanh muốn chiếm được cổ phần công ty trên tay Kiến Vũ?"
Phác Hữu Thiên gật đầu.
Hạ Quân vỗ vỗ vai Phác Hữu Thiên, thở dài nói: "Đã sớm bảo cậu tránh xa Kiến Vũ một chút, cậu không nghe, hiện tại không phải đã bị lây bệnh rồi sao, có bệnh thì phải uống thuốc mới được."
Phác Hữu Thiên nhíu mày: "Tôi không phải đang nói giỡn với cậu..."
"Tôi cũng không phải đang nói giỡn." Hạ Quân liếc mắt nhìn Kiến Vũ đang bị phóng viên vây kín: "Dù sao ai mà biết được những hành vi không tốt trước kia của Kiến Vũ có phải là hỏa mù mà cậu ta tung ra để che mắt những lão nhân kia hay không."
Phác Hữu Thiên giật giật môi, cuối cùng không giải thích nữa, chính là trực giác nói cho hắn biết, Kiến Vũ hẳn không thể thâm sâu như vậy, cho dù diễn trò, cũng không có khả năng diễn đến loại trình độ có thể tùy tiện lên giường cùng phụ nữ, diễn trò kiểu này quả thực cũng quá cao siêu, trừ phi Kiến Vũ xuất thân là siêu đặc công.
...
Tắt kênh TV online, Vương Thanh đứng lên khỏi ghế ngồi, đi đến trước cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Kiến Vũ lúc trận đấu chấm dứt.
"Đây là một chiến trường, chỉ có nhân tài hiểu được đạo quân sự cùng tâm tư kín đáo mới có thể hạ được một nước cờ hay."
Đạo quân sự, tâm tư kín đáo...
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, Kiến Vũ chưa bao giờ thích đọc binh thư, chưa từng học qua đánh cờ, làm sao biết cái gì gọi là đạo quân sự? Làm sao có thể có một mặt ổn trọng tỉnh táo như vậy.
Thiếu niên ngồi ở trước bàn cờ, dùng khuôn mặt mỉm cười mà bày mưu nghĩ kế kia, sao có thể là một Kiến Vũ tùy hứng làm bậy kiêu ngạo ương ngạnh, làm việc không biết động não.
..........................................................
Tóc thì mất trật tự, vẫn đang mặc đồ ngủ mà bước ra ngoài, Vương Thanh đã làm người hầu gái bị dọa đến mức sợ hãi hét lên một tiếng, làm việc ở Vương gia đã một thời gian dài, cô cũng chưa từng thấy thiếu gia có bộ dáng thất thố như vậy. Cô ấp úng nói: "Tôi không có gặp nhị thiếu gia."
Vương Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, chuyện đêm hôm qua chẳng lẽ làm cho Kiến Vũ lảng tránh mình? Nghĩ đến tình cảnh từ nay về sau Kiến Vũ cứ nhìn thấy mình liền trốn, sắc mặt anh có chút biến trắng, xoay người định đi xuống lầu.
"Thiếu gia..." Người hầu gái nhìn theo bóng lưng vội vã của Vương Thanh, tắt máy hút bụi, thở dài, thiếu gia đến tột cùng đã làm chuyện gì khiến Nhị thiếu gia tức giận vậy, mới sáng sớm chỉ mặc mỗi đồ ngủ đã chạy đi chạy lại trong nhà, nếu để quản gia thấy được, chỉ sợ cả nhà sẽ ầm ĩ nửa ngày.
Đánh xong một bộ quyền, Kiến Vũ vừa mới vào cửa đã thấy Vương Thanh đi nhanh từ trên lầu xuống, sắc mặt khẩn trương, vội hỏi: "Anh, xảy ra chuyện gì vậy?" Gia tộc có phá sản, cũng không phá nhanh như vậy chứ.
"Vũ." Thấy người mà mình nhớ mong đang đứng ở cửa ra vào, Vương Thanh sắc mặt hòa hoãn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười: "Không có việc gì, sáng nay sao em thức dậy sớm như vậy?"
Kiến Vũ sắc mặt đỏ lên, nghĩ đến chuyện tối qua, nhưng bởi vì biểu tình của Vương Thanh vẫn như thường ngày, nên trong lòng xấu hổ cũng tiêu tan không ít, chỉ là hai gò má vẫn có chút ửng hồng.
"Em còn đứng đó làm gì, mau đi lên thay quần áo." Vương Thanh đi đến trước mặt Kiến Vũ, vuốt vuốt tóc của cậu: "Nhanh rồi xuống ăn cơm."
"A." Kiến Vũ nhẹ gật đầu, vừa đi lên lầu, vừa nghi hoặc, sáng nay anh trai tựa hồ có chút không bình thường.
"Thiếu gia." quản gia mặc vest chỉnh tề, lặng yên không tiếng động đi đến sau lưng Vương Thanh, ánh mắt bắt bẻ nhìn bộ ngủ trên người anh, gật gù một lát mới nói: "Muốn sắp xếp phòng khách này làm phòng ngủ của cậu thực không dễ lắm a."
Vương Thanh cảm thấy kì quái: "Tôi khi nào thì nói muốn đem phòng khách đổi thành phòng ngủ?"
quản gia liếc mắt nhìn mái tóc mất trật tự của Vương Thanh, áo ngủ lôi thôi, còn có dép bông dưới chân, tặc lưỡi nói: "Thiếu gia, cậu càng ngày càng không có phong thái, về phương diện lễ nghi, cậu nên nhìn Nhị thiếu gia mà học tập."
Vương Thanh:??????
...
Trên bảng tin của Đại học B lại xuất hiện một tin tức mới, đó là Vương nhị thiếu gia muốn cùng Lee Song Hyuk Đại học H tiến hành trận đấu cờ tướng. Phía dưới tờ thông báo có rất đông người vây quanh, có người đứng phân tích dự đoán tỉ lệ thắng, có fangirl đến xem idol, cũng có những người định rủ nhau tới cổ vũ, còn có loại người thứ 3 là hủ nữ tới xem JQ, tóm lại chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cái thông báo này đã trở thành đề tài hot của toàn trường, náo nhiệt đến mức làm cho một số kênh truyền hình cũng phải chú ý. Chưa nói đến phương diện mối quan hệ giữa Đại học H và Đại học B, cũng chưa nói đến kết quả trận thi đấu bóng đá, chỉ nói Kiến Vũ nguyên từ một bại gia tử đột nhiên biến thành một thanh niên gương mẫu, vậy cũng đã có không ít thông tin có thể khai thác.
Tin tức này có thể viết là "Kiến Vũ tự thân phấn đấu", cũng có thể ghi "con nhà có tiền đều rất có tương lai", cũng có thể ghi "sức ảnh hưởng của tình thân", thậm chí còn có thể bịa ra mấy câu chuyện màu hồng phấn về Vương nhị thiếu gia v.v..., tóm lại, đây là một thông tin không tồi, hơn nữa việc này còn phát sinh lúc Kiến Vũ đang hấp dẫn sự chú ý mạnh nhất.
Vì vậy vốn trận đấu được tiến hành tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ cờ tướng đã đổi thành nhà thi đấu chuyên dụng do lãnh đạo trường cung cấp, Kiến Vũ còn chưa vào nhà thi đấu, đã bị vài phóng viên ngăn lại, bốn phía là âm thanh chụp ảnh tách tách, cậu cười nhạt một tiếng với mọi người: "Thật có lỗi, vì đánh cờ cần một không gian yên tĩnh, cho nên hy vọng các vị chỉ cần xem bàn cờ là tốt rồi."
Các vị phóng viên phẫn nộ thu hồi máy ảnh, chỉ có mấy đài truyền hình vẫn quay camera, đánh cờ đúng là cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ, thấy đối phương lễ phép mỉm cười, bọn họ cảm thấy một hồi vô lực, vị Nhị thiếu gia ngày trước chỉ cần bị cản đường liền nổi đóa đi đâu rồi, lễ phép như vậy sao có thể giúp bọn họ viết ra mấy chuyện mặt trái tiêu cực để hấp dẫn ánh mắt độc giả đây?
"Cậu rốt cuộc đã tới." Đứng bên cạnh bàn cờ, Lee Song Hyuk vừa thấy Kiến Vũ, liền dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc mà nói: "Tôi lại tưởng rằng cậu có việc nên không thể tới."
Kiến Vũ mỉm cười: "Sự thật chứng minh, mức độ kiên nhẫn của cậu không thích hợp để chơi cờ." Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, cậu ngồi xuống phía bên kia: "Tuy còn 5 phút nữa mới đúng giờ hẹn, bất quá tôi sẽ không để ý bắt đầu sớm một chút, buổi chiều ba giờ rưỡi tôi còn có một tiết."
"Hy vọng tiết học đó cậu có thể nghe vào đầu." Lee Song Hyuk cũng ngồi xuống theo, bốn phía vốn đang ầm ĩ chợt an tĩnh xuống, giờ phút này có lẽ rất nhiều sinh viên B đều hận không thể đem chỉ số thông minh của mình cho Kiến Vũ mượn, chỉ cần cậu có thể thắng người của Đại học H.
Lee Song Hyuk động tác đánh cờ có vẻ mạnh, mỗi một bước đi, đều phát ra tiếng vang nặng nề, mà Kiến Vũ lại vô cùng khác biệt, sắc mặt rất thanh nhàn, cứ như cậu đang tiến hành không phải một trận đấu, mà là một trò chơi, mỗi một nước cờ đều hạ xuống rất nhẹ, nhưng một số lão kì thủ đang xem TV đã nhìn ra, động tác nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt này, lại ẩn giấu sát khí.
...
Thẩm Xương Mân đến một phòng làm việc, phát hiện trong văn phòng ngày thường yên tĩnh giờ phút này lại đang truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt, hắn tựa hồ còn nghe được có người nhắc đến Nhị thiếu gia, xem ra lại đang bàn tán về Kiến Vũ. Hắn mở cửa ra, vừa đi vào liền chứng kiến trên một máy vi tính gần đó đang chiếu một kênh truyền hình, trong màn hình có một diễn viên đúng là Kiến Vũ.
"Trợ lí Thẩm, mau đến xem, trên TV online đang truyền hình trực tiếp trận đấu giữa Nhị thiếu gia cùng sinh viên H." Một nhân viên quản lí nhìn thấy hắn, đem hắn kéo đến ngồi xuống trước máy vi tính: "Anh mau tới đây xem, đối phương đã bị Nhị thiếu gia ăn vài quân cờ."
Cha của Thẩm Xương Mân thích đánh cờ, cho nên hắn đối với đánh cờ cũng có am hiểu chút ít, hắn nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt Kiến Vũ, trong lòng chấn động, cái dạng này, thật giống một người bạn cờ của cha, nhưng vị bạn cờ kia là một cao thủ khó gặp, Kiến Vũ tuổi còn trẻ như thế sao có thể...
Lee Song Hyuk bây giờ đã đầu đầy mồ hôi, đừng nói thắng, ngay cả thua chỉ sợ cũng sẽ không thể thua được đẹp mắt, hắn nhìn bàn cờ đã tổn thất hơn phân nửa giang sơn của mình, lại liếc mắt nhìn bộ dáng bình bình đạm đạm của đối phương, không khỏi trong lòng chột dạ. Trước đó rõ ràng đã điều tra qua người này không biết đánh cờ, như thế nào hiện tại lại có thể biểu hiện ra kỳ nghệ cao siêu như vậy.
Kiến Vũ cũng mặc kệ đối phương lúc hạ quân cờ rõ ràng tinh thần không tập trung, mã cùng pháo của đối phương lần lượt đã bị mình ăn được, mà toàn bộ quân tốt cũng đã bị loại ra khỏi bàn cờ, Kiến Vũ vẫn mang nụ cười trên khóe miệng, nâng ngón tay nhẹ nhàng đẩy một quân cờ về phía trước: "Chiếu Tướng."
Cả nhà thi đấu hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một trận đấu không đến nửa giờ đã chấm dứt, nhưng lại thắng đẹp như vậy, điều này làm cho sinh viên Đại học B cảm thấy vô cùng quang vinh.
Ngồi ở một bên, hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, may mà thắng, bằng không mặt mũi Đại học B đều muốn đem đi quét rác, may mắn may mắn.
Lee Song Hyuk đờ đẫn nhìn bàn cờ, hắn mấy năm trước tham gia giải đấu cờ tướng thiếu niên cấp quốc gia đạt vị trí thứ hai, dù thế nào cũng không nghĩ chính mình lại có thể thất bại một cách đơn giản như vậy.
"Cờ tướng không phải chỉ cần nhớ kỹ quy tắc cùng một ít tiểu xảo tài mọn là có thể thắng." Kiến Vũ cầm một quân cờ có khắc chữ "mã": "Đây là một chiến trường, chỉ có nhân tài hiểu được đạo quân sự cùng tâm tư kín đáo mới có thể hạ được một nước cờ hay." Cậu từ nhỏ đã quen đọc binh thư, hơn nữa bị phụ thân dẫn tới sa trường xem duyệt binh, còn phải thường xuyên đánh cờ cùng tổ phụ, kỳ nghệ của người Hàn Quốc này trong mắt cậu chẳng khác gì tiểu hài tử mới nhập môn không lâu, nếu không phải không muốn làm cho đối phương quá mất mặt, cậu đã sớm thắng ván cờ này. Chỉ là ở xa tới là khách, người làm chủ nhà tuy không thể để cho khách nhân lấn lướt, nhưng cũng không thể làm cho khách nhân quá mức mất thể diện.
Lee Song Hyuk tay nắm quân cờ dần trở nên trắng, sau nửa ngày mới buông ra, nụ cười cứng ngắc bắt tay với Kiến Vũ: "Cảm ơn chỉ giáo."
Phác Hữu Thiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, hai tay đút trong túi quần, thong dong đi ra ngoài nhà thi đấu, Hạ Quân đi theo phía sau hắn, có chút cảm khái nói: "Thực không ngờ, Kiến Vũ tiểu tử này thật đúng là quá nhiều tài năng."
Phác Hữu Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Kiến Vũ mới ra cửa đã bị phóng viên vây quanh, ánh mắt trở nên phức tạp, một người mất trí nhớ có thể thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, nhưng làm sao có thể làm cho một người trở nên đa tài đa nghệ, nếu là mất trí nhớ có nhiều chỗ tốt như thế, vậy Đại học B chỉ sợ bốn phía đều có người muốn đập đầu vào tường.
Kiến Vũ hiện tại, ngoại trừ khuôn mặt, cứ như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác... Thay đổi người?! Phác Hữu Thiên bỗng dưng mở to hai mắt, nghiêng đầu hạ giọng nói với Hạ Quân: ", cậu nói Kiến Vũ hiện tại có thể là người Vương Thanh bố trí ngụy trang sắm vai hay không, Kiến Vũ thật thực ra đã chết rồi?"
Hạ Quân nhướn mi: "Nguyên nhân là Vương Thanh muốn chiếm được cổ phần công ty trên tay Kiến Vũ?"
Phác Hữu Thiên gật đầu.
Hạ Quân vỗ vỗ vai Phác Hữu Thiên, thở dài nói: "Đã sớm bảo cậu tránh xa Kiến Vũ một chút, cậu không nghe, hiện tại không phải đã bị lây bệnh rồi sao, có bệnh thì phải uống thuốc mới được."
Phác Hữu Thiên nhíu mày: "Tôi không phải đang nói giỡn với cậu..."
"Tôi cũng không phải đang nói giỡn." Hạ Quân liếc mắt nhìn Kiến Vũ đang bị phóng viên vây kín: "Dù sao ai mà biết được những hành vi không tốt trước kia của Kiến Vũ có phải là hỏa mù mà cậu ta tung ra để che mắt những lão nhân kia hay không."
Phác Hữu Thiên giật giật môi, cuối cùng không giải thích nữa, chính là trực giác nói cho hắn biết, Kiến Vũ hẳn không thể thâm sâu như vậy, cho dù diễn trò, cũng không có khả năng diễn đến loại trình độ có thể tùy tiện lên giường cùng phụ nữ, diễn trò kiểu này quả thực cũng quá cao siêu, trừ phi Kiến Vũ xuất thân là siêu đặc công.
...
Tắt kênh TV online, Vương Thanh đứng lên khỏi ghế ngồi, đi đến trước cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Kiến Vũ lúc trận đấu chấm dứt.
"Đây là một chiến trường, chỉ có nhân tài hiểu được đạo quân sự cùng tâm tư kín đáo mới có thể hạ được một nước cờ hay."
Đạo quân sự, tâm tư kín đáo...
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, Kiến Vũ chưa bao giờ thích đọc binh thư, chưa từng học qua đánh cờ, làm sao biết cái gì gọi là đạo quân sự? Làm sao có thể có một mặt ổn trọng tỉnh táo như vậy.
Thiếu niên ngồi ở trước bàn cờ, dùng khuôn mặt mỉm cười mà bày mưu nghĩ kế kia, sao có thể là một Kiến Vũ tùy hứng làm bậy kiêu ngạo ương ngạnh, làm việc không biết động não.
..........................................................
/85
|