Kiến Vũ cảm thấy thế giới này rất kỳ quái, nói ví dụ như xây khu nhà học cao như vậy thì ra không phải vì tiết kiệm, mà là cho những sinh viên đang phơi phới thanh xuân này dùng để nhảy lầu.
Cậu thấy không rõ vẻ mặt của nam sinh đang ngồi trên vòm mái nhà kia, nhưng nhìn bộ dáng run rẩy của cậu ta, Kiến Vũ không khỏi nghĩ, đây hình như là khu nhà thấp nhất trong trường, nếu thật sự muốn chết, sao lại chọn khu nhà thư viện luôn tấp nập người đến người đi?
Giữa trưa Vương Thanh đưa cậu đến trường chưa được bao lâu đã vang lên tiếng chuông vào học, kết quả tiết thứ nhất mới vừa bắt đầu thì chợt nghe thấy có người nhảy lầu, tất cả sinh viên trong phòng học dường như đều muốn làm một sinh viên tốt, chạy tới "nhiệt tâm cứu trợ", cậu cũng chỉ theo tới nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Thấy cậu ta không ngừng nhắc tới tên ai đó, Kiến Vũ mới biết được, thì ra cậu bạn này đang thất tình, cảm thấy không thể có được tình yêu, vì vậy muốn dùng cái chết để nói cho cô gái kia biết lòng mình đối với cô có bao nhiêu kiên định.
"Thư viện có bốn tầng, từ độ cao này nhảy xuống chắc cũng được tính là nặng, nhưng khả năng người này ngã chết không lớn, bất quá cũng có 10% khả năng tử vong." Đây là suy luận của khoa vật lý.
"Ừm, từ phía trên ngã xuống, không biết máu lập tức phun ra ngoài hay sẽ tụ lại trong đầu nhỉ?" Người này có lẽ là sinh viên khoa pháp y.
"Không biết bạn này có tham gia hiến nội tạng hay không, gần đây tiêu bản không đủ dùng." Đây rất rõ ràng, là sinh viên khoa y học.
Bất kể là khoa gì, Kiến Vũ đều cảm thấy, những người này tựa hồ cũng không khẩn trương hay lo lắng, mà là mang theo loại tâm tư đi xem náo nhiệt, cậu ngẩng đầu nheo mắt nhìn người ngồi ở trên rào chắn, vẻ mặt rõ ràng không đồng tình.
"Thằng ngốc X kia cho rằng đây là trường quay của phim truyền hình sao?" Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên đi đến bên cạnh Kiến Vũ, Hạ Quân không khách khí nói: "Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, có nhất thiết phải huyên náo đòi chết đòi sống như thế không? Cũng không ngại làm chuyện dọa người."
Phác Hữu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn: "Hai năm trước không phải còn lan truyền chuyện có người bởi vì không muốn rửa bát giặt quần áo nên đã nhảy lầu sao, lý do người này nhảy lầu coi như có ý nghĩa hơn một chút."
"Quả thực là quá đáng." Kiến Vũ không thể nhịn được nữa nói: "Cha mẹ cậu ta dưỡng dục cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta không biết báo đáp cho tốt cũng được, sao có thể vì một chút tình cảm mà tìm đến cái chết, cậu ta chưa từng nghĩ tới việc cha mẹ mình sẽ đau lòng sao? Quá ích kỷ." Kiến Vũ không đồng tình, nhíu mày, nếu cậu gặp phải bất hạnh, dù thế nào cũng sẽ không tự sát, nếu mình không còn nữa, anh trai nhất định sẽ thương tâm.
Tuy Vương Thanh chưa bao giờ nói những điều này, nhưng Kiến Vũ cảm thấy được cậu ở trong lòng anh thật sự rất quan trọng, mà điều đó cũng không có quan hệ với chủ nhân trước đây của thân thể này.
Phác Hữu Thiên rất ít khi nhìn thấy Kiến Vũ thể hiện tâm tình rõ ràng như vậy, nghe cậu nói vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ngay cả Hạ Quân cũng thấy bất ngờ, tặc lưỡi: "Kiến Vũ, không nhìn ra, cậu cũng có lúc nói chuyện không khách khí như vậy."
Những lúc cậu ta không khách khí mình còn gặp nhiều hơn, Phác Hữu Thiên xì một tiếng, nhưng cũng không phản bác thuyết pháp của Kiến Vũ, mà chỉ nói: "Yên tâm đi, cậu ta sẽ không nhảy đâu."
Kiến Vũ nhẹ gật đầu: "Tay bám lấy rào chắn của cậu ta rõ ràng run rẩy như vậy, làm sao có thể muốn chết được." Chỉ là nhất thời xúc động, có lẽ lúc đứng ở trên đó đã ngay lập tức hối hận rồi.
"Người Trung Quốc các cậu thật nặng tình, vì chuyện tình yêu không thành mà ngay cả tính mạng cũng nguyện ý hy sinh, thật sự khiến tôi cảm thấy thán phục." Phát âm không được lưu loát cho lắm truyền vào tai ba người.
Kiến Vũ nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là mấy tên sinh viên Đại học H, cậu nhìn ý trào phúng rõ ràng trong mắt đối phương, lập tức cười nói: "Những thứ quốc gia chúng tôi khiến người ta thán phục vẫn còn rất nhiều, các cậu có học cũng không hết được đâu."
Lee Song Hyuk sắc mặt biến biến, rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười nói: "Đó là đương nhiên, nghe nói cậu am hiểu thư pháp, tôi có một người bạn đã du học ở đây nhiều năm cũng đam mê thư pháp, không bằng tìm thời gian mời cậu chỉ giáo một chút."
Kiến Vũ đối với người cứ một lúc lại nghĩ ra mấy trò để khoa tay múa chân này cảm thấy không thể hiểu nổi, thỉnh thoảng liền đề xuất ra thứ gì đó muốn so tài với người ta, người có loại tâm tính không biết an phận này có thể giỏi được cái gì? Cậu khẽ nhíu mày: "Thư pháp đơn giản là một loại sở thích, chỉ cần tự mình luyện là được, chỉ giáo thì không dám nhận, nếu là có thời gian, đến giúp nhau trao đổi một phen cũng không tồi."
"Hay lắm, bạn tôi nhất định sẽ cùng cậu trao đổi cho tốt." Tìm được đáp án mình muốn, Lee Song Hyuk cũng không dây dưa thêm nữa, mà đem sự chuyển sang cậu sinh viên trên lầu.
Phác Hữu Thiên nhíu mày liếc mắt nhìn mấy người, cùng Hạ Quân đem Kiến Vũ ngăn một khoảng cách với mấy người này, bọn họ rõ ràng là không có thiện ý, dù sao cũng không phải người nước mình, nếu như có xung đột, đối với danh tiếng của Kiến Vũ sẽ vô cùng không tốt, cho dù cậu ta là Vương thị Nhị thiếu gia cũng không tránh khỏi một đống phiền toái.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, nam sinh này liền bị cảnh sát chạy đến khuyên giải đi xuống, mọi người vây xem chung quanh cũng đã được thỏa mãn sự hiếu kì, liền rời đi, Kiến Vũ nhìn mấy sinh viên đại học H rõ ràng không có ý định rời đi: "Các cậu lại có chuyện gì?" Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Ừm, hiện tại thời gian không còn sớm, chắc không phải các cậu muốn mời tôi cùng đi ăn tối đấy chứ?"
Lee Song Hyuk khóe miệng có chút co lại, nói câu gặp lại sau, liền cùng đám bạn rời đi.
Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng họ, cau mày nói: "Bọn họ rốt cuộc là đến làm gì vậy?"
Phác Hữu Thiên nhíu mày: "Bọn họ thấy có chuyện hay ho náo nhiệt, muốn tới xem một chút, cũng muốn nghiên cứu một chút có phải là có cơ hội đem chuyện hay ho của Đại học B nói thành việc có quan hệ với bọn họ hay không."
Hạ Quân dưới chân hơi lảo đảo, không biết có phải là lỗi giác của hắn hay không mà hắn cảm thấy từ khi Phác Hữu Thiên cùng Kiến Vũ càng ngày càng thân thiết, cách nói chuyện cũng càng ngày càng có lực sát thương.
Chờ sau khi đám người xem náo nhiệt đều rời đi, Phác Hữu Thiên mới quay sang Kiến Vũ: "Tối qua tại sao cậu lại không tới tham gia dạ tiệc của Thôi gia?"
"Thôi gia?" Kiến Vũ hơi sững sờ, do dự mở miệng hỏi: "Là Thôi gia có vị tiểu thư Thôi Mỹ Dung nghe đồn cùng anh trai có hôn ước sao?"
Phác Hữu Thiên gật đầu, nhìn vẻ mặt có chút mờ mịt của Vương nhị thiếu gia, chỉ biết nguyên nhân của việc này chắc chắn là ở Vương Thanh, anh ta tại sao lại đem một cơ hội tốt như vậy tặng cho Phác Hàn chứ, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ góc độ cá nhân của hắn mà nói, hắn càng hy vọng Vương gia phát đạt, mà không phải cho Phác Hàn đắc thế, bằng không sau này Phác gia sẽ không có phần của hắn.
Kiến Vũ lắc đầu: "Không biết, tối qua tôi có việc khác, cho nên không có đi dự tiệc được."
Thấy Kiến Vũ tựa hồ đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, Phác Hữu Thiên không nói tiếp nữa, chỉ là đáy lòng vẫn có chút không rõ, hiện tại Vương gia là mối giao hảo chủ yếu mà hắn lựa chọn, nếu Vương gia xuất hiện nhiễu loạn gì, đối với hắn cũng bất lợi.
"Đó là bởi vì hai anh em Vương gia đi khu giải trí ca hát uống rượu." Thôi Thuỷ Nguyên sắc mặt lãnh đạm đi đến đứng ở chỗ cách ba người không xa, ánh mắt nhìn thẳng vào Kiến Vũ: "Tối qua cậu cùng Vương Thanh có phải là đi khu giải trí XX không?"
Kiến Vũ nhìn hắn không nói lời nào.
Thôi Thuỷ Nguyên cho cậu là cam chịu, tiếp tục nói: "Vương gia các người có phải là không để ai vào mắt nữa đúng không?"
Kiến Vũ rất nghiêm túc trả lời: "Trong mắt tôi ngay cả một cái móng tay đều không bỏ đi được, đừng nói là người."
"Cậu..." Thôi Thuỷ Nguyên thấy Kiến Vũ thản nhiên, sắc mặt chìm chìm, nhưng nhìn thấy đối phương hai mắt thanh tịnh, không khỏi cố nhịn xuống tức giận: "Tôi biết rõ, chị tôi có chỗ không tốt, nhưng Vương Thanh có cần ở trước mặt truyền thông hành động quyết tuyệt như vậy hay không?" Từ nhỏ chị hắn đối với hắn cũng khá tốt, hắn không thể nhẫn nhịn chịu đựng chuyện chị mình bị người khác ức hiếp như vậy, đem tự tôn của chị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Kiến Vũ chăm chú nói: "Vấn đề này hẳn là cậu nên đến hỏi anh trai tôi." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Hơn nữa chị cậu không thích hợp với anh trai tôi, vả lại, những lời kia của giới truyền thông, không phải là nhà các cậu tung ra sao?"
Kiến Vũ thái độ rất chăm chú, nhưng Thôi Thuỷ Nguyên lại cảm thấy cậu có ý cười nhạo, trong lòng dấy lửa giận, giơ lên nắm đấm liền hướng Kiến Vũ đánh tới.
..................................................
Cậu thấy không rõ vẻ mặt của nam sinh đang ngồi trên vòm mái nhà kia, nhưng nhìn bộ dáng run rẩy của cậu ta, Kiến Vũ không khỏi nghĩ, đây hình như là khu nhà thấp nhất trong trường, nếu thật sự muốn chết, sao lại chọn khu nhà thư viện luôn tấp nập người đến người đi?
Giữa trưa Vương Thanh đưa cậu đến trường chưa được bao lâu đã vang lên tiếng chuông vào học, kết quả tiết thứ nhất mới vừa bắt đầu thì chợt nghe thấy có người nhảy lầu, tất cả sinh viên trong phòng học dường như đều muốn làm một sinh viên tốt, chạy tới "nhiệt tâm cứu trợ", cậu cũng chỉ theo tới nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Thấy cậu ta không ngừng nhắc tới tên ai đó, Kiến Vũ mới biết được, thì ra cậu bạn này đang thất tình, cảm thấy không thể có được tình yêu, vì vậy muốn dùng cái chết để nói cho cô gái kia biết lòng mình đối với cô có bao nhiêu kiên định.
"Thư viện có bốn tầng, từ độ cao này nhảy xuống chắc cũng được tính là nặng, nhưng khả năng người này ngã chết không lớn, bất quá cũng có 10% khả năng tử vong." Đây là suy luận của khoa vật lý.
"Ừm, từ phía trên ngã xuống, không biết máu lập tức phun ra ngoài hay sẽ tụ lại trong đầu nhỉ?" Người này có lẽ là sinh viên khoa pháp y.
"Không biết bạn này có tham gia hiến nội tạng hay không, gần đây tiêu bản không đủ dùng." Đây rất rõ ràng, là sinh viên khoa y học.
Bất kể là khoa gì, Kiến Vũ đều cảm thấy, những người này tựa hồ cũng không khẩn trương hay lo lắng, mà là mang theo loại tâm tư đi xem náo nhiệt, cậu ngẩng đầu nheo mắt nhìn người ngồi ở trên rào chắn, vẻ mặt rõ ràng không đồng tình.
"Thằng ngốc X kia cho rằng đây là trường quay của phim truyền hình sao?" Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên đi đến bên cạnh Kiến Vũ, Hạ Quân không khách khí nói: "Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, có nhất thiết phải huyên náo đòi chết đòi sống như thế không? Cũng không ngại làm chuyện dọa người."
Phác Hữu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn: "Hai năm trước không phải còn lan truyền chuyện có người bởi vì không muốn rửa bát giặt quần áo nên đã nhảy lầu sao, lý do người này nhảy lầu coi như có ý nghĩa hơn một chút."
"Quả thực là quá đáng." Kiến Vũ không thể nhịn được nữa nói: "Cha mẹ cậu ta dưỡng dục cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta không biết báo đáp cho tốt cũng được, sao có thể vì một chút tình cảm mà tìm đến cái chết, cậu ta chưa từng nghĩ tới việc cha mẹ mình sẽ đau lòng sao? Quá ích kỷ." Kiến Vũ không đồng tình, nhíu mày, nếu cậu gặp phải bất hạnh, dù thế nào cũng sẽ không tự sát, nếu mình không còn nữa, anh trai nhất định sẽ thương tâm.
Tuy Vương Thanh chưa bao giờ nói những điều này, nhưng Kiến Vũ cảm thấy được cậu ở trong lòng anh thật sự rất quan trọng, mà điều đó cũng không có quan hệ với chủ nhân trước đây của thân thể này.
Phác Hữu Thiên rất ít khi nhìn thấy Kiến Vũ thể hiện tâm tình rõ ràng như vậy, nghe cậu nói vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ngay cả Hạ Quân cũng thấy bất ngờ, tặc lưỡi: "Kiến Vũ, không nhìn ra, cậu cũng có lúc nói chuyện không khách khí như vậy."
Những lúc cậu ta không khách khí mình còn gặp nhiều hơn, Phác Hữu Thiên xì một tiếng, nhưng cũng không phản bác thuyết pháp của Kiến Vũ, mà chỉ nói: "Yên tâm đi, cậu ta sẽ không nhảy đâu."
Kiến Vũ nhẹ gật đầu: "Tay bám lấy rào chắn của cậu ta rõ ràng run rẩy như vậy, làm sao có thể muốn chết được." Chỉ là nhất thời xúc động, có lẽ lúc đứng ở trên đó đã ngay lập tức hối hận rồi.
"Người Trung Quốc các cậu thật nặng tình, vì chuyện tình yêu không thành mà ngay cả tính mạng cũng nguyện ý hy sinh, thật sự khiến tôi cảm thấy thán phục." Phát âm không được lưu loát cho lắm truyền vào tai ba người.
Kiến Vũ nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là mấy tên sinh viên Đại học H, cậu nhìn ý trào phúng rõ ràng trong mắt đối phương, lập tức cười nói: "Những thứ quốc gia chúng tôi khiến người ta thán phục vẫn còn rất nhiều, các cậu có học cũng không hết được đâu."
Lee Song Hyuk sắc mặt biến biến, rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười nói: "Đó là đương nhiên, nghe nói cậu am hiểu thư pháp, tôi có một người bạn đã du học ở đây nhiều năm cũng đam mê thư pháp, không bằng tìm thời gian mời cậu chỉ giáo một chút."
Kiến Vũ đối với người cứ một lúc lại nghĩ ra mấy trò để khoa tay múa chân này cảm thấy không thể hiểu nổi, thỉnh thoảng liền đề xuất ra thứ gì đó muốn so tài với người ta, người có loại tâm tính không biết an phận này có thể giỏi được cái gì? Cậu khẽ nhíu mày: "Thư pháp đơn giản là một loại sở thích, chỉ cần tự mình luyện là được, chỉ giáo thì không dám nhận, nếu là có thời gian, đến giúp nhau trao đổi một phen cũng không tồi."
"Hay lắm, bạn tôi nhất định sẽ cùng cậu trao đổi cho tốt." Tìm được đáp án mình muốn, Lee Song Hyuk cũng không dây dưa thêm nữa, mà đem sự chuyển sang cậu sinh viên trên lầu.
Phác Hữu Thiên nhíu mày liếc mắt nhìn mấy người, cùng Hạ Quân đem Kiến Vũ ngăn một khoảng cách với mấy người này, bọn họ rõ ràng là không có thiện ý, dù sao cũng không phải người nước mình, nếu như có xung đột, đối với danh tiếng của Kiến Vũ sẽ vô cùng không tốt, cho dù cậu ta là Vương thị Nhị thiếu gia cũng không tránh khỏi một đống phiền toái.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, nam sinh này liền bị cảnh sát chạy đến khuyên giải đi xuống, mọi người vây xem chung quanh cũng đã được thỏa mãn sự hiếu kì, liền rời đi, Kiến Vũ nhìn mấy sinh viên đại học H rõ ràng không có ý định rời đi: "Các cậu lại có chuyện gì?" Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Ừm, hiện tại thời gian không còn sớm, chắc không phải các cậu muốn mời tôi cùng đi ăn tối đấy chứ?"
Lee Song Hyuk khóe miệng có chút co lại, nói câu gặp lại sau, liền cùng đám bạn rời đi.
Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng họ, cau mày nói: "Bọn họ rốt cuộc là đến làm gì vậy?"
Phác Hữu Thiên nhíu mày: "Bọn họ thấy có chuyện hay ho náo nhiệt, muốn tới xem một chút, cũng muốn nghiên cứu một chút có phải là có cơ hội đem chuyện hay ho của Đại học B nói thành việc có quan hệ với bọn họ hay không."
Hạ Quân dưới chân hơi lảo đảo, không biết có phải là lỗi giác của hắn hay không mà hắn cảm thấy từ khi Phác Hữu Thiên cùng Kiến Vũ càng ngày càng thân thiết, cách nói chuyện cũng càng ngày càng có lực sát thương.
Chờ sau khi đám người xem náo nhiệt đều rời đi, Phác Hữu Thiên mới quay sang Kiến Vũ: "Tối qua tại sao cậu lại không tới tham gia dạ tiệc của Thôi gia?"
"Thôi gia?" Kiến Vũ hơi sững sờ, do dự mở miệng hỏi: "Là Thôi gia có vị tiểu thư Thôi Mỹ Dung nghe đồn cùng anh trai có hôn ước sao?"
Phác Hữu Thiên gật đầu, nhìn vẻ mặt có chút mờ mịt của Vương nhị thiếu gia, chỉ biết nguyên nhân của việc này chắc chắn là ở Vương Thanh, anh ta tại sao lại đem một cơ hội tốt như vậy tặng cho Phác Hàn chứ, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ góc độ cá nhân của hắn mà nói, hắn càng hy vọng Vương gia phát đạt, mà không phải cho Phác Hàn đắc thế, bằng không sau này Phác gia sẽ không có phần của hắn.
Kiến Vũ lắc đầu: "Không biết, tối qua tôi có việc khác, cho nên không có đi dự tiệc được."
Thấy Kiến Vũ tựa hồ đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, Phác Hữu Thiên không nói tiếp nữa, chỉ là đáy lòng vẫn có chút không rõ, hiện tại Vương gia là mối giao hảo chủ yếu mà hắn lựa chọn, nếu Vương gia xuất hiện nhiễu loạn gì, đối với hắn cũng bất lợi.
"Đó là bởi vì hai anh em Vương gia đi khu giải trí ca hát uống rượu." Thôi Thuỷ Nguyên sắc mặt lãnh đạm đi đến đứng ở chỗ cách ba người không xa, ánh mắt nhìn thẳng vào Kiến Vũ: "Tối qua cậu cùng Vương Thanh có phải là đi khu giải trí XX không?"
Kiến Vũ nhìn hắn không nói lời nào.
Thôi Thuỷ Nguyên cho cậu là cam chịu, tiếp tục nói: "Vương gia các người có phải là không để ai vào mắt nữa đúng không?"
Kiến Vũ rất nghiêm túc trả lời: "Trong mắt tôi ngay cả một cái móng tay đều không bỏ đi được, đừng nói là người."
"Cậu..." Thôi Thuỷ Nguyên thấy Kiến Vũ thản nhiên, sắc mặt chìm chìm, nhưng nhìn thấy đối phương hai mắt thanh tịnh, không khỏi cố nhịn xuống tức giận: "Tôi biết rõ, chị tôi có chỗ không tốt, nhưng Vương Thanh có cần ở trước mặt truyền thông hành động quyết tuyệt như vậy hay không?" Từ nhỏ chị hắn đối với hắn cũng khá tốt, hắn không thể nhẫn nhịn chịu đựng chuyện chị mình bị người khác ức hiếp như vậy, đem tự tôn của chị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Kiến Vũ chăm chú nói: "Vấn đề này hẳn là cậu nên đến hỏi anh trai tôi." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Hơn nữa chị cậu không thích hợp với anh trai tôi, vả lại, những lời kia của giới truyền thông, không phải là nhà các cậu tung ra sao?"
Kiến Vũ thái độ rất chăm chú, nhưng Thôi Thuỷ Nguyên lại cảm thấy cậu có ý cười nhạo, trong lòng dấy lửa giận, giơ lên nắm đấm liền hướng Kiến Vũ đánh tới.
..................................................
/85
|