Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 102 - Cầu Hôn? Cút Đi 8

/145


Liều mạng muốn hô hấp, con ngươi của nàng co rút nhanh, đôi môi tái nhợt vô lực hé mở, cổ họng bị siết chặt không thể phát ra một chút âm thanh nào, toàn thân mềm nhũn, ngay lúc muốn từ bỏ, một đôi môi mỏng đặt lên cánh môi mềm mại hơi lạnh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả viền môi của nàng, . từng chút thâm nhập, đụng chạm đến cái mềm mại trong khoang miệng của nàng, bàn tay chế trụ cổ của nàng chậm rãi buông lỏng lực đạo, đổi thành khẽ vuốt ve cần cổ nàng, giảm bớt cảm giác bị giam cầm.

Bảo Nhi, nếu như không sợ chết, tại sao lại há miệng hô hấp? Chỉ cần là động vật có thể hô hấp, bất luận là người hay yêu, luôn luôn có lúc sợ hãi, nhưng mà nàng còn có ta, vô luận là trời sập đất lở, Lộ Nhi đều bảo hộ nàng. Môi của Lộ Nhi dán lên môi của nàng, giọng nói nhẹ nhàng mà du dương. . Đừng tức giận với Lộ Nhi nữa được hay không? Nàng hãy tin tưởng ta, sẽ không ai biết bí mật của nàng, cũng không ai cướp đi địa vị của nàng trong Kim gia, càng không có người đuổi nàng ra khỏi Lạc Thu trấn.

Cặp mắt mở lớn của nàng nhất thời khôi phục lại tiêu cự, con ngươi từ từ chuyển động nhìn khuôn mặt kiên định của Lộ Nhi, đôi mắt to ngập nước giống như một cái đầm nước trong, trong suốt thấy đáy, thủy quang hiện ra trong suốt.

Ngươi không phải muốn giết ta sao?

“Ta chỉ muốn cho nàng hiểu rõ, nàng cũng. không có chuyện không sợ, ít nhất, nàng sợ chết trong tay của ta. Khổ sở mà nhếch môi, hơi thở của hắn lướt qua mi mắt của nàng, nhìn đôi mắt kia nheo lại, không khỏi vừa buồn cười mà cong mắt lên.

Bởi vì, đệ là người ta để ý... Nàng rủ mắt xuống nhẹ nhàng nỉ non. Bị người mình quan tâm giết chết, lòng đau như dao cắt, đau đến không cách nào hô hấp, rồi lại muốn dùng hết sức mà sống, sợ không thấy được hắn.

Lộ Nhi ngẩn ra, đưa tay dang muốn xoa nhẹ lên cái trán xinh đẹp này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếng gõ cửa rất gấp gáp.

Thình thịch, thịnh thịch, thình thịch...

Bảo Nhi, đệ ra đây, ta có lời muốn nói với đệ, Bảo Nhi. .

Rất rõ ràng là giọng nói của tên đoạn tụ Đông Công Bằng, Lộ Nhi bất đắc dĩ nhíu mày, nhưng lúc nhìn đến thần sắc bất an Kim Bảo Nhi, ngay sau đó đã hiểu rõ, nếu như mà không mở cửa, hậu quả chỉ sợ cũng không nằm trong phạm vi khống chế của mình.'

Ngươi chờ một chút, khụ, chờ một chút. Rõ ràng là giọng nói khàn khàn, nàng ý bảo Lộ Nhi đỡ mình ngồi dậy, bởi vì vừa mới trải qua một phen giãy giụa sắp chết, mình thật ra cũng không có quá nhiều sức. .

Không vui mà híp mắt, mắt to nhất lưu, khóe miệng toát ra nụ cười tà, kéo nàng đồng thời ngồi dậy, không quên đem mặt áp sát với trước ngực mềm mại của nàng, cách lớp vải in nhẹ nhàng hôn lên.

Đây là tạ lễ.

Ngươi! Khuôn mặt của Kim Bảo Nhi trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, dùng ngón tay đâm vào bụng của y, nhanh đi mở cửa, đợi chút nữa hắn nói lung tung thì xong rồi.

Giả bộ trời mưa mà biết miệng bò xuống giường, cái chân nhỏ của Lộ Nhi chạy thật nhanh, mấy bước đã vọt đến trước cửa. .

Ta, Ta tìm Bảo Nhi. Nhìn thấy cạnh cửa có một cái đầu nhỏ, Đông Công Bằng liếm liếm môi khô khốc, vẻ mặt rất phức tạp.

Liếc bốn phía nhìn chung quanh, phát hiện không có người khác ở sau lưng mình, chỉ mở nửa cánh cửa, Lộ Nhi quay đầu liếc nhìn mới phát hiện mình chỉ mặc thục y, cũng đang khẩn trương mà dùng chăn che kín thân thể của Kim Bảo Nhi, sau khi chuẩn bị xong, mới nghiêng người bảo hắn đi vào.

.

.Đông Công Bằng cuối thấp đầu, từng bước đi vào, cũng không có vội vã ngẩng đầu.

Ngươi tìm nàng có chuyện gì không? Đóng cửa lại, tự động đi đến bên bàn rót một ly trà, bê ly đi đến bên giường, dùng thân hình nhỏ xinh che lại tầm nhìn của Đông Công Bằng, trừng mắt với Kim Bảo Nhi, uống một hớp trà, cuối người, dán vào môi của nàng, lấy phương thúc miệng đối miệng uy nước cho đôi môi khô khốc của nàng.

.

Nàng mở to hai mắt muốn giẫy giũa, đột nhiên cách một màn trướng nhìn thấy Đông Công Bằng đang cúi thấp đầu, dường như cũng không thể nhìn thấy cảnh này, không khỏi âm thầm thở ra một hơi, cũng là nhanh chóng uống hết nước trà trong miệng của Lộ Nhi.

Khụ, Đông Công Bằng,ta... Trợn mắt nhìn thắt lưng của Lộ Nhi, giọng nói của nàng rõ ràng là khàn khàn đang định nói gì đó. .

Bảo Nhi, nàng nói cho ta biết, có phải hay không là vì thân phận nữ nhi của mình vì vậy mới không tiếp nhận ta? Đông Công Bằng đột nhiên ngẩng đầu nói chen vào, cũng là mới không nhìn thấy hình ảnh vừa nãy. .

Vừa mới uống xong nước trà, nàng xém chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình, chẳng lẽ hắn cho là mình và hắn giống nhau, đều thích đồng loại ?

Ta chưa từng nghĩ qua chúng ta sẽ cùng một chỗ với nhau. Nàng khẽ thở dài, cách màn trướng trong mắt nàng là vẻ mặt nghiêm túc của hắn. Bất luận ta có thân phận gì, nhưng với tâm tư của ngươi ta chưa từng có suy nghĩ nhiều, thói quen đùa giỡn với ngươi, thói quen đấu võ mồm với ngươi, nhưng cũng bởi vì chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ngươi đối với ta mà nói, là một người đặc biệt, nhưng cũng không đặc biệt đến muốn cùng với nhau cả đời. Tận lực dùng giọng nói uyển chuyển nhưng mà nói xong lời cuối cùng, giọng điệu vẫn không khỏi tăng lên.

Đông Công Bằng thật vất vả mới lấy được dũng khí trên mặt nhất thời lại che đi, mắt hạnh vô thần mà nhìn chăm chú vào chén trà đó ở trên bàn, chính mình tiến lên châm một chén, nhẹ chuế.

Vốn cho là hắn sẽ tranh cãi kịch liệt, sẽ chê cười thân phận của mình, nhưng cuối cùng không nghĩ đến Đông Công Bằng lại yên tĩnh như vậy. . Kim Bảo Nhi trái lại có chút bất an mà lặng lẽ ngồi dậy dựa vào đầu giường, lặng lẽ đợi lời nói hế tiếp hắn sắp nói ra.

Mà Lộ Nhi tất nhiên cuộn tay áo lại, vui tươi hớn hở chạy đến bên bàn trà châm trà, lặng lẽ liếc nhìn Đông Công Bằng một cái, . cũng là nhún bả vai, lại đem chén trà chạy về bên giường.

Bảo Nhi... Tỷ tỷ, uống nước. Y cố tình yếu đuối hét lên, đem nước trà đến bên môi của nàng.

Lộ Nhi là cố ý! Kim Bảo Nhi bất đắc dĩ ngậm một ngụm trà, nhìn ngón tay nho nhỏ chỉ cái môi phấn nộn, chỉ đành phải thừa dịp Đông Công Bằng hết sức không chú ý, vội vàng dán lên, nhanh chóng đem nước trà thâm nhập vào, . lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại âm thầm hận đến nghiến răng, nhưng vừa nghĩ tới xà yêu sống đến ngàn năm thế nhưng lại làm ra cái hành động ngây thơ, lại cảm thấy có chút buồn cười, khóe môi tự nhiên nhếch lên thành một độ cong tuyệt đẹp.

Đừng làm rộn... Nàng thấp giọng quát, bởi vì Lộ Nhi lại chạy đi rót một chén trà khác, mà Đông Công Bằng đang ngồi ở vị trí đối diện cũng không nhúc nhích, . cũng không nhìn nàng, giống như một khúc gỗ.

Vừa nãy nàng đem nước miếng của ta hút hết rồi, mặc kệ, nàng phải đền cho ta. Ăn vạ mà đem chén trà dâng lên, lộ ra hàm răng phát ra ánh sáng trong suốt. .

Rõ ràng là Lộ Nhi cứng rắn sáp lại muốn uy mình, thế nào hiện tại ngược lại trách tới mình, nàng vội vàng đặt ngón trỏ bên mép, thở dài một tiếng. .

Không muốn ta nói lớn tiếng, thì tranh thủ thời gian. Giảm thấp âm thanh, dán khuôn mặt trắng lên, trề đôi môi phấn hồng khả ái, trong đôi mắt của Lộ Nhi tràn đầy vẻ đắc ý, và thanh âm mới vừ rồi giảm xuống như âm vụ đơn giản chênh lệch cách xa vạn dặm. .

Một lần cuối cùng. Nàng cắn răng nghiến lợi mà cảnh cáo.

Liếc trộm Đông Công Bằng một cái, thời điểm đang muốn sáp lên, đột nhiên vang lên tiếng ghế di động, nàng nhất thời cứng ngắc toàn thân, dừng lại động tác. .

Bảo Nhi, bất luận nàng là nam hay nữ, ta đều muốn nàng. Đông Công Bằng cắn răng tuyên bố.

/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status