Editor: Van Tuyet Nhi
Beta: Lạc Tâm Vũ
Một tay che ngực, trong cửa tiệm Bảo Nhi lo lắng mà nhìn chằm chằm tia chớp chợt hiện trên bầu trời, đứng ngồi không yên mà đi tới đi lui, mỗi một đạo tia chớp thoáng qua, nàng lại bị dọa sợ đến che lỗ tai lại, đi tới cửa tiệm, nhìn xem thử có bóng dáng quen thuộc sắp trở lại hay không, lại nhìn thấy chỗ tia chớp đánh xuống, sắc mặt trắng nhợt.
Sao hôm nay trời nắng gắt lại có sấm sét hiện ra chứ, thật rất kỳ lạ, Kim Chuyên cất gạo xong, cũng ra ngoài liếc nhìn từng đạo tia chớp chói mắt, không khỏi cảm thấy thời tiết hôm nay có chút quái dị: Hơn nữa, tại sao dường như tất cả sấm sét đều đánh xuống bên rừng trúc kia vậy?
Kim Quáng đang ngồi ở bên trong lựa ra mấy hạt sạn nhỏ trong gạo chợt ngừng tay lại, ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Kim Bảo Nhi bị sợ đến mức mặt tái nhợt, khẩn trương lại sốt ruột mà thỉnh thoảng nhìn nơi xa.
Rừng trúc? Kim Quáng không khỏi đứng dậy đi tới, khi nhìn rõ phía tia chớp chợt lóe, chỉ đành phải an ủi nói: Lộ Nhi sẽ không sao, mỗi lần chúng ta thấy sấm chớp đều giống như đánh xuống mình, nhưng vẫn không có chuyện gì không phải sao? Đại ca, huynh đừng lo lắng, mau trở vào bên trong đi, có thể Lộ Nhi là nhìn thấy sấm chớp nên muốn được riêng tư, yên tĩnh một hồi, cũng sẽ trở lại thôi.
Thật sao? Nàng hít hơi thật sâu, cảm thấy nhị đệ nói cũng không phải không có lý, nhưng mà, vì sao lo lắng trong lòng đang từ từ lớn dần, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn?
Bất tri bất giác đưa tay vuốt ve chỗ bụng, nàng rũ mắt xuống, bởi vì mới mang thai hai tháng, bụng còn chưa nổi lên, Lộ Nhi nói, qua một tháng nữa, hắn sẽ biến thân thành hình dạng của nàng thay thế nàng xử lý chuyện cửa tiệm, đến lúc đó nàng sẽ phải dời đến ở trong một gian phòng nhỏ ngoài trấn.
Không được, ta phải đi xem thử, Kim Quáng, đệ và tam đệ trông coi cửa tiệm, ta đi đón Lộ Nhi. Vừa nói xong, nàng đã lắc mình ra ngoài cửa, chạy gấp mà đi.
Kim Chuyên đưa tay, cũng không giữ chặt được bóng dáng nóng vội của nàng, không khỏi nhìn con đường nơi đại ca biến mất.
Nhị ca, Lộ Nhi sẽ thật không không gặp chuyện không may chứ, huynh nhìn bộ dáng nóng nảy của đại ca đi, nếu không, chúng ta cũng đi xem thử? Mặc dù trước kia đã từng nhạo báng đại ca có tính yêu thích trẻ con, nhưng hiện nay, ngay cả hắn đều có chút lo lắng cho Lộ Nhi, cho dù Lộ Nhi thông minh thế nào, nhưng mà, dù sao cũng một đứa trẻ, cũng không nên xảy ra chuyện gì mới phải.
Ngỡ ngàng trong chốc lát, Kim Quáng vỗ vỗ hai tay, nói với Đinh chủ quản: Đinh chủ quản, chúng ta đi đón đại ca và Lộ Nhi, nếu cửa tiệm có chuyện gì, chờ đại ca trở lại hẵng nói.
Đinh chủ quản bất giác vui mừng gật đầu, bây giờ nhị công tử và tam công tử quả thực như biến thành người khác, không chỉ dùng tâm, không hề u mê cũng biết khiêm tốn thỉnh giáo với hắn, nếu lúc trước, hắn sẽ hoài nghi có phải bọn họ kiếm cớ đi chơi hay không, hôm nay, ngược lại tin tưởng bọn họ thật rất quan tâm chủ tử và Lộ Nhi.
Nhị công tử, tam công tử, yên tâm đi, chỉ là nhất thời, ta còn ứng phó được, hơn nữa thời tiết sấm sét này, cũng không có người nào đến mua.
Hai người nghe thấy lời này, lập tức chạy vội ra ngoài......
Còn chưa chạy đến rừng trúc, Kim Bảo Nhi đã nhỏ từng giọt mồ hôi, gió mùa thu rét lạnh phất qua, cả người nàng chợt nổi lên một trận da gà, nhưng vẫn không ngừng bước chân lại.
Dien$#^dan&^%$#Lê QuýDonn
Sấm chớp đột nhiên ngừng lại, gió cũng yên lặng, tim của nàng cũng không ngừng đập điên cuồng, toàn thân run rẩy.
Ngay lúc sắp rẽ vào con đường nhỏ trong rừng trúc, chỉ nghe thấy giọng nói đầy thô bỉ cuồng vọng cười, nàng không khỏi chậm bước chân lại, cẩn thận lắng nghe.
Ha ha ha ha...... Ta cho rằng tứ công tử Kim gia là một đứa trẻ khéo léo, hóa ra là một con yêu quái, lão đạo sĩ, nhanh, mau chém con yêu quái kia đi!
Tứ công tử Kim gia? Lộ Nhi! Đôi mắt sáng rõ xinh đẹp của nàng mở lớn, không do dự nữa rẽ vào con đường nhỏ.
Ngay từ đầu ngươi đã ở chỗ này? Lộ Nhi nheo mắt lại, mắt nhìn lão đạo Ngưu Tị Tử mang vẻ mặt rất bình tĩnh, xem ra, lão cũng đang khó hiểu sao Mạc lão bản lại chạy vào được không gian dùng đạo pháp bảo vệ.
Không sai, ngươi làm hỏng chuyện tốt của bản đại gia, đang muốn tính sổ với ngươi, không nghĩ tới, hóa ra là tên yêu nghiệt, ha ha ha, bây giờ nhìn lại, không cần bản đại gia động thủ, ngươi cũng phải chết không có chỗ chôn. Không ngờ tứ công tử Kim gia lại là yêu quái, khó trách mỗi lần đều giúp Kim gia phá hủy việc làm ăn của mình, vừa rồi thấy tia chớp của lão đạo kia, chỉ cảm thấy vô cùng lợi hại, nghĩ thầm, lần này cũng không cần phải sợ nữa rồi.
Khẽ lắc đầu, Lộ Nhi châm chọc cười một tiếng, xem ra, hắn ra thật đúng là không thấy rõ thế cuộc trước mắt, nếu lão đạo sĩ kia có thể bắt được mình, cũng sẽ không giận đến dựng râu trừng mắt rồi.
Mạc lão bản, lão phu chỉ bắt yêu theo bổn phận của mình, chuyện của ngươi chẳng liên quan tới ta. Vừa nghe thấy, hiểu rằng vị Mạc lão bản không phải người tốt lành gì, lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, gan bàn tay bị thương nắm chặt kiếm gỗ đào, không khỏi giận đến nhăn mày.
Công lực của xà yêu kia ngược lại khôi phục cực nhanh, ban đầu hắn chạy thoát, nhưng mà, xà yêu có thể chạy thoát khỏi Định Thần châu, cũng chắc chắn sẽ tổn thương tinh lực nặng nề, nếu không, cũng sẽ không biến thành bộ dáng trẻ con.
Chẳng lẽ, xà yêu kia lại hại người, chỉ có hấp thu tinh lực của người ta, mới có thể khôi phục được nhanh như vậy.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, một bóng dáng màu nâu thở hồng hộc vọt tới.
Đạo gia, xin người không được tổn thương Lộ Nhi, hắn, hắn không có làm chuyện xấu! Người có gương mặt trắng bệch, đang há miệng thở hổn hển, không phải Kim Bảo Nhi thì là ai!
Nghe thấy lời Mạc lão bản nói, nàng gần như hận không thể cầm tảng đá xông lên liều mạng, nhưng mà, đưa mắt nhìn lại, lại không có một tảng đá lớn nào, chỉ đành phải xông lên khuyên lão đạo sĩ trước.
Bảo Nhi...... Lộ Nhi nhướng mày, thì thầm, vẻ mặt phức tạp. Dien$#^dan&^%$#Lê QuýDonn
Sao nàng lại tiến vào không gian này! Trúc Hồng hết sức kinh ngạc, lẳng lặng quan sát Kim Bảo Nhi, nhưng, khi nhìn thấy vòng màu lam với Linh Đang trên cổ tay nàng, trong lòng chấn động, thần sắc ảm đạm mà cúi thấp đầu.
Ngươi biết hắn là yêu quái? Lão đạo sĩ nghi ngờ nhìn Kim Bảo Nhi phía dưới rừng trúc, không khỏi khó hiểu: Thật không ngờ, vì sao còn phải giữ hắn ở lại Kim gia, chẳng lẽ sẽ không sợ hắn hại tính mạng người Kim gia các ngươi sao?
Không, chàng sẽ không! Nàng kiên định lắc đầu, đưa tay vén vài sợi tóc lộn xộn bên tai: Tuy chàng là yêu quái, nhưng khi tới trấn Lạc Thu, chưa bao giờ tổn thương bất kỳ người nào, ngoài việc đùa giỡn Mạc lão bản, không tổn thương người vô tội nào, ta xin người bỏ qua cho Lộ Nhi. Nâng tầm mắt lên, ngắm nhìn đôi mắt xanh thẳm đầy ma mị này, trong lòng đặc biệt yên tĩnh lại, hắn không sao......
Lão đạo sĩ ngẩn ra, nhớ tới đêm đó mình bị đùa giỡn, gương mặt già nua không khỏi đỏ lên.
Không tổn thương người vô tội? Suýt chút nữa hắn đã lấy mạng của lão phu và đồ nhi rồi! Thật may bên cạnh có ít trái cây rơi xuống từ trên cây, nếu không, lão và đồ đệ đã đói chết ở trong núi sâu đó rồi.
Thật ra thì, đêm đó ta cũng ở đó...... Kim Bảo Nhi lúng túng ho một tiếng, liếc nhìn gương mặt lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ nghẹn đỏ trong nháy mắt, cuống quít khoát tay: Nhưng mà cái gì cũng chưa nhìn thấy, vừa bắt đầu Lộ Nhi chàng đã không có ý định lấy tính mạng của các ngươi, còn khuyên can đám xà yêu kia muốn hại chết các ngươi, ngay cả quả dại, cũng đều do chàng bảo Trúc Hồng ném cho các ngươi.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Các Đồng Hài, một tháng Thiên Lạc chỉ có hai ngày nghỉ ngơi, muốn bổ sung bài, cũng không bổ sung được, thật sự xin lỗi! ~......
Vô cùng cảm tạ hai viên kim cương của Đồng Hài lookky, bạn vẫn luôn ủng hộ Thiên Lạc, rất vui vẻ, đồng thời cũng cảm tạ những Đồng Hài yên lặng ủng hộ Thiên Lạc, thỉnh thoảng cũng bốc khói, để lại lời nói khiến tôi biết các bạn, một khi quyển sách này kết thúc, sẽ mở bài mới, không biết các bạn muốn Thiên Lạc viết văn hiện đại, hay là văn cổ đại? Là phi tử xuyên không, hay tổng giám đốc, hoặc là chuyện tình huyễn ảo? Mong đợi các bạn nhắn lại! ~
Beta: Lạc Tâm Vũ
Một tay che ngực, trong cửa tiệm Bảo Nhi lo lắng mà nhìn chằm chằm tia chớp chợt hiện trên bầu trời, đứng ngồi không yên mà đi tới đi lui, mỗi một đạo tia chớp thoáng qua, nàng lại bị dọa sợ đến che lỗ tai lại, đi tới cửa tiệm, nhìn xem thử có bóng dáng quen thuộc sắp trở lại hay không, lại nhìn thấy chỗ tia chớp đánh xuống, sắc mặt trắng nhợt.
Sao hôm nay trời nắng gắt lại có sấm sét hiện ra chứ, thật rất kỳ lạ, Kim Chuyên cất gạo xong, cũng ra ngoài liếc nhìn từng đạo tia chớp chói mắt, không khỏi cảm thấy thời tiết hôm nay có chút quái dị: Hơn nữa, tại sao dường như tất cả sấm sét đều đánh xuống bên rừng trúc kia vậy?
Kim Quáng đang ngồi ở bên trong lựa ra mấy hạt sạn nhỏ trong gạo chợt ngừng tay lại, ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Kim Bảo Nhi bị sợ đến mức mặt tái nhợt, khẩn trương lại sốt ruột mà thỉnh thoảng nhìn nơi xa.
Rừng trúc? Kim Quáng không khỏi đứng dậy đi tới, khi nhìn rõ phía tia chớp chợt lóe, chỉ đành phải an ủi nói: Lộ Nhi sẽ không sao, mỗi lần chúng ta thấy sấm chớp đều giống như đánh xuống mình, nhưng vẫn không có chuyện gì không phải sao? Đại ca, huynh đừng lo lắng, mau trở vào bên trong đi, có thể Lộ Nhi là nhìn thấy sấm chớp nên muốn được riêng tư, yên tĩnh một hồi, cũng sẽ trở lại thôi.
Thật sao? Nàng hít hơi thật sâu, cảm thấy nhị đệ nói cũng không phải không có lý, nhưng mà, vì sao lo lắng trong lòng đang từ từ lớn dần, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn?
Bất tri bất giác đưa tay vuốt ve chỗ bụng, nàng rũ mắt xuống, bởi vì mới mang thai hai tháng, bụng còn chưa nổi lên, Lộ Nhi nói, qua một tháng nữa, hắn sẽ biến thân thành hình dạng của nàng thay thế nàng xử lý chuyện cửa tiệm, đến lúc đó nàng sẽ phải dời đến ở trong một gian phòng nhỏ ngoài trấn.
Không được, ta phải đi xem thử, Kim Quáng, đệ và tam đệ trông coi cửa tiệm, ta đi đón Lộ Nhi. Vừa nói xong, nàng đã lắc mình ra ngoài cửa, chạy gấp mà đi.
Kim Chuyên đưa tay, cũng không giữ chặt được bóng dáng nóng vội của nàng, không khỏi nhìn con đường nơi đại ca biến mất.
Nhị ca, Lộ Nhi sẽ thật không không gặp chuyện không may chứ, huynh nhìn bộ dáng nóng nảy của đại ca đi, nếu không, chúng ta cũng đi xem thử? Mặc dù trước kia đã từng nhạo báng đại ca có tính yêu thích trẻ con, nhưng hiện nay, ngay cả hắn đều có chút lo lắng cho Lộ Nhi, cho dù Lộ Nhi thông minh thế nào, nhưng mà, dù sao cũng một đứa trẻ, cũng không nên xảy ra chuyện gì mới phải.
Ngỡ ngàng trong chốc lát, Kim Quáng vỗ vỗ hai tay, nói với Đinh chủ quản: Đinh chủ quản, chúng ta đi đón đại ca và Lộ Nhi, nếu cửa tiệm có chuyện gì, chờ đại ca trở lại hẵng nói.
Đinh chủ quản bất giác vui mừng gật đầu, bây giờ nhị công tử và tam công tử quả thực như biến thành người khác, không chỉ dùng tâm, không hề u mê cũng biết khiêm tốn thỉnh giáo với hắn, nếu lúc trước, hắn sẽ hoài nghi có phải bọn họ kiếm cớ đi chơi hay không, hôm nay, ngược lại tin tưởng bọn họ thật rất quan tâm chủ tử và Lộ Nhi.
Nhị công tử, tam công tử, yên tâm đi, chỉ là nhất thời, ta còn ứng phó được, hơn nữa thời tiết sấm sét này, cũng không có người nào đến mua.
Hai người nghe thấy lời này, lập tức chạy vội ra ngoài......
Còn chưa chạy đến rừng trúc, Kim Bảo Nhi đã nhỏ từng giọt mồ hôi, gió mùa thu rét lạnh phất qua, cả người nàng chợt nổi lên một trận da gà, nhưng vẫn không ngừng bước chân lại.
Dien$#^dan&^%$#Lê QuýDonn
Sấm chớp đột nhiên ngừng lại, gió cũng yên lặng, tim của nàng cũng không ngừng đập điên cuồng, toàn thân run rẩy.
Ngay lúc sắp rẽ vào con đường nhỏ trong rừng trúc, chỉ nghe thấy giọng nói đầy thô bỉ cuồng vọng cười, nàng không khỏi chậm bước chân lại, cẩn thận lắng nghe.
Ha ha ha ha...... Ta cho rằng tứ công tử Kim gia là một đứa trẻ khéo léo, hóa ra là một con yêu quái, lão đạo sĩ, nhanh, mau chém con yêu quái kia đi!
Tứ công tử Kim gia? Lộ Nhi! Đôi mắt sáng rõ xinh đẹp của nàng mở lớn, không do dự nữa rẽ vào con đường nhỏ.
Ngay từ đầu ngươi đã ở chỗ này? Lộ Nhi nheo mắt lại, mắt nhìn lão đạo Ngưu Tị Tử mang vẻ mặt rất bình tĩnh, xem ra, lão cũng đang khó hiểu sao Mạc lão bản lại chạy vào được không gian dùng đạo pháp bảo vệ.
Không sai, ngươi làm hỏng chuyện tốt của bản đại gia, đang muốn tính sổ với ngươi, không nghĩ tới, hóa ra là tên yêu nghiệt, ha ha ha, bây giờ nhìn lại, không cần bản đại gia động thủ, ngươi cũng phải chết không có chỗ chôn. Không ngờ tứ công tử Kim gia lại là yêu quái, khó trách mỗi lần đều giúp Kim gia phá hủy việc làm ăn của mình, vừa rồi thấy tia chớp của lão đạo kia, chỉ cảm thấy vô cùng lợi hại, nghĩ thầm, lần này cũng không cần phải sợ nữa rồi.
Khẽ lắc đầu, Lộ Nhi châm chọc cười một tiếng, xem ra, hắn ra thật đúng là không thấy rõ thế cuộc trước mắt, nếu lão đạo sĩ kia có thể bắt được mình, cũng sẽ không giận đến dựng râu trừng mắt rồi.
Mạc lão bản, lão phu chỉ bắt yêu theo bổn phận của mình, chuyện của ngươi chẳng liên quan tới ta. Vừa nghe thấy, hiểu rằng vị Mạc lão bản không phải người tốt lành gì, lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, gan bàn tay bị thương nắm chặt kiếm gỗ đào, không khỏi giận đến nhăn mày.
Công lực của xà yêu kia ngược lại khôi phục cực nhanh, ban đầu hắn chạy thoát, nhưng mà, xà yêu có thể chạy thoát khỏi Định Thần châu, cũng chắc chắn sẽ tổn thương tinh lực nặng nề, nếu không, cũng sẽ không biến thành bộ dáng trẻ con.
Chẳng lẽ, xà yêu kia lại hại người, chỉ có hấp thu tinh lực của người ta, mới có thể khôi phục được nhanh như vậy.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, một bóng dáng màu nâu thở hồng hộc vọt tới.
Đạo gia, xin người không được tổn thương Lộ Nhi, hắn, hắn không có làm chuyện xấu! Người có gương mặt trắng bệch, đang há miệng thở hổn hển, không phải Kim Bảo Nhi thì là ai!
Nghe thấy lời Mạc lão bản nói, nàng gần như hận không thể cầm tảng đá xông lên liều mạng, nhưng mà, đưa mắt nhìn lại, lại không có một tảng đá lớn nào, chỉ đành phải xông lên khuyên lão đạo sĩ trước.
Bảo Nhi...... Lộ Nhi nhướng mày, thì thầm, vẻ mặt phức tạp. Dien$#^dan&^%$#Lê QuýDonn
Sao nàng lại tiến vào không gian này! Trúc Hồng hết sức kinh ngạc, lẳng lặng quan sát Kim Bảo Nhi, nhưng, khi nhìn thấy vòng màu lam với Linh Đang trên cổ tay nàng, trong lòng chấn động, thần sắc ảm đạm mà cúi thấp đầu.
Ngươi biết hắn là yêu quái? Lão đạo sĩ nghi ngờ nhìn Kim Bảo Nhi phía dưới rừng trúc, không khỏi khó hiểu: Thật không ngờ, vì sao còn phải giữ hắn ở lại Kim gia, chẳng lẽ sẽ không sợ hắn hại tính mạng người Kim gia các ngươi sao?
Không, chàng sẽ không! Nàng kiên định lắc đầu, đưa tay vén vài sợi tóc lộn xộn bên tai: Tuy chàng là yêu quái, nhưng khi tới trấn Lạc Thu, chưa bao giờ tổn thương bất kỳ người nào, ngoài việc đùa giỡn Mạc lão bản, không tổn thương người vô tội nào, ta xin người bỏ qua cho Lộ Nhi. Nâng tầm mắt lên, ngắm nhìn đôi mắt xanh thẳm đầy ma mị này, trong lòng đặc biệt yên tĩnh lại, hắn không sao......
Lão đạo sĩ ngẩn ra, nhớ tới đêm đó mình bị đùa giỡn, gương mặt già nua không khỏi đỏ lên.
Không tổn thương người vô tội? Suýt chút nữa hắn đã lấy mạng của lão phu và đồ nhi rồi! Thật may bên cạnh có ít trái cây rơi xuống từ trên cây, nếu không, lão và đồ đệ đã đói chết ở trong núi sâu đó rồi.
Thật ra thì, đêm đó ta cũng ở đó...... Kim Bảo Nhi lúng túng ho một tiếng, liếc nhìn gương mặt lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ nghẹn đỏ trong nháy mắt, cuống quít khoát tay: Nhưng mà cái gì cũng chưa nhìn thấy, vừa bắt đầu Lộ Nhi chàng đã không có ý định lấy tính mạng của các ngươi, còn khuyên can đám xà yêu kia muốn hại chết các ngươi, ngay cả quả dại, cũng đều do chàng bảo Trúc Hồng ném cho các ngươi.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Các Đồng Hài, một tháng Thiên Lạc chỉ có hai ngày nghỉ ngơi, muốn bổ sung bài, cũng không bổ sung được, thật sự xin lỗi! ~......
Vô cùng cảm tạ hai viên kim cương của Đồng Hài lookky, bạn vẫn luôn ủng hộ Thiên Lạc, rất vui vẻ, đồng thời cũng cảm tạ những Đồng Hài yên lặng ủng hộ Thiên Lạc, thỉnh thoảng cũng bốc khói, để lại lời nói khiến tôi biết các bạn, một khi quyển sách này kết thúc, sẽ mở bài mới, không biết các bạn muốn Thiên Lạc viết văn hiện đại, hay là văn cổ đại? Là phi tử xuyên không, hay tổng giám đốc, hoặc là chuyện tình huyễn ảo? Mong đợi các bạn nhắn lại! ~
/145
|