Kim Bảo Nhi nuốt nuốt nước miếng, nàng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đang phát ra ánh sáng trong bóng tối mơ hồ, hồng hồng, non mềm làm người ta muốn một ngụm ăn sạch.
Không! Suy nghĩ của nàng quá xấu xa rồi! Nàng cắn chặt răng, kiên định lắc đầu.
“Không cần sao?” Đôi mắt màu lam lóe lên ngọn lửa không ngớt, cố ý đưa lưỡi liếm láp môi dưới, đầu lưỡi lộ ra ánh sáng màu bạc, “Nhưng mà Lộ Nhi muốn nếm thử hương vị của tỷ tỷ.”
Dược liệu mỗi lúc một tiêu tán, xem ra mình chỉ còn cách tự nhào lên thôi.
“Lộ Nhi!” Nàng đột nhiên ôm chặt mặt hắn, gắt gao chế trụ cằm dưới duyên dáng.
Chịu không nổi rồi sao? Đôi mắt đào hoa hơi cúi xuống, chớp chớp đôi mắt hiện ra hình ảnh phản chiếu nàng đang trợn hai mắt, khóe môi kìm lòng không được cong lên, từ trước tới nay chưa có người nào thoát khỏi sự mê hoặc của mình!
“Vâng, sao thế tỷ tỷ?” Hắn cố ý phát ra thanh âm mê hoặc, cho dù bị nắm chặt hàm dưới nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng nhu nhược giống dê con như cũ.
Bổ nhào đi, nhào lên rồi nói sau! Mặc dù bề ngoài không hề xao động nhưng trong nội tâm lại lo lắng như lửa đốt.
“Từ khi nào đệ lại đeo dây xích ở trên lưỡi rồi hả? Mau, nhổ ra, nếu ăn cơm mà nuốt xuống thì không tốt rồi.” Trong lòng Kim Bảo Nhi sợ hãi thăm dò nhìn đầu lưỡi của hắn đang lấp lánh tỏa sáng cái gì đó, hóa ra Lộ nhi lại phải chịu loại ngược đãi này, thật đáng thương, sau này mình phải yêu thương hắn nhiều hơn!
“…” Trừng mắt, hắn suýt nữa nghẹn mà chết, “ Tỷ tỷ, không phải bị người khác cột dây xích, mà là tượng trưng cho gia tộc của Lộ Nhi, vạn lần không thể tháo ra.”
Nhìn bộ dáng nàng nóng lòng muốn tháo ra, hắn khẩn trương giải thích.
“Hóa ra là như vậy”, giọng nói của nàng có chút thất vọng, nhưng đôi mắt chuyển động một chút, lại thở hắt ra, “May mà không phải bị ngược đãi, Lộ Nhi đáng yêu như vậy, ai có thể ra tay được chứ.”
Nàng, là đang quan tâm mình sao?
Nhưng lúc này không phải thời điểm để nghĩ mấy cái này, rốt cuộc tới khi nào thì nàng mới có thể nhảy bổ lên chứ?!
“Tỷ tỷ, chúng ta cởi sạch y phục đi ngủ đi. Lộ Nhi cũng rất nóng, người mặc y phục làm da Lộ Nhi rất đau.” Hắn nhíu nhíu mày, tội nghiệp nói.
“Cực kì nóng? Vậy Lộ Nhi ngủ trước đi, tỷ tỷ ngồi một chút, khi nào mát hơn sẽ ngủ.” Nàng nghĩ có thể nhiệt trên người mình truyền tới người của Lộ Nhi, nàng quyết định đi tìm quạt giấy trước tiên.
Không xong! Hắn trơ mắt nhìn nàng quyết đoán từ trên người bò xuống, khom người trên mặt đất tìm giầy.
Có thể do không nhìn thấy rõ, nên mò mẫm một hồi vẫn không tìm được.
Hắn nhìn thấy rõ ràng một đôi ủng ngắn ở một góc giường khác, đôi chân thon dài duỗi ra, nhanh nhẹn đá bay đôi giầy dưới giường đi phía khác.
“Ôi, giầy đã chạy đi đâu rồi, tìm mãi không thấy”, nàng hơi ủ rũ buông thõng vai, nghĩ nghĩ một chút rồi mỉm cười, “Thôi, chân không đi trên đất càng mát.”
Người nào đó ngồi phía sau thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết té xỉu, xem ra không thể bổ nhào rồi!
Hai chân hắn ôm lấy eo nàng, nhảy lên, “Bịch!” một cái đã đè nàng ở dưới người. Mặc dù ngày thường nàng ăn mặc dáng điệu giống như nam tử nhưng sức lực vẫn không thể đánh lại hắn.
“Tỷ tỷ không thể đi, phải chơi cùng Lộ Nhi”, hắn trầm giọng cười nhẹ, hai tay di chuyển trên thân thể mềm mại, không gặp phải bất kì chống cự nào, ngay cả khi hắn cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, cũng không có bất kì phải ứng nào.
Hắn kinh ngạc nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt đang say sưa ngủ nhẹ nhàng mà hít khí lạnh, đầu của nàng đang gối lên cột giường.
Xem ra, là do vừa rồi bị xoay người nên đụng vào mà hôn mê…
Người nào đó nhất thời xụi lơ, loại lạc thú này nói gục là gục, mà hạ thân cũng vì thế mà mất đi phản ứng. Hôm nay, xem như công toi vất vả rồi.
Không! Suy nghĩ của nàng quá xấu xa rồi! Nàng cắn chặt răng, kiên định lắc đầu.
“Không cần sao?” Đôi mắt màu lam lóe lên ngọn lửa không ngớt, cố ý đưa lưỡi liếm láp môi dưới, đầu lưỡi lộ ra ánh sáng màu bạc, “Nhưng mà Lộ Nhi muốn nếm thử hương vị của tỷ tỷ.”
Dược liệu mỗi lúc một tiêu tán, xem ra mình chỉ còn cách tự nhào lên thôi.
“Lộ Nhi!” Nàng đột nhiên ôm chặt mặt hắn, gắt gao chế trụ cằm dưới duyên dáng.
Chịu không nổi rồi sao? Đôi mắt đào hoa hơi cúi xuống, chớp chớp đôi mắt hiện ra hình ảnh phản chiếu nàng đang trợn hai mắt, khóe môi kìm lòng không được cong lên, từ trước tới nay chưa có người nào thoát khỏi sự mê hoặc của mình!
“Vâng, sao thế tỷ tỷ?” Hắn cố ý phát ra thanh âm mê hoặc, cho dù bị nắm chặt hàm dưới nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng nhu nhược giống dê con như cũ.
Bổ nhào đi, nhào lên rồi nói sau! Mặc dù bề ngoài không hề xao động nhưng trong nội tâm lại lo lắng như lửa đốt.
“Từ khi nào đệ lại đeo dây xích ở trên lưỡi rồi hả? Mau, nhổ ra, nếu ăn cơm mà nuốt xuống thì không tốt rồi.” Trong lòng Kim Bảo Nhi sợ hãi thăm dò nhìn đầu lưỡi của hắn đang lấp lánh tỏa sáng cái gì đó, hóa ra Lộ nhi lại phải chịu loại ngược đãi này, thật đáng thương, sau này mình phải yêu thương hắn nhiều hơn!
“…” Trừng mắt, hắn suýt nữa nghẹn mà chết, “ Tỷ tỷ, không phải bị người khác cột dây xích, mà là tượng trưng cho gia tộc của Lộ Nhi, vạn lần không thể tháo ra.”
Nhìn bộ dáng nàng nóng lòng muốn tháo ra, hắn khẩn trương giải thích.
“Hóa ra là như vậy”, giọng nói của nàng có chút thất vọng, nhưng đôi mắt chuyển động một chút, lại thở hắt ra, “May mà không phải bị ngược đãi, Lộ Nhi đáng yêu như vậy, ai có thể ra tay được chứ.”
Nàng, là đang quan tâm mình sao?
Nhưng lúc này không phải thời điểm để nghĩ mấy cái này, rốt cuộc tới khi nào thì nàng mới có thể nhảy bổ lên chứ?!
“Tỷ tỷ, chúng ta cởi sạch y phục đi ngủ đi. Lộ Nhi cũng rất nóng, người mặc y phục làm da Lộ Nhi rất đau.” Hắn nhíu nhíu mày, tội nghiệp nói.
“Cực kì nóng? Vậy Lộ Nhi ngủ trước đi, tỷ tỷ ngồi một chút, khi nào mát hơn sẽ ngủ.” Nàng nghĩ có thể nhiệt trên người mình truyền tới người của Lộ Nhi, nàng quyết định đi tìm quạt giấy trước tiên.
Không xong! Hắn trơ mắt nhìn nàng quyết đoán từ trên người bò xuống, khom người trên mặt đất tìm giầy.
Có thể do không nhìn thấy rõ, nên mò mẫm một hồi vẫn không tìm được.
Hắn nhìn thấy rõ ràng một đôi ủng ngắn ở một góc giường khác, đôi chân thon dài duỗi ra, nhanh nhẹn đá bay đôi giầy dưới giường đi phía khác.
“Ôi, giầy đã chạy đi đâu rồi, tìm mãi không thấy”, nàng hơi ủ rũ buông thõng vai, nghĩ nghĩ một chút rồi mỉm cười, “Thôi, chân không đi trên đất càng mát.”
Người nào đó ngồi phía sau thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết té xỉu, xem ra không thể bổ nhào rồi!
Hai chân hắn ôm lấy eo nàng, nhảy lên, “Bịch!” một cái đã đè nàng ở dưới người. Mặc dù ngày thường nàng ăn mặc dáng điệu giống như nam tử nhưng sức lực vẫn không thể đánh lại hắn.
“Tỷ tỷ không thể đi, phải chơi cùng Lộ Nhi”, hắn trầm giọng cười nhẹ, hai tay di chuyển trên thân thể mềm mại, không gặp phải bất kì chống cự nào, ngay cả khi hắn cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, cũng không có bất kì phải ứng nào.
Hắn kinh ngạc nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt đang say sưa ngủ nhẹ nhàng mà hít khí lạnh, đầu của nàng đang gối lên cột giường.
Xem ra, là do vừa rồi bị xoay người nên đụng vào mà hôn mê…
Người nào đó nhất thời xụi lơ, loại lạc thú này nói gục là gục, mà hạ thân cũng vì thế mà mất đi phản ứng. Hôm nay, xem như công toi vất vả rồi.
/145
|