Không chỉ Kim Bảo Nhi không rõ ràng mà ngay cả Lộ Nhi cũng có chút không hiểu, theo lý thuyết nàng ta chắc chắn sẽ bị mình làm tức giận mà nhảy dựng lên, sau đó đóng cửa lại, tuyên bố không thu nhận hắn làm đệ tử, nhưng nàng lại vui tươi hớn hở, có vẻ như vô cùng thích mình.
Lưu Vân thông minh, hai mắt quét một vòng lên người Lộ Nhi, ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai hắn.
“Này, tỷ làm cái gì thế, buông!” Lộ Nhi vùng vẫy vài cái, lại không dám dùng quá nhiều lực sợ bại lộ, đành phải lạnh lùng kháng ngị, tựa như một người vốn có chút tài nghệ lại bị một đám ô hợp vây quanh, vô vị kêu lên “Cứu mạng, cứu mạng” vậy.
Nếu như Kim Bảo Nhi dùng thân phận nữ nhi để ôm mình thì hắn đương nhiên vui vẻ, nếu là tiên sinh thì khẳng định muốn phản kháng!
“Tiểu quỷ này,” Lưu Vân nhéo nhéo lên cái mũi phấn nộn, làm như nhìn thấu hắn nghĩ cách không muốn tới trường, “Ngươi không muốn làm đệ tử của ta cũng phải muốn, đáp án của ta là: Công không gọi là công thân(hôn), nữ không gọi là nữ thân (hôn), cùng một dạng đạo lý.”
Kỳ thật ý trong lời nói đó là, cái mà Lộ Nhi gọi là công mẫu, trong chữ mẫu có từ ‘Mẫu thân’, nhưng trong công không có ‘Công thân (hôn)’, nên nàng không gọi ‘Nữ thân (hôn)’ cũng cùng một đạo lý như ‘Công thân (hôn)’ ”.
Thật giỏi từ một suy ra ba, đáp án của nàng chẳng qua chỉ là che dấu tai mắt mọi người biến đổi vấn đề trả lời của hắn!
Lộ Nhi đen mặt, nữ nhân này thật không đơn giản!
“Lưu Vân, may mà muội thông minh, tiểu gia hỏa Lộ Nhi này đúng là chỉ có muội mới quản lý được, nếu là lão phu tử khác thì đã tức chết rồi,” Kim Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, toét miệng cười, nghiêng người đi về phía trước, hôn một cái vào Lộ Nhi đang ngây ra như phỗng, “Lộ Nhi, hôm nay phải học mọi thứ với tiên sinh thật tốt, ca ca còn có việc quan trọng phải làm, khi nào đệ tan học sẽ quay trở lại đón đệ.” Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại đi luôn.
Lộ Nhi méo môi, dám bỏ lại ta đi mất? Nữ nhân bạc tình!
Hắn quay mặt lại nhìn mười mấy cái đầu nhỏ đang lộ ra ở cửa lớn, nghĩ ra một kế sách, lập tức “tốt bụng” quay về phía họ, lộ ra nụ cười “thiện lương”.
“Được rồi, đi học đi, đừng chạy tới xem náo nhiệt.” Lưu Vân trái lại không chú ý tới ý cười trên mặt hắn, lôi kéo tay nhỏ của hắn vào trong đại môn.
Bọn chim chóc bay tứ tán, trốn vào bên trong nhanh như chớp.
“Ngươi ngồi cùng chỗ với muội ấy đi.” Lưu Vân sắp xếp một người không chênh lệch tuổi lắm cùng bàn với hắn, là một tiểu nữ sinh đáng yêu.
Hắn nhíu mày liếc qua người ngồi cùng bàn một cái, chỉ thấy nàng lộ ra nụ cười trẻ thơ, răng cửa bị thiếu nhìn thật buồn cười.
“Ngươi tên là gì thế, ta tên là Diệu Song.” Giọng nói của nữ hài tử có chút bị hở, nàng thấp giọng hỏi, ánh mắt vụng trộm nhìn tiên sinh đang chuẩn bị bài học.
Ai ngờ, Lộ Nhi lại giơ tay lên.
“Chuyện gì?” Lưu Vân có chút mờ mịt, còn chưa bắt đầu học mà hắn đã có vấn đề rồi sao?
“Ta không muốn ngồi cùng nàng ta, nàng nói nàng hay tè dầm.” Lộ Nhi cực kì chân thành nói.
“Ha ha ha ha, tè dầm… Tè dầm…” Tất cả đệ tử gần như đều dựa vào bàn học mà cười, nhìn hết sang tiểu cô nương đang vô cùng khốn khổ kia, nếu không phải có tiên sinh ở đây thì đã sớm tiến lên vây quanh cô bé rồi.
Tiểu cô nương ủy khuất cúi đầu xuống, hung tợn trừng mắt Lộ Nhi, giơ tay giữ chặt y phục của Lộ Nhi.
“Ta nói tên ta là Diệu Song, không phải là tè dầm…”
“Ngươi nhìn xem chính là tè dầm…” Lộ Nhi nhún vai, nghe thấy phía sau lại tuôn ra tràng cười khổng lồ, cũng cười theo.
Nàng biết rõ, Lộ Nhi cố ý! Lưu Vân bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nhưng nghe thấy Diệu Song vẫn tiếp tục nói “Không phải tè dầm mà là Diệu Song”, nhịn không được quay người cười lên, nhưng sau cùng vẫn miễn cưỡng ngừng lại, cầm cây thước dạy học lên, xoay người làm mặt lạnh lùng với đám đệ tử.
“Cộp cộp!” Nàng hung hăng đập mạnh thước lên bàn học, cực kì hài lòng nhìn thấy đệ tử ngưng cười, thật cẩn thận mà ngồi xuống.
“Diệu Song, ngươi qua bên kia ngồi cùng Tiểu Cẩm, Lộ Nhi, một mình người ngòi đó. Bởi vì ngươi nhạo báng bạn học, hôm nay phạt ngươi chép thơ cổ ‘Tịnh Dạ Tư’ 100 lần, ngày mai nộp lên.”
Diệu Song thu thập sách vở, làm mặt quỷ với Lộ Nhi, thỏa mãn chạy tới bên cạnh Tiểu Cẩm ngồi xuống.
100 lần? Lộ Nhi đang tươi cười nhất thời cứng ngắc…
Lưu Vân thông minh, hai mắt quét một vòng lên người Lộ Nhi, ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai hắn.
“Này, tỷ làm cái gì thế, buông!” Lộ Nhi vùng vẫy vài cái, lại không dám dùng quá nhiều lực sợ bại lộ, đành phải lạnh lùng kháng ngị, tựa như một người vốn có chút tài nghệ lại bị một đám ô hợp vây quanh, vô vị kêu lên “Cứu mạng, cứu mạng” vậy.
Nếu như Kim Bảo Nhi dùng thân phận nữ nhi để ôm mình thì hắn đương nhiên vui vẻ, nếu là tiên sinh thì khẳng định muốn phản kháng!
“Tiểu quỷ này,” Lưu Vân nhéo nhéo lên cái mũi phấn nộn, làm như nhìn thấu hắn nghĩ cách không muốn tới trường, “Ngươi không muốn làm đệ tử của ta cũng phải muốn, đáp án của ta là: Công không gọi là công thân(hôn), nữ không gọi là nữ thân (hôn), cùng một dạng đạo lý.”
Kỳ thật ý trong lời nói đó là, cái mà Lộ Nhi gọi là công mẫu, trong chữ mẫu có từ ‘Mẫu thân’, nhưng trong công không có ‘Công thân (hôn)’, nên nàng không gọi ‘Nữ thân (hôn)’ cũng cùng một đạo lý như ‘Công thân (hôn)’ ”.
Thật giỏi từ một suy ra ba, đáp án của nàng chẳng qua chỉ là che dấu tai mắt mọi người biến đổi vấn đề trả lời của hắn!
Lộ Nhi đen mặt, nữ nhân này thật không đơn giản!
“Lưu Vân, may mà muội thông minh, tiểu gia hỏa Lộ Nhi này đúng là chỉ có muội mới quản lý được, nếu là lão phu tử khác thì đã tức chết rồi,” Kim Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, toét miệng cười, nghiêng người đi về phía trước, hôn một cái vào Lộ Nhi đang ngây ra như phỗng, “Lộ Nhi, hôm nay phải học mọi thứ với tiên sinh thật tốt, ca ca còn có việc quan trọng phải làm, khi nào đệ tan học sẽ quay trở lại đón đệ.” Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại đi luôn.
Lộ Nhi méo môi, dám bỏ lại ta đi mất? Nữ nhân bạc tình!
Hắn quay mặt lại nhìn mười mấy cái đầu nhỏ đang lộ ra ở cửa lớn, nghĩ ra một kế sách, lập tức “tốt bụng” quay về phía họ, lộ ra nụ cười “thiện lương”.
“Được rồi, đi học đi, đừng chạy tới xem náo nhiệt.” Lưu Vân trái lại không chú ý tới ý cười trên mặt hắn, lôi kéo tay nhỏ của hắn vào trong đại môn.
Bọn chim chóc bay tứ tán, trốn vào bên trong nhanh như chớp.
“Ngươi ngồi cùng chỗ với muội ấy đi.” Lưu Vân sắp xếp một người không chênh lệch tuổi lắm cùng bàn với hắn, là một tiểu nữ sinh đáng yêu.
Hắn nhíu mày liếc qua người ngồi cùng bàn một cái, chỉ thấy nàng lộ ra nụ cười trẻ thơ, răng cửa bị thiếu nhìn thật buồn cười.
“Ngươi tên là gì thế, ta tên là Diệu Song.” Giọng nói của nữ hài tử có chút bị hở, nàng thấp giọng hỏi, ánh mắt vụng trộm nhìn tiên sinh đang chuẩn bị bài học.
Ai ngờ, Lộ Nhi lại giơ tay lên.
“Chuyện gì?” Lưu Vân có chút mờ mịt, còn chưa bắt đầu học mà hắn đã có vấn đề rồi sao?
“Ta không muốn ngồi cùng nàng ta, nàng nói nàng hay tè dầm.” Lộ Nhi cực kì chân thành nói.
“Ha ha ha ha, tè dầm… Tè dầm…” Tất cả đệ tử gần như đều dựa vào bàn học mà cười, nhìn hết sang tiểu cô nương đang vô cùng khốn khổ kia, nếu không phải có tiên sinh ở đây thì đã sớm tiến lên vây quanh cô bé rồi.
Tiểu cô nương ủy khuất cúi đầu xuống, hung tợn trừng mắt Lộ Nhi, giơ tay giữ chặt y phục của Lộ Nhi.
“Ta nói tên ta là Diệu Song, không phải là tè dầm…”
“Ngươi nhìn xem chính là tè dầm…” Lộ Nhi nhún vai, nghe thấy phía sau lại tuôn ra tràng cười khổng lồ, cũng cười theo.
Nàng biết rõ, Lộ Nhi cố ý! Lưu Vân bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nhưng nghe thấy Diệu Song vẫn tiếp tục nói “Không phải tè dầm mà là Diệu Song”, nhịn không được quay người cười lên, nhưng sau cùng vẫn miễn cưỡng ngừng lại, cầm cây thước dạy học lên, xoay người làm mặt lạnh lùng với đám đệ tử.
“Cộp cộp!” Nàng hung hăng đập mạnh thước lên bàn học, cực kì hài lòng nhìn thấy đệ tử ngưng cười, thật cẩn thận mà ngồi xuống.
“Diệu Song, ngươi qua bên kia ngồi cùng Tiểu Cẩm, Lộ Nhi, một mình người ngòi đó. Bởi vì ngươi nhạo báng bạn học, hôm nay phạt ngươi chép thơ cổ ‘Tịnh Dạ Tư’ 100 lần, ngày mai nộp lên.”
Diệu Song thu thập sách vở, làm mặt quỷ với Lộ Nhi, thỏa mãn chạy tới bên cạnh Tiểu Cẩm ngồi xuống.
100 lần? Lộ Nhi đang tươi cười nhất thời cứng ngắc…
/145
|