Kim gia bị lửa cháy hừng hực được hàng xóm láng giềng trợ giúp, giảm bớt sức lửa, nhưng khói đen mù mịt cùng với mùi gạo bị đốt cháy thổi khắp cả trấn Lạc Thu, hun khói sặc sụa.
Phượng nha hoàn dùng nước thấm ướt khăn tay, đưa cho Kim Bảo Nhi.
“Phượng nhi, ngươi có nhìn thấy Đinh chủ quản hay không? Tại sao tiệm gạo gặp chuyện không may mà ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy, vị trí chủ quản này sao có thể đảm đương!” Kim Bảo Nhi chật vật lau khuôn mặt đã bị hun thành đen sì, cảm thấy kỳ lạ, Đinh chủ quản thường ngày có thể xử lý ổn thỏa tiệm gạo, tại sao có thể để lửa cháy tràn lan, đốt kho gạo của Kim gia thành đống tro như vậy.
“Đại công tử, ta không chú ý…” Phượng nha hoàn cũng đen mặt, nàng ấp úng nói.
Đại công tử rất ít khi nổi giận, nhưng một khi đã nóng nảy thì ai cũng không thể trêu vào, làm sao mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải miệng núi lửa sắp phun trào.
“Không tốt, đại công tử,” Một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, từng bước chân đều xiêu vẹo, nặng nề ngã nhào trên đất, vẫn cố nhịn đau bò lên, “Đêm nay Đinh chủ quản trực đêm, vẫn còn ở trong tiệm gạo, chưa từng rời khỏi.”
Nàng biến sắc, quay đầu nhìn hỏa hoạn sắp được dập tắt, trong lòng đã lạnh phân nửa.
Nghe thấy tiếng người nhanh chóng cứu hỏa la lên khiến cho mọi người vội vã dập lửa, mặc dù là người mệt tới mức ngã ngồi xuống, cũng vội vàng đứng dậy múc nước.
“Cái gì, nếu hắn chết bên trong thì Kim gia chúng ta còn phải bồi thường một ít ngân lượng đó, dập lửa nhanh lên!” Phu thê Kim Khoáng hoảng sợ không nhẹ, thét lớn với mọi người.
“Câm miệng! Mạng người là quan trọng, còn tiền bạc là thứ yếu, các ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi!” Cầm khăn tay dùng lực quăng tới trước mặt Kim Khoáng, nàng thật sự tức giận.
“Đại, đại ca, chúng ta chỉ là quá lo lắng…” Y Đình cười cười làm lành giải thích, dùng tay đụng dưới ngực tướng công, dùng ánh mắt ý bảo hắn giải thích.
Kim Khoáng vô cùng không tình nguyện đành phải cúi đầu: “Đại ca, Nhị đệ đã sai, xin huynh tha thứ cho ta.”
Hừ lạnh một tiếng, làm sao Kim Bảo Nhi lại không nhìn ra tình tình của hắn, rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không biết làm thế nào. Mắt thấy lửa ngày càng nhỏ, nàng nhíu nhíu mày.
“Phượng nhi, chuẩn bị hai tấm chăn bông, cùng với một cái khăn, thấm ướt tất cả.” Nàng vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.
“Đại công tử, người muốn…” Phượng nha hoàn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, vội vàng hô người đi lấy chăn bông thấm ướt lại.
“Đại ca, những việc này để bọn hạ nhân mạo hiểm đi là được, huynh đừng đi.” Kim Khoáng nhìn thấy Kim Bảo Nhi choàng chăn bông lên lưng, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị nhất thời mềm ra không ít, nàng lắc lắc đầu: “Mạng của ai mà không phải mạng, không đáng để người khác mạo hiểm vì Kim gia, đây là trách nhiệm Kim gia chúng ta nhất định phải gánh vác, thân là con trưởng, ta phải làm gương tốt.” Dứt lời, nàng dùng khăn ướt bịt mũi và miệng, chạy vọt vào.
Trong tiệm gạo đã bị cháy sạch đen kịt, khói đen mù mịt bao lấy bóng dáng vừa vọt vào, chỉ thấy mọi người sửng sốt, không khỏi lo lắng.
Lúc này, Kim Chuyên đang đau khổ ôm Lộ Nhi đi ra ngõ nhỏ, nhìn thấy mọi người đứng yên không nói gì, cảm thấy có chút kì quái.
“Tiểu công tử, người đi đâu vậy, dọa hỏng đầu Phương nhi rồi.” Phượng nha hoàn tinh mắt vội vàng ôm lấy Lộ Nhi, quan sát toàn thân hắn không có vết thương nào, so với mình đen nhẻm, hắn lại sạch như ngọc.
Khóe mắt hắn như có thâm ý liếc qua Kim Chuyên một cái, toét môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh nho nhỏ, nhìn thấy người nào đó run sợ tim gan.
“Tam cữu tử đưa ta đi mua kẹo, ca ca đâu?” Kỳ lạ, sao không hề thấy bóng dáng của nàng? Đôi mắt to ngập nước híp lại quan sát bốn phía.
“Đại công tử vào trong cứu Đinh chủ quản rồi.”
Cái gì! Nữ nhân ngốc nghếc này bị u mê rồi sao, khói đặc cuồn cuộn, nàng đi vào đó không phải tìm chết mới là lạ, còn muốn cứu người!
Hắn vùng vẫy nhảy ra khỏi vòng tay của Phượng nha hoàn, vọt tới một người bên cạnh, đoạt lấy chậu nước của hắn dội lên người, sau đó không chút do dự nhảy vào trong đám khói đặc.
“Tiểu công tử!” Phượng nha hoàn kêu lớn, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản, chân mềm nhũn, cả người tê liệt trên đất.
Đại công tử, tiểu công tử, còn cả Đinh chủ quản, mọi người đều phải bình an vô sự đó…
Phượng nha hoàn dùng nước thấm ướt khăn tay, đưa cho Kim Bảo Nhi.
“Phượng nhi, ngươi có nhìn thấy Đinh chủ quản hay không? Tại sao tiệm gạo gặp chuyện không may mà ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy, vị trí chủ quản này sao có thể đảm đương!” Kim Bảo Nhi chật vật lau khuôn mặt đã bị hun thành đen sì, cảm thấy kỳ lạ, Đinh chủ quản thường ngày có thể xử lý ổn thỏa tiệm gạo, tại sao có thể để lửa cháy tràn lan, đốt kho gạo của Kim gia thành đống tro như vậy.
“Đại công tử, ta không chú ý…” Phượng nha hoàn cũng đen mặt, nàng ấp úng nói.
Đại công tử rất ít khi nổi giận, nhưng một khi đã nóng nảy thì ai cũng không thể trêu vào, làm sao mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải miệng núi lửa sắp phun trào.
“Không tốt, đại công tử,” Một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, từng bước chân đều xiêu vẹo, nặng nề ngã nhào trên đất, vẫn cố nhịn đau bò lên, “Đêm nay Đinh chủ quản trực đêm, vẫn còn ở trong tiệm gạo, chưa từng rời khỏi.”
Nàng biến sắc, quay đầu nhìn hỏa hoạn sắp được dập tắt, trong lòng đã lạnh phân nửa.
Nghe thấy tiếng người nhanh chóng cứu hỏa la lên khiến cho mọi người vội vã dập lửa, mặc dù là người mệt tới mức ngã ngồi xuống, cũng vội vàng đứng dậy múc nước.
“Cái gì, nếu hắn chết bên trong thì Kim gia chúng ta còn phải bồi thường một ít ngân lượng đó, dập lửa nhanh lên!” Phu thê Kim Khoáng hoảng sợ không nhẹ, thét lớn với mọi người.
“Câm miệng! Mạng người là quan trọng, còn tiền bạc là thứ yếu, các ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi!” Cầm khăn tay dùng lực quăng tới trước mặt Kim Khoáng, nàng thật sự tức giận.
“Đại, đại ca, chúng ta chỉ là quá lo lắng…” Y Đình cười cười làm lành giải thích, dùng tay đụng dưới ngực tướng công, dùng ánh mắt ý bảo hắn giải thích.
Kim Khoáng vô cùng không tình nguyện đành phải cúi đầu: “Đại ca, Nhị đệ đã sai, xin huynh tha thứ cho ta.”
Hừ lạnh một tiếng, làm sao Kim Bảo Nhi lại không nhìn ra tình tình của hắn, rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không biết làm thế nào. Mắt thấy lửa ngày càng nhỏ, nàng nhíu nhíu mày.
“Phượng nhi, chuẩn bị hai tấm chăn bông, cùng với một cái khăn, thấm ướt tất cả.” Nàng vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.
“Đại công tử, người muốn…” Phượng nha hoàn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, vội vàng hô người đi lấy chăn bông thấm ướt lại.
“Đại ca, những việc này để bọn hạ nhân mạo hiểm đi là được, huynh đừng đi.” Kim Khoáng nhìn thấy Kim Bảo Nhi choàng chăn bông lên lưng, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị nhất thời mềm ra không ít, nàng lắc lắc đầu: “Mạng của ai mà không phải mạng, không đáng để người khác mạo hiểm vì Kim gia, đây là trách nhiệm Kim gia chúng ta nhất định phải gánh vác, thân là con trưởng, ta phải làm gương tốt.” Dứt lời, nàng dùng khăn ướt bịt mũi và miệng, chạy vọt vào.
Trong tiệm gạo đã bị cháy sạch đen kịt, khói đen mù mịt bao lấy bóng dáng vừa vọt vào, chỉ thấy mọi người sửng sốt, không khỏi lo lắng.
Lúc này, Kim Chuyên đang đau khổ ôm Lộ Nhi đi ra ngõ nhỏ, nhìn thấy mọi người đứng yên không nói gì, cảm thấy có chút kì quái.
“Tiểu công tử, người đi đâu vậy, dọa hỏng đầu Phương nhi rồi.” Phượng nha hoàn tinh mắt vội vàng ôm lấy Lộ Nhi, quan sát toàn thân hắn không có vết thương nào, so với mình đen nhẻm, hắn lại sạch như ngọc.
Khóe mắt hắn như có thâm ý liếc qua Kim Chuyên một cái, toét môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh nho nhỏ, nhìn thấy người nào đó run sợ tim gan.
“Tam cữu tử đưa ta đi mua kẹo, ca ca đâu?” Kỳ lạ, sao không hề thấy bóng dáng của nàng? Đôi mắt to ngập nước híp lại quan sát bốn phía.
“Đại công tử vào trong cứu Đinh chủ quản rồi.”
Cái gì! Nữ nhân ngốc nghếc này bị u mê rồi sao, khói đặc cuồn cuộn, nàng đi vào đó không phải tìm chết mới là lạ, còn muốn cứu người!
Hắn vùng vẫy nhảy ra khỏi vòng tay của Phượng nha hoàn, vọt tới một người bên cạnh, đoạt lấy chậu nước của hắn dội lên người, sau đó không chút do dự nhảy vào trong đám khói đặc.
“Tiểu công tử!” Phượng nha hoàn kêu lớn, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản, chân mềm nhũn, cả người tê liệt trên đất.
Đại công tử, tiểu công tử, còn cả Đinh chủ quản, mọi người đều phải bình an vô sự đó…
/145
|