Cửa hàng gạo bị cháy sạch thành một đống đen sì, đừng nói là lập tức khai trương, chính là sau này vẫn còn có thể sử dụng được cửa hàng này hay không cũng là một vấn đề. May là là còn cứu được một chút gạo nên cũng giảm bớt được một ít tổn thất. Nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ còn cách xây dựng cửa hàng lại từ đầu.
Đóng lại sổ kế toán, Kim Bảo Nhi xoa xoa lông mày, quyết định trước khi khai trương cửa hàng gạo lại lần nữa, thì phải tìm được nơi để bán đi số gạo còn dư này, như vậy tổn thất mới không lớn hơn nữa.
Bảo Nhi, ta tới rồi đây, ngươi có việc gì cần giúp một tay thì cứ nói, ta đã giúp ngươi đưa Lộ Nhi tới trường học rồi. Vỗ vỗ lên ngực, Đông Công Doãn nói xong mặt cũng không đỏ thở cũng không gấp.
Không cần, đã sắp xếp lại gần xong rồi. Nàng lắc đầu một cái, nhìn thôn dân Liễu thôn đang giúp cửa hàng gạo khiêng gạo vào trong kho hàng mới, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Xem ra công việc của nàng hiện tại đang bận rộn nên không rãnh tính nợ cũ với hắn, cũng không có thời gian để chú ý tới tiểu tử Lộ Nhi kia, nhưng cũng thật đúng lúc, đợi đến khi nàng phát hiện ra, thì Lộ Nhi cũng không biết đã chạy đi đâu mất rồi. Trong lòng Đông Công Doãn cười thầm không dứt.
Nhưng mà, hắn thế nhưng lại không ngờ tới, phía đối diện lại có một nữ tử đang vội vàng chạy tới, phá vỡ đi ảo tưởng của hắn.
Bảo Nhi ca, Bảo Nhi ca, Nữ tử anh khí hào sảng kéo lại Kim Bảo Nhi đang muốn rời đi, Tại sao hôm nay Lộ Nhi lại không tới trường học?
Dùng tay quạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy mồ hôi hột, Lưu Văn thở ra một hơi, liếc nhìn Đông Công Doãn đang ngây ngẩn ở bên cạnh mình, không khỏi phi một tiếng, là nam nhân đồng tính!
Sao nàng ta lại tới đây! Đông Công Doãn chột dạ cúi đầu, không nghĩ tới Lưu Vân lại hết mình như thế, mới qua có nửa canh giờ, đã đuổi theo đòi người rồi.
Không tới trường? Làm sao có thể, hôm nay hắn đã lên đường đi đến trường rồi mà, Lưu Văn muội muội, có phải là hắn nghịch ngợm nên đã trốn ở một góc nào mà ngươi không tìm được? Kim Bảo Nhi ngẩn người, mỉm cười nói.
Ngày hôm trước ở trong chợ đụng phải một bé gái, đang nói với mẹ ruột của bé rằng bạn học Lộ Nhi rất thích khi dễ mình, hơn nữa khi dễ xong liền trốn đi mất, mỗi lần như thế cũng không tìm thấy hắn.
Không có, tất cả học sinh đều nói không nhìn thấy hắn, hơn nữa, hôm nay chính ta đã đứng cửa lớn để nhận học sinh, thật sự là không nhìn thấy hắn vào cửa, cũng không nhìn thấy người này ở đâu cả. Lưu Văn nhíu nhíu mày chỉ vào vị công tử đồng tính, mỗi lần nhìn thấy đều muốn tức điên lên, là đại trượng phu mà lại đi yêu thích nam nhân, ta phi!
Đông công Doãn? Kim Bảo Nhi quay đầu nghi ngờ nhìn hắn.
Người nào đó liền lắc đầu khoác tay, dáng vẻ thật oan uổng, Bảo Nhi, ta thật sự đã đưa hắn đến trường, nhưng đi đến cửa trường thì hắn lại kêu ta về trước.
Chẳng lẽ là Lộ Nhi trốn học? Nàng vừa bực mình vừa lắc đầu buồn cười, thôi, cũng nên đi tìm một chút, bé con như vậy, trường học lại gần rừng núi vắng vẻ, nhưng tốt nhất là đừng có đi vào khu rừng, nghĩ đến đây, vẻ mặt của nàng không khỏi có chút lo lắng.
Lưu Vân muôi muội, ngươi trước tiên cứ đi học đi, ta sẽ đi tìm hắn, đợi tìm được người rồi thì sẽ dẫn hắn về để đi học tiếp, ngươi muốn phạt hắn thế nào cũng được. Kim Bảo Nhi gọi Đinh chủ quản tới, sau khi phân phó việc cần phải chú ý tới, thì mới đi về phía Kim gia.
Nàng phải đi hỏi Phượng nha đầu một chút, xem có chút manh mối nào không.
Nhìn cái gì! Đông Công Doãn dường như không thích cái tính nết giống nam tử của Lưu Vân, liếc nàng một cái, cuống quít đi theo sau lưng Kim Bảo Nhi, Bảo Nhi, ta đi tìm với ngươi.
Lưu Vân châm chọc nhếch môi cười một tiếng, một ngày nào đó ta sẽ thu thập được ngươi, tên côn đồ đồng tính! Vắt ống tay áo lên, cũng vội vàng chạy về phía trường học.
Cũng vào lúc này, người nào đó đang vặt lông gà ở bên cạnh một đống lửa, ở trên mặt, trên mũ cũng dính vài cái lông gà non nớt, hắn cũng không đế ý tới, hung hăng vặt lông trên phao câu của con gà, nhìn thấy một khối mỡ sáng bóng đang lồi lên kia, không khỏi nghi hoặc cười muốn rách mồm, không biết là gà nhà ai nữa, cực phẩm nha…
Lưu Vân đang đi trên đường đột nhiên hắt hơi một cái, nghĩ thầm, nhất định là tên đồng tính kia đang nói xấu mình.
Đột nhiên, một con rắn nhỏ có nhiệm vụ tuần tra chợt xông vào động, khè lưỡi rắn ra, cuống quít trượt đến bên cạnh Lộ Nhi, lắc lắc đầu rắn màu tím, hình như đang muốn nói điều gì đó.
Tay nhỏ bé đang vặt lông gà ngạc nhiên dừng lại, cặp mắt Lộ Nhi xoay một cái, lau đi lông gà đang dính đầy trên tay.
Thất bại cũng không sao, bản công tử sớm đã ngờ tới lão đạo sĩ kia sẽ phát hiện ra, may mà xích xà không sao, năm trước bản công tử đã từng giao thủ cùng với lão đạo sĩ, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, hắn có thể sẽ quay trở lại, chỉ là bản công tử còn có chuyện quan trọng muốn làm, nên không thể rời khỏi nơi này, chỉ còn có thể nghĩ cách làm cho hắn biết khó mà lui thôi…
Nói đến đây, cũng dò xét lại động rắn một lần, con rắn nghe thấy xà công tử dặn dò những thứ gì, thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng Xì xì .
Đóng lại sổ kế toán, Kim Bảo Nhi xoa xoa lông mày, quyết định trước khi khai trương cửa hàng gạo lại lần nữa, thì phải tìm được nơi để bán đi số gạo còn dư này, như vậy tổn thất mới không lớn hơn nữa.
Bảo Nhi, ta tới rồi đây, ngươi có việc gì cần giúp một tay thì cứ nói, ta đã giúp ngươi đưa Lộ Nhi tới trường học rồi. Vỗ vỗ lên ngực, Đông Công Doãn nói xong mặt cũng không đỏ thở cũng không gấp.
Không cần, đã sắp xếp lại gần xong rồi. Nàng lắc đầu một cái, nhìn thôn dân Liễu thôn đang giúp cửa hàng gạo khiêng gạo vào trong kho hàng mới, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Xem ra công việc của nàng hiện tại đang bận rộn nên không rãnh tính nợ cũ với hắn, cũng không có thời gian để chú ý tới tiểu tử Lộ Nhi kia, nhưng cũng thật đúng lúc, đợi đến khi nàng phát hiện ra, thì Lộ Nhi cũng không biết đã chạy đi đâu mất rồi. Trong lòng Đông Công Doãn cười thầm không dứt.
Nhưng mà, hắn thế nhưng lại không ngờ tới, phía đối diện lại có một nữ tử đang vội vàng chạy tới, phá vỡ đi ảo tưởng của hắn.
Bảo Nhi ca, Bảo Nhi ca, Nữ tử anh khí hào sảng kéo lại Kim Bảo Nhi đang muốn rời đi, Tại sao hôm nay Lộ Nhi lại không tới trường học?
Dùng tay quạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy mồ hôi hột, Lưu Văn thở ra một hơi, liếc nhìn Đông Công Doãn đang ngây ngẩn ở bên cạnh mình, không khỏi phi một tiếng, là nam nhân đồng tính!
Sao nàng ta lại tới đây! Đông Công Doãn chột dạ cúi đầu, không nghĩ tới Lưu Vân lại hết mình như thế, mới qua có nửa canh giờ, đã đuổi theo đòi người rồi.
Không tới trường? Làm sao có thể, hôm nay hắn đã lên đường đi đến trường rồi mà, Lưu Văn muội muội, có phải là hắn nghịch ngợm nên đã trốn ở một góc nào mà ngươi không tìm được? Kim Bảo Nhi ngẩn người, mỉm cười nói.
Ngày hôm trước ở trong chợ đụng phải một bé gái, đang nói với mẹ ruột của bé rằng bạn học Lộ Nhi rất thích khi dễ mình, hơn nữa khi dễ xong liền trốn đi mất, mỗi lần như thế cũng không tìm thấy hắn.
Không có, tất cả học sinh đều nói không nhìn thấy hắn, hơn nữa, hôm nay chính ta đã đứng cửa lớn để nhận học sinh, thật sự là không nhìn thấy hắn vào cửa, cũng không nhìn thấy người này ở đâu cả. Lưu Văn nhíu nhíu mày chỉ vào vị công tử đồng tính, mỗi lần nhìn thấy đều muốn tức điên lên, là đại trượng phu mà lại đi yêu thích nam nhân, ta phi!
Đông công Doãn? Kim Bảo Nhi quay đầu nghi ngờ nhìn hắn.
Người nào đó liền lắc đầu khoác tay, dáng vẻ thật oan uổng, Bảo Nhi, ta thật sự đã đưa hắn đến trường, nhưng đi đến cửa trường thì hắn lại kêu ta về trước.
Chẳng lẽ là Lộ Nhi trốn học? Nàng vừa bực mình vừa lắc đầu buồn cười, thôi, cũng nên đi tìm một chút, bé con như vậy, trường học lại gần rừng núi vắng vẻ, nhưng tốt nhất là đừng có đi vào khu rừng, nghĩ đến đây, vẻ mặt của nàng không khỏi có chút lo lắng.
Lưu Vân muôi muội, ngươi trước tiên cứ đi học đi, ta sẽ đi tìm hắn, đợi tìm được người rồi thì sẽ dẫn hắn về để đi học tiếp, ngươi muốn phạt hắn thế nào cũng được. Kim Bảo Nhi gọi Đinh chủ quản tới, sau khi phân phó việc cần phải chú ý tới, thì mới đi về phía Kim gia.
Nàng phải đi hỏi Phượng nha đầu một chút, xem có chút manh mối nào không.
Nhìn cái gì! Đông Công Doãn dường như không thích cái tính nết giống nam tử của Lưu Vân, liếc nàng một cái, cuống quít đi theo sau lưng Kim Bảo Nhi, Bảo Nhi, ta đi tìm với ngươi.
Lưu Vân châm chọc nhếch môi cười một tiếng, một ngày nào đó ta sẽ thu thập được ngươi, tên côn đồ đồng tính! Vắt ống tay áo lên, cũng vội vàng chạy về phía trường học.
Cũng vào lúc này, người nào đó đang vặt lông gà ở bên cạnh một đống lửa, ở trên mặt, trên mũ cũng dính vài cái lông gà non nớt, hắn cũng không đế ý tới, hung hăng vặt lông trên phao câu của con gà, nhìn thấy một khối mỡ sáng bóng đang lồi lên kia, không khỏi nghi hoặc cười muốn rách mồm, không biết là gà nhà ai nữa, cực phẩm nha…
Lưu Vân đang đi trên đường đột nhiên hắt hơi một cái, nghĩ thầm, nhất định là tên đồng tính kia đang nói xấu mình.
Đột nhiên, một con rắn nhỏ có nhiệm vụ tuần tra chợt xông vào động, khè lưỡi rắn ra, cuống quít trượt đến bên cạnh Lộ Nhi, lắc lắc đầu rắn màu tím, hình như đang muốn nói điều gì đó.
Tay nhỏ bé đang vặt lông gà ngạc nhiên dừng lại, cặp mắt Lộ Nhi xoay một cái, lau đi lông gà đang dính đầy trên tay.
Thất bại cũng không sao, bản công tử sớm đã ngờ tới lão đạo sĩ kia sẽ phát hiện ra, may mà xích xà không sao, năm trước bản công tử đã từng giao thủ cùng với lão đạo sĩ, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, hắn có thể sẽ quay trở lại, chỉ là bản công tử còn có chuyện quan trọng muốn làm, nên không thể rời khỏi nơi này, chỉ còn có thể nghĩ cách làm cho hắn biết khó mà lui thôi…
Nói đến đây, cũng dò xét lại động rắn một lần, con rắn nghe thấy xà công tử dặn dò những thứ gì, thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng Xì xì .
/145
|