Chúng xà phun ra xà tín, đôi mắt dừng ở trên hai người đang tản bộ có chút mập mờ, có một số nữ xà cặp mắt sớm sương mù mà dừng ở hai người. Cho dù, Xà công tử đã bị Kim gia Đại công tử đoạt đi, nhưng mà giờ phút này nhìn Kim gia Đại công tử cũng có một chút phong phạm mê người.
Chúng ta làm sao có thể đi đến đỉnh núi cao như vậy? Dõi mắt nhìn lại, Lạc Thu trấn ở dưới núi một mảnh hắc tịch, Kim Bảo Nhi nhíu mày, trong tim không khỏi có một chút nôn nóng bất an. Cần xuống núi, phỏng chừng phải đi lên mấy canh giờ đi? Đây chính là ngay cả thợ săn cũng cực ít đi lại trên Mặc Sơn, không biết bây giờ xuống núi có thể hay không không an toàn?
Muốn hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tự nhiên phải đi tới địa phương cao nhất, nếu không thì không cách nào hấp thụ được sự tinh thuần nhất của tinh hoa. Lộ Nhi nhìn sắc mặc của nàng chuyển đen, không lưu ý mà bả vai lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, *** đi đến bên cạnh nàng, một tay rất không kiêng kị mà ôm lấy thắt lưng nàng, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu của nàng.
Tinh hoa nhật nguyệt? Vậy rốt cuộc là cái gì, liền cùng một dạng với tinh lực không nên hút không thể sao? Nàng vừa phỏng đoán, trên đầu vừa nặng, mới cảm giác được Lộ Nhi trưởng thành đúng là so với mình cao hơn một cái đầu.
Một cái nhỏ khả ái, một cái lớn tuấn mĩ, đối với nàng mà nói, người nào đều cảm thấy không nhịn được muốn tiếp tục thương tiếc. Mặc dù không phân biệt rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng cùng cảm giác đối đãi với đệ đệ không sai biệt lắm, chẳng qua là bị ăn đậu hủ ăn thành thói quen, lòng kháng cự cực ít.
Công tử, Công tử.
Ngay lúc Kim Bảo Nhi đắm chìm vào mạch suy nghĩ, một tiểu xà màu nâu lưỡng lự qua đây, vui rạo rực phun ra xà tín xông qua báo cáo.
Lão đạo sĩ kia cùng tiểu đạo sĩ đã bị vây trong bẫy rập rồi, Trúc Hồng kêu tôi qua bẩm báo, hỏi Công tử xử lí như thế nào? Là dùng đất chôn hay dùng trúc nhọn trong bẫy giết chết bọn chúng.
Kim Bảo Nhi dụng tâm nghe, sắc mặt cũng biến đổi không dứt, bọn họ muốn làm cái gì, giết hai vị đạo sĩ đó?
Không được, các người không thể giết người, đây là phạm pháp đấy. Lo lắng kéo ống tay áo của Lộ Nhi, nàng hoàn toàn không nghĩ đến lời nói của chính mình lại chọc cười chúng xà cười khì khì.
Phạm pháp? Rắn giết người cũng phạm pháp sao? Gia gia, ta còn chưa từng nghe nói qua có quan phủ bắt rắn nhận là hung thủ giết người, từ trước đến nay chỉ có bị chúng ta cắn chết, hoàn toàn không có ai chủ động tìm chúng ta đến báo thù, nhiều nhất là mấy phen kêu trời trách đất không giải quyết được gì, nhưng mà hai người đạo sĩ đó không có người thân, chỉ sợ là ngay cả người thay họ khóc tang cũng không có. Con rắn hoa từ sau lưng gia gia lộ cái đầu ra, giọng nói âm ngoan lộ ra vẻ đắc ý.
Nàng ngẩn ra hoàn toàn không có ngôn ngữ để trả lời, đích xác là rắn giết người là không phạm pháp, nhưng nếu vì vậy mà tùy ý giết người chính là không đúng, lại nói như thế nào đó đều là sinh mệnh!
Nhưng là cũng không thể giết họ, tiểu đạo sĩ và lão đạo sĩ đó lòng dạ cũng không xấu. Nàng nhớ tới lần trước không phải lời nói của lão đạo sĩ, chính mình đến bây giờ cũng không kiểm tra kĩ là ai hạ độc thủ với kho thóc của Kim gia!
Ý của ngài là những xà yêu chúng ta chính là tâm địa xấu? Con rắn hoa nhìn chúng xà có một số không đồng ý với lời nói của Kim công tử, càng thêm chê cười, hoa chi loạn chiến(cười run rấy hết cả người) đong đưa thân rắn trượt đi ra.
Người nhưng là phải hiểu, bọn họ giờ phút này vì sao lên núi, tự nhiên là muốn thu phục những xà yêu chúng ta rồi. Đương nhiên, mục tiêu lớn nhất là Xà công tử, cho dù chúng tôi không có lòng hại người, những đạo sĩ giả nhân giả nghĩa đó sẽ không tha cho chúng tôi.
Lời con rắn hoa đó nói không sai, Kim Bảo Nhi nhất thời trầm mặc, chuyển liêm phiết (mình thật sự không hiểu nghĩa của từ này) hướng Lộ Nhi, nhưng là thấy hắn nhìn đi nơi khác không có ý mở lời.
Lần này phải như thế nào mới tốt?
Công tử, cuối cùng chúng ta phải làm như thế nào? Con rắn nhỏ màu nâu thu lại giọng điệu vui mừng nói, không khỏi có một chút khó mở lời.
Giết bọn họ! Con rắn hoa hoàn toàn không để ý sắc mặc của gia gia mà ho lớn.
Đúng, giết bọn họ, nếu không lần sau đến lượt chúng ta đi gặp Diêm vương gia. Một con rắn dị thường nhát gan núp ở trên cây đồng thanh phụ họa.
Lần này bầy rắn chưa quyết định đều giống như là nổ tung, hai mắt u lục lộ ra sát khí.
Giết đạo sĩ!
Giết đạo sĩ!
Kim Bảo Nhi trợn tròn mắt nhìn xem bộ dáng đông đảo xà yêu nhao nhao muốn thử, trong lòng một mảnh hoảng hốt, đó nhưng là hai nhân mạng sống sờ sờ, làm sao có thể nói giết là giết?
Lộ Nhi, đừng giết họ, cầu xin ngươi. Nàng hoảng sợ kéo tay áo của Lộ Nhi, nhìn lên dung mạo tuyệt mĩ đang dựa trên đầu, cao ngạo mang theo khí vương giả.
Đi xem trước đã. Môi mỏng hồng sắc hé mở, con ngươi màu xanh thẳm khẽ liếc nhìn sắc mặt lo lắng của nữ tử, tay lạnh như băng nhẹ nhàng cầm tay của nàng, dẫn đầu đi ở giữa đường.
Chúng xà ngẩn ngơ, cũng không dám khinh xuất, có vài con rắn nhỏ bố trí bẫy rập ngoan ngoãn đi lên trước dẫn đường. Ngược lại vòng qua mười mấy cái bẫy, nhưng bởi vì con rắn nhỏ đối với địa hình trên núi hiểu rất rõ, dẫn đường cũng không khó đi. Đường bình thường mất hai canh giờ, ngược lại để cho bọn họ đi nửa canh giờ là đến.
Xích xà núp ở trên cây nghe tiếng lão đạo sĩ kêu gào, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang, xuyên thấu qua lá cây nhìn thấy một bóng dáng quyến rũ, lập tức trợt xuống thân cây, rơi xuống bên chân của hắn, thuận theo thân xuống tay, một đường trợt lên cánh tay dài, cuộn tròn ở trên hõm vai ưu mĩ.
Công tử, bọn họ rớt xuống hố lớn trước mặt, dây thừng của tiểu đạo sĩ đã bị tôi trộm đi rồi, Người yên tâm, họ trèo không được cái hố này đâu, bên trong đất cát thật ra dùng mật ong trộn với bùn mà thành cái hố, không có công cụ đặc thù là không trèo lên được. Trúc Hồng cúi thấp đầu nói, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tay của Kim Bảo Nhi được Xà công tử dắt, lại thật là thuận theo cuốn núp ở trên bả vai của Xà công tử.
Công tử, giết họ đi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Con rắn hoa chiu ra từ đám rắn, bất mãn lão đạo lỗ mũi trâu trong cái hố đó miệng kêu ầm ĩ.
Lão đạo sĩ trong cái hố nghe thấy lời này, mắng chửi càng khó nghe,còn thihr thoảng cầm bùn đất trong tay tạo thành quả cầu ném ra bên ngoài, vọng tưởng đập trúng mấy con xà yêu để giải mối hận trong lòng.
Chúng ta làm sao có thể đi đến đỉnh núi cao như vậy? Dõi mắt nhìn lại, Lạc Thu trấn ở dưới núi một mảnh hắc tịch, Kim Bảo Nhi nhíu mày, trong tim không khỏi có một chút nôn nóng bất an. Cần xuống núi, phỏng chừng phải đi lên mấy canh giờ đi? Đây chính là ngay cả thợ săn cũng cực ít đi lại trên Mặc Sơn, không biết bây giờ xuống núi có thể hay không không an toàn?
Muốn hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tự nhiên phải đi tới địa phương cao nhất, nếu không thì không cách nào hấp thụ được sự tinh thuần nhất của tinh hoa. Lộ Nhi nhìn sắc mặc của nàng chuyển đen, không lưu ý mà bả vai lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, *** đi đến bên cạnh nàng, một tay rất không kiêng kị mà ôm lấy thắt lưng nàng, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu của nàng.
Tinh hoa nhật nguyệt? Vậy rốt cuộc là cái gì, liền cùng một dạng với tinh lực không nên hút không thể sao? Nàng vừa phỏng đoán, trên đầu vừa nặng, mới cảm giác được Lộ Nhi trưởng thành đúng là so với mình cao hơn một cái đầu.
Một cái nhỏ khả ái, một cái lớn tuấn mĩ, đối với nàng mà nói, người nào đều cảm thấy không nhịn được muốn tiếp tục thương tiếc. Mặc dù không phân biệt rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng cùng cảm giác đối đãi với đệ đệ không sai biệt lắm, chẳng qua là bị ăn đậu hủ ăn thành thói quen, lòng kháng cự cực ít.
Công tử, Công tử.
Ngay lúc Kim Bảo Nhi đắm chìm vào mạch suy nghĩ, một tiểu xà màu nâu lưỡng lự qua đây, vui rạo rực phun ra xà tín xông qua báo cáo.
Lão đạo sĩ kia cùng tiểu đạo sĩ đã bị vây trong bẫy rập rồi, Trúc Hồng kêu tôi qua bẩm báo, hỏi Công tử xử lí như thế nào? Là dùng đất chôn hay dùng trúc nhọn trong bẫy giết chết bọn chúng.
Kim Bảo Nhi dụng tâm nghe, sắc mặt cũng biến đổi không dứt, bọn họ muốn làm cái gì, giết hai vị đạo sĩ đó?
Không được, các người không thể giết người, đây là phạm pháp đấy. Lo lắng kéo ống tay áo của Lộ Nhi, nàng hoàn toàn không nghĩ đến lời nói của chính mình lại chọc cười chúng xà cười khì khì.
Phạm pháp? Rắn giết người cũng phạm pháp sao? Gia gia, ta còn chưa từng nghe nói qua có quan phủ bắt rắn nhận là hung thủ giết người, từ trước đến nay chỉ có bị chúng ta cắn chết, hoàn toàn không có ai chủ động tìm chúng ta đến báo thù, nhiều nhất là mấy phen kêu trời trách đất không giải quyết được gì, nhưng mà hai người đạo sĩ đó không có người thân, chỉ sợ là ngay cả người thay họ khóc tang cũng không có. Con rắn hoa từ sau lưng gia gia lộ cái đầu ra, giọng nói âm ngoan lộ ra vẻ đắc ý.
Nàng ngẩn ra hoàn toàn không có ngôn ngữ để trả lời, đích xác là rắn giết người là không phạm pháp, nhưng nếu vì vậy mà tùy ý giết người chính là không đúng, lại nói như thế nào đó đều là sinh mệnh!
Nhưng là cũng không thể giết họ, tiểu đạo sĩ và lão đạo sĩ đó lòng dạ cũng không xấu. Nàng nhớ tới lần trước không phải lời nói của lão đạo sĩ, chính mình đến bây giờ cũng không kiểm tra kĩ là ai hạ độc thủ với kho thóc của Kim gia!
Ý của ngài là những xà yêu chúng ta chính là tâm địa xấu? Con rắn hoa nhìn chúng xà có một số không đồng ý với lời nói của Kim công tử, càng thêm chê cười, hoa chi loạn chiến(cười run rấy hết cả người) đong đưa thân rắn trượt đi ra.
Người nhưng là phải hiểu, bọn họ giờ phút này vì sao lên núi, tự nhiên là muốn thu phục những xà yêu chúng ta rồi. Đương nhiên, mục tiêu lớn nhất là Xà công tử, cho dù chúng tôi không có lòng hại người, những đạo sĩ giả nhân giả nghĩa đó sẽ không tha cho chúng tôi.
Lời con rắn hoa đó nói không sai, Kim Bảo Nhi nhất thời trầm mặc, chuyển liêm phiết (mình thật sự không hiểu nghĩa của từ này) hướng Lộ Nhi, nhưng là thấy hắn nhìn đi nơi khác không có ý mở lời.
Lần này phải như thế nào mới tốt?
Công tử, cuối cùng chúng ta phải làm như thế nào? Con rắn nhỏ màu nâu thu lại giọng điệu vui mừng nói, không khỏi có một chút khó mở lời.
Giết bọn họ! Con rắn hoa hoàn toàn không để ý sắc mặc của gia gia mà ho lớn.
Đúng, giết bọn họ, nếu không lần sau đến lượt chúng ta đi gặp Diêm vương gia. Một con rắn dị thường nhát gan núp ở trên cây đồng thanh phụ họa.
Lần này bầy rắn chưa quyết định đều giống như là nổ tung, hai mắt u lục lộ ra sát khí.
Giết đạo sĩ!
Giết đạo sĩ!
Kim Bảo Nhi trợn tròn mắt nhìn xem bộ dáng đông đảo xà yêu nhao nhao muốn thử, trong lòng một mảnh hoảng hốt, đó nhưng là hai nhân mạng sống sờ sờ, làm sao có thể nói giết là giết?
Lộ Nhi, đừng giết họ, cầu xin ngươi. Nàng hoảng sợ kéo tay áo của Lộ Nhi, nhìn lên dung mạo tuyệt mĩ đang dựa trên đầu, cao ngạo mang theo khí vương giả.
Đi xem trước đã. Môi mỏng hồng sắc hé mở, con ngươi màu xanh thẳm khẽ liếc nhìn sắc mặt lo lắng của nữ tử, tay lạnh như băng nhẹ nhàng cầm tay của nàng, dẫn đầu đi ở giữa đường.
Chúng xà ngẩn ngơ, cũng không dám khinh xuất, có vài con rắn nhỏ bố trí bẫy rập ngoan ngoãn đi lên trước dẫn đường. Ngược lại vòng qua mười mấy cái bẫy, nhưng bởi vì con rắn nhỏ đối với địa hình trên núi hiểu rất rõ, dẫn đường cũng không khó đi. Đường bình thường mất hai canh giờ, ngược lại để cho bọn họ đi nửa canh giờ là đến.
Xích xà núp ở trên cây nghe tiếng lão đạo sĩ kêu gào, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang, xuyên thấu qua lá cây nhìn thấy một bóng dáng quyến rũ, lập tức trợt xuống thân cây, rơi xuống bên chân của hắn, thuận theo thân xuống tay, một đường trợt lên cánh tay dài, cuộn tròn ở trên hõm vai ưu mĩ.
Công tử, bọn họ rớt xuống hố lớn trước mặt, dây thừng của tiểu đạo sĩ đã bị tôi trộm đi rồi, Người yên tâm, họ trèo không được cái hố này đâu, bên trong đất cát thật ra dùng mật ong trộn với bùn mà thành cái hố, không có công cụ đặc thù là không trèo lên được. Trúc Hồng cúi thấp đầu nói, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tay của Kim Bảo Nhi được Xà công tử dắt, lại thật là thuận theo cuốn núp ở trên bả vai của Xà công tử.
Công tử, giết họ đi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Con rắn hoa chiu ra từ đám rắn, bất mãn lão đạo lỗ mũi trâu trong cái hố đó miệng kêu ầm ĩ.
Lão đạo sĩ trong cái hố nghe thấy lời này, mắng chửi càng khó nghe,còn thihr thoảng cầm bùn đất trong tay tạo thành quả cầu ném ra bên ngoài, vọng tưởng đập trúng mấy con xà yêu để giải mối hận trong lòng.
/145
|