Tắm rửa xong, giúp Lộ Nhi thay bộ y phục mới, Kim Bảo nhi cũng thay một bộ y phục sạch sẽ, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, đi ra khỏi phòng tắm.
“Phượng nhi, mang Lộ Nhi tới phòng ta cho nó dùng một chút điểm tâm, đợi nó ăn xong thì ngươi cho nó đi ngủ, đừng để nó chạy loạn khắp nơi.” Nàng phân phó nha hoàn của mình, đưa Lộ Nhi vào tay của Phượng nhi.
“Đại thiếu gia yên tâm, Phượng nhi sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia.” Đã nghe qua mấy vị thiếu gia nói chuyện trong đại sảnh, Phượng nhi lanh trí trả lời.
Khẽ gật đầu, Kim Bảo Nhi vỗ vỗ đầu của Lộ nhi, không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên đôi má phấn nộn của hắn.
“Lộ Nhi, chờ ca ca trở về sẽ kể chuyện cho đệ nghe.”
Gạt người, vừa mới nói nha hoàn cho mình đi ngủ, bây giờ còn nói hắn chờ để kể chuyện sao, trong mắt hắn hiện lên chút khinh thường, nhưng lại mở to đôi mắt ngập nước, cười ngây ngô, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đại thiếu gia, ngài lại muốn đi gặp cái người sát vách kia sao?” Phượng nhi không khỏi có chút lo lắng, “Không bằng ta đi theo ngài nhé?”
Người sát vách kia? Là ai? Lộ Nhi nhạy bén cảm giác được hai người bọn họ có biểu tình rất quái dị, không khỏi kéo dài lỗ tai.
“Không sao, Phượng nhi, hắn không thể khi dễ ta được, trời cũng sắp tối rồi, ta vẫn nên nhanh đi thôi.” Tùy ý khoát tay áo, nàng xoay người rời đi.
Nàng luôn luôn có thói quen bước lớn ra đường, không tới nửa khắc đã đi ra ngoài cửa lớn rộng bốn thước.
Tám đôi đèn lồng treo trên cao, đại môn sơn son khí phái vững vàng, mà ở trước cửa có một đôi sư tử đá miệng ngậm ngọc, uy nghi bề thế.
“A, Kim đại công tử đã đến, đúng lúc công tử nhà chúng ta đang thưởng trà, lão nô dẫn ngài qua đó.” Làm bộ bước ra khỏi cửa, nhìn thấy nàng, lão quản gia của Mộ Dung gia cười tít mắt đón chào.
Đúng lúc? Thực ra là đang đợi mình thì đúng hơn?
Kim Bảo Nhi cũng không khách khí với hắn, tùy ý lên tiếng, rồi đi theo hắn vào đại môn phía Đông, nàng nhìn đình đài thủy tạ, kì hoa dị thảo, núi giả thác chảy trên đường đi đã trở nên quen mắt.
Ước chừng đi khoảng nửa khắc, mới đi tới sân sau phía Đông của thiếu gia. Khỏi cần nói, thảm cỏ Ba Tư trong sân, mẫu đơn ngàn năm, cây dâu trăm năm, đàn sáo, so với những thứ ở phía trước không hề kém cỏi chút nào.
Dưới cây dâu trăm năm, một nam tử áo lục đang đơn độc thẩm trà, ở chỗ ngồi đối diện cũng đã để một ly trà vừa rót, trên bàn có một chút hạt dưa và điểm tâm, bộ dáng đã sớm dự đoán có người nào đó sẽ đến.
“Lão nô còn có việc, xin phép đi trước, Kim công tử, mời.” Đi tới cửa sân, lão quản gia tự nhiên ngừng bước chân, có chút thâm ý cười cười, xoay mình rời đi.
Lần nào đến cũng đều là chiêu này, xem ra cái tên quản gia này đúng là không biết mệt. Kim Bảo Nhi nhún vai, cũng không muốn quản nhiều như vậy, thong thả bước vào.
“Đoạn tụ công tử, lần này ngươi lại muốn cái gì? Hả?” Nàng lạnh lùng mở miệng.
“Phụt!” Nam tử áo lục vừa uống một ngụm trà vào miệng đã phun ra, bất đắc dĩ dùng ánh mắt bi thương nhìn nàng: “Khụ. Kim công tử, sao lại không muốn tới gặp bản công tử như vậy? Mở miệng ngậm miệng lại gọi cái gì đoạn tụ công tử, như vậy lần sau đừng tới gặp ta nữa, không còn là thanh mai trúc mã nữa.”
Mệt cho hắn còn có mặt mũi nói ra bốn chữ thanh mai trúc mã này! Kim Bảo Nhi cười lạnh lùng.
Ở trước mặt mọi người, ai cũng đều gọi mình là Kim công tử, mà hắn lại không thích nữ sắc, chỉ thích nam tử, cả ngày bám sau mông mình. Thấy nàng không để ý tới lại tức giận gây khó dễ khắp nơi, buộc mình phải tới gặp hắn, lại nói như chính mình nguyện ý qua đây sao?
“Ngươi vốn là nam nhân đoạn tụ, lại gieo rắc khắp nơi, có người nào không biết, ngươi còn không hiểu sao?” Nàng châm chọc nói, không chút khách khí đi đến cạnh bàn ngồi xuống, uống một ngụm trà, nắm một nắm hạt dưa bỏ vào miệng, “Nếu muốn chứng minh ngươi không phải thì lập tức lấy vợ sinh con, đừng có quấn lấy ta không dứt.”
Công tử áo lục xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, đột nhiên khóe môi tuấn mỹ cong lên.
“Bảo Nhi, trong trà của ngươi có mị dược, ta phải tìm ba tiệm thuốc bắc mới tìm được, uống cẩn thận một chút, một chén ba mươi lượng đó!”
“Phụt!” Lần này đến lượt nàng phun nước trà.
/145
|