Cái vị không biết tên nhưng làm như quen thân đã lặng lẽ rời đi, những người ngồi ở dãy ghế bên trong đang nhìn họ, ở các dãy ghế bên ngoài cũng không thiếu người đang nhìn họ, có người có huýt sáo, ồn ào kêu ‘Đừng có dừng lại.’
Trong miệng Hạ Thành An lộn xộn đủ các loại vị, tay hắn vững vàng ôm lấy gáy Nhạc Minh Tâm, đề phòng cậu lùi lại về phía sau. Nhưng đó là động tác dư thừa, Nhạc Minh Tâm căn bản không muốn lùi về phía sau, hắn cảm nhận được lồng ngực Nhạc Minh Tâm đang phập phồng lên xuống, hô hấp rất gấp gáp, cứ như chú cún thè lưỡi giải nhiệt vào mùa hè vậy, không ngừng thở dốc.
Khi môi hai người tách rời nhau, Hạ Thành An thấy được đôi mắt của Nhạc Minh Tâm vì hơi rượu mà mờ mịt, ướt đẫm, vẫn cứ ôn thuần và hết sức chân thành, giống hệt với khoảng thời gian rất lâu trước đây.
Hạ Thành An chưa bao giờ cảm thấy mình là một người dũng cảm, hắn không hề kế thừa dũng khí của mẹ mình.
Bà Hạ là một người phụ nữ cực kì mạnh mẽ, là ‘huy xích phương tù’ (*) của một công ty nước ngoài. Trước khi kết hôn bà đã nói rất rõ ràng, không muốn có con, Hạ Tĩnh đang đắm chìm trong tình yêu nên cái gì cũng đồng ý với bà, ngay cả mặt trăng trên trời cũng có thể hái xuống cho bà. Nhưng sau khi cưới, Hạ Tĩnh muốn có đứa con, sau đó là có Hạ Thành An.
(*) Huy xích phương tù ‘ 挥斥方遒 ’: Trích từ tập thơ ‘Thẩm Viên Xuân – Trường Sa’ của Mao Trạch Đông. Ý chỉ thanh niên nhiệt huyết không thể bị ngăn cản lại, sức mạnh đang ở độ đủ đầy nhất.
Hạ Tĩnh mừng rỡ muốn điên, nhưng vợ của ông thì vẫn vậy, kiên trì không muốn có con.
Hai người chia tay trong không vui, cuộc chiến tranh giữa hai vợ chồng kéo dài từ khi Hạ Thành An vẫn còn là một phôi thai nằm trong bụng mẹ, đánh đến oanh oanh liệt liệt. Sau khi con trai ra đời, Hạ Tĩnh nghĩ thầm đây sẽ là sợi dây gắn bó tình yêu bền chặt, nhưng bà Hạ lại dứt khoát tay trắng ra đi, tư tưởng của bà từ trước tới nay chưa bao giờ đặt ở gia đình, bà hợp trở thành một nhân vật hung ác của công việc hơn, rời đi rồi, bà cũng làm tròn lời hứa của mình, không hề quay đầu lại.
Sự khống chế dục mạnh mẽ của Hạ Tĩnh được chuyển sang tới người Hạ Thành An, đáng tiếc là Hạ Thành An trời sinh đã không phải một đứa con chịu ngoan ngoãn phục tùng, từ chiến tranh giữa vợ chồng giờ biến thành chiến tranh cha con. Từ những chuyện lớn là đi học ở đâu, đến nhỏ nhặt như độ dài của tóc, Hạ Tĩnh đều quyết định thay hắn, tuy Hạ Thành An có phản kháng lại, nhưng chưa từng có dũng khí đủ triệt để lật đổ sự khống chế của cha mình.
Khoảng thời gian phân ban Văn Lý lớp 11, Hạ Thành An chọn ban Văn, thế nhưng Hạ Tĩnh lại sử dụng những mối quan hệ của mình, trực tiếp chuyển hắn tới ban Khoa học tự nhiên, cuối cùng hắn được chuyển tới lớp Nhạc Minh Tâm.
Nhạc Minh Tâm như là một nguồn ánh sáng, vừa sáng lấp lánh vừa nồng ấm, nhưng chẳng hề chói mắt.
Hơn nữa cậu cũng rất hạnh phúc, khi cậu ở chung với ba mẹ, vừa tự do lại rất vui vẻ.
Việc to gan nhất mà Hạ Thành An làm, chính là sau khi tan học cố ý ở lại, rồi lại cố ý đánh rời quyển sổ vẽ ngày ngày không rời tay. Ở trong đó từng trang từng trang, đều là tâm sự thiếu niên của hắn. Thân hình hắn cao lớn, ngồi phía sau Nhạc Minh Tâm, ngắm nhìn cậu, khi nghiêm túc nghe giảng dáng lưng thẳng tắp, như mầm cây nhỏ vĩnh viễn hướng về bầu trời, lúc lười biếng ngủ, cậu nhoài người ra bàn nằm úp sấp xuống, vai lưng phía sau cùng hô hấp bình ổn khẽ lên xuống, tựa thủy triều dịu dàng, dâng lên rồi rút xuống.
Tỉnh ngủ rồi, tóc của cậu có thể sẽ hơi vểnh lên một chút, chỉ một chút thôi, nhưng có ấn thế thì ấn cũng chẳng xẹp xuống được.
Hạ Thành An rất thích bức tranh vẽ tay và chân cậu, mang theo cả sự sạch sẽ và sức mạnh của thiếu niên. Hắn thích đôi bít tất trắng chỉnh tề của Nhạc Minh Tâm, nó lộ ra một phần ở giữa đôi giầy vào gấu quần đồng phục, ôm trọn phần mắt cá chân nhô ra.
Thế nhưng Nhạc Minh Tâm lại đưa cuốn sổ ấy, tâm sự thiếu niên của hắn, trái tim của hắn, giao cho thầy giáo.
Thậm chí ở một vài lề trống của cuốn sổ, hắn viết những tâm sự nho nhỏ lộn xộn của mình, thầy giáo vừa đọc liền hiểu. Trong khoảng thời gian này bởi vì tinh thần hắn không còn thuộc về bản thân, nên thành tích có chút giảm sút, giáo viên đương nhiên đổ lỗi cho việc yêu đương sớm, lập tức liên hệ cho Hạ Tĩnh.
Ngày đó Hạ Thành An rời đi, hắn mang theo một tâm lý mâu thuẫn, vừa hận Nhạc Minh Tâm phản bội mình, cùng lúc lại vừa muốn được nghe cậu nói điều gì đó, một câu cũng được, hai câu cũng được, cho dù chỉ là hai chữ ‘Tạm biệt’ cũng có thể được. Hắn cố ý thu dọn thật chậm, khi kéo vali hành lý ra ngoài bước chân cũng rất chậm, thậm chí còn đứng đợi ở ngoài cổng trước một hồi.
Nhưng cái hắn chờ được cũng chỉ có cơn mưa lớn.
Ở trên xe, không khí dường như đã đóng băng, Hạ Tĩnh không nói được một lời nào, ông chỉ đánh tay lái, đi thẳng về nhà. Hạ Thành An cũng chẳng nói chi hết, hắn cứ nhìn cần gạt nước trên mặt kính xe, từng cái từng cái, trong lòng nghĩ, không sao, chẳng có hề gì hết.
Về tới nha, cửa còn chưa kịp đóng, Hạ Tĩnh đã vung tay cho Hạ Thành An một cái tát.
Cái tát ấy rất nặng, hắn dùng đầu lưỡi đẩy đẩy bên quai hàm, đau rát, khóe miệng bị rách, mùi tanh nồng của máu xộc vào miệng.
“Tao cho mày tới trường để đi học, không phải cho mày tới đó làm … làm mấy chuyện lung tung bậy bạ như vậy!” Hạ Tĩnh thở hổn hển, trông giống hệt như mấy con trâu đực bị chọc điên vậy.
Là làm đồng tính luyến ái.
Trong lòng Hạ Thành An bổ sung đầy đủ giúp ba mình.
Hắn đã cao đến 1m85, so với Hạ Tĩnh thì cao hơn nửa cái đầu, đã không còn là đứa bé khi phạm sai lầm thì liền ôm đầu tránh những trận đòn roi nữa, hắn vừa đẩy cửa vào phòng mình, Hạ Tĩnh liền khóa luôn cửa phòng hắn lại.
Hạ Thành An nằm trên giường, nhìn trần nhà cười nhạt.
Sợ hắn bỏ nhà đi theo người khác sao.
Hắn có thể bỏ trốn với ai được đây?
Suy nghĩ một hồi, hắn lại khó chịu, liền lật người chôn mặt xuống gối, mò tay xuống dưới gối lại thấy được một viên kẹo chocolate của Thụy Sĩ. Hắn dùng hết sức quăng thật mạnh đi, viên kẹo đụng vào tường rồi bật ra, rơi xuống sàn, cục cục mấy tiếng rồi chẳng biết lăn đến chỗ nào, tựa như mối tình đầu không bệnh mà chết của hắn, cũng chẳng biết đã lăn tới nơi nào.
Cuối cùng Hạ Thành An quyết định rời khỏi nhà bởi vì Hạ Tĩnh đã liên lạc với một trung tâm điều trị cho hắn, tuyên bố rằng có thể điều trị được bệnh đồng tính.
“Có thể bọn họ sẽ dùng một số biện pháp mạnh một chút, nhưng điều đó có thể chữa trị tốt cho con, chữa trị xong con có thể đi học lại, ba sẽ tìm một trường học khác cho con.” Trên bàn cơm Hạ Tĩnh rất bình tĩnh nói.
Nhưng Hạ Thành An biết, mấy cái biện pháp ‘mạnh một chút’ kia có thể là dùng điện giật, sẽ bị nôn ói rất nhiều lần.
Hạ Tĩnh nhốt hắn trong phòng, khi đi làm thì gọi bà nội của Hạ Thành An lên, để cho bà nội trông cháu, nói là muốn chữa bệnh cho hắn. Bà nội Hạ xuất thân là người nông thôn, tay chân thô kệch, bà luôn nói chuyện bằng chất giọng nhỏ mang nặng tiếng địa phương dù ở nhiều năm trên thành phố cũng không bỏ đi được, nhưng bà lại rất thương cháu trai mình.
Hạ Thành An cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh bà nội, nói với bà rằng: “Bà ơi, con không bị bệnh, con sẽ bị bọn họ dày vò đến chết mất.”
Cuối cùng, hắn cũng thành công, bà nội nhân lúc Hạ Tĩnh đi làm buổi sáng đã thả cho hắn đi. Hạ Thành An có tiền gửi ngân hàng, hắn có thẻ ngân hàng, người mẹ chưa bao giờ gặp mỗi tháng đều có định gửi tiền nuôi dưỡng vào đó. Lúc hắn đi, chỉ đem theo mấy bộ quần áo, bà nội đỏ mắt dúi cho hắn một xếp nhỏ một trăm tệ.
Hạ Thành An đang căng thẳng cứ thế chạy một đường ra khỏi tiểu khu, theo đường cái, cứ chạy mãi tới một nơi hắn chẳng hề biết. Hai chân khi ấy như nhũn ra, hắn ngồi xuống bên lề đường, những giọt mồ hôi to chừng bằng hạt đậu chảy dọc theo gò má hắn. Hắn rất hưng phấn nhưng cũng mờ mịt, dựa theo phương thức liên lạc mà bà nội đưa, hắn liên lạc với mẹ của mình.
“Alo.” Hạ Thành An suýt chút nữa là không mở nổi miệng được, hắn không gọi tiếng ‘Mẹ’, chỉ có thể khô khan nói, “Con, con là Hạ Thành An.”
Nơi mẹ Hạ Thành An ở vốn là thành phố mà hắn phải chuyển trường tới, bà đón nhận Hạ Thành An. Nhưng bà chỉ làm cho hắn vẻn vẹn có thủ tục nhập học, tìm cho hắn một căn hộ ở gần trường. Hạ Tĩnh nhanh chóng tìm tới cửa, đối diện với người vợ đã nhiều năm không gặp mà đòi lại con trai mình.
Nhưng mẹ Hạ lại chỉ cười lạnh nói: “Anh mau cút đi, nếu không tôi sẽ kiện anh vì trước đây anh đã cưỡng bức tình dục trong hôn nhân với tôi.”
Hạ Thành An ở phía sau cửa nghe thấy, trong lòng hờ hững nghĩ thầm, ồ, thì ra là vậy, hóa ra hắn đã được ra đời như thế, là đứa con do bị cưỡng hiếp mà có.
Sau khi thi đại học hắn chọn chuyên ngành mà mình thích, tốt nghiệp xong gây dựng sự nghiệp, mẹ cũng chưa bao giờ hỏi lấy một chữ. Hắn và đối tác nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã kịch liệt, sau đó hắn tự lập nên một phòng làm việc, vào thời điểm khó khăn nhất ngay cả tiền lương cho nhân viên hắn cũng không trả nổi.
Hắn cũng không còn nghĩ tới Nhạc Minh Tâm nữa, gần như là mang theo một tâm lý trả thù muốn quên cậu đi.
Hạ Thành An chưa từng nghĩ sẽ có lúc gặp lại Nhạc Minh Tâm, sẽ lại cùng xuất hiện bên cậu, ở trong đầu hắn đã bôi xấu Nhạc Minh Tâm thành sau khi tốt nghiệp đại học sẽ mọc ra thêm một cái bụng nhỏ, mép tóc lùi về sau, là một ông chú hút thuốc uống rượu trò chuyện về con cái với bạn bè, nhưng hắn lại không hề nghĩ được rằng, Nhạc Minh Tâm vẫn như vậy, ôn thuần mà hết sức chân thành.
Hắn gần như là cực kì phẫn nộ hận cậu vẫn cứ ôn thuần và hết sức chân thành như thế, hắn tình nguyện nhìn thấy một Nhạc Minh Tầm béo phì đầy mỡ.
Bộ dạng như thế hắn có thể thản nhiên, có thể khách sáo trò chuyện, sau đó giống như chưa từng có gì phát sinh cả, qua thoáng qua rồi mỗi người sẽ tự đi con đường của mình.
“Cuốn sổ kia, em không xem.”
Nhạc Minh Tâm nói ra những lời này, quả thật giống như, khi tất cả đang vui vẻ và quy củ chơi trò xếp gỗ, lại có người vươn ngón tay ra nghịch ngợm, chỉ một ngón tay ấy thôi mà đẩy cho toàn bộ chồng xếp gỗ vốn đã lung lay đổ ngã hết thảy.
Trong miệng Hạ Thành An lộn xộn đủ các loại vị, tay hắn vững vàng ôm lấy gáy Nhạc Minh Tâm, đề phòng cậu lùi lại về phía sau. Nhưng đó là động tác dư thừa, Nhạc Minh Tâm căn bản không muốn lùi về phía sau, hắn cảm nhận được lồng ngực Nhạc Minh Tâm đang phập phồng lên xuống, hô hấp rất gấp gáp, cứ như chú cún thè lưỡi giải nhiệt vào mùa hè vậy, không ngừng thở dốc.
Khi môi hai người tách rời nhau, Hạ Thành An thấy được đôi mắt của Nhạc Minh Tâm vì hơi rượu mà mờ mịt, ướt đẫm, vẫn cứ ôn thuần và hết sức chân thành, giống hệt với khoảng thời gian rất lâu trước đây.
Hạ Thành An chưa bao giờ cảm thấy mình là một người dũng cảm, hắn không hề kế thừa dũng khí của mẹ mình.
Bà Hạ là một người phụ nữ cực kì mạnh mẽ, là ‘huy xích phương tù’ (*) của một công ty nước ngoài. Trước khi kết hôn bà đã nói rất rõ ràng, không muốn có con, Hạ Tĩnh đang đắm chìm trong tình yêu nên cái gì cũng đồng ý với bà, ngay cả mặt trăng trên trời cũng có thể hái xuống cho bà. Nhưng sau khi cưới, Hạ Tĩnh muốn có đứa con, sau đó là có Hạ Thành An.
(*) Huy xích phương tù ‘ 挥斥方遒 ’: Trích từ tập thơ ‘Thẩm Viên Xuân – Trường Sa’ của Mao Trạch Đông. Ý chỉ thanh niên nhiệt huyết không thể bị ngăn cản lại, sức mạnh đang ở độ đủ đầy nhất.
Hạ Tĩnh mừng rỡ muốn điên, nhưng vợ của ông thì vẫn vậy, kiên trì không muốn có con.
Hai người chia tay trong không vui, cuộc chiến tranh giữa hai vợ chồng kéo dài từ khi Hạ Thành An vẫn còn là một phôi thai nằm trong bụng mẹ, đánh đến oanh oanh liệt liệt. Sau khi con trai ra đời, Hạ Tĩnh nghĩ thầm đây sẽ là sợi dây gắn bó tình yêu bền chặt, nhưng bà Hạ lại dứt khoát tay trắng ra đi, tư tưởng của bà từ trước tới nay chưa bao giờ đặt ở gia đình, bà hợp trở thành một nhân vật hung ác của công việc hơn, rời đi rồi, bà cũng làm tròn lời hứa của mình, không hề quay đầu lại.
Sự khống chế dục mạnh mẽ của Hạ Tĩnh được chuyển sang tới người Hạ Thành An, đáng tiếc là Hạ Thành An trời sinh đã không phải một đứa con chịu ngoan ngoãn phục tùng, từ chiến tranh giữa vợ chồng giờ biến thành chiến tranh cha con. Từ những chuyện lớn là đi học ở đâu, đến nhỏ nhặt như độ dài của tóc, Hạ Tĩnh đều quyết định thay hắn, tuy Hạ Thành An có phản kháng lại, nhưng chưa từng có dũng khí đủ triệt để lật đổ sự khống chế của cha mình.
Khoảng thời gian phân ban Văn Lý lớp 11, Hạ Thành An chọn ban Văn, thế nhưng Hạ Tĩnh lại sử dụng những mối quan hệ của mình, trực tiếp chuyển hắn tới ban Khoa học tự nhiên, cuối cùng hắn được chuyển tới lớp Nhạc Minh Tâm.
Nhạc Minh Tâm như là một nguồn ánh sáng, vừa sáng lấp lánh vừa nồng ấm, nhưng chẳng hề chói mắt.
Hơn nữa cậu cũng rất hạnh phúc, khi cậu ở chung với ba mẹ, vừa tự do lại rất vui vẻ.
Việc to gan nhất mà Hạ Thành An làm, chính là sau khi tan học cố ý ở lại, rồi lại cố ý đánh rời quyển sổ vẽ ngày ngày không rời tay. Ở trong đó từng trang từng trang, đều là tâm sự thiếu niên của hắn. Thân hình hắn cao lớn, ngồi phía sau Nhạc Minh Tâm, ngắm nhìn cậu, khi nghiêm túc nghe giảng dáng lưng thẳng tắp, như mầm cây nhỏ vĩnh viễn hướng về bầu trời, lúc lười biếng ngủ, cậu nhoài người ra bàn nằm úp sấp xuống, vai lưng phía sau cùng hô hấp bình ổn khẽ lên xuống, tựa thủy triều dịu dàng, dâng lên rồi rút xuống.
Tỉnh ngủ rồi, tóc của cậu có thể sẽ hơi vểnh lên một chút, chỉ một chút thôi, nhưng có ấn thế thì ấn cũng chẳng xẹp xuống được.
Hạ Thành An rất thích bức tranh vẽ tay và chân cậu, mang theo cả sự sạch sẽ và sức mạnh của thiếu niên. Hắn thích đôi bít tất trắng chỉnh tề của Nhạc Minh Tâm, nó lộ ra một phần ở giữa đôi giầy vào gấu quần đồng phục, ôm trọn phần mắt cá chân nhô ra.
Thế nhưng Nhạc Minh Tâm lại đưa cuốn sổ ấy, tâm sự thiếu niên của hắn, trái tim của hắn, giao cho thầy giáo.
Thậm chí ở một vài lề trống của cuốn sổ, hắn viết những tâm sự nho nhỏ lộn xộn của mình, thầy giáo vừa đọc liền hiểu. Trong khoảng thời gian này bởi vì tinh thần hắn không còn thuộc về bản thân, nên thành tích có chút giảm sút, giáo viên đương nhiên đổ lỗi cho việc yêu đương sớm, lập tức liên hệ cho Hạ Tĩnh.
Ngày đó Hạ Thành An rời đi, hắn mang theo một tâm lý mâu thuẫn, vừa hận Nhạc Minh Tâm phản bội mình, cùng lúc lại vừa muốn được nghe cậu nói điều gì đó, một câu cũng được, hai câu cũng được, cho dù chỉ là hai chữ ‘Tạm biệt’ cũng có thể được. Hắn cố ý thu dọn thật chậm, khi kéo vali hành lý ra ngoài bước chân cũng rất chậm, thậm chí còn đứng đợi ở ngoài cổng trước một hồi.
Nhưng cái hắn chờ được cũng chỉ có cơn mưa lớn.
Ở trên xe, không khí dường như đã đóng băng, Hạ Tĩnh không nói được một lời nào, ông chỉ đánh tay lái, đi thẳng về nhà. Hạ Thành An cũng chẳng nói chi hết, hắn cứ nhìn cần gạt nước trên mặt kính xe, từng cái từng cái, trong lòng nghĩ, không sao, chẳng có hề gì hết.
Về tới nha, cửa còn chưa kịp đóng, Hạ Tĩnh đã vung tay cho Hạ Thành An một cái tát.
Cái tát ấy rất nặng, hắn dùng đầu lưỡi đẩy đẩy bên quai hàm, đau rát, khóe miệng bị rách, mùi tanh nồng của máu xộc vào miệng.
“Tao cho mày tới trường để đi học, không phải cho mày tới đó làm … làm mấy chuyện lung tung bậy bạ như vậy!” Hạ Tĩnh thở hổn hển, trông giống hệt như mấy con trâu đực bị chọc điên vậy.
Là làm đồng tính luyến ái.
Trong lòng Hạ Thành An bổ sung đầy đủ giúp ba mình.
Hắn đã cao đến 1m85, so với Hạ Tĩnh thì cao hơn nửa cái đầu, đã không còn là đứa bé khi phạm sai lầm thì liền ôm đầu tránh những trận đòn roi nữa, hắn vừa đẩy cửa vào phòng mình, Hạ Tĩnh liền khóa luôn cửa phòng hắn lại.
Hạ Thành An nằm trên giường, nhìn trần nhà cười nhạt.
Sợ hắn bỏ nhà đi theo người khác sao.
Hắn có thể bỏ trốn với ai được đây?
Suy nghĩ một hồi, hắn lại khó chịu, liền lật người chôn mặt xuống gối, mò tay xuống dưới gối lại thấy được một viên kẹo chocolate của Thụy Sĩ. Hắn dùng hết sức quăng thật mạnh đi, viên kẹo đụng vào tường rồi bật ra, rơi xuống sàn, cục cục mấy tiếng rồi chẳng biết lăn đến chỗ nào, tựa như mối tình đầu không bệnh mà chết của hắn, cũng chẳng biết đã lăn tới nơi nào.
Cuối cùng Hạ Thành An quyết định rời khỏi nhà bởi vì Hạ Tĩnh đã liên lạc với một trung tâm điều trị cho hắn, tuyên bố rằng có thể điều trị được bệnh đồng tính.
“Có thể bọn họ sẽ dùng một số biện pháp mạnh một chút, nhưng điều đó có thể chữa trị tốt cho con, chữa trị xong con có thể đi học lại, ba sẽ tìm một trường học khác cho con.” Trên bàn cơm Hạ Tĩnh rất bình tĩnh nói.
Nhưng Hạ Thành An biết, mấy cái biện pháp ‘mạnh một chút’ kia có thể là dùng điện giật, sẽ bị nôn ói rất nhiều lần.
Hạ Tĩnh nhốt hắn trong phòng, khi đi làm thì gọi bà nội của Hạ Thành An lên, để cho bà nội trông cháu, nói là muốn chữa bệnh cho hắn. Bà nội Hạ xuất thân là người nông thôn, tay chân thô kệch, bà luôn nói chuyện bằng chất giọng nhỏ mang nặng tiếng địa phương dù ở nhiều năm trên thành phố cũng không bỏ đi được, nhưng bà lại rất thương cháu trai mình.
Hạ Thành An cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh bà nội, nói với bà rằng: “Bà ơi, con không bị bệnh, con sẽ bị bọn họ dày vò đến chết mất.”
Cuối cùng, hắn cũng thành công, bà nội nhân lúc Hạ Tĩnh đi làm buổi sáng đã thả cho hắn đi. Hạ Thành An có tiền gửi ngân hàng, hắn có thẻ ngân hàng, người mẹ chưa bao giờ gặp mỗi tháng đều có định gửi tiền nuôi dưỡng vào đó. Lúc hắn đi, chỉ đem theo mấy bộ quần áo, bà nội đỏ mắt dúi cho hắn một xếp nhỏ một trăm tệ.
Hạ Thành An đang căng thẳng cứ thế chạy một đường ra khỏi tiểu khu, theo đường cái, cứ chạy mãi tới một nơi hắn chẳng hề biết. Hai chân khi ấy như nhũn ra, hắn ngồi xuống bên lề đường, những giọt mồ hôi to chừng bằng hạt đậu chảy dọc theo gò má hắn. Hắn rất hưng phấn nhưng cũng mờ mịt, dựa theo phương thức liên lạc mà bà nội đưa, hắn liên lạc với mẹ của mình.
“Alo.” Hạ Thành An suýt chút nữa là không mở nổi miệng được, hắn không gọi tiếng ‘Mẹ’, chỉ có thể khô khan nói, “Con, con là Hạ Thành An.”
Nơi mẹ Hạ Thành An ở vốn là thành phố mà hắn phải chuyển trường tới, bà đón nhận Hạ Thành An. Nhưng bà chỉ làm cho hắn vẻn vẹn có thủ tục nhập học, tìm cho hắn một căn hộ ở gần trường. Hạ Tĩnh nhanh chóng tìm tới cửa, đối diện với người vợ đã nhiều năm không gặp mà đòi lại con trai mình.
Nhưng mẹ Hạ lại chỉ cười lạnh nói: “Anh mau cút đi, nếu không tôi sẽ kiện anh vì trước đây anh đã cưỡng bức tình dục trong hôn nhân với tôi.”
Hạ Thành An ở phía sau cửa nghe thấy, trong lòng hờ hững nghĩ thầm, ồ, thì ra là vậy, hóa ra hắn đã được ra đời như thế, là đứa con do bị cưỡng hiếp mà có.
Sau khi thi đại học hắn chọn chuyên ngành mà mình thích, tốt nghiệp xong gây dựng sự nghiệp, mẹ cũng chưa bao giờ hỏi lấy một chữ. Hắn và đối tác nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã kịch liệt, sau đó hắn tự lập nên một phòng làm việc, vào thời điểm khó khăn nhất ngay cả tiền lương cho nhân viên hắn cũng không trả nổi.
Hắn cũng không còn nghĩ tới Nhạc Minh Tâm nữa, gần như là mang theo một tâm lý trả thù muốn quên cậu đi.
Hạ Thành An chưa từng nghĩ sẽ có lúc gặp lại Nhạc Minh Tâm, sẽ lại cùng xuất hiện bên cậu, ở trong đầu hắn đã bôi xấu Nhạc Minh Tâm thành sau khi tốt nghiệp đại học sẽ mọc ra thêm một cái bụng nhỏ, mép tóc lùi về sau, là một ông chú hút thuốc uống rượu trò chuyện về con cái với bạn bè, nhưng hắn lại không hề nghĩ được rằng, Nhạc Minh Tâm vẫn như vậy, ôn thuần mà hết sức chân thành.
Hắn gần như là cực kì phẫn nộ hận cậu vẫn cứ ôn thuần và hết sức chân thành như thế, hắn tình nguyện nhìn thấy một Nhạc Minh Tầm béo phì đầy mỡ.
Bộ dạng như thế hắn có thể thản nhiên, có thể khách sáo trò chuyện, sau đó giống như chưa từng có gì phát sinh cả, qua thoáng qua rồi mỗi người sẽ tự đi con đường của mình.
“Cuốn sổ kia, em không xem.”
Nhạc Minh Tâm nói ra những lời này, quả thật giống như, khi tất cả đang vui vẻ và quy củ chơi trò xếp gỗ, lại có người vươn ngón tay ra nghịch ngợm, chỉ một ngón tay ấy thôi mà đẩy cho toàn bộ chồng xếp gỗ vốn đã lung lay đổ ngã hết thảy.
/33
|