Lúc Kim Đậu Đậu tỉnh dậy thì cả người đều đau, cô giơ tay lên dụi mắt, sau đó là không rời mắt nổi khỏi bàn tay đen thùi lùi khô nứt của mình.
Đây là tay của cô hả?
Hít một hơi lạnh, lại dụi mắt lần nữa, lần này thì càng rõ ràng hơn.
Đây là tay kiểu gì thế, đen thùi lùi lại còn khô nứt nẻ, trên cổ tay còn quấn một lớp băng gạc dày nữa? Đây tuyệt đối không phải là tay của cô!
Kim Đậu Đậu nhớ ra rồi.
Cô chết rồi!
Mang tiếng là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú nhất trong lịch sử, thế mà cô....
Nghẹn, chết, rồi!
Kim Đậu Đậu khóc không ra nước mắt. Nghĩ đến tài bắt yêu tróc quỷ siêu đẳng của mình, cuối cùng lại bại trong tay một quả táo độc mọc ra từ một con yêu cây!
Nói ra đúng là làm mất hết mặt mũi tám đời tổ tông của nhà Đạo Vương rồi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận, nếu đã không chết thì trước hết phải làm rõ đây là tình hình gì đã.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện là phòng bệnh đơn thường thấy trong bệnh viện. Trong không khí toàn mùi thuốc khử trùng, dây truyền nước ghim trên mu bàn tay vẫn chảy từng giọt một. Xem ra thời đại này giống thời cô sống rồi. Vẫn là nước Cửu Châu, vẫn có đủ máy bay xe hơi các loại.
Vậy có phải là cô có thể quay về núi Đạo Vương tu luyện lần nữa không?
Trong thẻ của cô vẫn còn mấy triệu thu được từ việc bắt yêu, không thể cho cái ông sư phụ già mà mất nết đó vớ bở được!
Có tiếng động ngoài cửa, một y tá cầm bình truyền nước đi vào, “Cô Kim Đậu Đậu đúng không? Cô phải đổi bình truyền nước mới rồi”.
Cô Kim Đậu Đậu?
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Kim Đậu Đậu hả?
Cô còn tưởng rằng chỉ có sư phụ thấy tiền là sáng mắt kia của cô mới đặt cái tên như thế chứ.
Nhìn y tá treo bình truyền nước mới cho cô, Đậu Đậu nhớ đến cái gì đó liền hắng giọng, hỏi: “Chị y tá, chị có thể lấy cho em một cái gương không”.
Cô muốn xem xem cơ thể này rốt cuộc trông như thế nào. Vừa rồi mới nhìn lướt qua, đôi tay đen thui kia đã để lại bóng đen tâm lý không thể phai mờ trong lòng cô rồi.
Lúc này vừa nhìn vào gương, cô ngay lập tức có một loại suy nghĩ, thà dứt khoát chết quách lần nữa đi cho xong.
Đâu chỉ đơn giản là xấu xí, rõ ràng là xấu có rèn luyện!
Tóc khô vàng như rơm, khuôn mặt đen nhỏ gầy khô đét mưng mủ, trên trán còn có vết sẹo bỏng màu đỏ to bằng nắm tay em bé nữa. Cả gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt to tròn còn coi như tạm được.
Đứa bé này lúc còn sống rốt cuộc đã bị ngược đãi thế nào vậy hả?
Người đẹp đang tốt lành lại có thể nuôi thành dưa vẹo táo nứt như thế này!
Kim Đậu Đậu đau đầu, xoa thái dương, bắt đầu không ngừng tự an ủi bản thân.
Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Không phải chỉ hơi xấu chút thôi sao, cô là đạo sĩ bắt yêu, là người tu đạo. Chỉ cần chăm sóc điều dưỡng một chút, chữa khỏi mủ với vết sẹo bỏng kia thì cô vẫn là một trang hảo hán!
Đau đầu mất gần nửa tiếng, cô mới lần lượt tiếp nhận được tin tức của cơ thể nguyên chủ này.
Kim Đậu Đậu, nữ, 17 tuổi, 145cm...
145?
145 là cái quỷ gì?
Mười bảy tuổi mới cao có 145cm?
Tiếp tục xem, mẹ kế độc ác, người cha nhu nhược, em gái con mẹ kế tâm cơ cộng thêm tên bạn trai cặn bã chỉ quan tâm đến vẻ ngoài mà huỷ hôn.
Đây dứt khoát là thiết lập của bánh bèo thời hiện đại rồi!
Ở nhà chịu oan ức, tới trường cũng bị bắt nạt. Từ khi trên trán có thêm vết sẹo bỏng, chồng chưa cưới cũng bắt đầu chán ghét xa lánh cô. Dĩ nhiên có kết quả như vậy cũng là công lao vĩ đại của người em gái tốt kia __ Bảy tuổi đã biết nung đỏ thìa để hủy dung? Cái tâm cơ này, chậc chậc, hậu sinh khả úy mà.
Mấy ngày trước, hai nhà nhất trí quyết định huỷ bỏ hôn ước của họ, nhường cho em gái sau khi lớn lên sẽ gả qua đó. Còn về cô ta thì bán cho một tên con trai ngốc của nhà họ Cố với giá hai triệu.
Sau đó nguyên chủ nghĩ không thông nên cắt cổ tay tự sát.
Rồi sau đó, là cô mượn xác hoàn hồn…
Đây là tay của cô hả?
Hít một hơi lạnh, lại dụi mắt lần nữa, lần này thì càng rõ ràng hơn.
Đây là tay kiểu gì thế, đen thùi lùi lại còn khô nứt nẻ, trên cổ tay còn quấn một lớp băng gạc dày nữa? Đây tuyệt đối không phải là tay của cô!
Kim Đậu Đậu nhớ ra rồi.
Cô chết rồi!
Mang tiếng là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú nhất trong lịch sử, thế mà cô....
Nghẹn, chết, rồi!
Kim Đậu Đậu khóc không ra nước mắt. Nghĩ đến tài bắt yêu tróc quỷ siêu đẳng của mình, cuối cùng lại bại trong tay một quả táo độc mọc ra từ một con yêu cây!
Nói ra đúng là làm mất hết mặt mũi tám đời tổ tông của nhà Đạo Vương rồi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận, nếu đã không chết thì trước hết phải làm rõ đây là tình hình gì đã.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện là phòng bệnh đơn thường thấy trong bệnh viện. Trong không khí toàn mùi thuốc khử trùng, dây truyền nước ghim trên mu bàn tay vẫn chảy từng giọt một. Xem ra thời đại này giống thời cô sống rồi. Vẫn là nước Cửu Châu, vẫn có đủ máy bay xe hơi các loại.
Vậy có phải là cô có thể quay về núi Đạo Vương tu luyện lần nữa không?
Trong thẻ của cô vẫn còn mấy triệu thu được từ việc bắt yêu, không thể cho cái ông sư phụ già mà mất nết đó vớ bở được!
Có tiếng động ngoài cửa, một y tá cầm bình truyền nước đi vào, “Cô Kim Đậu Đậu đúng không? Cô phải đổi bình truyền nước mới rồi”.
Cô Kim Đậu Đậu?
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Kim Đậu Đậu hả?
Cô còn tưởng rằng chỉ có sư phụ thấy tiền là sáng mắt kia của cô mới đặt cái tên như thế chứ.
Nhìn y tá treo bình truyền nước mới cho cô, Đậu Đậu nhớ đến cái gì đó liền hắng giọng, hỏi: “Chị y tá, chị có thể lấy cho em một cái gương không”.
Cô muốn xem xem cơ thể này rốt cuộc trông như thế nào. Vừa rồi mới nhìn lướt qua, đôi tay đen thui kia đã để lại bóng đen tâm lý không thể phai mờ trong lòng cô rồi.
Lúc này vừa nhìn vào gương, cô ngay lập tức có một loại suy nghĩ, thà dứt khoát chết quách lần nữa đi cho xong.
Đâu chỉ đơn giản là xấu xí, rõ ràng là xấu có rèn luyện!
Tóc khô vàng như rơm, khuôn mặt đen nhỏ gầy khô đét mưng mủ, trên trán còn có vết sẹo bỏng màu đỏ to bằng nắm tay em bé nữa. Cả gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt to tròn còn coi như tạm được.
Đứa bé này lúc còn sống rốt cuộc đã bị ngược đãi thế nào vậy hả?
Người đẹp đang tốt lành lại có thể nuôi thành dưa vẹo táo nứt như thế này!
Kim Đậu Đậu đau đầu, xoa thái dương, bắt đầu không ngừng tự an ủi bản thân.
Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Không phải chỉ hơi xấu chút thôi sao, cô là đạo sĩ bắt yêu, là người tu đạo. Chỉ cần chăm sóc điều dưỡng một chút, chữa khỏi mủ với vết sẹo bỏng kia thì cô vẫn là một trang hảo hán!
Đau đầu mất gần nửa tiếng, cô mới lần lượt tiếp nhận được tin tức của cơ thể nguyên chủ này.
Kim Đậu Đậu, nữ, 17 tuổi, 145cm...
145?
145 là cái quỷ gì?
Mười bảy tuổi mới cao có 145cm?
Tiếp tục xem, mẹ kế độc ác, người cha nhu nhược, em gái con mẹ kế tâm cơ cộng thêm tên bạn trai cặn bã chỉ quan tâm đến vẻ ngoài mà huỷ hôn.
Đây dứt khoát là thiết lập của bánh bèo thời hiện đại rồi!
Ở nhà chịu oan ức, tới trường cũng bị bắt nạt. Từ khi trên trán có thêm vết sẹo bỏng, chồng chưa cưới cũng bắt đầu chán ghét xa lánh cô. Dĩ nhiên có kết quả như vậy cũng là công lao vĩ đại của người em gái tốt kia __ Bảy tuổi đã biết nung đỏ thìa để hủy dung? Cái tâm cơ này, chậc chậc, hậu sinh khả úy mà.
Mấy ngày trước, hai nhà nhất trí quyết định huỷ bỏ hôn ước của họ, nhường cho em gái sau khi lớn lên sẽ gả qua đó. Còn về cô ta thì bán cho một tên con trai ngốc của nhà họ Cố với giá hai triệu.
Sau đó nguyên chủ nghĩ không thông nên cắt cổ tay tự sát.
Rồi sau đó, là cô mượn xác hoàn hồn…
/1918
|