Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1003: Trộm đàn ông, trộm đàn ông đó nha! (1)
/1918
|
Cậu ta cùng với mẹ nhẫn nhục chịu đựng, đã ngủ đông một ngàn năm, chẳng lẽ còn không chờ nổi một hai năm nữa sao?
Bọn họ tin tưởng chín lá Nhiễu Lan Đằng sẽ không chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết thôi đâu...
Chỉ cần cây Nhiễu Lan Đằng ở trên người cô không phụ thiên mệnh mọc ra chiếc thứ chín thì đến lúc đó cô có thể đoạt lại tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về cô!
Cho nên, cho dù cô yêu ai thì người kia sẽ chỉ là viên đá kê chân trên đường thành ma của cô mà thôi.
Cô sẽ trở thành người con gái tôn quý nhất, nhưng cũng vô tình nhất của Ma Tộc, thậm chí là sáu giới.
Đây là số mệnh của cô, cô không trốn thoát được...
Cho nên bây giờ cứ để cho cô tiếp tục không buồn không lo trải qua một đoạn thời gian nữa đi...
Thượng Quan Lăng Mạch dẫn ông cụ Đường đi, Đậu Đậu nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn nói chuyện cô vừa nghe được với Yêu Nghiệt.
“Không biết có phải là ảo giác của em hay không, vừa nãy hình như Thượng Quan Lăng Mạch nói một câu với em. Anh ta nói cái mầm đậu này ít nhất phải mọc được bảy cái lá thì mới có động tĩnh, cho nên không cần phải quá căng thẳng.”
“Bảy lá?”
“Vâng.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, điều này Thượng Quan Lăng Mạch vẫn chưa nói cho hắn biết.
Còn ít nhất? Tức là không chỉ có bảy chiếc!
Bỏ đi, cậu ta cũng chỉ tiết lộ một chút tin tức với vợ, xem ra chắc là sẽ không nói quá nhiều sự thật cho bọn họ.
Hắn khom lưng nhìn cây Nhiễu Lan Đằng đã mọc ra ba chiếc lá trên mắt cá chân Đậu Đậu, tạm thời cũng không cảm thấy nó sẽ mọc thêm chiếc lá nào.
Lúc xế chiều, Abel đi đến đưa thiệp mời đã được in xong. Thiệp mời được làm từ giấy cứng màu đỏ thắm, bên trên in không ít hoa văn. Lúc mở ra, màu lót bên trong là màu hồng phấn, có tên của Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, khách mời, thời gian cùng với địa điểm cụ thể.
Đậu Đậu không có thắc mắc gì nên đưa cho Yêu Nghiệt nhìn một chút, rồi nói với Abel, “In thêm mấy tờ thiệp mời đưa đến Đường gia, là Đường gia có quan hệ máu mủ với tôi ấy.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Không còn chuyện gì khác nữa, anh đi làm việc của anh đi.”
Abel gật đầu, trước khi xoay người đi ra ngoài còn không quên nhắc nhở Đậu Đậu, “Chút nữa phu nhân sẽ phái người tới đón tiểu thư đến Sở gia.”
Đậu Đậu ừ một tiếng đã biết, sau đó Abel đi luôn.
Cô nhìn Yêu Nghiệt đang cầm thiệp mời của mình đờ ra, nghĩ chắc là người nhà của hắn sẽ không thích cô nên lời nói vừa mới tới miệng lại bị cô nuốt trở về.
Trước đây cô là một bình dân của Ma Tộc thì người nhà của Yêu Nghiệt đã không thích cô rồi. Bây giờ còn xác nhận cô là quý tộc của Ma Vực có ma lực, lần này bọn họ lại càng cho là cô đã bắt cóc đứa con trai ngoan hiền lành chính trực của bọn họ.
Cho nên chuyện mời người nhà của hắn, cô cũng không dám mở miệng nói ra.
Nhưng mà... chắc là hắn cũng muốn mời nhỉ?
Đậu Đậu đoán không lầm, tất nhiên là Yêu Nghiệt muốn mời rồi.
Chuyện lớn của một đời người như kết hôn thế này, cha mẹ vắng mặt cũng là một chuyện tiếc nuối. Đáng tiếc mấy năm gần đây thân thể mẹ hắn yếu ớt nhiều bệnh, không thể ra khỏi Long Cung, hơn nữa cộng thêm cái lão già kia vẫn luôn phê bình kín đáo đối với Đậu Đậu, nói cho ông ta biết để làm chi? Để ông ta đi đến gây thêm phiền toái sao?
“Thiệp mời này... để Lăng Đầu Thanh đưa qua đó nhé?”
“... Ừ.”
“Liệu Lăng Đầu Thanh đi đến đó được không? Anh ta sẽ không bị lão già mất nết bắt đấy chứ?”
“... Chắc không đâu, ông ta nhìn thấy thiệp mời thì chắc chỉ bận tức giận chứ không để ý tới chuyện bắt Lăng Đầu Thanh đâu.”
Bọn họ tin tưởng chín lá Nhiễu Lan Đằng sẽ không chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết thôi đâu...
Chỉ cần cây Nhiễu Lan Đằng ở trên người cô không phụ thiên mệnh mọc ra chiếc thứ chín thì đến lúc đó cô có thể đoạt lại tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về cô!
Cho nên, cho dù cô yêu ai thì người kia sẽ chỉ là viên đá kê chân trên đường thành ma của cô mà thôi.
Cô sẽ trở thành người con gái tôn quý nhất, nhưng cũng vô tình nhất của Ma Tộc, thậm chí là sáu giới.
Đây là số mệnh của cô, cô không trốn thoát được...
Cho nên bây giờ cứ để cho cô tiếp tục không buồn không lo trải qua một đoạn thời gian nữa đi...
Thượng Quan Lăng Mạch dẫn ông cụ Đường đi, Đậu Đậu nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn nói chuyện cô vừa nghe được với Yêu Nghiệt.
“Không biết có phải là ảo giác của em hay không, vừa nãy hình như Thượng Quan Lăng Mạch nói một câu với em. Anh ta nói cái mầm đậu này ít nhất phải mọc được bảy cái lá thì mới có động tĩnh, cho nên không cần phải quá căng thẳng.”
“Bảy lá?”
“Vâng.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, điều này Thượng Quan Lăng Mạch vẫn chưa nói cho hắn biết.
Còn ít nhất? Tức là không chỉ có bảy chiếc!
Bỏ đi, cậu ta cũng chỉ tiết lộ một chút tin tức với vợ, xem ra chắc là sẽ không nói quá nhiều sự thật cho bọn họ.
Hắn khom lưng nhìn cây Nhiễu Lan Đằng đã mọc ra ba chiếc lá trên mắt cá chân Đậu Đậu, tạm thời cũng không cảm thấy nó sẽ mọc thêm chiếc lá nào.
Lúc xế chiều, Abel đi đến đưa thiệp mời đã được in xong. Thiệp mời được làm từ giấy cứng màu đỏ thắm, bên trên in không ít hoa văn. Lúc mở ra, màu lót bên trong là màu hồng phấn, có tên của Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, khách mời, thời gian cùng với địa điểm cụ thể.
Đậu Đậu không có thắc mắc gì nên đưa cho Yêu Nghiệt nhìn một chút, rồi nói với Abel, “In thêm mấy tờ thiệp mời đưa đến Đường gia, là Đường gia có quan hệ máu mủ với tôi ấy.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Không còn chuyện gì khác nữa, anh đi làm việc của anh đi.”
Abel gật đầu, trước khi xoay người đi ra ngoài còn không quên nhắc nhở Đậu Đậu, “Chút nữa phu nhân sẽ phái người tới đón tiểu thư đến Sở gia.”
Đậu Đậu ừ một tiếng đã biết, sau đó Abel đi luôn.
Cô nhìn Yêu Nghiệt đang cầm thiệp mời của mình đờ ra, nghĩ chắc là người nhà của hắn sẽ không thích cô nên lời nói vừa mới tới miệng lại bị cô nuốt trở về.
Trước đây cô là một bình dân của Ma Tộc thì người nhà của Yêu Nghiệt đã không thích cô rồi. Bây giờ còn xác nhận cô là quý tộc của Ma Vực có ma lực, lần này bọn họ lại càng cho là cô đã bắt cóc đứa con trai ngoan hiền lành chính trực của bọn họ.
Cho nên chuyện mời người nhà của hắn, cô cũng không dám mở miệng nói ra.
Nhưng mà... chắc là hắn cũng muốn mời nhỉ?
Đậu Đậu đoán không lầm, tất nhiên là Yêu Nghiệt muốn mời rồi.
Chuyện lớn của một đời người như kết hôn thế này, cha mẹ vắng mặt cũng là một chuyện tiếc nuối. Đáng tiếc mấy năm gần đây thân thể mẹ hắn yếu ớt nhiều bệnh, không thể ra khỏi Long Cung, hơn nữa cộng thêm cái lão già kia vẫn luôn phê bình kín đáo đối với Đậu Đậu, nói cho ông ta biết để làm chi? Để ông ta đi đến gây thêm phiền toái sao?
“Thiệp mời này... để Lăng Đầu Thanh đưa qua đó nhé?”
“... Ừ.”
“Liệu Lăng Đầu Thanh đi đến đó được không? Anh ta sẽ không bị lão già mất nết bắt đấy chứ?”
“... Chắc không đâu, ông ta nhìn thấy thiệp mời thì chắc chỉ bận tức giận chứ không để ý tới chuyện bắt Lăng Đầu Thanh đâu.”
/1918
|