Trong mắt Lý Thanh chợt lóe lên vẻ kiên định, Đậu Đậu bất đắc dĩ lắc đầu —— Lần đùa giỡn này hơi quá rồi phải không? Lý Thanh lại càng kiên định hơn rồi kìa!
* Thai thần: Nguồn linh khí của thai nhi.
Nhưng nhìn Trường Sinh thỉnh thoảng nhìn lén Lý Thanh một cái, lại cảm thấy cách làm này của Sở Ngọc Bình hình như cũng có tác dụng lắm.
Trường Sinh nhìn Lý Thanh mấy cái, yên lặng cúi đầu ăn nốt mấy miếng cơm, nói, “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
Lý Thanh vừa nghe thấy thế thì vội vàng đứng lên, “Cảm ơn… Dì Sở, cháu về đây ạ.”
“Ừ, tạm biệt. Ôi chao đúng rồi, trời lạnh, Trường Sinh, lấy áo khoác ra cho A Thanh đi!”
Trường Sinh sửng sốt, “Lấy của ai ạ? Của mẹ hay là em gái ạ?”
Sở Ngọc Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Của con!”
Lần này không chỉ Lý Thanh mà ngay cả mặt Trường Sinh cũng đỏ rần lên, “Mẹ, mẹ nói cái gì đó! Bọn con đi đây.”
Trường Sinh nói xong thì đi ra ngoài, Lý Thanh đi theo ở sau lưng cậu, Sở Ngọc Bình nghiến răng nghiến lợi, “Con không đi lấy à?”
“... Trong xe không lạnh! Xuống xe chỉ cần đi mấy bước, cô ấy không yếu ớt như vậy đâu ạ.”
Sở Ngọc Bình còn muốn nói gì nữa thì Cố Thanh Vân đã cầm tay bà, “Được rồi, bây giờ nó đã không giống như trước, trong lòng nó đều hiểu rất rõ, em đừng nên suốt ngày coi nó là một đứa bé rồi xem vào chuyện của nó nữa, ăn cơm đi, nha.”
Sở Ngọc Bình nghĩ cũng đúng, nếu con trai của bà không ra sức thì cho dù bà có sốt ruột như thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Nhưng mà…
“Nhìn bóng lưng của hai đứa chúng nó, đúng là rất xứng đôi đúng không?”
Cố Thanh Vân, “…”
Bà nội Cố, “…”
Đậu Đậu, “… Vâng! Xứng, rất xứng.”
Lần này Sở Ngọc Bình lập tức vui vẻ, rốt cục cũng yên tĩnh ăn cơm không nói chuyện nữa.
Đậu Đậu nhìn bà chằm chằm mấy lần, nghĩ thầm, một người khôn khéo như Sở Ngọc Bình mà khi mang thai còn ngốc như vậy, thế thì lúc ấy cô phải ngốc thế nào chứ?
“Rất ngốc, còn cầm hai quả trứng gà luộc nói cho anh biết đó là trứng mà em vừa mới sinh ra.”
Yêu Nghiệt dán ở bên tai cô nói một câu, khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, giả vờ như mình không nghe thấy cái gì cả.
Chuyện đó có thể trách cô à? Đấy không phải là cô, đấy không phải là —— đấy không phải là do Tên Ngốc quá ngốc hay sao?
Bảo cậu mua hai quả trứng mà cậu lại mua một sọt trứng gà luộc. Nếu không phải là do cậu ta hố sư thúc thì cô có thể làm ra truyện cười như vậy sao? Lịch sử đen, đúng là lịch sử đen tối mà!
Yêu Nghiệt chỉ cười không nói lời nào, nghĩ thầm lúc nào lại sinh thêm mấy đứa nữa thì cô có thể ngốc thêm lần nữa rồi.
Không bao lâu Trường Sinh về đến nhà, trong tay còn cầm một cái ô màu đen.
Đôi mắt sắc bén của Sở Ngọc Bình tia một cái, “Cái này không phải là ô của nhà chúng ta nhỉ?”
Trường Sinh, “… Bên ngoài trời đang mưa nên Lý Thanh cho con mượn.”
“Trời mưa à?”
Sở Ngọc Bình vừa nói như vậy, người giúp việc trong nhà lập tức kéo rèm cửa sổ ra. Bên ngoài từng hạt mưa nhỏ rơi xuống lách tách, hơn nữa trong nhà cách âm rất tốt, âm thanh TV lại lớn cho nên không nghe được gì.
Sở Ngọc Bình nhìn mưa bên ngoài một chút, lại đưa mắt nhìn cái ô trong tay Trường Sinh, “Trưa mai trả lại cho A Thanh, thuận tiện mời người ta ăn bữa cơm bày tỏ cảm ơn!”
Trường Sinh, “…”
Cậu treo ô ở trên móc cửa, giả vờ không nghe được cái gì cả —— Dù sao ngày mai Lý Thanh vẫn sẽ đi đến dạy bổ túc cho cậu, đến lúc đó trực tiếp cầm đi không được à? Bày vẽ nhiều chuyện làm gì chứ?
“Ai nha cái thằng bé này, mẹ đang nói với con đó!”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, ngày mai con sẽ trả lại cho cô ấy được chưa ạ?”
“Còn phải mời con bé ăn cơm nữa, mẹ bảo Abel đặt phòng VIP ở nhà hàng cơm Tây cho con nhé? Đặt trước!”
Sở Ngọc Bình nói xong thì muốn gọi điện thoại, Trường Sinh khóc không ra nước mắt chạy đến giữ lại, “Mẹ à, đến phòng VIP của nhà hàng cơm Tây làm gì ạ? Không phải chỉ trả ô thôi sao! Hơn nữa phải chờ cô ấy phải đồng ý đã chứ.”
“Vậy là con đã đồng ý mời con bé rồi đúng không?”
* Thai thần: Nguồn linh khí của thai nhi.
Nhưng nhìn Trường Sinh thỉnh thoảng nhìn lén Lý Thanh một cái, lại cảm thấy cách làm này của Sở Ngọc Bình hình như cũng có tác dụng lắm.
Trường Sinh nhìn Lý Thanh mấy cái, yên lặng cúi đầu ăn nốt mấy miếng cơm, nói, “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
Lý Thanh vừa nghe thấy thế thì vội vàng đứng lên, “Cảm ơn… Dì Sở, cháu về đây ạ.”
“Ừ, tạm biệt. Ôi chao đúng rồi, trời lạnh, Trường Sinh, lấy áo khoác ra cho A Thanh đi!”
Trường Sinh sửng sốt, “Lấy của ai ạ? Của mẹ hay là em gái ạ?”
Sở Ngọc Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Của con!”
Lần này không chỉ Lý Thanh mà ngay cả mặt Trường Sinh cũng đỏ rần lên, “Mẹ, mẹ nói cái gì đó! Bọn con đi đây.”
Trường Sinh nói xong thì đi ra ngoài, Lý Thanh đi theo ở sau lưng cậu, Sở Ngọc Bình nghiến răng nghiến lợi, “Con không đi lấy à?”
“... Trong xe không lạnh! Xuống xe chỉ cần đi mấy bước, cô ấy không yếu ớt như vậy đâu ạ.”
Sở Ngọc Bình còn muốn nói gì nữa thì Cố Thanh Vân đã cầm tay bà, “Được rồi, bây giờ nó đã không giống như trước, trong lòng nó đều hiểu rất rõ, em đừng nên suốt ngày coi nó là một đứa bé rồi xem vào chuyện của nó nữa, ăn cơm đi, nha.”
Sở Ngọc Bình nghĩ cũng đúng, nếu con trai của bà không ra sức thì cho dù bà có sốt ruột như thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Nhưng mà…
“Nhìn bóng lưng của hai đứa chúng nó, đúng là rất xứng đôi đúng không?”
Cố Thanh Vân, “…”
Bà nội Cố, “…”
Đậu Đậu, “… Vâng! Xứng, rất xứng.”
Lần này Sở Ngọc Bình lập tức vui vẻ, rốt cục cũng yên tĩnh ăn cơm không nói chuyện nữa.
Đậu Đậu nhìn bà chằm chằm mấy lần, nghĩ thầm, một người khôn khéo như Sở Ngọc Bình mà khi mang thai còn ngốc như vậy, thế thì lúc ấy cô phải ngốc thế nào chứ?
“Rất ngốc, còn cầm hai quả trứng gà luộc nói cho anh biết đó là trứng mà em vừa mới sinh ra.”
Yêu Nghiệt dán ở bên tai cô nói một câu, khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, giả vờ như mình không nghe thấy cái gì cả.
Chuyện đó có thể trách cô à? Đấy không phải là cô, đấy không phải là —— đấy không phải là do Tên Ngốc quá ngốc hay sao?
Bảo cậu mua hai quả trứng mà cậu lại mua một sọt trứng gà luộc. Nếu không phải là do cậu ta hố sư thúc thì cô có thể làm ra truyện cười như vậy sao? Lịch sử đen, đúng là lịch sử đen tối mà!
Yêu Nghiệt chỉ cười không nói lời nào, nghĩ thầm lúc nào lại sinh thêm mấy đứa nữa thì cô có thể ngốc thêm lần nữa rồi.
Không bao lâu Trường Sinh về đến nhà, trong tay còn cầm một cái ô màu đen.
Đôi mắt sắc bén của Sở Ngọc Bình tia một cái, “Cái này không phải là ô của nhà chúng ta nhỉ?”
Trường Sinh, “… Bên ngoài trời đang mưa nên Lý Thanh cho con mượn.”
“Trời mưa à?”
Sở Ngọc Bình vừa nói như vậy, người giúp việc trong nhà lập tức kéo rèm cửa sổ ra. Bên ngoài từng hạt mưa nhỏ rơi xuống lách tách, hơn nữa trong nhà cách âm rất tốt, âm thanh TV lại lớn cho nên không nghe được gì.
Sở Ngọc Bình nhìn mưa bên ngoài một chút, lại đưa mắt nhìn cái ô trong tay Trường Sinh, “Trưa mai trả lại cho A Thanh, thuận tiện mời người ta ăn bữa cơm bày tỏ cảm ơn!”
Trường Sinh, “…”
Cậu treo ô ở trên móc cửa, giả vờ không nghe được cái gì cả —— Dù sao ngày mai Lý Thanh vẫn sẽ đi đến dạy bổ túc cho cậu, đến lúc đó trực tiếp cầm đi không được à? Bày vẽ nhiều chuyện làm gì chứ?
“Ai nha cái thằng bé này, mẹ đang nói với con đó!”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, ngày mai con sẽ trả lại cho cô ấy được chưa ạ?”
“Còn phải mời con bé ăn cơm nữa, mẹ bảo Abel đặt phòng VIP ở nhà hàng cơm Tây cho con nhé? Đặt trước!”
Sở Ngọc Bình nói xong thì muốn gọi điện thoại, Trường Sinh khóc không ra nước mắt chạy đến giữ lại, “Mẹ à, đến phòng VIP của nhà hàng cơm Tây làm gì ạ? Không phải chỉ trả ô thôi sao! Hơn nữa phải chờ cô ấy phải đồng ý đã chứ.”
“Vậy là con đã đồng ý mời con bé rồi đúng không?”
/1918
|