Sau khi Lý Thanh sụp đổ thì lại tìm lý do cho Đậu Đậu, không phải là Đậu Đậu thay đổi mà là do EQ của cô thấp, cho nên không phát hiện được mặt khác của Đậu Đậu. Vì vậy cô mở rộng trái tim ra, ngồi ở đối diện Đậu Đậu, lại bắt đầu ăn từng chút một như mèo.
Nhưng Trường Sinh thì không bình tĩnh như vậy.
Bởi vì… người mẹ vĩ đại của cậu cũng không biết phân biệt trường hợp rồi đó? Có thể hỏi loại chuyện kia sao?! Đấy chẳng lẽ không phải là việc riêng tư hả? Còn nữa, vì sao tất cả mọi người đều đã bình tĩnh mà chỉ còn một mình cậu không bình tĩnh, lẽ nào đây là vấn đề của cậu à? Lẽ nào chuyện này căn bản không phải là một chuyện đáng để giật mình sao?
Cậu lập tức nhìn Lý Thanh một chút, lại nhìn Lý Thanh một chút, rồi lại nhìn Lý Thanh một chút nữa, nhìn đến mức làm Lý Thanh từ bình tĩnh lại đi chuyển thành không bình tĩnh.
Trên bàn cơm, dì Khương đã bày xong các món ăn đầy đủ cả sắc hương vị, nhìn qua cực kỳ ngon miệng.
Sở Ngọc Bình ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu ăn rất vui vẻ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy con trai của bà đang nhìn Lý Thanh, hơn nữa còn làm người ta đỏ bừng cả mặt thì lập tức vui vẻ đụng vào khuỷu tay của Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “...”
Sau khi ngồi xuống, cô vì che giấu chuyện vừa nãy mình rất mất mặt nên vẫn luôn yên lặng ăn cơm. Bây giờ thì tốt rồi, một mình cô ở chỗ này rầu rĩ, người ta thì ngược lại, đào cho cô một cái hố, nhưng quay đầu một cái thì đã quên hết sạch sành sanh. Được rồi, bà ấy là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai là lớn nhất, phụ nữ có thai nói cái gì cũng đúng hết. Hơn nữa việc đã đến nước này, chỉ có thể dẫn chiến hỏa đến trên người Trường Sinh và Lý Thanh thôi.
Vì vậy Đậu Đậu gật đầu, “Vâng, rất xứng.”
Quả nhiên, cô vừa nói như vậy, Sở Ngọc Bình lập tức rơi vào cái hố, “Đúng không, mẹ cũng thấy vậy.”
Sau đó người xấu hổ vô cùng trên bàn cơm lập tức từ cô biến thành tổ hai người học sinh giỏi đối diện.
Sau bữa cơm tối, mưa to chưa dừng lại nhưng Trường Sinh vẫn đưa Lý Thanh trở về. Đậu Đậu lấy cớ đến kì nên thân thể khó chịu, đi trở về phòng nghỉ ngơi thật sớm. Cô thật sự đã không có mặt mũi nào đợi bên ngoài cùng Sở Ngọc Bình xem ti vi được. Da mặt của cô vẫn chưa dày đến trình độ đó.
Đậu Đậu tắm nước nóng, mặc áo ngủ thật dày rồi giục Yêu Nghiệt đi tắm cho con. Yêu Nghiệt nghe lời, cô bảo hắn đi tắm thì hắn lập tức ôm hai đứa nhóc đi tắm với tốc độ ánh sáng. Sau đó ôm ra ngoài dỗ ngủ, quần áo cởi được một nửa, vừa định trêu vợ thì bên ngoài cửa vang lên tiếng sấm chớp.
Viên Viên oa oa khóc lớn, Yêu Nghiệt bất đắc dĩ mặc quần áo lại, bế con gái nhẹ giọng vồ về, “Viên Viên ngoan, đừng khóc nha, chỉ là sét đánh thôi mà!”
Biển Biển cũng tỉnh, ngồi ở trên giường không ầm ĩ không làm khó, chỉ là không ngừng nhìn chằm chằm rèm cửa sổ đã được kéo xuống ở cửa sổ.
Đậu Đậu nhìn theo ánh mắt của con trai, nhận ra rèm cửa sổ bên kia có một bóng người thì lập tức khoác thêm áo ngủ bông thật dày đứng dậy, kéo màn che ra. Ngoài cửa sổ mưa xối xả rơi lách tách, căn bản không thấy rõ đồ vật bên ngoài. Đậu Đậu nhìn một lúc không nhìn ra cái gì, vừa muốn kéo rèm cửa sổ lại thì bên ngoài lại có một cái tia chớp cộng một tiếng sấm rền to đùng vang lên. Tia chớp chiếu sáng cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, một vật hình người đột nhiên dính vào cửa sổ.
Người kia thân cao hơn 180+, một thân áo dài cổ phong màu lam nhạt, mái tóc ẩm ướt dính vào khuôn mặt trắng bệch. Trong lúc sấm chớp rền vang nhìn rất giống một con ác quỷ đòi mạng.
Nhưng Trường Sinh thì không bình tĩnh như vậy.
Bởi vì… người mẹ vĩ đại của cậu cũng không biết phân biệt trường hợp rồi đó? Có thể hỏi loại chuyện kia sao?! Đấy chẳng lẽ không phải là việc riêng tư hả? Còn nữa, vì sao tất cả mọi người đều đã bình tĩnh mà chỉ còn một mình cậu không bình tĩnh, lẽ nào đây là vấn đề của cậu à? Lẽ nào chuyện này căn bản không phải là một chuyện đáng để giật mình sao?
Cậu lập tức nhìn Lý Thanh một chút, lại nhìn Lý Thanh một chút, rồi lại nhìn Lý Thanh một chút nữa, nhìn đến mức làm Lý Thanh từ bình tĩnh lại đi chuyển thành không bình tĩnh.
Trên bàn cơm, dì Khương đã bày xong các món ăn đầy đủ cả sắc hương vị, nhìn qua cực kỳ ngon miệng.
Sở Ngọc Bình ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu ăn rất vui vẻ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy con trai của bà đang nhìn Lý Thanh, hơn nữa còn làm người ta đỏ bừng cả mặt thì lập tức vui vẻ đụng vào khuỷu tay của Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “...”
Sau khi ngồi xuống, cô vì che giấu chuyện vừa nãy mình rất mất mặt nên vẫn luôn yên lặng ăn cơm. Bây giờ thì tốt rồi, một mình cô ở chỗ này rầu rĩ, người ta thì ngược lại, đào cho cô một cái hố, nhưng quay đầu một cái thì đã quên hết sạch sành sanh. Được rồi, bà ấy là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai là lớn nhất, phụ nữ có thai nói cái gì cũng đúng hết. Hơn nữa việc đã đến nước này, chỉ có thể dẫn chiến hỏa đến trên người Trường Sinh và Lý Thanh thôi.
Vì vậy Đậu Đậu gật đầu, “Vâng, rất xứng.”
Quả nhiên, cô vừa nói như vậy, Sở Ngọc Bình lập tức rơi vào cái hố, “Đúng không, mẹ cũng thấy vậy.”
Sau đó người xấu hổ vô cùng trên bàn cơm lập tức từ cô biến thành tổ hai người học sinh giỏi đối diện.
Sau bữa cơm tối, mưa to chưa dừng lại nhưng Trường Sinh vẫn đưa Lý Thanh trở về. Đậu Đậu lấy cớ đến kì nên thân thể khó chịu, đi trở về phòng nghỉ ngơi thật sớm. Cô thật sự đã không có mặt mũi nào đợi bên ngoài cùng Sở Ngọc Bình xem ti vi được. Da mặt của cô vẫn chưa dày đến trình độ đó.
Đậu Đậu tắm nước nóng, mặc áo ngủ thật dày rồi giục Yêu Nghiệt đi tắm cho con. Yêu Nghiệt nghe lời, cô bảo hắn đi tắm thì hắn lập tức ôm hai đứa nhóc đi tắm với tốc độ ánh sáng. Sau đó ôm ra ngoài dỗ ngủ, quần áo cởi được một nửa, vừa định trêu vợ thì bên ngoài cửa vang lên tiếng sấm chớp.
Viên Viên oa oa khóc lớn, Yêu Nghiệt bất đắc dĩ mặc quần áo lại, bế con gái nhẹ giọng vồ về, “Viên Viên ngoan, đừng khóc nha, chỉ là sét đánh thôi mà!”
Biển Biển cũng tỉnh, ngồi ở trên giường không ầm ĩ không làm khó, chỉ là không ngừng nhìn chằm chằm rèm cửa sổ đã được kéo xuống ở cửa sổ.
Đậu Đậu nhìn theo ánh mắt của con trai, nhận ra rèm cửa sổ bên kia có một bóng người thì lập tức khoác thêm áo ngủ bông thật dày đứng dậy, kéo màn che ra. Ngoài cửa sổ mưa xối xả rơi lách tách, căn bản không thấy rõ đồ vật bên ngoài. Đậu Đậu nhìn một lúc không nhìn ra cái gì, vừa muốn kéo rèm cửa sổ lại thì bên ngoài lại có một cái tia chớp cộng một tiếng sấm rền to đùng vang lên. Tia chớp chiếu sáng cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, một vật hình người đột nhiên dính vào cửa sổ.
Người kia thân cao hơn 180+, một thân áo dài cổ phong màu lam nhạt, mái tóc ẩm ướt dính vào khuôn mặt trắng bệch. Trong lúc sấm chớp rền vang nhìn rất giống một con ác quỷ đòi mạng.
/1918
|