Đường Lưu Ly đúng như dự đoán của Đậu Đậu, đang chuẩn bị dùng tiền coi bói nhân duyên, cũng thuận tiện hãm hại Đậu Đậu một chút. Cô ta đã dùng bùa chú mà lúc trước mua được, quả nhiên rất hiệu quả. Tà linh trong cơ thể Kim Đậu Đậu đã bị áp chế, đúng là không thể tiếp tục nhảy ra hù dọa người khác nữa. Đã không có tà linh giúp đỡ thì Kim Đậu Đậu dựa vào cái gì để đấu với cô ta? Không phải việc làm ăn của Niệm Nô Kiều đang lên như diều gặp gió sao, vụ scandal sản phẩm có kích thích tố lớn như vậy, lượng tiêu thụ lập tức giảm xuống rồi nhỉ?
Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ.
Cô ta nghe nói Niệm Nô Kiều đã áp dụng biện pháp cứu trợ, một mặt làm sáng tỏ, một mặt mời truyền thông đến xét nghiệm thành phần sản phẩm ở trước mặt mọi người để bác bỏ tin đồn. Làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn thành quả mình khó khăn lắm mới đạt được biến mất như vậy chứ?
Phải nghĩ cách tiếp tục đào hố Kim Đậu Đậu mới được!
Cô ta muốn ăn miếng trả miếng, làm Kim Đậu Đậu nếm thử mùi vị mất hết mặt mũi ở trên hôn lễ của mình!
Vì vậy Đường Lưu Ly lập tức chạy đến, muốn hỏi vị Đông Quách tiên sinh này một chút, có cách nào có thể làm cho Niệm Nô Kiều không thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này không, có cách nào có thể làm một người mất mặt ở trước mặt mọi người không?
Khụ...
Được rồi, đúng là chí hướng rộng lớn.
Nếu cô ta phát hiện thật ra Đông Quách tiên sinh ở cùng một phe với Đậu Đậu thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ?
Đậu Đậu ôm con trai con gái đi vào rừng đào, âm thầm đi vào từ cửa sau. Diệp Tinh Trạch lại đi vào từ cửa chính, nhưng mà sử dụng một chút thủ thuật che mắt, không để cho Đường Lưu Ly nhìn thấy.
Đường Lưu Ly cứ ngồi chờ trong phòng tiếp khách ở bên dưới, thỉnh thoảng cầm mấy miếng điểm tâm lên ăn, bên cạnh còn có một người. Đây không phải là Tô Thính Tuyết sao?
Đã lâu chưa thấy cô gái kia, thật đúng là...
Vấn thiếu đánh như trước đây!
Cô ta tới đây làm gì? Không phải là cô ta tới để hỏi Tên Ngốc làm thế nào để hãm hại Tiểu Bạch đấy chứ?
Đậu Đậu ở tầng trên cùng xem video giám sát, Viên Viên bò tới bò lui trên mặt đất, thấy cái gì cũng muốn nhìn một chút. Không bao lâu đã phá mất mấy món đồ cổ Tên Ngốc dùng để trang trí giả ngầu.
Tên Ngốc đang cầm mảnh vụn của đồ cổ phải gọi là cực kỳ đau lòng, rồi lại nhìn đến Viên Viên đang nghiêng đầu với vẻ mặt vô tội, cậu lại không nói ra cái gì được.
Ai bảo cô bé là con gái nhà sư thúc chứ? Ai bảo cô bé lớn lên moe như thế đâu chứ?
Phá thì phá đi, không phải chỉ là mấy cái bình sứ thôi à?
Tên Ngốc vừa an ủi mình vừa gõ xuống cái chuông trên mặt bàn, Thanh Loan da trắng mặt đẹp chân dài mấy giây sau đã lập tức xuất hiện ở cửa.
“Tiên sinh, cần Thanh Loan làm chuyện gì ạ?”
“... Đi lấy y phục của tôi tới đây, còn nữa, bảo phòng bếp làm một chút đồ ăn mà trẻ con thích rồi bưng lên.”
Thanh Loan nhìn Đậu Đậu và hai đứa nhóc ở sau lưng Tên Ngốc, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nói, “Vâng ạ.”
Sau khi Thanh Loan đi không được bao lâu thì một cô gái mặc đồ cổ trang lập tức đi đến, trong tay còn cầm một bộ đạo phục được gấp ngay ngắn.
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, nghĩ thầm, lúc cô vẫn làm đạo sĩ bắt yêu cũng chưa từng giả bộ như thế này nữa là. Thua thiệt thua thiệt quá thua thiệt rồi, quả nhiên cô không phải là thiếu gia nhà giàu, cũng không phải nhị thế tổ trời sinh đã có DNA hưởng lạc.
Tên Ngốc nhận đạo bào đi vào trong phòng thay đồ, lúc trở lại đã là một đạo sĩ già tiên phong đạo cốt trên mặt có nếp nhăn, trong tay còn cầm một cây phất trần.
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, không nhịn được, hỏi, “Lúc trước cậu cũng lừa dối người khác như thế à?”
Tên Ngốc sửng sốt, rồi lắc đầu, “Lúc trước không có, lúc trước không dùng thủ thuật che mắt, cho nên chỉ có thể dựa vào Thanh Loan truyền lời.”
“... Vì vậy cậu đặt một cái tên loài chim cho người ta?”
“Khụ... Vâng.”
“Được được được, cậu mau đi xuống đi, lừa Đường Lưu Ly uống tro bùa, quan trọng là hỏi Tô Thính Tuyết xem cô ta muốn làm gì.”
“Vâng sư thúc, không vấn đề sư thúc.”
Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ.
Cô ta nghe nói Niệm Nô Kiều đã áp dụng biện pháp cứu trợ, một mặt làm sáng tỏ, một mặt mời truyền thông đến xét nghiệm thành phần sản phẩm ở trước mặt mọi người để bác bỏ tin đồn. Làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn thành quả mình khó khăn lắm mới đạt được biến mất như vậy chứ?
Phải nghĩ cách tiếp tục đào hố Kim Đậu Đậu mới được!
Cô ta muốn ăn miếng trả miếng, làm Kim Đậu Đậu nếm thử mùi vị mất hết mặt mũi ở trên hôn lễ của mình!
Vì vậy Đường Lưu Ly lập tức chạy đến, muốn hỏi vị Đông Quách tiên sinh này một chút, có cách nào có thể làm cho Niệm Nô Kiều không thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này không, có cách nào có thể làm một người mất mặt ở trước mặt mọi người không?
Khụ...
Được rồi, đúng là chí hướng rộng lớn.
Nếu cô ta phát hiện thật ra Đông Quách tiên sinh ở cùng một phe với Đậu Đậu thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ?
Đậu Đậu ôm con trai con gái đi vào rừng đào, âm thầm đi vào từ cửa sau. Diệp Tinh Trạch lại đi vào từ cửa chính, nhưng mà sử dụng một chút thủ thuật che mắt, không để cho Đường Lưu Ly nhìn thấy.
Đường Lưu Ly cứ ngồi chờ trong phòng tiếp khách ở bên dưới, thỉnh thoảng cầm mấy miếng điểm tâm lên ăn, bên cạnh còn có một người. Đây không phải là Tô Thính Tuyết sao?
Đã lâu chưa thấy cô gái kia, thật đúng là...
Vấn thiếu đánh như trước đây!
Cô ta tới đây làm gì? Không phải là cô ta tới để hỏi Tên Ngốc làm thế nào để hãm hại Tiểu Bạch đấy chứ?
Đậu Đậu ở tầng trên cùng xem video giám sát, Viên Viên bò tới bò lui trên mặt đất, thấy cái gì cũng muốn nhìn một chút. Không bao lâu đã phá mất mấy món đồ cổ Tên Ngốc dùng để trang trí giả ngầu.
Tên Ngốc đang cầm mảnh vụn của đồ cổ phải gọi là cực kỳ đau lòng, rồi lại nhìn đến Viên Viên đang nghiêng đầu với vẻ mặt vô tội, cậu lại không nói ra cái gì được.
Ai bảo cô bé là con gái nhà sư thúc chứ? Ai bảo cô bé lớn lên moe như thế đâu chứ?
Phá thì phá đi, không phải chỉ là mấy cái bình sứ thôi à?
Tên Ngốc vừa an ủi mình vừa gõ xuống cái chuông trên mặt bàn, Thanh Loan da trắng mặt đẹp chân dài mấy giây sau đã lập tức xuất hiện ở cửa.
“Tiên sinh, cần Thanh Loan làm chuyện gì ạ?”
“... Đi lấy y phục của tôi tới đây, còn nữa, bảo phòng bếp làm một chút đồ ăn mà trẻ con thích rồi bưng lên.”
Thanh Loan nhìn Đậu Đậu và hai đứa nhóc ở sau lưng Tên Ngốc, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nói, “Vâng ạ.”
Sau khi Thanh Loan đi không được bao lâu thì một cô gái mặc đồ cổ trang lập tức đi đến, trong tay còn cầm một bộ đạo phục được gấp ngay ngắn.
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, nghĩ thầm, lúc cô vẫn làm đạo sĩ bắt yêu cũng chưa từng giả bộ như thế này nữa là. Thua thiệt thua thiệt quá thua thiệt rồi, quả nhiên cô không phải là thiếu gia nhà giàu, cũng không phải nhị thế tổ trời sinh đã có DNA hưởng lạc.
Tên Ngốc nhận đạo bào đi vào trong phòng thay đồ, lúc trở lại đã là một đạo sĩ già tiên phong đạo cốt trên mặt có nếp nhăn, trong tay còn cầm một cây phất trần.
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, không nhịn được, hỏi, “Lúc trước cậu cũng lừa dối người khác như thế à?”
Tên Ngốc sửng sốt, rồi lắc đầu, “Lúc trước không có, lúc trước không dùng thủ thuật che mắt, cho nên chỉ có thể dựa vào Thanh Loan truyền lời.”
“... Vì vậy cậu đặt một cái tên loài chim cho người ta?”
“Khụ... Vâng.”
“Được được được, cậu mau đi xuống đi, lừa Đường Lưu Ly uống tro bùa, quan trọng là hỏi Tô Thính Tuyết xem cô ta muốn làm gì.”
“Vâng sư thúc, không vấn đề sư thúc.”
/1918
|