Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1060: Kỹ năng của ma tộc, sao cô không có? (2)
/1918
|
Để xác minh phán đoán này, Yêu Nghiệt lấy trong tay áo ra một cái bình. Mới vừa mở nắp bình ra, Viên Viên liền nhíu mày kêu thối. Nhưng Biển Biển lại không chút động tĩnh nào.
Yêu Nghiệt thu bình lại, nhìn thấy ánh mắt không hiểu của Đậu Đậu, giải thích, “Hạc đỉnh hồng, vô sắc vô vị, anh cũng không ngửi thấy được.”
Đậu Đậu, “...”
Vậy nên đây là khả năng đặc biệt? Kỹ năng của Ma tộc!
Nhưng… tại sao cô lại không có?
Hai người nhìn nhau không nói gì, bé mập đen lạch bạch chạy về, phía sau còn có một người đàn ông mặc áo giáp trắng xanh từ đầu đến chân, trên lưng còn thêm đôi cánh bạc như thiên thần.
“Tham kiến Cửu điện hạ.”
Người đàn ông quỳ một gối, trên mặt vẩy cá từng tầng từng tầng, dưới ánh mặt trời sáng bóng như băng sương. Mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã sắp sụp đổ. Từ lúc Thập điện hạ tìm gã, gã đã sụp đổ rồi. Lẽ ra không nên nghe lời cậu giúp cậu làm mấy chuyện kia. Giờ hay rồi, liên lụy gã cũng bị phạt theo rồi đây này!
Làm thị vệ thì phải rửa sáng mắt mà chọn chủ nhân. Còn loại chủ nhân một lời không hợp là bắt gã làm chuyện xấu này, không cần cũng được!
Trong lòng Phi Ngư sụp đổ, nhưng trong lòng đứa trẻ còn sụp đổ hơn. Cậu vĩnh viễn không quên được vẻ mặt muốn cười lại không dám cười kia của thị vệ khi nhìn thấy cậu. Quả thật là cả đời khó quên, ký ức vẫn như mới!
Đều tại người phụ nữ xấu xa kia, nếu không cậu sẽ không mất mặt như vậy trước thị vệ nhà mình.
Bé mập đen hung dữ liếc Đậu Đậu một cái, nhưng Đậu Đậu hoàn toàn không cảm nhận được “sát ý” trong đôi mắt nhỏ kia, vì cô căn bản… không nhìn thấy mắt cậu. Cô chỉ nhìn thấy một cái đầu heo đang cố gắng trợn to mắt nhìn mình nhưng lại không mở to được mà nghẹn cười đến vất vả.
“Cậu là Phi Ngư*?”
* Cá bay
Yêu Nghiệt liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông mặt không đổi sắc nói, “Vâng.”
“Tên cậu là Phi Ngư?”
“… Dạ vâng.”
“Cậu cứ dung túng nó như vậy hả?”
Khóe miệng người đàn ông giật một cái, vẩy cá bên môi suýt chút nứt ra, “... Thuộc hạ biết sai.”
“Đến bể cá biểu diễn lộn nhào.”
“...”
Trên mặt người đàn ông tràn đầy dáng vẻ không muốn yêu nữa. Gã quan sát xung quanh, không hề động đậy.
“Sao, có vấn đề gì?”
“Báo cáo, ở đây không có bể cá.”
Sắc mặt Yêu Nghiệt thiếu chút nứt ra, nhưng hắn giả ngầu đã quen, lập tức lấy trong tay áo một cái bể cá ra, cũng không to lắm, trẻ con cầm cũng không cần cố sức.
“Chủ nhân cậu đã nói cho cậu biết phương hướng phát triển sau này rồi chứ? Biến nhỏ, nhảy vào đó đi.”
Phi Ngư khóc không ra nước mắt, nghĩ đến sau này mình phải là cá cảnh thì đột nhiên muốn im lặng. Nhưng gã nghĩ đến lời đồn nghe được về Cửu điện hạ ở Đông Hải thì lập tức yếu ớt đáp lại, “Vâng, Điện hạ.”
Thật ra dáng vẻ chân thực của gã còn lớn hơn, nhưng không có cách nào, bể cá mà Điện hạ đưa cho gã cũng chỉ lớn vậy thôi.
Một người đàn ông đang lành lặn bỗng biến thành một con cá bằng lòng bàn tay, nhảy vào trong bể cá, biểu diễn kĩ thuật lộn nhào xinh đẹp.
Viên Viên nhìn thấy lập tức thích thú, vươn tay nhỏ ồn ào nói con muốn.
Yêu Nghiệt đưa qua, sờ sờ đầu con gái, “Ngoan, chúng ta về nhà nhé.”
“Vâng!”
Vì thế một nhà bốn người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, để lại bé mập đen vẻ mặt mờ mịt, “Ca! Còn đệ thì sao?”
Tên Ngốc cũng thay đổi quần áo bình thường chuẩn bị chuồn ra cửa sau, bé mập đen lập tức đuổi theo, “Khụ, xét thấy hôm qua cậu hầu hạ rất tốt, nên thời gian này bản điện hạ sẽ ở nhà của cậu!”
Yêu Nghiệt thu bình lại, nhìn thấy ánh mắt không hiểu của Đậu Đậu, giải thích, “Hạc đỉnh hồng, vô sắc vô vị, anh cũng không ngửi thấy được.”
Đậu Đậu, “...”
Vậy nên đây là khả năng đặc biệt? Kỹ năng của Ma tộc!
Nhưng… tại sao cô lại không có?
Hai người nhìn nhau không nói gì, bé mập đen lạch bạch chạy về, phía sau còn có một người đàn ông mặc áo giáp trắng xanh từ đầu đến chân, trên lưng còn thêm đôi cánh bạc như thiên thần.
“Tham kiến Cửu điện hạ.”
Người đàn ông quỳ một gối, trên mặt vẩy cá từng tầng từng tầng, dưới ánh mặt trời sáng bóng như băng sương. Mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã sắp sụp đổ. Từ lúc Thập điện hạ tìm gã, gã đã sụp đổ rồi. Lẽ ra không nên nghe lời cậu giúp cậu làm mấy chuyện kia. Giờ hay rồi, liên lụy gã cũng bị phạt theo rồi đây này!
Làm thị vệ thì phải rửa sáng mắt mà chọn chủ nhân. Còn loại chủ nhân một lời không hợp là bắt gã làm chuyện xấu này, không cần cũng được!
Trong lòng Phi Ngư sụp đổ, nhưng trong lòng đứa trẻ còn sụp đổ hơn. Cậu vĩnh viễn không quên được vẻ mặt muốn cười lại không dám cười kia của thị vệ khi nhìn thấy cậu. Quả thật là cả đời khó quên, ký ức vẫn như mới!
Đều tại người phụ nữ xấu xa kia, nếu không cậu sẽ không mất mặt như vậy trước thị vệ nhà mình.
Bé mập đen hung dữ liếc Đậu Đậu một cái, nhưng Đậu Đậu hoàn toàn không cảm nhận được “sát ý” trong đôi mắt nhỏ kia, vì cô căn bản… không nhìn thấy mắt cậu. Cô chỉ nhìn thấy một cái đầu heo đang cố gắng trợn to mắt nhìn mình nhưng lại không mở to được mà nghẹn cười đến vất vả.
“Cậu là Phi Ngư*?”
* Cá bay
Yêu Nghiệt liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông mặt không đổi sắc nói, “Vâng.”
“Tên cậu là Phi Ngư?”
“… Dạ vâng.”
“Cậu cứ dung túng nó như vậy hả?”
Khóe miệng người đàn ông giật một cái, vẩy cá bên môi suýt chút nứt ra, “... Thuộc hạ biết sai.”
“Đến bể cá biểu diễn lộn nhào.”
“...”
Trên mặt người đàn ông tràn đầy dáng vẻ không muốn yêu nữa. Gã quan sát xung quanh, không hề động đậy.
“Sao, có vấn đề gì?”
“Báo cáo, ở đây không có bể cá.”
Sắc mặt Yêu Nghiệt thiếu chút nứt ra, nhưng hắn giả ngầu đã quen, lập tức lấy trong tay áo một cái bể cá ra, cũng không to lắm, trẻ con cầm cũng không cần cố sức.
“Chủ nhân cậu đã nói cho cậu biết phương hướng phát triển sau này rồi chứ? Biến nhỏ, nhảy vào đó đi.”
Phi Ngư khóc không ra nước mắt, nghĩ đến sau này mình phải là cá cảnh thì đột nhiên muốn im lặng. Nhưng gã nghĩ đến lời đồn nghe được về Cửu điện hạ ở Đông Hải thì lập tức yếu ớt đáp lại, “Vâng, Điện hạ.”
Thật ra dáng vẻ chân thực của gã còn lớn hơn, nhưng không có cách nào, bể cá mà Điện hạ đưa cho gã cũng chỉ lớn vậy thôi.
Một người đàn ông đang lành lặn bỗng biến thành một con cá bằng lòng bàn tay, nhảy vào trong bể cá, biểu diễn kĩ thuật lộn nhào xinh đẹp.
Viên Viên nhìn thấy lập tức thích thú, vươn tay nhỏ ồn ào nói con muốn.
Yêu Nghiệt đưa qua, sờ sờ đầu con gái, “Ngoan, chúng ta về nhà nhé.”
“Vâng!”
Vì thế một nhà bốn người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, để lại bé mập đen vẻ mặt mờ mịt, “Ca! Còn đệ thì sao?”
Tên Ngốc cũng thay đổi quần áo bình thường chuẩn bị chuồn ra cửa sau, bé mập đen lập tức đuổi theo, “Khụ, xét thấy hôm qua cậu hầu hạ rất tốt, nên thời gian này bản điện hạ sẽ ở nhà của cậu!”
/1918
|