Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1087: Cứu mạng! có người lừa bán con gái! (1)
/1918
|
Thật không hiểu ánh mắt của chị Hà, sao lại đi thích một người đàn ông như cha mình!
Lòng Diệp Tinh Thần căng thẳng, không nói gì, sải bước lên đón lấy Hà Chính Trực, vác lên vai khiêng ra ngoài.
Vô tội? Trong sạch? Không quan hệ?
Không quan hệ tại sao cô lại kéo áo cậu ta muốn hôn?
Tuy rằng cuối cùng không biết tại sao người cô hôn lại biến thành tên đen mập, nhưng không thể phủ nhận người trước đó cô muốn hôn là cậu ta!
Chẳng trách không để anh tới đón, chẳng trách không quấn quít anh nữa, được lắm, thì ra là coi trọng thanh mai trúc mã chơi cùng nhau từ bé này!
Trong lòng Diệp Tinh Thần không hiểu tại sao lại tức giận, khiêng cô xuống lầu, đặt vào ghế phó lái.
Hà Chính Trực ai u một tiếng, xoa đầu nhìn vẫn thấy là Diệp Tinh Thần, bèn lập tức mở cửa chạy ra ngoài, “Cứu mạng! Có người lừa bán con gái!”
“Hà Giai Y!”
Diệp Tinh Thần không thể nén giận, kéo người về, đặt lên ghế thô lỗ cài dây an toàn, “Ngồi yên! Còn lộn xộn nữa sẽ đưa em đến bệnh viện chích!”
Hà Chính Trực run run, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Tinh Thần, “Tôi… tôi không chích. Tôi… tôi nói anh biết! Tôi sẽ không dễ dàng khuất phục thế lực tà ác đâu! Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ… tôi sẽ báo cảnh sát!”
Diệp Tinh Thần đã tránh cô lâu vậy, thái độ đã rõ ràng rồi. Thế nên khẳng định anh sẽ không đến đón cô. Lúc trước cô đã tự cảnh cáo mình, lúc uống rượu say không tỉnh táo thì nhất định không thể tin người đó là Diệp Tinh Thần được!
Bởi vì ngày nghĩ đêm sẽ nằm mơ, cả ngày cô đều nghĩ đến Diệp Tinh Thần, sẽ dễ dàng nghĩ mấy thành phần phạm pháp thành Diệp Tinh Thần.
Lỡ như bị xxx sau đó giết hoặc giết rồi xxx thì sao?
Không dám nghĩ, nghĩ lại thấy thật đáng sợ!
Cho nên…
“Anh… anh muốn tiền phải không? Anh muốn bao nhiêu tôi cũng cho anh, anh thả tôi về đi, tôi nhớ cha tôi hu hu hu… Cha tôi là thị trưởng! Anh muốn bao nhiêu ông ấy cũng cho anh! Anh đừng đụng vào tôi, tôi muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông, ngủ không thích đâu hu hu hu...”
Diệp Tinh Thần giật khóe miệng, đặc biệt muốn im lặng.
Cô gái này, uống rượu say rồi nghĩ anh là người xấu hả?
Lòng Diệp Tinh Thần căng thẳng, hơi thở dài, ôm người vào lòng nhẹ nhàng dỗ, “Ngoan, đừng sợ, anh không phải người xấu.”
Cô gái này thích anh, lần đầu tiên thấy anh đã thích rồi. Cô theo đuổi anh, ồn ào nói lớn lên sẽ gả cho anh. Cô bé hơn mười tuổi, tươi sáng như hoa hướng dương. Lúc đó anh mới vừa hai mươi tuổi, sờ sờ đầu cô, lơ đễnh cười, đi theo thị trưởng Hà vào nhà, còn nói con gái ông thật cởi mở. Thị trưởng Hà chỉ cười không nói. Rồi sau đó, cô gái này cứ mãi quấn lấy anh, thị trưởng mới nói cô từng bị bắt cóc… cùng với mẹ cô.
Về sau, bọn cướp giết chết con tin, Hà phu nhân chết trước mặt cô. Bọn cướp kia thủ đoạn tàn nhẫn, cắt từng đao từng đao xuống, quả thực như lăng trì. Bọn chúng không vì tiền, bọn chúng muốn báo thù, bởi vì sau khi thị trưởng Hà nhậm chức thì đã xét xử một lượng số tham quan lớn ở Đế Đô, không ít người bị bỏ tù ghi hận trong lòng. Thế đạo này, cho tới giờ đều là quan phỉ một nhà. Có tham quan ỷ vào chức vị liền dung túng buôn bán ma túy súng ống đạn dược, thu lợi thật lớn. Sau khi bị bỏ tù, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp trả thù. Vì thế, cô gái nhỏ mới năm sáu tuổi đã bị bắt cóc, tận mắt nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy, sợ cũng không dám nói. Sau đó, cô mắc chứng tự bế, uất ức, mất tiếng nói, không chút biện pháp chữa trị nào. Là nhờ thị trưởng Hà mời được đại sư thôi miên nổi tiếng nước ngoài về. Sau khi thôi miên xong, lại ám thị tâm lý cho cô, để cô quên đi đoạn ký ức đó.
Từ đó, cô mới trở thành bộ dáng tùy tiện này.
Lòng Diệp Tinh Thần căng thẳng, không nói gì, sải bước lên đón lấy Hà Chính Trực, vác lên vai khiêng ra ngoài.
Vô tội? Trong sạch? Không quan hệ?
Không quan hệ tại sao cô lại kéo áo cậu ta muốn hôn?
Tuy rằng cuối cùng không biết tại sao người cô hôn lại biến thành tên đen mập, nhưng không thể phủ nhận người trước đó cô muốn hôn là cậu ta!
Chẳng trách không để anh tới đón, chẳng trách không quấn quít anh nữa, được lắm, thì ra là coi trọng thanh mai trúc mã chơi cùng nhau từ bé này!
Trong lòng Diệp Tinh Thần không hiểu tại sao lại tức giận, khiêng cô xuống lầu, đặt vào ghế phó lái.
Hà Chính Trực ai u một tiếng, xoa đầu nhìn vẫn thấy là Diệp Tinh Thần, bèn lập tức mở cửa chạy ra ngoài, “Cứu mạng! Có người lừa bán con gái!”
“Hà Giai Y!”
Diệp Tinh Thần không thể nén giận, kéo người về, đặt lên ghế thô lỗ cài dây an toàn, “Ngồi yên! Còn lộn xộn nữa sẽ đưa em đến bệnh viện chích!”
Hà Chính Trực run run, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Tinh Thần, “Tôi… tôi không chích. Tôi… tôi nói anh biết! Tôi sẽ không dễ dàng khuất phục thế lực tà ác đâu! Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ… tôi sẽ báo cảnh sát!”
Diệp Tinh Thần đã tránh cô lâu vậy, thái độ đã rõ ràng rồi. Thế nên khẳng định anh sẽ không đến đón cô. Lúc trước cô đã tự cảnh cáo mình, lúc uống rượu say không tỉnh táo thì nhất định không thể tin người đó là Diệp Tinh Thần được!
Bởi vì ngày nghĩ đêm sẽ nằm mơ, cả ngày cô đều nghĩ đến Diệp Tinh Thần, sẽ dễ dàng nghĩ mấy thành phần phạm pháp thành Diệp Tinh Thần.
Lỡ như bị xxx sau đó giết hoặc giết rồi xxx thì sao?
Không dám nghĩ, nghĩ lại thấy thật đáng sợ!
Cho nên…
“Anh… anh muốn tiền phải không? Anh muốn bao nhiêu tôi cũng cho anh, anh thả tôi về đi, tôi nhớ cha tôi hu hu hu… Cha tôi là thị trưởng! Anh muốn bao nhiêu ông ấy cũng cho anh! Anh đừng đụng vào tôi, tôi muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông, ngủ không thích đâu hu hu hu...”
Diệp Tinh Thần giật khóe miệng, đặc biệt muốn im lặng.
Cô gái này, uống rượu say rồi nghĩ anh là người xấu hả?
Lòng Diệp Tinh Thần căng thẳng, hơi thở dài, ôm người vào lòng nhẹ nhàng dỗ, “Ngoan, đừng sợ, anh không phải người xấu.”
Cô gái này thích anh, lần đầu tiên thấy anh đã thích rồi. Cô theo đuổi anh, ồn ào nói lớn lên sẽ gả cho anh. Cô bé hơn mười tuổi, tươi sáng như hoa hướng dương. Lúc đó anh mới vừa hai mươi tuổi, sờ sờ đầu cô, lơ đễnh cười, đi theo thị trưởng Hà vào nhà, còn nói con gái ông thật cởi mở. Thị trưởng Hà chỉ cười không nói. Rồi sau đó, cô gái này cứ mãi quấn lấy anh, thị trưởng mới nói cô từng bị bắt cóc… cùng với mẹ cô.
Về sau, bọn cướp giết chết con tin, Hà phu nhân chết trước mặt cô. Bọn cướp kia thủ đoạn tàn nhẫn, cắt từng đao từng đao xuống, quả thực như lăng trì. Bọn chúng không vì tiền, bọn chúng muốn báo thù, bởi vì sau khi thị trưởng Hà nhậm chức thì đã xét xử một lượng số tham quan lớn ở Đế Đô, không ít người bị bỏ tù ghi hận trong lòng. Thế đạo này, cho tới giờ đều là quan phỉ một nhà. Có tham quan ỷ vào chức vị liền dung túng buôn bán ma túy súng ống đạn dược, thu lợi thật lớn. Sau khi bị bỏ tù, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp trả thù. Vì thế, cô gái nhỏ mới năm sáu tuổi đã bị bắt cóc, tận mắt nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy, sợ cũng không dám nói. Sau đó, cô mắc chứng tự bế, uất ức, mất tiếng nói, không chút biện pháp chữa trị nào. Là nhờ thị trưởng Hà mời được đại sư thôi miên nổi tiếng nước ngoài về. Sau khi thôi miên xong, lại ám thị tâm lý cho cô, để cô quên đi đoạn ký ức đó.
Từ đó, cô mới trở thành bộ dáng tùy tiện này.
/1918
|