Tên đen mập, à không, Ly Tử An thấy Diệp Tinh Thần dừng xe trước cửa một khách sạn năm sao thì trong lòng càng tức giận. Nhưng giờ không phải lúc tức giận, chuyện chính bây giờ là phải đưa chị Y Y đi!
Vì thế cậu thừa dịp Diệp Tinh Thần dừng xe, mở cửa phó lái, bế Hà Chính Trực ra.
Diệp Tinh Thần quả thực muốn điên luôn, “Cậu là ai? Cậu muốn làm gì? Cậu…”
Là người sao?
Đuổi theo xe anh chạy không ngừng nghỉ, thế mà bây giờ cũng không thở gấp! Còn mặc đồ cổ trang? Rốt cục Hà Giai Y trêu chọc đến người nào vậy?
Vừa rồi là tên đen mập còn chưa tính, xấu không dám nhìn còn không thấy mắt đâu.
Nhưng người này thì khác.
Phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, nhìn qua mới chỉ hai mươi tuổi đầu. Là loại hình các em gái nhỏ thích. Lúc cô thích anh, anh cũng đang ở cái tuổi này.
Diệp Tinh Thần bi thương trong lòng, hồi lâu vẫn qua cướp người về, ôm vào trong lòng, bước nhanh vào khách sạn. Cho dù em gái nhỏ tỉnh ngộ, anh cũng không dễ dàng giao cô cho người khác.
Chạy đuổi theo xe? Còn mặc cổ trang? Cậu ta nghĩ mình là siêu nhân vũ trụ sao?
Con người đầu có hố lại còn bệnh sao có thể ở cùng em gái nhỏ được?
Em trai trông xe vừa nhìn thấy Diệp đại thiếu, liền vội vàng nhận chìa khóa xe của Diệp Tinh Thần lái xe đến gara. Sau đó quay đầu nhìn thấy Ly Tử An một thân cổ trang, nhất thời co rút khóe miệng, “Xin hỏi ngài là?”
“Liên quan gì đến anh!”
Ly Tử An tức giận trừng mắt nhìn em trai trông xe, vung tay áo, làm bộ xông lên tiếp tục cướp người với Diệp Tinh Thần.
Nhưng mà một đám phục vụ vây quanh cậu, muốn cậu phải đưa thẻ VIP ra.
Sao Ly Tử An có thể có thẻ VIP chứ, ngay cả thẻ là gì cậu còn không biết!
Khách sạn này là khách sạn năm sao số một số hai Đế Đô, không phải ai cũng có thể đi vào được. Giờ có tên điên điên khùng khùng để tóc dài còn mặc cổ trang đòi đi vào, nếu bọn họ không ngăn cản, chẳng lẽ chờ quản lý đuổi việc họ sao?
Kết quả là Ly Tử An cứ thế bị đám phục vụ chặn ngoài cửa, dây dưa một hồi đột nhiên chỉ số thông minh online, cứ thế quay người đi. Đương nhiên không phải cậu đi thật, cậu muốn đi tìm chỗ không người rồi ẩn thân đi vào.
Diệp Tinh Thần, người này thật đáng giận! Dám mang chị Y Y đến mấy nơi này, trai đơn gái chiếc chung một phòng, nhất định là có suy nghĩ đen tối không muốn người biết! Còn đám người mắt chó kia mà cũng dám ngăn cậu!
Không muốn sống nữa sao?
Nghĩ đến đây, Ly Tử An đi vào khách sạn, oán hận giậm chân, sau đó một cước liền đạp ra một dấu chân to trên sàn nhà. Một đám phục vụ há mồm trợn mắt, phản ứng lại đây đúng là sự kiện quái dị liền sôi nổi bàn tán. Trong đó có một người thông minh, lập tức đi gọi quản lý đến xử lý.
Ly Tử An nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của nhóm phục vụ, hừ một tiếng, nghênh ngang đi trong khách sạn… đạp ra một cái hố còn là nhẹ!
Nếu không phải sợ dùng sức quá sập nhà làm chị Y Y bị thương thì cậu cũng không dám đảm bảo kích động lên có hủy luôn cái nhà này không.
Bên này, Ly Tử An dùng mũi chó ngửi tìm hương vị.
Bên kia, Diệp Tinh Thần đã ném chị Y Y của cậu lên giường rồi.
Trong lòng anh ẩn chứa tức giận, rồi lại không biết tại sao giận, thấy em gái nhỏ ngủ không chút phòng bị, cuối cùng bất lực thở dài, lục tìm bao thuốc.
Vì thế cậu thừa dịp Diệp Tinh Thần dừng xe, mở cửa phó lái, bế Hà Chính Trực ra.
Diệp Tinh Thần quả thực muốn điên luôn, “Cậu là ai? Cậu muốn làm gì? Cậu…”
Là người sao?
Đuổi theo xe anh chạy không ngừng nghỉ, thế mà bây giờ cũng không thở gấp! Còn mặc đồ cổ trang? Rốt cục Hà Giai Y trêu chọc đến người nào vậy?
Vừa rồi là tên đen mập còn chưa tính, xấu không dám nhìn còn không thấy mắt đâu.
Nhưng người này thì khác.
Phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, nhìn qua mới chỉ hai mươi tuổi đầu. Là loại hình các em gái nhỏ thích. Lúc cô thích anh, anh cũng đang ở cái tuổi này.
Diệp Tinh Thần bi thương trong lòng, hồi lâu vẫn qua cướp người về, ôm vào trong lòng, bước nhanh vào khách sạn. Cho dù em gái nhỏ tỉnh ngộ, anh cũng không dễ dàng giao cô cho người khác.
Chạy đuổi theo xe? Còn mặc cổ trang? Cậu ta nghĩ mình là siêu nhân vũ trụ sao?
Con người đầu có hố lại còn bệnh sao có thể ở cùng em gái nhỏ được?
Em trai trông xe vừa nhìn thấy Diệp đại thiếu, liền vội vàng nhận chìa khóa xe của Diệp Tinh Thần lái xe đến gara. Sau đó quay đầu nhìn thấy Ly Tử An một thân cổ trang, nhất thời co rút khóe miệng, “Xin hỏi ngài là?”
“Liên quan gì đến anh!”
Ly Tử An tức giận trừng mắt nhìn em trai trông xe, vung tay áo, làm bộ xông lên tiếp tục cướp người với Diệp Tinh Thần.
Nhưng mà một đám phục vụ vây quanh cậu, muốn cậu phải đưa thẻ VIP ra.
Sao Ly Tử An có thể có thẻ VIP chứ, ngay cả thẻ là gì cậu còn không biết!
Khách sạn này là khách sạn năm sao số một số hai Đế Đô, không phải ai cũng có thể đi vào được. Giờ có tên điên điên khùng khùng để tóc dài còn mặc cổ trang đòi đi vào, nếu bọn họ không ngăn cản, chẳng lẽ chờ quản lý đuổi việc họ sao?
Kết quả là Ly Tử An cứ thế bị đám phục vụ chặn ngoài cửa, dây dưa một hồi đột nhiên chỉ số thông minh online, cứ thế quay người đi. Đương nhiên không phải cậu đi thật, cậu muốn đi tìm chỗ không người rồi ẩn thân đi vào.
Diệp Tinh Thần, người này thật đáng giận! Dám mang chị Y Y đến mấy nơi này, trai đơn gái chiếc chung một phòng, nhất định là có suy nghĩ đen tối không muốn người biết! Còn đám người mắt chó kia mà cũng dám ngăn cậu!
Không muốn sống nữa sao?
Nghĩ đến đây, Ly Tử An đi vào khách sạn, oán hận giậm chân, sau đó một cước liền đạp ra một dấu chân to trên sàn nhà. Một đám phục vụ há mồm trợn mắt, phản ứng lại đây đúng là sự kiện quái dị liền sôi nổi bàn tán. Trong đó có một người thông minh, lập tức đi gọi quản lý đến xử lý.
Ly Tử An nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của nhóm phục vụ, hừ một tiếng, nghênh ngang đi trong khách sạn… đạp ra một cái hố còn là nhẹ!
Nếu không phải sợ dùng sức quá sập nhà làm chị Y Y bị thương thì cậu cũng không dám đảm bảo kích động lên có hủy luôn cái nhà này không.
Bên này, Ly Tử An dùng mũi chó ngửi tìm hương vị.
Bên kia, Diệp Tinh Thần đã ném chị Y Y của cậu lên giường rồi.
Trong lòng anh ẩn chứa tức giận, rồi lại không biết tại sao giận, thấy em gái nhỏ ngủ không chút phòng bị, cuối cùng bất lực thở dài, lục tìm bao thuốc.
/1918
|