Sư thúc công là một người rất nhỏ mọn, quấy rầy hắn và sư thúc ân ái chính là một chuyện rất nghiêm trọng. Cho nên, gọi điện thoại và vân vân, vẫn nên làm sớm thì tốt hơn!
Diệp Tinh Thần không biết cố kị của Tên Ngốc, nhưng nhiều năm như vậy, anh cũng biết em trai nhà mình làm việc bí hiểm có nhiều cố kị. Vậy nên anh không hỏi, sớm tìm ra em gái nhỏ mới là chuyện cần làm.
Anh kẹp điếu thuốc, kể lại từ chuyện có tên thần kinh cuồng cosplay đuổi theo xe, nói một mạch đến chuyện Hà Chính Trực mất lực hấp dẫn trái đất bay tới cửa rồi biến mất.
Nói xong thật lâu, cũng không thấy bên kia điện thoại có phản ứng gì.
Diệp Tinh Thần có loại dự cảm không tốt, vội hỏi, “Làm sao vậy Tinh Trạch? Sao lại không trả lời?”
“Anh, em biết đại khái chị Hà bay ra ngoài như nào rồi.”
Tên Ngốc nhìn chằm chằm cửa nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài cửa, Ly Tử An ẩn hình bế Hà Chính Trực từ trong cổ tay áo ra, động tác rất ôn nhu.
Sau đó ôm Hà Chính Trực đi vào trong phòng, vừa đi vừa chậm rãi hiện hình, lúc giữa còn bớt thời gian thay một đôi dép lê!
Tên Ngốc giận muốn điên… Tên ngốc này cướp chị Hà đi, còn không biết xấu hổ cưu chiếm thước sào, ôm đến nhà cậu?
Hoàn toàn không xem mình là người ngoài mà!
Tên Ngốc giận không thể át, ném điện thoại xuống sofa phòng khách, kêu gào chạy vào, “Ly Tử An, buông chị Hà ra, hôm nay tôi không để yên cho cậu đâu!”
Diệp Tinh Thần nghe được qua điện thoại, liền lập tức đứng lên ra ngoài. Giai Y ở chỗ Tinh Trạch! Tinh Trạch biết tên quái thai áo lam kia! Anh phải mau đến khu chung cư Vạn Tượng!
Thế là Diệp Tinh Thần lập tức xuống lầu lái xe đi, cả quá trình lưu loát như nước chảy mây trôi không đầy mười phút.
Dọa quần chúng phục vụ há mồm trợn mắt… Từ lúc vào cửa đến giờ chưa đến hai mươi phút, chẳng trách Diệp đại thiếu hai mươi tám rồi còn chưa lấy vợ!
Thì ra anh tiết sớm!
Hai mươi phút, trừ thời gian đi lên đi xuống đóng cửa mở cửa, tính thời gian cởi quần áo cũng không đủ mười phút!
Má nó, tin tức này thật bất ngờ!
Diệp đại thiếu đưa phụ nữ đi thuê phòng, mười phút liền tiết, nếu tòa soạn biết thì nhất định lên trang nhất!
Nhưng khách sạn Vương Triều của họ chính là khách sạn số một số hai Đế Đô, khách hàng là thượng thế, không được tiết lộ thông tin khách hàng ra ngoài!
Nói giỡn! Khách hàng vào đây, người nào không phải là giàu có có tiền có thế chứ!
Nếu lộ ra ngoài, khách sạn bọn họ không cần mở cửa buôn bán nữa sao? Không thể tự tìm chết đúng không?
Vì thế nhóm phục vụ chỉ có thể âm thầm thiêu đốt tâm hồn hóng hớt, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ, “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Em trai trông xe đưa chìa khóa, Diệp Tinh Thần ngồi trên xe chạy một đường như điên.
Cũng may anh không biết mọi người nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ câm nín… Giữ mình trong sạch hai mươi tám năm, kết quả rơi vào cái cảnh “tiết sớm”, trong lòng cục cưng thật khổ!
Nhưng anh không biết, anh còn đang gấp rút đi tìm người, đâu có sức quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Bây giờ anh chỉ có thể cầu nguyện, cầu em trai nhà mình nhiều năm nhao nhao nói cứu vớt thế giới không phải chỉ là nói chơi cho có.
Nhất định phải cầm cự! Nhất định không thể để em gái nhỏ chạy đến tay người khác!
Nói sao thì anh cũng nhìn thấy cô lớn lên rất tốt, trước khi anh quyết tâm muốn hay không, không thể tùy tiện để cho tên ngoại lai kia được!
Cho dù hiện giờ cải trắng không vừa mắt ông già này thì anh cũng nhất định giúp cô tìm một người tốt.
Cái tên bệnh thần kinh mặc áo lam đuổi theo xe kia, cút sớm đi! Tìm chỗ mát mẻ mà ngồi chơi!
Diệp Tinh Thần quyết tâm, vừa lái xe vừa cầm điện thoại nghe.
Diệp Tinh Thần không biết cố kị của Tên Ngốc, nhưng nhiều năm như vậy, anh cũng biết em trai nhà mình làm việc bí hiểm có nhiều cố kị. Vậy nên anh không hỏi, sớm tìm ra em gái nhỏ mới là chuyện cần làm.
Anh kẹp điếu thuốc, kể lại từ chuyện có tên thần kinh cuồng cosplay đuổi theo xe, nói một mạch đến chuyện Hà Chính Trực mất lực hấp dẫn trái đất bay tới cửa rồi biến mất.
Nói xong thật lâu, cũng không thấy bên kia điện thoại có phản ứng gì.
Diệp Tinh Thần có loại dự cảm không tốt, vội hỏi, “Làm sao vậy Tinh Trạch? Sao lại không trả lời?”
“Anh, em biết đại khái chị Hà bay ra ngoài như nào rồi.”
Tên Ngốc nhìn chằm chằm cửa nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài cửa, Ly Tử An ẩn hình bế Hà Chính Trực từ trong cổ tay áo ra, động tác rất ôn nhu.
Sau đó ôm Hà Chính Trực đi vào trong phòng, vừa đi vừa chậm rãi hiện hình, lúc giữa còn bớt thời gian thay một đôi dép lê!
Tên Ngốc giận muốn điên… Tên ngốc này cướp chị Hà đi, còn không biết xấu hổ cưu chiếm thước sào, ôm đến nhà cậu?
Hoàn toàn không xem mình là người ngoài mà!
Tên Ngốc giận không thể át, ném điện thoại xuống sofa phòng khách, kêu gào chạy vào, “Ly Tử An, buông chị Hà ra, hôm nay tôi không để yên cho cậu đâu!”
Diệp Tinh Thần nghe được qua điện thoại, liền lập tức đứng lên ra ngoài. Giai Y ở chỗ Tinh Trạch! Tinh Trạch biết tên quái thai áo lam kia! Anh phải mau đến khu chung cư Vạn Tượng!
Thế là Diệp Tinh Thần lập tức xuống lầu lái xe đi, cả quá trình lưu loát như nước chảy mây trôi không đầy mười phút.
Dọa quần chúng phục vụ há mồm trợn mắt… Từ lúc vào cửa đến giờ chưa đến hai mươi phút, chẳng trách Diệp đại thiếu hai mươi tám rồi còn chưa lấy vợ!
Thì ra anh tiết sớm!
Hai mươi phút, trừ thời gian đi lên đi xuống đóng cửa mở cửa, tính thời gian cởi quần áo cũng không đủ mười phút!
Má nó, tin tức này thật bất ngờ!
Diệp đại thiếu đưa phụ nữ đi thuê phòng, mười phút liền tiết, nếu tòa soạn biết thì nhất định lên trang nhất!
Nhưng khách sạn Vương Triều của họ chính là khách sạn số một số hai Đế Đô, khách hàng là thượng thế, không được tiết lộ thông tin khách hàng ra ngoài!
Nói giỡn! Khách hàng vào đây, người nào không phải là giàu có có tiền có thế chứ!
Nếu lộ ra ngoài, khách sạn bọn họ không cần mở cửa buôn bán nữa sao? Không thể tự tìm chết đúng không?
Vì thế nhóm phục vụ chỉ có thể âm thầm thiêu đốt tâm hồn hóng hớt, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ, “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Em trai trông xe đưa chìa khóa, Diệp Tinh Thần ngồi trên xe chạy một đường như điên.
Cũng may anh không biết mọi người nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ câm nín… Giữ mình trong sạch hai mươi tám năm, kết quả rơi vào cái cảnh “tiết sớm”, trong lòng cục cưng thật khổ!
Nhưng anh không biết, anh còn đang gấp rút đi tìm người, đâu có sức quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Bây giờ anh chỉ có thể cầu nguyện, cầu em trai nhà mình nhiều năm nhao nhao nói cứu vớt thế giới không phải chỉ là nói chơi cho có.
Nhất định phải cầm cự! Nhất định không thể để em gái nhỏ chạy đến tay người khác!
Nói sao thì anh cũng nhìn thấy cô lớn lên rất tốt, trước khi anh quyết tâm muốn hay không, không thể tùy tiện để cho tên ngoại lai kia được!
Cho dù hiện giờ cải trắng không vừa mắt ông già này thì anh cũng nhất định giúp cô tìm một người tốt.
Cái tên bệnh thần kinh mặc áo lam đuổi theo xe kia, cút sớm đi! Tìm chỗ mát mẻ mà ngồi chơi!
Diệp Tinh Thần quyết tâm, vừa lái xe vừa cầm điện thoại nghe.
/1918
|